Thế Giới Này Chỉ Cấu Tạo Bằng: "Nếu...thì..."

Chương 5




Tôi học karate từ nhỏ, thực ra cũng là một thanh niên rất háo thắng, chẳng qua là kiềm chế rất tốt nên vẫn chưa gây nên chuyện gì động trời. Nếu có thì chỉ có ném đá dấu tay, mượn gió bẻ măng, không thì kiếm một địa điểm nào đó hoàn hảo không người, nhè những chỗ không ai thấy trên cơ thể đối phương mà đánh tới. Nói cũng lạ, không hiểu sao tôi chẳng bao giờ gây xích mích với ai nhưng luôn có người muốn tới khiêu khích tính háo thắng và tự tôn cao bằng trời của tôi. Trước mặt nhiều người thì tôi sẽ không làm gì đâu, chơi trò ma quỷ đằng sau lưng nó mới kích thích!

Nhớ năm tôi học lớp chín, có một cô bé lớp dưới không ưa tôi. Tôi là học sinh chuyển trường, chuyển tới được một tuần thì đã dính scandal. Bạn tôi nói bởi vì tôi là học sinh giỏi, con cưng của thầy cô, dù mới đến nhưng đã giành mất danh hot girl của em ý nên em ý khó chịu. Ngoài ra… còn vì ghen nữa! Chả là người yêu của em ấy học cùng lớp với tôi, cậu ta lại là một trong số ít những người bạn tôi quen từ nhỏ cả chục năm rồi mới gặp lại. Nhưng thật ra tôi cùng cậu ta quan hệ không được tốt lắm nên dù biết nhau cũng chưa từng mở miệng nói với nhau câu nào, cũng không khác gì người xa lạ. Thế mà vẫn có tin đồn tôi và cậu ta thích nhau từ nhỏ nên mới khiến cho cô bé lớp dưới kia ghen! Cô bé ấy cũng là học sinh chuyển trường như tôi nhưng chuyển tới trước tôi một năm, là một hot girl sang chảnh kiêu kì toàn trường không ai không biết!

- Lâm Dương, cậu nhìn thấy chữ viết trên cửa lớp mình chưa?

Vũ Ngọc cũng là một trong số ít những người tôi quen từ trước và quan hệ giữa tôi với cô bạn này cũng rất buồn cười. Bạn cũng không phải mà bè cũng không đúng. Nói chung là cũng không thân thiết gì cho cam nhưng bây giờ gặp lại lại rất quan tâm giúp đỡ tôi.

- Chưa. Có gì hả? – Tôi đặt cặp xuống bàn, tính ngủ thêm một chút trước khi chuông vào lớp.

- Ra xem đi.

Lục đục đi ra nhìn một lượt tường ngoài lớp mình rồi đi vào, tôi không biểu cảm gì gục xuống bàn ngủ.

- Dương, là Bích Hân viết!

- Ừm.

- Hôm qua em ấy nói với tớ là cậu cứ cẩn thận không em ấy gọi người đánh cậu!

- Ừm.

- Hân có nhiều cơ lắm đấy!

Tôi ngẩng lên nghiêng đầu nhìn Vũ Ngọc, phật phờ cười:

- Cậu nhìn mặt tớ có giống đang quan tâm không?

Vũ Ngọc không nói gì, tôi cũng không để ý xem vẻ mặt của cô ấy như thế nào. Bên ngoài cửa lớp là vô vàn câu chửi tục nhằm vào tôi, không cần nghĩ cũng biết ai viết, thật sự bất lực quá! Đi ngủ cho khỏe!

Vì ngủ nên tôi không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cậu bạn cùng lớp hướng về phía tôi. Mà nếu có thấy cũng chẳng có ý định quan tâm!

- Giang, cậu định thế nào? Dương chẳng để chuyện này vào mắt đâu!

Vũ Ngọc nhỏ giọng hỏi cậu bạn. Giang hơi híp mắt nhìn Lâm Dương, hai tay đút túi quần ngạo mạn đi ra khỏi lớp, hướng về phía lớp Bích Hân.

Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi mặc kệ mấy câu chửi tục viết trên cửa lớp, không lau cũng không nhắc gì đến nó còn bạn bè và thầy cô thì giống như không nhìn thấy mấy dòng chữ đó vậy. Tôi biết có những người cũng hứng thú xem kịch lắm mà!

Hôm nay lao động tổng vệ sinh toàn trường. Tôi xách xô rác cùng Vũ Ngọc ra xe rác đổ, “chẳng may” lại chạm mặt lớp của Bích Hân. Thật sự là có duyên ghê gớm!

- Oaà! Xinh thế! – Một cậu nhóc cùng lớp Bích Hân nhìn tôi trêu chọc.

Tôi thề là tôi chỉ nhìn lướt qua cậu nhóc đó một cái rồi nhìn đi thôi. Thế mà lúc đổ rác xong rời đi Vũ Ngọc mới nhỏ giọng hỏi tôi:

- Lúc nãy cậu nghe thấy gì không?

- Lúc nào nghe thấy gì?

- Lúc thằng nhóc cùng lớp Bích Hân trêu cậu ấy?

- À, có. Nó còn nói gì nữa à? Tớ nghe thấy mỗi một câu.

- Nó không nói nữa nhưng Bích Hân nói: “Thấy chưa? Lườm kìa!” đấy!

Tôi nhếch môi cười nhạt. Đúng là trẻ trâu! Nếu bây giờ tôi phản ứng lại thì có bị coi là bắt nạt trẻ con không?

- Cậu chơi với Bích Hân đúng không? – Tôi cười hỏi, nhìn rõ ràng mặt Vũ Ngọc hơi tái đi – Hộ tớ nói với em ấy, nếu em ấy có bản lĩnh đã không cần làm trò viết lên cửa lớp chửi tớ kia mà đã tới nói thẳng vào mặt tớ rồi, còn nữa nếu em ấy muốn gọi người đánh tớ thì cứ gọi, tớ chờ!

Không biết sau đó Vũ Ngọc có nói với Bích Hân hay không nhưng thế giới của tôi cũng yên bình được hơn một tuần. Cho tới khi thầy giáo Vật lý kiêm Công nghệ lớp tôi hằng ngày ra vào lớp, hằng ngày nhìn thấy mấy dòng chữ được viết bằng phấn trên cửa lớp gần hai tuần cũng không ai xóa đi, nhịn không được lên tiếng:

- Dương, em là học sinh mới mà gây thù chuốc oán ghê nhỉ?

Mang tiếng là học sinh cưng của thầy cô như tôi với ông thầy gần ba mươi tuổi còn chưa có người yêu này giống như oan gia vậy. Chương trình Công nghệ tôi học ở trường cũ khác hoàn toàn với chương trình học ở đây nên một cái đinh gỉ cũng không biết, ổng đã không kèm tôi, giúp tôi thì thôi còn suốt ngày gây khó dễ chọc gậy bánh xe.

- Em cũng đâu có muốn đâu thầy. – Tôi cười bất đắc dĩ.

- Ma cũ bắt nạt ma mới đấy thầy ạ! – Một cậu bạn bông đùa.

- Dương hiền lắm mà! – Một cô bạn nói.

Tôi không bổ sung thêm gì chỉ mở sách ra bắt đầu vào bài học. Dạo gần đây tôi không hay kín đáo troll thầy mỗi giờ Lý nữa nên thầy thấy kì lạ, lại thấy bộ dạng tôi bị bắt nạt có chút đáng thương nên nổi máu chính nghĩa. Bình thường mấy chuyện vớ vẩn giữa học sinh thầy cô sẽ không xen vào nếu không quá nghiêm trọng, cái gì bé quá thì bỏ qua nhưng lần này thầy ra mặt điều tra thủ phạm và kỉ luật Bích Hân trong giờ chào cờ vì cái tội nhỏ xíu là viết bậy lên cửa lớp tôi khiến em gái nhỏ ê cả mặt trước toàn trường.

