Thế Giới Này Chỉ Cấu Tạo Bằng: "Nếu...thì..."

Chương 16




Từ hôm đó tới nay đã mấy ngày rồi Nhật Nguyên không nói chuyện với tôi, lúc biến thành mèo còn không cho tôi vuốt ve, rõ ràng người bị cản trở tán gái là tôi, người đáng ra nên giận dỗi cũng là tôi mới đúng chứ?

Còn nhóc Phong lúc không có mặt tôi đã bị Nhật Nguyên dùng cách gì đó đuổi về, cũng đã mấy ngày không đến tìm tôi gây phiền toái. Đổi lại tôi lại mọc ra một cái đuôi mới, đánh không chết đuổi không đi, đó chính là cậu bạn thời cấp hai đầy khó hiểu Lăng Duy Giang.

- Cậu…

- Hm? – Duy Giang mỉm cười.

- Có thể đừng hằng ngày tới trường tôi chờ tôi đi học về nữa có được không?

- Tại sao? – Cậu bạn bày ra dáng vẻ vô tội làm như không hề nhận ra tôi đang dần mất kiên nhẫn.

- Cậu rất rảnh nhỉ?

- Ừ.

Nhắm mắt, tôi cố gắng giữ cho cơ mặt thật thư giãn. Tôi tự nhận bản thân là một người rất ít cảm xúc, rất ít thứ ít người có thể làm cảm xúc của tôi dao động lớn. Nhưng gần đây, với sự xuất hiện của con mèo Nhật Nguyên cùng hàng tá chuyện không đâu vào đâu đằng sau, bình tĩnh của tôi đang bị bức chạm tới giới hạn.

Thực ra Lăng Duy Giang, cậu ta học cùng lớp với tôi từ thời mẫu giáo. Cấp một, đã không ít lời đồn thổi cậu ta thích tôi, thực tế cậu ta đối với tôi cũng hết sức ân cần, nhưng ngày đó mới chỉ là mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, biết thế nào là thích? Mà tôi thấy cậu ta tốt với tôi cũng nghĩ chỉ là chuyện bình thường vì tất cả con trai trong lớp đều tốt với tôi và hay chơi cùng tôi như vậy. Chẳng qua, trong tất cả họ thì Duy Giang là cậu con trai sáng sủa và học giỏi nhất nên tôi cũng có chút để ý hơn. Lớp bốn, tôi chuyển trường sang học ở trường huyện bên cạnh, đến hè lại về nhà. Duy Giang liền nhờ một cô bạn cũ ngày trước học cùng tôi chuyển cho tôi một tờ giấy, không nhớ rõ cậu ta viết cái gì nhưng nội dung đại khái là nói cậu ta đang yêu cô bạn nào đó lớp bên cạnh. Tôi ngây thơ tin sái cổ, mặc dù đã nghĩ cậu ta yêu ai liên quan gì đến tôi mà phải viết thư báo cáo tôi nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại viết một bức thư trả lời, thú nhận là tôi cũng có chút thích cậu. Thế là thôi! Hai ngày sau cả làng, nhấn mạnh là CẢ LÀNG tôi, biết tôi viết thư tỏ tình với Lăng Duy Giang. Thế giới của Lâm Dương khi đó trắng trong thuần khiết, là một cô bé đáng yêu hoạt bát, ngoan ngoãn học giỏi mọi người đều yêu quý, thế mà chỉ với chuyện kia tôi liền trở thành thứ không thể tưởng tượng nổi trong miệng mọi người, mẹ tôi không mắng tôi nhưng bà dùng gương mặt nghiêm khắc đầy thất vọng mà nói: “Con viết thư cho thằng Lăng Giang phải không? Cả làng đều đang nói về chuyện đó.”

Tôi im lặng, cảm thấy mọi thứ như đang sụp đổ trước mắt, cảm thấy khi ra đường ai cũng nhìn tôi và đàm tiếu về chuyện đó, chuyện tôi, một đứa nhóc mới chín tuổi đã viết thư tỏ tình cho con trai, chuyện tôi, tý tuổi đã yêu với chả đương… Làng tôi là một cái làng rất nhỏ, đi ba bước hết đường, động hai cái cả làng đều biết, nói một câu không ai không nghe thấy. Tôi thật sự sẽ không chịu nổi nếu không học ở trường huyện bên cạnh và chỉ về nhà vào dịp hè và tết, không cần hằng ngày gặp mọi người trong làng để mà nhìn thấy ánh mắt mỉa mai coi thường của họ. Bởi vì tôi đi học xa nên không lâu sau cũng chẳng còn ai nói về chuyện đó nữa, cho tới khi lớp chín, tôi lại chuyển về học ở trường cấp hai trong làng để lấy bằng tốt nghiệp trường vùng 135. Rồi những chuyện đằng sau xảy ra, tôi lại vướng vào rắc rối với Bích Hân, cô bạn gái của Duy Giang.

