Kỳ Nhạc nhìn lịch trên tủ đầu giường, lấy bút đỏ ra khoanh tròn lên cái ngày nọ trong tranh, mấy ngày ngữa ba cậu sẽ về thành phố C, đến lúc đó không biết sẽ như thế nào. Cố Bách tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra liền thấy vợ mình đang ngẩn người, nhất thời bất đắc dĩ, tiến lên đưa cậu kéo lên giường ôm:
– Em đã khoanh tới ba lần rồi, khoanh thêm vài lần nữa bức tranh sẽ thành cái động.
– . . . Không có khả năng, cùng lắm là chọc sang tới trang đằng sau.
Cố Bách xoa xoa đầu cậu, điều chỉnh tư thế ôm cậu cẩn thận:
– Ngoan, ngủ đi.
Kỳ Nhạc yên lặng nhìn hắn:
– Cậu nói ba tớ có tin không? Có nhận tớ không? Chắc sẽ không cảm thấy tớ là tên lừa đảo hoặc thần kinh đi?
– Em kiên trì nói với ông ấy, ông ấy sẽ tin. – Cố Bách thoải mái – Ông ấy thương em như vậy, đương nhiên nhận ra em.
Kỳ Nhạc không yên lòng hỏi:
– Nếu ông ấy nghĩ chuyện tớ nói là do cậu nói cho tớ biết thì sao?
– Bọn em hẳn vẫn có chuyện không cho anh biết đi?
Kỳ Nhạc suy nghĩ một chút, lại suy nghĩ một chút, Nhị Quyển đối với cậu mà nói chính là thân nhân, mấy năm nay phần lớn thời gian bọn họ lăn lộn cùng một chỗ, hầu như không có gì giấu nhau, muốn nói đến chuyện chỉ mình với ba biết, mà người này không biết. . . . Vẻ mặt cậu đăm chiêu:
– Có, nữ yêu tinh!
Cố Bách:
– . . .
– Ánh mắt này của cậu là cái gì, – Kỳ Nhạc nổi giận – Cũng không phải như cậu nghĩ, ba mẹ tớ tình cảm tương đối tốt, bằng không tớ đã không có em trai a!
– . . . Là xảy ra chuyện gì?
– Là chuyện mấy năm trước, khi đó mẹ tớ vừa mới sinh xong em trai còn đang nằm viện, sau đó một bạn học hồi cao trung của ba tớ bỗng nhiên tìm tới cửa, bộ dáng cũng được, nhưng không đẹp bằng mẹ tớ. – Kỳ Nhạc kể sơ lược – Có người nói là mới trở về từ nước ngoài, ăn mặc đặc biệt khêu gợi, váy trễ ngực, lộ nửa lưng, vừa vào cửa liền ôm lấy ba tớ, hình ảnh đó shock tớ đến thiếu chút nữa phát bệnh, sau đó cô ta quay đầu nhìn tớ, nói “đây là con trai anh à, lớn lên thật đẹp trai”, sau đó cũng ôm lấy tớ, còn thơm tớ hai ba phát, dọa tớ đến thiếu chút nữa lại muốn phát bệnh.
Cố Bách:
– . . .
– Tiếp sau đó bọn tớ đi ăn cơm, người phụ nữ đó cũng đi, chẳng qua ba tớ cho tớ rất nhiều tiền, làm phí bịt miệng.
– . . . – Cố Bách hỏi – Có phải như ta đang nghĩ không?
– Thực sự, cô đó lấy một người nước ngoài, mấy năm nay đều ở nước ngoài, nghe nói hồi cao trung từng cùng ba tớ có một đoạn tình, nhưng lại quan hệ không tốt lắm với mẹ tớ, những điều này đều là bọn họ nói ra trong lúc ăn cơm, tớ là đứa trẻ ngoan, chuyện gì cũng nói hết cho mẹ tớ, ba tớ sợ mẹ tớ sau khi biết liền ghen rồi cãi nhau với ông ấy, cho nên mới cho tớ tiền. – Kỳ Nhạc nhìn hắn – Cậu ngẫm lại xem ba tớ có tiền như vậy, làm người đàn ông tốt như vậy, có bao nhiêu phụ nữ lăn tới, nhưng ông ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ đối tốt với mẹ tớ, làm sao có thể tìm nhân tình.