Tôi một bộ dáng người không liên quan nghênh ngang ngồi uống sữa mặc kệ cả lớp đang kẻ liếc người nhìn trộm sắc mặt tôi. Đây chính là lí do tôi không xóa mấy dòng chữ đó, còn cố tình tỏ ra strees vì bị bắt nạt cho ông thầy Vật lý thấy. Tâm lí con người rất kì lạ, bạn càng giành được chú ý của người khác bao nhiêu thì dù cho bạn và người kia là kẻ thù đi chăng nữa, khi bạn có chuyện người đó sẽ là người đầu tiên để ý thậm chí là nhúng tay vào, tôi lợi dụng chính là điều này để thầy thay tôi chỉnh Bích Hân. Vừa được tiếng ngoan hiền không chấp trẻ con vừa trả được thù. Để không bị khinh thường là yếu thế trước đàn em, tôi cũng không ngại lộ ra chút lạnh lùng đủ cho Bích Hân thấy và hoang mang rằng tất cả là tôi cố tình.

Tất nhiên, chuyện vẫn chưa kết thúc. Sao có thể đơn giản như thế? Người yêu Bích Hân, cậu bạn tai tiếng lớp tôi, thấy mình im hơi lặng tiếng đã đủ liền bắt đầu tìm tới.

- Lâu rồi chưa nói chuyện với cậu, Lâm Dương.

- Ừ.

Tôi thận trọng bước từng bước tới góc hành lang tính bắt lấy con mèo hoang đang ăn đồ ăn vặt mà tôi cố tình để ra. Con mèo với bộ lông đen tuyền và đôi mắt xanh lá xinh đẹp, suốt ngày lượn lờ trong tầm mắt tôi ở trường khiến bệnh cuồng mèo của tôi phát tác.

- Cậu chắc là ghét tớ lắm ha?

- Ừ.

Mải bắt mèo nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Giang. Một chút nữa thôi, sắp bắt được rồi!

Giang chờ cho tôi bắt được con mèo, còn vật lộn với nó, bị nó cào cho mấy phát mới nói tiếp:

- Tớ xin lỗi.

- Chuyện gì? – Tôi ôm con mèo trong lòng, gãi cằm trấn an nó, bất đắc dĩ nhìn mấy vết cào đang chảy máu ở tay mình.

Giang không trả lời tôi mà hỏi:

- Tớ và cậu có thể làm bạn không?

Tôi bây giờ mới ngẩng lên nhìn cậu ta, thấy vẻ thật tâm trên mặt cậu thì mỉm cười khẽ ừm. Nội tâm lại điên cuồng cười nhạo vẻ thật tâm đó. Quậy như vậy hẳn là còn chưa đủ?

- Tốt quá!

Giang vui mừng cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau chỉ máu chảy ra từ vết mèo cào trên má tôi. Tôi hai tay vì bận bế con mèo nên không kịp gạt ra, hành động thân mật như vậy liền đúng lúc rơi vào tầm mắt Vũ Ngọc cùng Bích Hân.

Tôi đột nhiên tưởng tượng ra một đàn quạ đen bay qua đầu mình, cả đàn cùng kêu “quạ… quạ…” vô cùng vui vẻ!

- À, Lâm Dương, Bích Hân muốn nói chuyện với cậu một lát. – Vũ Ngọc nhanh chóng che dấu ánh mắt ghen ghét, lên tiếng gọi tôi.

- Ừ.

Tôi né ra bàn tay của Giang, lướt qua cậu đi theo Bích Hân tìm chỗ nói chuyện. Còn Vũ Ngọc ở lại với và Giang. Ánh nắng yếu ớt của chiều tàn chiếu lên khuôn mặt Vũ Ngọc tạo nên từng mảnh sáng tối rõ ràng.

- Đừng nói với tớ cậu đang tán tỉnh Lâm Dương!