Nhiều chuyện lùm xùm như vậy, đều là Lăng Duy Giang giúp tôi tìm đến, không biết da mặt của cậu ta phải dày đến mức độ nào mới có thể trước mặt tôi ăn năn hối lỗi sau lưng lại âm mưu chờ tôi nhảy vào nhiều lần như thế. Một lần, Lâm Dương chín tuổi thiên chân vô tà có thể nhẫn nhịn bỏ qua, hai lần, Lâm Dương mười lăm tuổi đại nhân đại lượng khinh thường không thèm chấp trẻ con nhưng chắc chắn Lăng Duy Giang cậu ta sẽ phải hối hận nếu hiện tại muốn đùa giỡn với tôi lần thứ ba. Tôi sẽ đáp lễ, hơn nữa khẳng định sẽ khiến cậu ta sâu-sắc-vừa-ý!

Hôm nay tôi có một bài thuyết trình cá nhân, cần một chút tư liệu ảnh nên đến bảo tàng văn hóa. Chẳng hiểu “trùng hợp” đến mức độ nào lại nhìn thấy Duy Giang đang lang thang ngắm nghía trong đây. Vốn không có ý định bắt chuyện nên tôi lập tức đi về hướng khác, vừa vặn thế nào đi một vòng vẫn đụng phải cậu ta.

- Thuyết trình về lịch sử à?

- Ừ.

Duy Giang mỉm cười, đôi mắt một mí cong cong cười theo:

- Khó lắm không?

- Với tôi thì khó.

- Tôi nhớ hồi trước cậu không thích sử lắm. Bây giờ chắc vẫn chưa thích nó đâu ha?

Lờ mờ đoán ý định của Duy Giang, tôi chợt nhớ ra hồi cấp hai cậu ta có đi thi học sinh giỏi lịch sử liền nâng khóe môi lên cười cười:

- Người có thể thay đổi chứ tình cảm của tôi với môn học này vĩnh viễn cũng không có biến hóa. Thích bằng niềm tin được ấy!

- Nếu cậu không phản đối thì để tôi soạn nội dung hộ cho. Cậu chỉ cần lên thuyết trình thôi.

- Thật?

Tôi làm bộ không tin tưởng, che dấu hoa nở tung tóe trong lòng. Đây là cậu ta chủ động muốn giúp, tôi cũng là không có cách nào!

- Thật.

Nhận được cái gật đầu khẳng định của Duy Giang tôi lập tức không nói hai lời đem toàn bộ yêu cầu cùng chủ đề về bài thuyết trình bàn giao. Về lí mà nói thì tôi và cậu ta chẳng có gì thân thiết, nếu không muốn nói là tôi rất không ưa cậu ta, đáng lẽ phải từ chối nhưng tôi là người tương đối thực tế, lại không thích ra vẻ thanh cao gì đó nên chẳng có lí do gì mà không đồng ý cả, có của ngon mà không ăn thì họa có mà dở người.

Sắc mặt đối với Duy Giang hòa hoãn hơn, tôi nói:

- Thuyết trình thành công tôi mời cậu đi uống nước, thế nào?

- Ok.

Kì thực, tôi cũng chỉ là lười một chút, không thích môn sử một chút nên mới đồng ý đề nghị của Duy Giang, cũng không nghĩ tới sau hôm đó cậu ta lấy lí do thảo luận về bài thuyết trình mà đi ra đi vào trường tôi, lại còn toàn lựa đúng lúc tôi ở lại lớp hoặc ghế đá cạnh vườn hoa sau trường một mình mà tới. Mỗi lần tới sẽ mang cho tôi sữa chua để ăn vặt, mang truyện tranh các thể loại tôi thích một quyển lại một quyển để cùng tôi chém gió, thảo luận bài thì ít mà tán gẫu thì nhiều. Mọi hành động của Duy Giang đều vừa vặn đánh thẳng vào sở thích của tôi, đều mang bộ dáng ôn nhu quan tâm nhìn sắc mặt tôi mà lên tiếng, bảo tôi ghét cậu ta như trước kia cũng ghét không nổi.

