Thế Giới Ngầm

Quyển 2 - Chương 67




Ngoại trừ ông Tâm thì mọi người trong phòng bệnh nghe xong thì đều ồ lên đầy kinh ngạc. Sợ mọi người chưa hiểu hết lời của mình, Việt bổ sung thêm:

- Đình Hiếu là kẻ đã tấn công chú Tâm tối qua, và cũng chính là hung thủ đã khiến chú ấy phải hôn mê trước đây. Hắn ta cũng là bạn cùng lớp của cháu và Ngọc

Ông Phương nhìn sang ông Tâm, thấy ông Tâm gật đầu khẳng định lời Việt nói thì mới tin. Ông Phương hỏi Việt:

- Sao cậu lại biết? Chi tiết nào đã gợi ý cho cậu?

Việt đáp:

- Dạ trong tập tài liệu cháu đưa cho chú thì có đoạn nhắc đến cha của Đình Hiếu có vài mối hợp tác không bình thường, cộng thêm những hiểu biết của cháu về Đình Hiếu trước đây thì cháu nghi ngờ hắn ta. Tối qua sau khi giao đấu với hắn thì cháu đã khẳng định chắc chắn.

Thực tế thì suốt cả trận đấu, Việt không thấy được mặt của kẻ địch, chỉ đến khi Việt vọt ra sau lưng đối phương tung chưởng trúng hắn thì tấm vải che mặt của hắn và trong khoảnh khắc trước khi ngất đi, Việt đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thù, chính là Đình Hiếu.

Ông Phương nói:

- Với số chứng cứ hiện đang nằm trong tay phía cảnh sát chúng tôi, cộng thêm lời khai của hai người thì vẫn chưa đủ bắt Đình Hiếu, tôi thấy trước mắt khoan đụng chạm đến hắn ta để tránh bứt dây động rừng, cứ điều tra gia đình hắn đã.

Việt gật đầu:

- Dạ cháu cũng nghĩ như thế, nếu triệu tập tên Đình Hiếu bây giờ cháu sợ hắn sẽ bỏ trốn, bằng khả năng của hắn bây giờ thì điều này quá dễ dàng. Cháu sẽ tiếp tục ẩn nấp và âm thầm theo dõi động tĩnh của hắn.

Ông Phương quay sang dặn người nhà của ông Tâm là Ngọc và anh trai của cô ấy tuyệt đối không được để lộ những điều hai người nghe ngày hôm nay ra bên ngoài. Hai người dĩ nhiên biết mức độ quan trọng của chúng nên gật đầu cam đoan sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả bà Loan, thấy vậy, ông Phương tạm thời yên tâm. Ông đang định nói gì thêm thì cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, sau đó là bà Loan và bác sĩ đi vào làm thủ tục chuyển phòng bệnh cho ông Tâm nên ông Phương đành tạm dừng đề cập đến việc đó nữa:

- Được rồi, lát nữa Việt theo tôi về đồn để bàn chi tiết, đồng thời tôi cũng có vài vấn đề cần hỏi cậu đấy.

Dù trên người mang thương thế nhưng Việt không thể từ chối yêu cầu này của ông Phương vì tối nay đám thằng Dũng còn phải ra tay với tàn quân của băng đảng tên Tuấn. Về sau ông có phát hiện ra điều này thì cũng ít nghi ngờ hơn.

Bà Loan chợt phát hiện Việt cũng đang có mặt trong phòng thì tỏ vẻ tức tối, bà nói:

- Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đang bị truy nã hay sao?

Nghe giọng nói như đang xỉa xói mình của bà Loan, Việt cũng chỉ cười gượng chứ không tức giận vì anh hiểu tâm trạng của người nhà ông Tâm. Cha mẹ của Việt đã mất khi Việt còn rất nhỏ nên hơn ai hết, Việt biết giá trị của tình thân gia đình quan trọng đến dường nào.

Ông Phương thấy Việt khó xử nên vội trấn an bà Loan:

- Ấy chị đừng nói, hiện giờ chúng tôi đã có một số bằng chứng chứng minh Việt vô tội, cậu ta không bị truy nã nữa. Chồng chị có thể xác nhận điều này.

Bà Loan ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn chồng mình. Khi nhận được cái gật đầu của ông Tâm, bà mới hít sâu một hơi thả lỏng tinh thần và nói với Việt bằng giọng áy náy:

- Cô xin lỗi cháu nhé, bao lâu nay đã hiểu lầm cháu, lúc nãy cô hơi nóng, mong cháu bỏ quá cho.

Cầm lên được, bỏ xuống được, Việt rất thích tính này của bà Loan. Việt vốn dĩ không để bụng nên cười đáp:

- Dạ không có gì đâu ạ. Người thân trong nhà gặp nạn, tất nhiên ai cũng có tâm trạng không tốt, cháu sao có thể trách cô được ạ.