Cố Bách gật đầu, rướn lên hôn cậu một hơi:
– Vậy em còn lo cái gì.
Kỳ Nhạc thầm nghĩ cũng đúng, hơi chút thả lỏng, lại cùng hắn hàn huyên thêm vài câu, lúc này mới ngủ thật sau, trong mơ ba cậu tới nhà trọ, thấy cậu ở trong phòng ngủ trước kia của con trai ông, dùng đồ này nọ trước kia của con trai mình, nhất thời giận dữ, không đợi cậu giải thích liền vác gậy ra đánh loạn cậu, vì vậy cậu đáng thương bò lại giải thích, nói mình là hồn nhập, nhưng vừa đến đây thì hình ảnh liền chuyển, có rất nhiều đạo sĩ hòa thượng tới, bọn họ dán lên người cậu một đống bùa chú, vây bắt cậu xoay vài vòng rồi đem cậu vứt lên giàn hỏa thiêu, nói muốn xua quỷ, hai bên trái phải còn có một đám người đài truyền hình tới quay chụp, người dẫn chương trình nói đến văng nước miếng, cầm microphone kích động giải thích, cậu bị nướng đến oa oa kêu to, cuối cùng ba với Cố Bách tới mới cứu cậu ra được, ba người cùng nhau chạy trối chết, chạy tới một sơn động.
Nơi này nằm sâu trong rừng núi, ba giấu kĩ bọn họ xong, sau đó liền tự ra ngoài tìm thức ăn, cậu đại nạn không chết, cùng Cố Bách ôm nhau hôn nhau cộng thêm lăn sàng, chính là đang đúng lúc kịch liệt, ai biết ba cư nhiên đi chưa được mấy giây đã trở lại, tay trái xách con cọp, tay phải xách con thỏ, khiếp sợ nhìn bọn họ, cậu lập tức bùm bùm quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt come out.
Ba tức giận, kéo cậu ra, mặc kệ cậu khóc thế nào cũng không ngừng, cuối cùng nhốt cậu trong một căn phòng, không cho bọn cậu gặp lại nhau, Cố Bách đáng thương ôm Tiểu Quyển ngàn dặm xa xôi tới tìm cậu, bọn cậu các nhau một con sông lớn xa xa nhìn nhau, căn bản không cách nào qua sông, mà đúng lúc này Diệp Thủy Xuyên, Thẩm Thư, mặt trẻ con cùng đám bệnh nhân tâm thần bỗng nhiên hiện ra bắc cầu cho bọn cậu, thân thể gắn lấy thân thể, hình ảnh tương đối dọa người, cậu “A” một tiếng liền tỉnh lại.
Cố Bách vừa làm xong bữa ăn, nghe thấy âm thanh lập tức mở toang cửa, ngồi bên giường lo lắng hỏi:
– Sao vậy?
Kỳ Nhạc nhìn hai bên một hồi, phát hiện đã về tới hiện thực, không khỏi lau đi chút mồ hôi lạnh trên trán:
– Gặp ác mộng.
Cố Bách xoa xoa đầu cậu:
– Mơ thấy gì?
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái, nghĩ thế nào cũng đều thấy giấc mơ kia quá đáng sợ, nếu như nhớ không lầm trong sơn động kia còn có bộ xương trắng ởn, trên bộ xương còn cắm một thanh kiếm, bên cạnh còn có một bản bí tịch võ công, bất quá cái này so với “cầu người” ở sau đó còn kém xa, cậu nói một tiếng không có việc gì, chậm rì rì rời giường mặc quần áo.