Không chỉ sở thích, vừa vặn đến từng giây từng phút chính là thời điểm mà Duy Giang tới tìm tôi, những lúc như thế đều chỉ có mình tôi và cậu, nhưng trong trường người có sở thích tìm nơi nào đó yên tĩnh một mình tự kỉ sau giờ hoặc tiết học cũng phải chỉ có mình tôi nên thi thoảng lại có người bắt gặp tôi cùng Duy Giang “hẹn hò”. Với vẻ ngoài tương đối ưa nhìn cùng vô vàn hành động quan tâm đối với tôi, cậu ta nhanh chóng trở thành bạn trai tin đồn của Lâm Dương. Lâm Dương ở trường vốn là cái tên không có nhiều người biết đến nhưng sau vụ tôi bị dội cả xô nước từ trên đầu xuống rồi hắt bột phấn lên người cùng với vụ lùm xùm của Ngân Phong, tên tôi bỗng chốc nổi như cồn không ai không biết. Bây giờ lại thêm chuyện Duy Giang, tên tôi sắp bị mọi người viết kèm với hai chữ thị phi rồi!

Híp mí nhìn con mèo đen bộ dạng như boss ngồi trên đống sách vở tôi ôm lên sân thượng mười lăm phút trước, tôi ngồi xuống dựa lưng vào tường mở sách ra bắt đầu học, cũng không nói cái gì. Nhật Nguyên đã bơ tôi cả tuần nay, chẳng biết là dỗi cái gì từ sau buổi tối mưa đi đón tôi hôm đó, lúc đầu tôi không hiểu chuyện gì còn cười nói bình thường vì nghĩ chắc mấy hôm là con mèo khó hiểu đó hết hành động quái gở thôi nhưng nó lại dám bơ tôi hẳn một tuần nên tôi cũng không việc gì phải lấy mặt nóng đi dán mông lạnh. Lâm Dương tôi chưa bao giờ cúi đầu xin xỏ người khác tha thứ khi ngay cả mình mắc lỗi gì cũng không biết, người là thế huống gì đây lại chỉ là một con mèo?

- Lâm Dương, em đang yêu sao? – Thấy tôi không ư hử gì Nhật Nguyên đành lên tiếng trước.

A~ Lâu rồi mới được nghe giọng nói thanh thanh trầm trầm lại cute này, trong lòng cảm thán tôi trên mặt bất động thanh sắc:

- Sao lại hỏi vậy?

- Thằng nhóc đó, đang đứng ở cổng trường.

Đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, Nhật Nguyên nhẹ nhàng uyển chuyển ngồi vào lòng tôi như ngày trước hay làm, không thấy tôi bài xích liền dụi dụi mấy cái.

Trên mặt bình thản, tôi biết con mèo kia đang muốn làm lành với tôi nên tận lực kìm chế để không bật cười. Nhật Nguyên dù là ở hình người hay hình mèo đều là một bộ dáng quý tộc cao cao tại thượng lạnh lùng nhân, không ngờ ngoài lúc ngủ cũng có lúc đáng yêu như thế này.

Trong lòng đã sớm mềm nhũn, tôi theo thói quen lại đưa tay lên vuốt ve bộ lông mềm mại của Nhật Nguyên, cười cười:

- Có chuyện gì với anh mấy ngày nay vậy?

- Không có gì, chỉ là… - Tai Nhật Nguyên vẫy vẫy mấy cái, lời nói được một nửa liền chuyển – Có một con chuột đang núp sau cửa lên sân thượng.

Tôi không ngạc nhiên chỉ cười cười, tôi đã sớm biết nhất cử nhất động của mình gần đây bị theo dõi, chẳng qua cứ tùy tiện để vậy xem đến cùng là những người đó muốn làm gì mà thôi, chắc cũng không phải đơn giản là tạo danh tiếng không hay ho cho Lâm Dương này đâu?

- Bỏ qua. Tôi cũng không nghĩ một con chuột có thể làm gì một con mèo. Nếu không thể nhận thức tốt cái gì có thể biết cái gì không biết thì dù có chết sớm hơn mấy ngày cũng là xứng đáng thôi. Nói tiếp chuyện kia đi.

- Ừm. Tôi chỉ có chút không thích. Hôm đó nhìn em hiền hiền hòa hòa xoa đầu cô bé côn đồ kia, tôi… không thích. – Nhật Nguyên càng nói càng nhỏ - Lần sau dù thế nào cũng không cho phép em xoa đầu người khác, lông của tôi mềm hơn…

- …

Bất chợt CPU của tôi dính virut, không thể ngay lập tức xử lí chuỗi dữ liệu trong lời nói của Nhật Nguyên.