Thế Giới Ngầm

Quyển 2 - Chương 70: Kẻ thù thực sự lộ mặt




Việt nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:

- Tên Hiếu dùng một cô gái vờ làm người yêu của tên Vinh, còn tên Thiên thì tham gia vờ là kẻ thứ ba phá đám. Dựa trên chi tiết này, bọn chúng tạo cho tên Vinh một lớp vỏ bọc là mâu thuẫn giả tạo giữa tên Vinh và hai kẻ bọn chúng hòng đánh lừa cháu, làm cháu tin tưởng tên Vinh. Có lẽ cô ả kia có cảm tình này nọ với Đình Hiếu mới chấp nhận đóng vai. Trong một lần “vô tình” được chúng dựng sẵn, cháu phát hiện ra mâu thuẫn. Cháu tiếp tục đưa tên Vinh vào băng đảng của tên Tuấn làm nội gián mà lại không biết thực ra chính mình mới là nội gián bất đắc dĩ cho bọn chúng, chú có thấy buồn cười không?

Việt tự giễu cợt chính mình. Việt biết ông Phương nắm rõ chuyện anh và Hưng có mặt trong cuộc gặp mặt giữa ba băng đảng xã hội đen đêm đó rồi (

- Về sau chắc chú cũng đoán được, cháu bị lừa vào một cái bẫy một ngoạn mục, cháu và Thành Hưng bị bao vây trong đám người của Hắc Báo và Tuấn. Đáng lý ra cháu và Thành Hưng có thể bỏ trốn được, ai ngờ giây phút cuối cùng tên Đình Hiếu xuất hiện ra tay ngăn cản và Thành Hưng chết, cháu may mắn lắm mới thoát được. Khi đấy, có lẽ tên Hiếu đã có sức mạnh quái dị đó rồi.

Ông Phương bỗng hỏi Việt:

- Khoan đã, nếu cậu bị giết thì tên Hiếu cớ gì lại ra tay với ông Tâm. Ông Tâm có liên quan đâu chứ?

Việt đáp:

- Đó là chỗ đáng sợ của tên Hiếu đấy ạ, một âm mưu hoàn hảo không tìm được một sơ hở. Tên Hiếu cố ý để cháu chạy thoát, sau đó hắn đến công ty của chú Tâm hãm hại chú ấy, sau đó bảo cô ả thư ký Tuyết giả danh ông Tâm nhắn tin lừa cháu đến đó để đổ tội sang cho cháu.

- Có điều không đúng ở đây, vì sao cô ta lại giúp tên Hiếu chứ?

- Chú đừng ngạc nhiên như thế, cô ả đó hợp tác với tên Hiếu đấy, à, nói đúng hơn là tên Hiếu đã quyến rũ cô ả để thực hiện âm mưu của mình. Hai kẻ đó thực sự có quan hệ đó đấy ạ. Về sau chú cũng biết rồi, cháu phải trốn chạy vào rừng, sau đó thì gặp được chú.

Ông Phương và Thương nghe mà nổi hết cả da gà khi nghĩ đến mối quan hệ nhục dục giữa cô ả thư ký với tên Hiếu, tên Hiếu kém cả cô ả cả chục tuổi, cái này không phải máy bay bà già bình thường đâu. Việt nhún vai cười cười:

- Lúc nhận được tin này, cháu cũng cảm thấy gai người, rùng mình đấy ạ.

Ông Phương vuốt cằm nói ra nghi hoặc trong đầu mình:

- Tôi vẫn cảm thấy có gì đó chưa được hợp lý lắm. Đầu tiên là phải có chuyện gì đó xảy ra giữa tên Hiếu và cậu chứ nếu không thì với sức mạnh khủng khiếp trong người, hắn ta không cần sắp đặt một âm mưu ghê gớm như thế chỉ đơn giản vì ghen tuông. Thứ hai, hắn đánh cho ông Tâm hôn mê để làm gì, trực tiếp giết luôn ông ấy rồi đổ tội cho cậu sẽ tốt hơn chứ? Lỡ ông Tâm tỉnh lại thì hắn xong đời à? Thứ ba, việc hắn giết Thiên và cô thư ký Tuyết kia là điều dễ hiểu, nhưng tại sao hắn lại giết hại “Chung ruồi”? Về cơ bản, cả hai không liên quan nhau.

Việt đáp:

- Cháu cũng đã suy nghĩ về những nghi vấn này cả tối qua nên có một ít lí giải. Đầu tiên hắn chỉ đánh chú Tâm hôn mê có lẽ là vì trước đó hắn chưa bao giờ giết người nên hắn không dám giết chú ấy. Hắn cũng hiểu sức mạnh của bản thân nên tự tin rằng chú ấy vĩnh viễn sống đời thực vật, không bảo giờ tỉnh lại nữa, sẽ không ai chứng minh hắn phạm tội. Cũng vì có sức mạnh khủng khiến trong người, tham vọng của hắn cũng tăng theo, hắn không muốn chỉ trả thù ghen tuông mà hắn còn muốn thứ lớn hơn. Hắn đưa tên Vinh vào là để tống tên Thiên đi, còn bản thân hắn sẽ thay vị trí của tên Tuấn, làm chủ một thế lực xã hội đen khổng lồ.