Cố Bách nhìn cậu chăm chú:
– Thật không sao? Rốt cuộc mơ thấy gì, làm sao lại dọa em đến như vậy?
Kỳ Nhạc bay vào phòng tắm rửa mặt, giãy dụa một trận, yên lặng nhìn hắn:
– Mơ tớ come out, sau đó ba tớ không cho chúng ta gặp nhau nữa, khiến cho chúng ta giống như Ngưu Lang Chức Nữ, cậu nói xem bọn họ cách nhau nguyên một khoảng ngân hà như vậy, một năm mới gặp một lần, bao nhiêu thảm a.
Cố Bách ngẩn ra, thấy cậu chuẩn bị xong liền ôm cậu vào lòng xoa xoa, lôi cậu đi ăn cơm, mỉm cười thoải mái:
– Không sao cả, trên trời một ngày, hạ giới một năm, gia đình người ta mỗi ngày đều gặp mặt.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách đem cậu đặt trên ghế:
– Ăn.
Kỳ Nhạc cầm đũa, trầm mặc một hồi mới mở miệng:
– . . . Cậu hủy nguyên một câu truyện ái tình thê mỹ động nhân rồi.
– Là cậu không nên hỏi. – Cố Bách cười hôn cậu một hơi, bình tĩnh đi tới phía đối diện ngồi xuống – Đừng ngây nữa, mau ăn cơm, ăn xong đi học.
– . . . Ha.
Thời gian trôi qua rất mau, nháy mắt liền tới ngày ba Kỳ tới thành phố C, khẩn trương của Kỳ Nhạc nhất thời đạt đỉnh điểm, đầy đầu đều là chuyện nhận thân, trạng thái thất hồn lạc phách nghiêm trọng, Vạn Lỗi từng tới hỏi nguyên nhân, kết quả bị một câu “Không có việc gì” đuổi đi, chỉ đành tạm thời bỏ qua.
Trong khoảng thời gian này tuy rằng Ninh Tiêu không đến bắt chuyện, nhưng cũng vẫn nhịn không được đưa mắt đặt tới trên người cậu, lúc này đương nhiên có thể nhìn ra vấn đề, nhưng hắn vẫn nhất nhất ngạo khí, nghĩ nếu mở miệng trước thực sự quá mất mặt, liền cứ chịu vậy, bất quá quan tâm đối với người kia càng ngày càng nhiều, thậm chí đã có chút không cách nào khống chế.
– Ninh Tiêu, Ninh Tiêu?
Ninh Tiêu hơi hoàn hồn, phát hiện là lớp trưởng, đạm mạc hỏi:
– Có việc?
– Ừ, bài tập phải giao cuối tuần này, phân nhóm làm việc. – Người nọ đưa một tờ giấy ra trước – Sáu người mtootj nhóm, đây là danh sách, nhớ kỹ các nhóm viên của cậu, sau này các cậu bàn bạc chọn ra nhóm trưởng, sau đó nói cho tôi biết, để tôi thống kê rồi còn nộp lên.
Ninh Tiêu nhìn một cái, loại trường hợp phân chia thế này đều dựa theo ký túc xá mà phân nhóm, ký túc xá lại dựa theo chuyên ngành và mã số sinh viên sắp xếp xuống, cho nên trong lớp có mã số sinh viên liên tiếp nhau hoặc hai người ở vị trí cuối danh sách có thể vừa khác chuyên ngành vừa khác ký túc xá, lúc này sẽ đem những người đó từng người đẩy vào các tổ khác nhau, hoặc là tập trung lại vào một tổ, tỷ lệ trường hợp thứ hai thường lớn hơn, mà hắn và người nào đó đều không trọ ở trường, tự nhiên sẽ phân cùng nhóm. Tâm tình hắn nhất thời tốt hơn, gật đầu, nhìn theo lớp trưởng đi đến chỗ khác đưa tin, sau đó rất nhau tới trước mặt người nọ.
