Thế Giới Này Chỉ Cấu Tạo Bằng: "Nếu...thì..."

Chương 7




“Rù… rù… rù…” Chợt facebook có tin nhắn đến. “Ê.”

Lướt qua cái tên của người gửi, tôi bất giác ngây người, ép mình trấn tĩnh máy móc soạn tin trả lời.

- Hử?

“Nhà gần đường AB không?”

- Không. Cách gần hai mươi cây. Làm gì?

“Định qua chơi. Lâu lắm rồi không gặp.”

- Rảnh gớm. Mà đang đi học nên trọ ngoài rồi. Không ở nhà đâu mà qua.

“Trọ đâu vậy? Tớ đang ở trung tâm thành phố A.”

- Gần trung tâm thành phố A.

“Thật à? Trùng hợp ghê.”

- Đang học ở đâu?

“Hâm à? Bỏ rồi!”

À, vậy là bỏ học rồi. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên nhỉ?

- Vậy là đi làm? Làm gì?

“Bán ma túy. Mua không?”

- Không có nhu cầu!

Mười phút qua đi, đối phương không nhắn tới nữa. Ném cái điện thoại vào một góc, tôi đổ ụp xuống giường đánh một giấc không biết trời đất gì.

Người vừa rồi… là người yêu cũ của tôi. Mối tình đầu của tôi. Ba năm cũng không phải là ngắn để nói chuyện lại… nhỉ?

Trái đất này hình cầu, đi đi lại lại rất dễ đụng mặt nhau. Dù đi một vòng thật lớn, mất một thời gian thật dài, cuối cùng muốn hay không cũng vẫn va phải. Kiểu như thế này này:

"Rừ... rừ... rừ..." Điện thoại báo có tin nhắn đến. "Cậu đang ở đâu?"

Tôi nhướn mày nhìn dòng tin nhắn bốn chữ, do dự không biết có nên trả lời hay không. Tên kia lại trở chứng cái gì đây? Đã chia tay chia chân ba năm, đợt trước đột nhiên nhắn tin, bặt đi được gần tháng bây giờ lại nhắn khiến đứa ưa thanh bình như tôi cảm thấy da đầu có chút nhưng nhức.

- Lâm Dương?

Một giọng nam nghi hoặc đột nhiên gọi tên tôi, ngẩng lên nhìn sang bên kia đường, tay đang cầm điện thoại của tôi không nhịn được run lên một trận. Cái loại sự tình quái quỷ gì thế này?

Tôi bây giờ thật đúng là khóc không ra nước mắt, một mặt vừa nhận được tin nhắn của người yêu cũ Phan Tuấn Nam một mặt gặp lại Lăng Duy Giang, cậu bạn hồi cấp một và cấp hai đã khiến tôi gặp không ít rắc rối cùng một đống tin đồn yêu đương. Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây nên nghiệp trướng gì nữa?

- Ha... Xin chào. - Tôi không có gì cười cười rồi quay lưng đi. Đây chính là xã giao thôi. Cầu trời hắn không có ý định giữ tôi lại ôn chuyện cũ.

Duy Giang sang đường, một mạch đi về phía tôi, hớn hở bắt chuyện giống như không nhìn thấy tôi đang đi như chạy.

- Đúng là cậu thật. Không ngờ lại gặp cậu ở đây.

Tôi cười cười gật đầu xem như trả lời rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại soạn một cái tin nhắn. "Đang ở đường XY."

- Cậu quên tôi rồi hả? Lăng Duy Giang trước học cùng cậu cấp hai đó.

- À. Xin lỗi. Tại cậu khác quá!

Quả thật là rất khác. Trước cậu ta lúc nào cũng ra cái vẻ ngầu ngầu lạnh lùng cao cao tại thượng, bây giờ lại vui vẻ hớn hở bắt truyện người khác thật khiến tôi có chút không quen. Diện mạo không có thay đổi nhiều, vẫn khá là tuấn tú với đôi mắt một mí đặc biệt. Chẳng qua tôi không thể không nhận ra, ít nhiều gì xém chút hồi cấp một tôi cũng đã thích cậu ta để rồi bị chơi cho một vố nhớ đời. Một cô nhóc tám tuổi, còn chưa biết thích là cái gì, thế mà vừa muốn thân thiết với bạn khác giới một chút cả làng liền biết, đem tôi đàm tiếu không ra một cái gì. Từ đó mà tôi sợ thứ rung động kia, chính cậu ta đã lừa tôi, cậu ta viết giấy gửi cho tôi nói đã thích một cô bạn khác dù tôi và cậu ta không hề thân thiết gì. Thế mà tôi đã ngây ngô tin vào những lời vớ vẩn đó, đem toàn bộ tâm can tình cảm bé nhỏ ngây thơ mà viết ra gửi trả lại cho cậu một tờ giấy khác. Ngay sau đó cả cái làng C nơi mà tôi sống, từ già đến trẻ và cả mẹ tôi không ai không biết chuyện tôi viết thư tỏ tình với Lăng Hoàng Giang, họ sau lưng tôi nói tôi hư hỏng không ra gì, mới tám chín tuổi đã yêu đương này kia. Từ bé đến lớn tôi luôn là một cô bé ngoan hiền da mặt mỏng, làm sao chịu đựng được những thứ như thế? Cũng may sau đó tôi đi học xa nhà luôn, bỏ lại mọi thứ mà đến một nơi khác. Bốn năm, tôi không phải là một cô gái xinh đẹp giỏi giang xuất sắc nhưng cũng có rất nhiều lời tỏ tình của bạn khác giới, tôi đều thẳng thừng từ chối. Chuyện đó giống như một loại bản năng đến khi tôi nghiêm túc nhìn lại mới nhận ra là do tôi đã sợ hãi với chuyện tình cảm nam nữ từ ngày bé.

