Tôi vừa đâm vào người ta, còn đang bận nhảy dựng lên xin lỗi nên không biết người kia vừa nói cái gì. Đang tính chuồn êm thì bị kéo vào một vòng tay xa lạ, thanh âm trầm thấp câu dẫn:
- Chạy đi đâu? Anh chấm em rồi đó!
Nghe giọng là biết người rồi! Còn ai vào đây ngoài cái tên Phong lăng nhăng đáng ghét còn nợ tôi năm cái bánh doner nữa? Hắn còn chưa về hả? Không tiếng động xuất hiện sau lưng tôi như vậy là muốn giết người diệt khẩu phải không? Thoắt cái tách ra xa hắn một mét, tôi cảnh giác hỏi:
- Anh muốn gì?
- Muốn làm bạn trai em!
Chưa thấy ai thẳng thắn như thằng cha này! Mới gặp nhau chưa được một buổi chiều đã muốn cặp kè. Đúng là loại công tử ăn chơi, lăng nhăng điển hình.
- Ê, bao nhiêu tuổi?
- Mười sáu!
Định mệnh! Hắn còn ít hơn tôi một tuổi thế mà tôi gọi anh xưng tôi suốt từ đầu tới giờ! Đã thế còn ngọt ngọt ngào ngào ôm tay hắn dựng lên màn kịch vợ chồng trẻ không chút do dự nữa chứ? Ôi! Tự tôn của tôi, trái tim mong manh bé nhỏ của tôi, tôi cần an ủi, cần an ủi nha~
- Em trai, lớp mười cũng cần ôn thi đại học rồi, chuyện yêu đương cứ từ từ hẵng tính. Chị năm nay mười một còn bận rộn hơn. Thế nhé!
Tôi vỗ vai hắn, rất là đàn chị nói rồi thản nhiên lướt qua hắn đi về. Tôi cần về nhà, cần an ủi làn da mặt trong suốt của tôi! Nhưng ôn thần kia nào có dễ dàng tha cho tôi như vậy? Hắn giữ tay tôi, từ phía sau cúi sát tai tôi phả làn hơi nam tính vào vành tai nhạy cảm của tôi, thì thầm:
- Một cô gái thú vị như chị… đừng nghĩ chạy được khỏi tôi!
Tôi rụt cổ cười méo mó, không thể phủ nhận rằng thằng nhóc này đang khiến tim tôi nhảy loạn. Dù sao tôi cũng là thiếu nữ, loại hành động thân mật câu dẫn như vậy thật sự có chút không kháng cự được. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại lời nói của Phong thì một giọng nói khác vang lên:
- Dương, nghỉ rồi?
Hola~ Chúa cứu thế! Mau mau giải thoát tôi khỏi ôn thần này đi!
Đang rất phởn đời vì Nhật Nguyên đến thì chợt nhận ra từ khi tôi bị kéo vào đám rắc rồi kia tới giờ đều không thấy mặt mũi con mèo này đâu cả nên không ngăn được phát giận:
- Nhật Nguyên! Anh biến mất ở đâu bây giờ mới quay lại hả?
- Đi mua sữa chua cho em!
Nhật Nguyên không có gì nở một nụ cười, nói một câu khiến tức giận của tôi lập tức bay sạch. Tự dưng thấy anh đẹp trai ghê gớm, đáng yêu ghê gớm ấy!
Dù ánh mặt trời tỏa ra từ nụ cười của Nhật Nguyên có ấm áp bao nhiêu tôi vẫn không thể không bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy, giống như là tính chất hơi thở của Phong đã thay đổi vậy!
Nhật Nguyên ngược lại nụ cười bình thản vẫn treo trên khóe môi, đi tới kéo tôi ra sau lưng anh, không để ý đến ánh mắt sắc lẹm của Phong, nhìn tôi quan tâm hỏi:
- Mệt không?
- Có. – Tôi gật đầu.
- Tôi đưa em về.
- Ừ.
Sao nào? Thấy Nhật Nguyên nhà tôi bá đạo chưa? Vừa xuất hiện liền có thể khiến ôn thần im bặt không dám nói gì mà buông tha tôi. Tôi vui vẻ theo anh đi về, hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt đã chuyển sang màu hổ phách của Phong cùng nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng Nhật Nguyên…
***
“Ào!”
Vừa bước vào cửa lớp thì một xô nước dội cái ào xuống đầu làm tôi ướt như chuột lột. Gạt nước trên mặt, tôi tức giận quét mắt một vòng quanh lớp tìm thủ phạm, lại càng tức giận hơn khi nhìn thấy bộ dạng hứng thú xem kịch vui trên mặt mọi người cùng vẻ mặt hả hê của Hà Vy.
Phải bình tĩnh! Tôi phải bình tĩnh! Không cần chấp nhặt! Bình tĩnh!
- Ôi ôi, Lâm Dương! Sao lại mặc đồ ướt đi học như vậy? – Hà Vy một tay chống hông, nhìn thấy tôi là bắt đầu ngứa miệng.
Tôi không trả lời, cả người run lên từng đợt vì lạnh. Mới vào xuân thôi, trời mới ấm lên một chút, bị cả xô nước lã dội từ trên đầu xuống như vậy mà không run thì quá trâu bò rồi!
Hà Vy đá cái xô lăn lóc dưới chân, tiếp:
- Hôm qua cậu ngây thơ yếu ớt lắm cơ mà? Sao bây giờ không khóc đi?
- Tớ không khóc giỏi như cậu đâu!