Kỳ Nhạc mỗi ngày đúng giờ tới học, tan học rồi đi, hầu như không có bạn bè, trong đống tên đó cũng chỉ nhận ra mỗi Ninh Tiêu, những người khác đều do giảng viên điểm danh thì nghe qua, cũng không rõ lắm người ta đến tột cùng là ai, cậu đưa danh sách đẩy cho lớp trưởng, thầm nghĩ nếu đã một nhóm, những người đó nhất định sẽ tới tìm cậu.
Ninh tiêu chỉ biết cậu sẽ không nhúc nhích tiếp tục ngồi đó, liền đứng dậy đi tìm những thành viên khác trong nhóm bàn bạc một chút, sau đó đến trước mặt cậu:
– Bọn họ chọn xong rồi, để tôi hỏi ý cậu một chút.
Kỳ Nhạc ứng tiếng:
– Dù sao tôi cũng không biết, chọn ai cũng vậy, tôi không ý kiến.
Ninh Tiêu gật đầu, rốt cục chuyển tới chuyện chính:
– Gần đâu cậu làm sao vậy?
– Không thể trả lời.
Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái, nếu dựa theo lẽ thường, nghe đến đó hắn hẳn sẽ đi ngay, nhưng có lẽ là khoảng thời gian chiến tranh lạnh này quá gay go, hắn ngây ra đó không nhúc nhích, chẳng qua ánh mắt lại lạnh hơn:
– Tôi đây là đang quan tâm cậu.
– Không cần. – Kỳ Nhạc phất tay – Lăn đi, để tôi yên.
Đã nói đến mức này, trừ phi da mặt Ninh Tiêu dày mới tiếp tục ở lại, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, quay đầu bước đi, mặt lạnh quay về chỗ ngồi, trầm mặc trong chốc lát, dứt khoát rút điện thoại ra tìm người nói chuyện phiếm, hắn cũng không tin không tìm được người hợp khẩu vị, hắn tìm được vài người hàn huyên một trận, đột nhiên thấy một tin nhắn gửi đến, hiện ra là em trai bình thường bị người khác gọi là “trẻ con”, trên đó viết:
“Bọn họ nói rốt cục anh đã một lần nữa liên hệ với nhóm tiểu O, đang tìm bạn giường?”
Hắn gõ gõ máy:
“Coi như vậy, cậu không được, tôi đã sớm chơi chán cậu.”
Tên mặt trẻ con kia rất nhanh hồi lại:
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi anh như vậy không phải là đã ăn trái đắng chỗ anh tiểu Viễn rồi chứ?”
Ninh Tiêu:
“. . .”
Mặt trẻ con tiếp tục gửi:
“Tôi nghe anh hai nói anh ta đa nhân cách, tôi đã lên mạng tra, mỗi nhân cách đều có trí nhớ cùng sở thích riêng, dựa theo tình huống trước mắt, nhân cách này và anh tiểu Viễn trước kia tuyệt đối tương phản, sở thích hai người cũng trái ngược nhau.”
Ninh Tiêu suy nghĩ một chút, tựa hồ có chuyện như vậy, nhẫn nhịn nhắn lại:
“Cho nên?”
Mặt trẻ con đáp lửng lơ:
“Anh tiểu Viễn hồi xưa thực sự là siêu cấp yêu anh nha”
“. . .”
Mặt Ninh Tiêu lập tức đen thùi lùi, người này rõ ràng đang nói nhân cách bây giờ siêu cấp ghét hắn, hắn không còn hứng nói với cậu ta những lời vô ích nữa, trực tiếp bỏ số điện thoại vào danh sách đen, đặt điện thoại di động lên bàn, vô thức lại nhìn người kia, con ngươi luôn lạnh lùng mang theo chút phức tạp.
Kỳ Nhạc tiếp tục xoắn xuýt ngồi học, không ngừng móc điện thoại ra nhìn thời gian, rốt cục cũng lăn tới trưa, cậu nghe giảng viên nói tan học, liền nhấc cặp lên bỏ chạy, đứng dưới lầu chờ Cố Bách, hỏi hắn một chút xem lúc nào gặp ba.