Sự chân thành của Việt làm bà Loan cảm động. Bà đang định nói thêm vài câu nữa thì bác sĩ nhắc nhở mọi người sửa soạn lại để chuyển phòng bệnh cho ông Tâm. Ông Phương cũng nhân lúc này dặn dò cấp dưới bảo vệ người nhà ông Tâm thật tốt rồi dẫn theo Việt và Thương rời khỏi bệnh viện. Vì đang bận rộn với những chuyện hệ trọng nên Việt cũng phải tạm gác vấn đề tư tình nam nữ sang một bên. Trên đường đi về đồn cảnh sát, ông Phương hỏi Việt:

- Giả sử lần sau lại phải đánh với tên Hiếu, cậu có nắm chắc phần thắng không?

Việt ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

- Dạ nếu như không phải đang có vài vấn đề bất ổn trong người thì hôm qua cháu đã có thể bắt được tên Hiếu rồi ạ.

Thương hỏi:

- Do hai luồng nội công trong người xung đột trong người phải không?

Việt ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao cô biết?

Việt kinh hãi là điều hiển nhiên, bởi lẽ vấn đề này hoàn toàn là vấn đề cá nhân, không thể có ai ngoài chính bản thân anh biết được. Chẳng qua, Vũ – bạn của cô, sau khi chữa thương cho Việt xong thì đã phát hiện ra và nói lại cho Thương. Thương bắt gặp ánh mắt khó hiểu của ông Phương thì giải thích:

- Là do xung đột giữa hai luồng nội công quái dị trong người Việt nên Việt không thể phát huy hết uy lực của môn võ công mà Việt luyện ạ.

Giờ thì Việt bị Thương hù dọa đến mức sống lưng lạnh toát, sắc mặt anh hơi tái đi. Việt nhận ra suốt bao lâu nay mình đã đánh giá cô gái trước mặt mình quá thấp, thậm chí có lúc còn hơi xem thường cô ấy, giờ thì anh hiểu mình đúng là ếch ngồi đáy giếng. Ông Phương ngồi bên cạnh thì thầm hài lòng về biểu hiện của Việt, ông quay sang tiếp tục hỏi Thương:

- Cháu có thể giúp cậu ta giải quyết vấn đề không?

Thương hiểu ông đang nhắc đến Vũ chứ không phải cô. Cô lắc đầu:

- Dạ không ạ, rắc rối này chỉ mỗi bản thân Việt mới có thể xử lý, người ngoài không thể giúp được đâu ạ.

Đây vốn là lời của Vũ nói, Thương chỉ truyền đạt lại mà thôi. Việt cũng hiểu rõ nên không muốn nhờ Thương. Ông Phương chuyển sang chuyện khác:

- À này, cậu biết tên Hiếu có sức mạnh kiểu gì không?

Việt đáp:

- Sức mạnh của hắn gần như kiểu điện năng ấy ạ, chính xác thì hắn có thể sử dụng điện để tạo ra sức mạnh tấn công người khác.

Ông Phương nghe mà không khỏi hoảng sợ:

- Ghê nhỉ, biết dùng điện năng cơ à? Hắn lấy điện ở đâu ra mà lắm thế? Chẳng lẽ từ dây điện?

- Dạ cháu cũng không biết, nhưng cháu đoán thì rất có thể là trong người hắn có khả năng tích tụ điện để phóng ra.

Thương lẩm bẩm như tự nói với mình:

- Mà kể cũng lạ, trước đây sao không thấy tên này sử dụng dị năng đó của mình? Đáng lẽ hắn phải bị phát hiện từ sớm rồi chứ.

Tuy âm thanh của Thương khá nhỏ nhưng Việt vẫn nghe được, ngoài ra, lần đầu tiên Việt biết đến hai từ “Dị năng” nên rất khó hiểu, có điều Việt cũng chỉ giữ trong bụng không hỏi mà tiếp tục nói:

- Đây cũng là điều tôi cảm thấy quái lạ nhất, nhưng theo suy nghĩ của tôi thì “Dị năng” của hắn không phải bẩm sinh mà được sinh ra trong điều kiện nào đấy. Hơn nữa, khi vừa vào năm một đại học, tôi đã đánh nhau với hắn một lần, hắn đã thua tôi; cho nên có lẽ hắn mới có dị năng trong vòng một năm trở lại đây thôi, thời điểm đó rất có thể có trước khi tôi gặp cô trong rừng không lâu.

Ý Việt là gặp thời điểm gặp Thương và ông Phương khi đang chạy trốn trong rừng. Sở dĩ Việt đoán ở thời điểm như thế vì Việt đã khẳng định kẻ trực tiếp gây ra cái chết cho Thành Hưng (Quyển 2 – chương 24) chính là Đình Hiếu, ngoài tên này ra không có ai có thực lực đáng sợ đến thế.

Ông Phương hỏi Thương:

- Một năm trước cháu nhận được thông tin đề cập bất cứ điều gì kỳ lạ xảy ra không?