Thương phản bác:

- Điều này khó lắm, chân rết của tên Tuấn rộng, sao tên Hiếu thực hiện được.

Việt nói:

- Hắn chỉ cần để lộ một ít sức mạnh của mình ra, nặng tay với vài kẻ phản đối, có sức mạnh tuyệt đối trong tay, còn ai dám chống đối hắn nữa đây. Sức mạnh trên trời rớt xuống của hắn càng lớn, tất nhiên sẽ khiến cho tham vọng của hắn cao hơn, và cũng làm cho tâm tính của hắn càng độc ác hơn trước rất nhiều. Điều này dễ hiểu thôi mà.

- Ừ, có vẻ đúng.

Thương nghe Việt giải thích thì gật đầu đồng ý phần nào. Việt lại nói tiếp:

- Còn về chuyện “Chung ruồi”, cháu đã từng nhờ Chung điều tra thông tin cá nhân của tên Vinh, có lẽ Chung đã phát hiện ra những điều tên Hiếu đã gây ra nên bị tên Hiếu giết người diệt khẩu, giống như đã làm với mụ Tuyết kia. Cái này do cháu, nếu cháu không kéo Chung vào thì anh ta không xảy ra chuyện đáng tiếc đó.

Ông Phương châm điếu thuốc, hút một hơi rồi nói:

- Cậu giải thích cũng hợp lý đấy. Theo như suy luận, thời điểm tên Hiếu có được sức mạnh sẽ rơi vào thời điểm lân cận ngày ông Tâm gặp nạn.

Thương nói chen vào:

- Cháu thấy chỉ cần chúng ta điều tra những hiện tượng bất thường xảy ra vào khoảng thời gian đó thì có thể có cách khắc chế được tên Hiếu, bắt hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Ông Phương nói:

- Ừ, vậy chú giao việc này cho cháu giải quyết, cháu tinh thông lĩnh vực này hơn bất cứ ai trong cảnh sát bọn chú.

Thương đáp:

- Dạ vâng. Mấy người bạn của cháu mà biết có vụ này thì vui không hết nữa là.

Việt tò mò rất muốn hỏi Thương rốt cuộc cô làm công tác gì mà lại hiểu lĩnh vực dị năng này, có điều vẫn kìm nén được. Anh càng biết nhiều bí mật thì cơ hội tự do tự tại càng không còn. Anh bèn lảng sang hướng khác:

- Dạ chú, không biết chú còn cần hỏi chuyện gì nữa không ạ? Nếu không thì cháu muốn qua thăm chú Tâm một lát ạ.

- Tạm thời cũng hết rồi, cậu nhớ mở máy liên tục để có mặt lập tức khi tôi cần gặp cậu đấy.

- Dạ vâng, cháu cũng muốn nhanh chóng xử lý mớ hỗn độn này để được trở lại trường học mà. Thôi cháu đi đến bệnh viện đây ạ.

- Ừ.

Việt tạm biệt ông Phương và Thương rồi rời khỏi đồn cảnh sát. Anh nhìn đồng hồ thì mới biết thời gian đã đầu giờ chiều rồi, không ngờ chỉ bàn luận vụ án mà lâu như thế. Việt nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Việt vào phòng thì bắt gặp Ngọc và Quỳnh đều có mặt. Hai lần rơi vào hoàn cành này, Việt thật sự không biết phải nói gì, đặc biệt có cả ông Tâm đang nằm trên giường bệnh nữa. Lúc này Việt chỉ có thể hỏi:

- Bác sĩ nói tình hình của em ra sao rồi hả Ngọc?

Ngọc đáp:

- Sức khỏe của ba mình cũng tốt hơn trước rồi, chỉ là chức năng nói phải chờ thêm một thời gian nữa.

Ngọc giảm sự lạnh nhạt của mối quan hệ giữa cô và Việt bằng cách thay xưng hô từ “tôi” sang “mình” để tránh ba cô hỏi thì không cô không biết phải trả lời ông ấy như thế nào. Việt cũng không quan tâm đến cái này, anh đã làm ra những chuyện có lỗi với hai cô gái, dù phải nhận hình phạt nặng nề chăng nữa, anh vẫn sẽ cố chịu đựng. Còn ông Tâm đã biết giữa Ngọc và Việt có tình cảm với nhau, nên khi nghe hai người nói với nhau theo kiểu kỳ lạ như thế thì cau mày khó hiểu, chỉ là chưa thể hỏi trực tiếp được.

May thay Việt không phải chịu đựng bầu không khí quái dị này quá lâu, mười mấy phút sau khi Việt đến thì mẹ của Ngọc xuất hiện. Quỳnh kiếm một lý do thích hợp để trở về, Việt biết đây là cơ hội tốt nhất để xử lý chuyện tình cảm của ba người nên anh quay sang nói với Ngọc:

- Ngọc này, anh có vài vấn đề khó muốn nhờ em, em giúp đỡ anh một chút nhé?