Cố Bách biết gần đây cậu càng ngày càng khẩn trương, đành kiên trì nói với cậu:
– Buổi trưa đi ăn ở đâu?
Kỳ Nhạc mở cửa lên xe, tuyệt không trả lời, nhàn nhạt nhìn hắn:
– Ba tớ đâu?
– Ông vừa đến, muốn đi khách sàn chuyện làm ăn, đều là xã giao, ngày hôm nay khẳng định bận không có thời gian. – Cố Bách sờ sờ đầu cậu – Anh đã gọi điện thoại tới, nói là có chuyện tìm ông, hẹn ngày mai gặp.
Kỳ Nhạc ứng tiếng, rồi ngồi yên.
Cố Bách lái xe rời đi:
– Đi đâu ăn giờ?
– Tùy đi.
– Đừng tùy tiện, nghĩ một cái, động não một chút, đỡ cho em lại muốn cái khác.
Kỳ Nhạc bĩu môi, tự vấn nửa ngày, đột nhiên hỏi:
– Cậu nói muốn mời tớ ăn vịt nướng, còn chưa mời đi?
Cố Bách nở nụ cười, lái xe đến tiệm vịt quay gần đại học S, tiệm này phối vị tương đối ngonm nhưng trước đây vì tiểu Nhạc bị bệnh tim không thể ăn đồ quá dầu mỡ, hiện tại đã đổi thân thể, bớt đi không ít lo lắng. Hai người đi vào tìm chỗ ngồi, gọi món, kiên nhẫn chờ, bây giờ là buổi trưa bên trong đã kín chỗ từ lâu, đa số đều là sinh viên gần đây. Kỳ Nhạc nhìn xung quanh, muốn thử xem có thể gặp bạn bè trước kia hay không, lại thấy bên kia có năm sáu người ngồi một bàn, một người trong đó nhìn tương đối quen mắt, chính là đạo sĩ.
Những người đó đều là sinh viên đại học S, chọn vị trí tốt, sớm đã ngồi xuống, lúc này đã ăn xong chuẩn bị rời đi, đạo sĩ đang xoay người thì đột nhiên thấy cậu, liền để bọn bạn đi trước, còn mình thì tới ngồi xuống, nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm người nào đó.
Dáng vẻ của hắn tuy rằng bình thản, nhưng cặp mắt kia lại mơ hồ lóe sáng, Kỳ Nhạc chưa bao giờ bị hắn dùng loại ánh mắt nóng bỏng này nhìn qua, lập tức cọ qua bên canh:
– . . . Cậu muốn làm gì?
Đạo sĩ nhìn theo cậu:
– Chủ ý của anh tốt vô cùng, giờ một ngày tôi có thể kiếm vài trăm.
Khóe miệng Kỳ Nhạc giật giật, nghĩ thầm mười tấm bùa, mười người mua thành trăm, người nọ là chủ tịch hội học sinh, cho dù hiện tại mất trí nhỡ cũng vẫn còn một đám người tâng bốc, huống hồ những bùa kia có tên rất chi là “Cá tính”, luôn luôn khiến người ta tò mò mà mua, nhất là nữ sinh, cậu gật đầu:
– Ờ, còn có việc sao?
– “Bùa qua môn” ít người mua, ế hàng.
– . . . Nhảm nhí, hiện tại cũng không phải kỳ thi, đến kỳ thi cậu bán đi, khẳng định có người mua.
Đạo sĩ bình tĩnh gật đầu, biểu thị đã nhớ, quan sát cậu:
– Còn có ý kiến gì khác không?
Kỳ Nhạc:
– . . .
Đạo sĩ thấy cậu không đáp, bắt đầu móc ví:
– Bùa hộ mệnh, mang theo bảo vệ bình an.
– . . . Tôi không cần cảm ơn.
– Không thu tiền của cậu đâu.