Tôi vừa dứt lời thì Vũ Ngọc cầm cái khăn lau bảng khô cong đầy bụi phấn thẳng tay phẩy một cái trước mặt tôi. Bụi phấn trắng xóa gặp cái mặt vẫn còn ướt nước của tôi liền bám dính không tha. Tôi che miệng ho sặc sụa, bộ dạng khổ sở vô cùng!
Chẳng biết là Hà Vy đã bô lô ba la chuyện gì với cả lớp mà bốn mươi chín con người học cùng tôi trong lớp hằng ngày nhìn mặt nhau, cười nói với nhau lại không có bất cứ một ai giúp tôi. Qua miệng Hà Vy thì tôi dù có là thánh nữ cũng biến thành kĩ nữ thôi! Đúng là nhân vật phản diện điển hình!
Bất giác tìm kiếm cô bạn duy nhất Thùy Lain nhưng không thấy, tâm trạng tôi vô cùng phức tạp.
Bụi phấn bay vào mũi làm tôi sặc, ho tới hai mắt mờ cả đi.
- Có chuyện gì ở đây thế hả?
Hình như là tiếng quát của thầy giám thị. Tôi bây giờ kể cả Tổng thống tới cũng không cần biết, mặc kệ đằng sau thầy và mấy đứa “bạn” cùng lớp léo nhéo cái gì, bám men theo tường hành lang muốn đi tìm nhà vệ sinh rửa mặt. Đột nhiên cả người bay lên, ai đó vác tôi lên vai như vác bao tải. Lát sau hai chân chạm đất lại được khăn bông mềm mại nhẹ nhàng lau sạch mặt mũi, động tác vô cùng cẩn thận.
- Có sao không?
Giọng nói này…
- Nhật Nguyên!
- Ừ.
- Anh làm cái quái gì ở trường tôi?
Nhật Nguyên không trả lời, đi ra ngoài bỏ tôi lại một mình trong phòng vệ sinh. Tôi nhìn bộ dạng tơi tả của mình trong gương, quyết định trước tiên cứ chỉnh trang lại rồi chuyện gì cũng từ từ tính. Lát sau Nhật Nguyên quay lại đưa cho tôi bộ đồng phục mới. Tôi thay đồ rồi ra khỏi nhà vệ sinh mới biết là mình đang ở phòng riêng của giáo viên. Liếc tấm biển trên bàn làm việc, tim tôi ở ngực cũng muốn nhảy lên tận cổ. Hốt hoảng túm lấy Nhật Nguyên, tôi đè giọng quát:
- Ra khỏi đây nhanh lên! Đây là phòng hiệu trưởng đấy biết không?
Con mèo này đem tôi đi đâu không đem lại đem vào phòng hiệu trưởng, bộ muốn tôi bị kỉ luật chết à?
- Sợ gì chứ?
- Anh không sợ nhưng tôi sợ!
Tôi kéo Nhật Nguyên lôi ra khỏi phòng, thận trọng ngó nghiêng xung quanh rồi một mạch chạy về giảng đường.
- Mau về nhà đi!
- Không! Tôi tới xem em học.
- Thế thì biến thành mèo rồi chui vào cặp tôi mà ngồi.
“BÙM”
***
- Đứng lại nào!
Tôi ngạo mạn chặn đường Hà Vy và Vũ Ngọc, miệng nở nụ cười thánh thiện. Hai cô bạn thấy tôi thì vênh mặt kênh kiệu, khinh bỉ nhìn tôi như nhìn kẻ dưới. Không chờ cho hai đứa kia kịp lên tiếng trêu ngươi tôi đã lao tới nện cho chúng một trận nhừ tử!
- Các cậu, từ cấp hai tới giờ tớ nhịn các cậu vì tớ khinh các cậu thôi! Các cậu có phải đã quá ảo tưởng về sức mạnh của bản thân rồi không? Hôm nay các cậu chạm tới giới hạn của tớ rồi đấy! Chúc mừng các cậu! – Giọng điệu tôi như vậy chính tôi nghe còn cảm thấy có chút kinh dị nói gì đến hai con nhỏ kia – Ngoáy sạch lỗ tai mà nghe cho rõ đây! Lâm Dương tôi từ giờ sẽ không nương tay với các cậu đâu! Lớn rồi thì thông minh ra một chút, đừng có khiến cho chính mình khi ra đường bị người ta chỉ mặt nói trẻ trâu, vào quán cà phê còn bịt hắt sinh tố vào người! Nếu các cậu muốn nổi tiếng cũng không cần lôi tôi vào, tôi cóc cần biết các cậu làm trời làm bể cái gì, tốt nhất là đừng động vào tôi!
Với loại người không có não như hai người này thì tốt nhất đừng để chúng nó mở miệng, cứ trực tiếp dùng hành động cho chúng nhận thức thật tốt trên dưới là nhanh nhất!
Đây là con đường tắt vắng người từ trường về nhà của Hà Vy, karate của tôi lâu lắm rồi mới được dùng tới, đánh chưa đã nhưng phải biết điểm dừng. Dù là sẽ chẳng có ai bắt quả tang tôi chặn đánh Hà Vy và Vũ Ngọc nhưng vẫn nên vừa phải thôi, tôi là đứa sợ trách nhiệm mà!
Từ trên cao nhìn xuống bộ dạng hai con nhỏ đau đớn quằn quại dưới nền đất, bên ngoài không tổn hại gì, quần áo chỉ có chút xộc xệch bẩn thỉu, tôi gật đầu vừa ý rồi phủi mông bỏ đi.
- Tuần tới các cậu không đến trường, thế giới của tôi có thể thanh bình rồi!