Thương lục lại trí nhớ hồi lâu rồi đáp:

- Dạ không, ở trong thành phố thì không ạ. Nhưng dị năng vẫn có thể sinh ra nhờ cú sốc tâm lý của chính bản thân người đó chứ không nhất thiết phụ thuộc ngoại cảnh đâu ạ. Để cháu điều tra thêm về tên Hiếu này trước rồi mới có kết luận được.

- Ừ, trong thời gian điều tra Đình Hiếu thì chú sẽ bố trí thêm người bảo vệ ông Tâm cùng gia đình của ông ấy.

Việt nói thêm vào:

- À cả Quỳnh nữa chú, cô ấy thỉnh thoảng đến thăm chú Tâm, tên Hiếu có thể biết cô ấy nên rất dễ trở thành mục tiêu nhắm đến của hắn ta.

Ông Phương hiểu ý Việt nên gật đầu đồng ý. Phương nhếch mép nói khích Việt:

- Ái chà, cậu cũng đa tình quá nhỉ? Không bỏ sót cô nào.

Việt nghĩ Thương chắc đã biết phần lớn hoàn cảnh phức tạp của mình nên mới cố ý nói ra những lời mỉa mai như thế. Sự đồng cảm của Thương với Ngọc và Quỳnh hoàn toàn đúng đắn, Việt chỉ nhún vai, cười cười đầy vẻ bất đắc dĩ chứ không đấu khẩu với Thương. Anh chuyển hướng cuộc đối thoại:

- Dạ chú Phương này, cháu nghĩ chúng ta cần có phương án dụ tên Hiếu ra để bắt hắn. Cháu sẽ tự nguyện làm mồi nhử lừa hắn, vừa có thể lừa hắn khai ra mọi chuyện vừa tóm gọn hắn luôn.

Ông Phương và Thương bất ngờ trước đề nghị của Việt. Nguyên bản hai người đang không biết dùng cách gì để cho Việt đồng ý đóng vai trò chim mồi, giờ Việt đưa vấn đề này ra trước hai người cũng đỡ xấu hổ phần nào. Ông Phương tằng hắng một tiếng rồi đáp:

- Cách của cháu tuy hay đấy nhưng khá là nguy hiểm, cần phải bàn bạc nhiều hơn.

Việt gật đầu:

- Dạ vâng, cháu biết mình chưa đủ khả năng để giao đấu trực diện với tên Hiếu, chú cứ bố trí thêm người mai phục xung quanh, đến lúc tên Hiếu đã tiêu hao nhiều sức mạnh rồi thì tất cả xông lên bắt hắn.

Thương nói:

- Khỏi cần phải lo lắng quá thế, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu một tay.

- Hay lắm, có cô trợ giúp thì tôi yên tâm rồi.

Đúng lúc chuông điện thoại của Việt vang lên. Luật sư gọi đến thì là chuyện quan trọng, Việt không thể không nghe. Việt không ngại ông Phương và Thương đang ở bên cạnh, dù gì hai người họ cũng đã biết rồi. Việt bắt máy:

- Alo, chào anh, công việc xong rồi sao?

Luật sư đáp:

- Chào anh, tôi đã làm việc với hội đồng quản trị công ty, cuộc họp sẽ được mở vào đầu giờ chiều nay.

- Ồ, vậy thì hay quá, chiều nay tôi sẽ mang theo hồ sơ cùng anh đến công ty. Khi đi tôi sẽ liên lạc với anh.

- Vậy được, hẹn gặp anh chiều nay. Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Khi Việt ngắt cuộc gọi thì ông Phương quay sang hỏi:

- Cháu nhờ luật sư giải quyết vấn đề tài sản của Thanh Sơn hả?

- Dạ vâng, ông ta chuyển nhượng sang cho cháu, cháu thấy cần phải xử lý xong càng sớm càng tốt, cháu không muốn đêm dài lắm mộng nên mới nhờ luật sư tư vấn pháp luật và các bước thực hiện như thế nào.

Đây là chuyện cá nhân của Việt, hơn nữa là chuyển nhượng hoàn toàn hợp pháp, ông Phương chỉ có thể nhắc nhớ chứ không thể xen vào hay ngăn cản được, ông chỉ nói:

- Ừ! Thế vấn đề kế hoạch đối phó Đình Hiếu tạm gác lại, cậu về xử lý chuyện của mình rốt ráo đã.

- Dạ vâng ạ.

Việt tạm biệt ông Phương và Thương trở về phòng trọ để sửa soạn tài liệu cho cuộc họp sắp tới. Đầu giờ chiều Việt đến công ty mà Thanh Sơn từng là cổ đông. Khi mọi người trong phòng họp thấy Việt bước vào thì có người ngạc nhiên người thì không, bởi thế ai cũng tò mò về thân phận của Việt, họ yên lặng chờ Việt lên tiếng trước. Việt nhìn cả phòng họp một lượt rồi nói:

- Trong phòng này chỉ có vài người đã biết tôi từ trước, cho nên tôi tự giới thiệu bản thân mình trước...

Cuộc họp của tầng lớp lãnh đạo của công ty đã bắt đầu...