Kỳ Nhạc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cậu ta:
– Cậu tốt bụng vậy sao? Lần trước ở bệnh viện cậu còn muốn đâm hình nhân ni.
Đạo sĩ trầm mặc trong chốc lát, thành khẩn mở miệng:
– Anh không nhắc tôi cũng quên, anh yên tâm, trở về tôi sẽ hủy hình nhân đi.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Đậu Má, cậu đúng là có làm a?! Thực đúng là phát rồ!
Cố Bách nghe đến rõ ràng, nhất thời nhíu mày:
– Xảy ra chuyện gì?
– Không có gì, về tớ kể cho cậu. – Kỳ Nhạc vội vàng trấn an hắn, miễn cho tên vô lại thần thánh nào đó còn chưa kịp hủy hình nhân đi, đã bị người này hủy trước rồi.
Cố Bách nhìn chằm chằm cậu một hồi, chung quy cũng không nói gì thêm.
Đạo sĩ hoàn toàn không biết rằng bản thân đang nguy hiểm, trở lại đề tài mới rồi:
– Cái này cho anh, làm quà tạ lễ, sau này anh có ý kiến hay nào nhớ báo ngay cho tôi.
Kỳ Nhạc yên lặng tiếp nhận:
– . . . Còn gì không?
Đạo sĩ suy nghĩ một chút:
– Trên phương diện làm ăn thì không còn, trên phương diện học tập thì. . . Anh nói xem tôi làm sao có thể học thuộc lòng bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học đây?
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc:
– . . .
Đạo sĩ rút ra một tờ giấy nhăn nheo, bất ngờ là đó chính là bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học:
– Tôi đã học mấy ngày, nhưng vẫn chưa thuộc hết.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Trình độ học vấn trước kia của cậu thế nào?
– Từ nhỏ đến lớn tôi ở cô nhi viện, trình độ học vấn cũng đã tới sơ trung. – Thanh âm đ*o sĩ rất đạm mạc, bình thản như trước – Hiện tại đột nhiên xuyên thành sinh viên, tôi muốn làm thật tốt.
Kỳ Nhạc trầm mặc một trận:
– Khai giảng gần một tháng, các cậu hẳn là đã đi thí nghiệm đi? Cậu làm sao mà làm?
Đạo sĩ thở dài một tiếng:
– Tôi nhìn bọn họ, bọn họ làm thế nào tôi làm như vậy, kết quả thành phẩm bọn họ làm ra là bột phấn, tôi thành khối, bọn họ dùng thìa múc bột phấn, tôi dùng dao bổ. . . Giảng viên đứng trước mặt tôi nhìn hồi lâu, nói câu rất tốt.
– . . . Tốt?
– Ừ, ngày thứ hai đã bị ông ấy xách đi, để tôi học bổ túc với một vị sư huynh, vị sư huynh kia nghe nói ngày trước làm thí nghiệm thất bại bị thương, cũng mất trí nhớ, hiện tại học lại lần nữa.
Trong đầu Kỳ Nhạc vọt ra một tin tức, kinh ngạc:
– Hệ hóa?
– Ừ, sao vậy?
Kỳ Nhạc không đáp, trước kia cậu là sinh viên đại học S, đối với loại chuyện kiểu này đương nhiên sâu sắc hơn người khác, cậu nhớ rõ năm ngoái có một vị là Cao Tài Sinh hệ hóa học bởi vì thí nghiệm hỏng mà xảy ra nổ lớn, đem tầng 1 khu thí nghiệm phía đông của trường nổ thành một đống bụi, nhưng kỳ tích là anh ta lại sống, được đưa vào bệnh viện cứu chữa, bất quá đáng tiếc là sau đó anh ta điên rồi, trực tiếp bị lôi vào bệnh viện tâm thần, bây giờ ngẫm lại, bệnh viện trước đây cứu chữa người nọ hình như là. . . bệnh viện Thần Ái, cậu vội vàng hỏi:
– Sư huynh cậu có phải là rất đẹp không, thậm chí còn đẹp hơn con gái?