Đến một nơi mới, gặp bạn bè mới và sống trong một môi trường mới, những tưởng tôi sẽ không phải gặp lại cái thứ tình cảm trẻ con nửa vời kia nữa nhưng tôi đã lầm. Tôi thế mà lại một lần nữa bị đem ra là trò đùa cùng thói hư vinh của Phan Tuấn Nam.

Lần đầu tiên tôi thực sự sâu sắc thích một người, can tâm tình nguyện chấp nhận mọi khuyết điểm của người đó, dù bạn bè nói rằng cậu đang lợi dụng tôi nhưng tôi cũng chỉ cười bảo tôi chẳng có gì cho cậu lợi dụng. Sự thực chứng minh, so với kẻ lão làng trong yêu đương như cậu thì tôi quá khờ, quá dại dột để mà tin tưởng cậu thực sự coi tôi đặc biệt hơn tất cả những người con gái cậu qua lại trước kia.

Không phải là tôi không biết, cũng không phải tôi không đoán trước được điều gì nhưng cảm giác khi cậu nhắn tin nói chia tay đi dù tôi chỉ đang quan tâm đến cậu nên mới hơi nặng lời, thật sự là đau đến tê dại.

- Lâm Dương, cậu ổn chứ? Dạo này khỏe không?

Thấy tôi hơi thất thần, Duy Giang quan tâm hỏi. Tôi giật mình ậm ừ cho có lệ, mọi chuyện giống như đang đùa với tôi vậy. Đã vậy cứ đùa cho tới bến luôn đi! Tôi bây giờ chai mặt rồi, dù có như thế nào cũng sẽ chỉ theo đuổi cuộc sống yên bình cho riêng tôi, những thứ lôm côm khác thì vo hết thành một cục rồi ném vào thùng rác là được!

- Tôi ổn. Sao đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đây?

- Tôi qua gặp bạn. Bây giờ tôi học trường H, xa trường cậu quá ha?

- Ừ.

Không để ý đến kì lạ trong lời nói của Duy Giang, liếc tin nhắn trên điện thoại, tôi nhẹ cong môi cười. Để xem chuyện này rồi đi đến đâu, tốt nhất là giải quyết sớm một chút. "Chờ một lát, tôi tới bây giờ."

- Cậu đang về nhà à?

- Ừ.

- Lúc nào đó tôi có thể mời cậu đi uống nước không?

Tôi chỉ cười mà không trả lời, híp mí nhìn bóng dáng cao lớn đang từ xa đi tới của Phan Tuấn Nam. Cậu ta đi moto phân khối nhìn có vẻ đắt tiền làm tôi không nhịn được nghi ngờ chẳng lẽ cậu ta thật sự bỏ học để đi buôn ma túy?

Nhìn thấy tôi đang cười nói cùng một người con trai, vẻ mặt Tuấn Nam có chút khó hiểu.

- Lâm Dương.

Bày ra vẻ mặt ngơ ngác không nhận ra ai, tôi cười kịch:

- Cậu là...?

- Cậu quên tôi rồi hả? - Tuấn Nam nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng không chút thiện cảm khiến tôi thấy bất an - Cũng phải ha, có người mới rồi sao còn nhớ tới thằng này nữa!

Tôi méo sẹo cười cười quay mặt đi. Phan Tuấn Nam, cậu ta đang phát giận cái gì?̀

- Lâm Dương, ai vậy? - Duy Giang thấy Tuấn Nam vừa tới đã muốn gây chuyện, lại nghe ra mùi gì đó giữa tôi và người con trai kia nên nhanh chóng lên tiếng.

- À, bạn cũ...

- Người Lâm Dương từng yêu.

Tuấn Nam cắt lời tôi, khóe môi nhếch lên nhìn tôi đầy khiêu khích. Mục đích cậu ta tìm tôi hôm nay chẳng lẽ là muốn phá hoại cuộc sống của tôi? Rảnh ghê nhỉ?

Khỏi cần soi gương tôi cũng biết biểu cảm của mình bây giờ khó coi đến mức nào, chẳng buồn liếc Duy Giang xem cậu ta phản ứng sao, tôi phóng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo Tuấn Nam:

- Cẩn thận lời nói của cậu.

Tên này vừa gặp lại tôi đã muốn nói rõ ràng mục đích như vậy, đúng là quá xem thường Lâm Dương này mà!

Hướng Duy Giang mỉm cười sáng lạn, tôi nói:

- Gặp lại cậu sau. Rảnh qua trường tôi chơi.

- Nhất định rồi.

Tôi bỏ qua vẻ hớn hở vui mừng của Duy Giang, gật đầu với Tuấn Nam một cái coi như chào rồi quay lưng bỏ đi, nếu còn ở lại không biết tên khùng kia sẽ còn nói ra cái gì để kích động tôi nữa. Thật sự không rảnh để ý đến nhiều thứ như vậy, cuộc sống an nhàn mà tôi tôn thờ tuyệt đối sẽ không có những thứ xàm xí kia! Tuyệt đối không!

***