Ngọc hiểu Việt có ý gì, cô nhìn Việt rồi liếc sang Quỳnh, do dự hồi lâu chưa quyết. Tuy bà Loan không thấy hành động này của Ngọc nhưng bà biết Việt muốn nói chuyện riêng với con gái mình nên lên tiếng:

- Nếu Việt có việc muốn nhờ con giúp thì con cứ đi đi, ở đây có mẹ lo rồi, lát nữa anh con cũng qua đây phụ mẹ nên con cứ yên tâm, không có việc gì đâu.

Ngọc ngoảnh về phía ông Tâm, thấy ba mình cũng gật đầu thì cô nói:

- Dạ thế mẹ chăm ba hộ con một lúc nhé, con đi tý rồi quay lại.

- Ừ.

Ngọc đánh mắt cho Quỳnh rời khỏi phòng trước rồi mới cùng Việt đi. Ba người cứ một trước một sau như thế ra ngoài cổng bệnh viện rồi mới tụ lại một chỗ. Trước khi đề cập đến chuyện chính, Việt thò tay vào túi quần cầm ra bình thuốc nhỏ rồi lấy một viên tròn tròn màu nâu sẫm, sau đó đưa cho Ngọc:

- Đây là thuốc gia truyền từ xa xưa của người nhà anh, có tác dụng chữa bệnh khá tốt, tuy không đến mức như loại thuốc kia nhưng nó có thể bổ trợ cho ba em bình phục sức khỏe nhanh hơn.

- Cám ơn!

Thuốc này cũng là loại thuốc mà ông lão kia đưa cho Việt, Việt cũng đã dùng nó để trị thương trước đó, thấy không có vấn đề gì nên mới đưa cho Ngọc. Ngọc cũng thấy qua Việt dùng thuốc cho ba mình nên yên tâm cất đi. Quỳnh dứng yên lặng bên cạnh. Đây là trách nhiệm của Việt nên cô không có gì phản cảm cả, cô chỉ nghĩ đến mục đích chính của cuộc đối thoại lần này mà thôi. Xong xuôi đâu đó thì Việt hít sâu một hơi, tiếp tục:

- Được rồi, đến chuyện của ba chúng ta. Anh đã suốt bao nhiêu ngày nay rốt cuộc thì anh cũng phải cho hai em một câu trả lời đích đáng... Phù... anh quyết định... rời xa cả hai em... ba chúng ta...

Việt cắn răng nói từng chữ:

-... Đường... ai... nấy... đi...

Hai cô gái nghe xong thì mặt mày tái nhợt, vẻ đau khổ lẫn tức giận hiện rõ trong ánh mắt. Quỳnh chưa kịp nói thì Ngọc đã rít lên:

- Anh... anh... dám nói ra những điều vô trách nhiệm, táng tận lương tâm ấy ư? Anh đã gieo họa lên chúng tôi, giờ muốn phủi mông bỏ đi nữa hả? Anh... anh là tên khốn kiếp...

Quỳnh và Ngọc siết chặt nắm tay lại, cơn giận dữ đã bốc lên tận đầu. Chứng kiến ánh mắt long sòng sọc của hai cô, anh biết chỉ cần bản thân mình nói một câu ác độc nữa là hai cô sẽ nhào vào anh mà cấu xé. Nhưng tình cảm của ba người là nghiệt duyên, dù đến với cô gái nào thì anh cũng sẽ khiến cho người đó gặp nguy hiểm, mà cô gái kia cũng đau khổ có kém ai đâu, đã làm thì phải làm cho trót. Việt cố nặn ra một nụ cười lạnh nhạt:

- Phải, anh vốn là tên khốn kiếp mà, bỏ rơi hai em thì có gì chứ.

- Anh...

Ngọc tức giận không nén nổi nữa, định lao lên đánh Việt thì đột nhiên Quỳnh níu cô lại, thầm chỉ tay theo hướng khác và nói với Việt:

- Có ai tìm anh kìa, dù tôi rất giận anh nhưng bây giờ anh nên xử lý cái này trước.

Lúc nãy Quỳnh đứng đối diện với hướng họ đi đến nên cô mới phát hiện được. Việt và Ngọc nhìn theo hướng cô chỉ thì bắt gặp một đám người đang tiến đến. Tất cả họ đều mặc vét đen, đeo kính râm, vẻ mặt hung tợn, lại nhìn vào Việt chằm chằm nên rất dễ hiểu là đến tìm Việt, hơn nữa là với mục đích không tốt chút nào. Việt thấy gương mặt của một người đàn ông trung niên thì bỗng thần sắc biến đổi hẳn, miệng nở nụ cười quái lạ:

- Hừ, lão ta cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Hai cô gái không hiểu vì sao Việt trở nên kích động như thế, nhưng qua giọng nói đầy gay gắt của Việt thì biết giữa Việt và người này ngoài thù hận ra chỉ có thù hận.