Đạo sĩ gật đầu:
– Nhưng anh ta không hay nói, cả ngày cũng không nói được một câu, tương đối lạnh.
Kỳ Nhạc lập tức đồng tình nhìn cậu ta:
– . . . Cẩn thận một chút, sư huynh cậu là sát thủ.
Đạo sĩ:
– . . .
Cố Bách:
– . . ..
– Hai người nhìn tôi như vậy là có ý gì, ông đây nói lafsuwj thật. – Kỳ Nhạc rất nhanh đem sự tình kể lại một lần – Chuyện này hồi đó còn lên tận thời sự, sau khi tỉnh lại anh ta liền nói mình là sát thủ, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, ai ngờ cư nhiên cũng ra được a.
Đạo sĩ:
– . . .
Đạo sĩ bị cái tin này kích thích cả người không ổn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đứng dậy, ngay cả tạm biệt cũng không nói, trực tiếp đi. Kỳ Nhạc yên lặng nhìn theo cậu ta rời đi, sau đó nghĩ nếu đạo sĩ hiểu được chuyện, phỏng chừng sẽ không đắc tội người nọ, liền cúi đầu ăn, sau khi ăn xong tiếp tục đi học, buổi tối mới lăn về nhà trọ, lăn qua lộn lại không ngủ được, bởi vì ngày mai có thể sẽ gặp ba.
Cố Bách biết cậu có áp lực lớn, hiện tại đã định ra ngày gặp mặt, người này khẳng định không ngủ được, liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp đè cậu ra giường khai bữa, giải tỏa áp lực cho cậu, thuận tiện thỏa mãn nguyện vọng của mình, từ trên cao nhìn xuống cậu:
– Ngoan, kêu một tiếng.
Kỳ Nhạc bị hắn chơi đến không xong, trong mắt đều là nước,thực sự chịu không nổi:
– . . . Buông tay.
– Ngoan, kêu một tiếng anh sẽ để em bắn.
Kỳ Nhạc giãy dụa một trận, hơi nước trong mắt càng nhiều, đáng thương mở miệng:
– . . . Lão công.
Con ngươi Cố Bách nhất thời trầm xuống, càng thêm kích động ăn bà xã, Kỳ Nhạc đáp lại hắn, đêm nay ngủ tương đối ổn, ngày hôm sau tuy rằng đau lưng nhưng tinh thần lại sảng khoái. Cố Bách cao hứng sờ sờ đầu cậu:
– Xem, không có bọng mắt với quầng thâm, sắc mặt không tệ, vừa đẹp hôm nay nhận thân.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Kỳ Nhạc nhớ đến hôm qua mình bị lăn qua lăn lại, lập tức nhào tới cắn hắn.
Cố Bách mỉm cười né:
– Đừng cắn, bị ba em nhìn thấy thì giải thích thế nào?
Động tác Kỳ Nhạc sựng lại, tiếp tục nhào qua:
– Ông đây cắn chỗ ông ấy không nhìn thấy!
Cố Bách:
– . . .
Hai người ở trên giường lăn lộn, mãi mới dậy, hôm nay là cuối tuần, không cần lên lớp, bọn cậu dọn dẹp phòng ốc một lần, đợi một mạch đến bữa trưa, rốt cục thấy ba Kỳ tới. Kỳ Nhạc ngồi trên salon, nháy cũng không nháy mắt nhìn ông, tinh thần ba không tệ, nhưng dường như có chút già hơn, hốc mắt cậu tức thời ửng đỏ, hoàn toàn không có cách nào ức chế tâm tình kích động, lý trí toàn bộ báo hỏng, vội vàng nhào về trước, nghẹn ngào kêu lên:
– BA!
Ba Kỳ:
– . . .
Cố Bách:
– . . .
Ba Kỳ trầm mặc một hồi, nhìn về phía Cố Bách:
– Tiểu Bách a, con nói có việc. . . là muốn nói cho chú biết chú có một đứa con riêng sao?
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách:
– . . .