Thế Giới Kì Bí Của Ngài Benedict - Tập 1: Bút Chì, Tẩy Và Người Thắng Cuộc

Chương 25: Nửa câu đố




Tối đó, vừa đúng 10 giờ 1 phút, S.Q. Pedalian gõ cửa phòng bọn con trai. Đầu tiên là gõ bằng chân, do vô tình đá phải cửa, rồi bằng nắm tay. Không thấy ai đáp lại, anh ta mở cửa và săm soi mọi ngóc nghách của căn phòng. Trong bóng tối lờ mờ, hai cậu bé đã nằm sẵn sàng trên giường trong bộ quần áo ngủ. Chợt có cái gì đó thoáng qua trong mắt nên anh ta ngước nhìn lên. Nhưng trần nhà trống trơn, chẳng có gì ngoài mấy cái bóng đèn.

“S.Q.? Anh đấy à?” Reynie hỏi bẳng giọng ngái ngủ.

“Xin lỗi các cậu bé,” S.Q. nói, và bật đèn lên. “Anh không nghĩ các em buồn ngủ sớm như vậy - chỉ là bây giờ mới đến giờ tắt đèn đi ngủ. Ngài Curtain muốn gặp các em đấy. Dậy ngay đi nào, cả hai đứa, và mặc quần áo vào. À mà anh có thể thề anh vừa nhìn thấy một trong số các tấm trần phòng bọn em chuyển động đấy.”

“Có lẽ chỉ là cái bóng thôi,” Reynie thốt lên, dò dẫm tìm quần và giày của mình.

“Hoặc một con chuột,” Sticky nói bằng giọng khàn khàn. Miệng cậu bé đang rất khô.

S.Q. gãi đầu. “Một con chuột ư? Có thể lắm. Gần đây nhiều học sinh phàn nàn về chuột trên trần nhà. Anh nghĩ chúng ta cần đặt vài cái bẫy.” Khi Reynie mải mê ghi chú trong đầu về việc cần nhắc Kate tránh bẫy chuột, S.Q. dẫn chúng ra khỏi phòng.

Cả hai đứa đều trong tình trạng cảnh giác cao. Hiển nhiên Martina đã thuyết phục được ngài Curtain rằng cô bé không gian lận, nhưng làm thế quái nào mà cô ta có thể trở thành Điều hành viên? Như vậy ngài Curtain chắc hẳn đã biết Sticky nói dối. Và không nghi ngờ gì Reynie liên quan như là đồng phạm. Nó diễn ra đúng như nó phải thế, Reynie thảm hại nghĩ. Chính kế hoạch của cậu đã kéo Sticky vào vũng lầy này - tận hai lần.

Tại lối vào Nhà Điều Hành, S.Q. dừng lại. Với vẻ mặt đầy tình cảm, anh ta cúi xuống và đặt một tay lên vai mỗi đứa, “Anh hình dung hai em đang rất băn khoăn không biết ngài Curtain muốn gặp mình vì chuyện gì.”

“Ổ, đúng!” hai cậu bé đồng thanh nói, và tim Reynie nhảy lên. Nếu cậu có một lúc để chuẩn bị, có thể cậu sẽ nghĩ ra điều gì đó để nói, điều gì mà…

“Anh ước gì anh biết,” S.Q. lắc đầu nói. “Anh hy vọng sẽ không có chuyện gì xấu.”

Sáu mươi giây sau các cậu bé đã ở một mình với ngài Curtain trong phòng làm việc của ông ta. Cố gắng giữ cho nhịp thở được đều đặn (và hầu như chẳng có chút thành công nào), chúng chờ đợi ngài Curtain bắt đầu. Ông ta đặt cuốn nhật ký xuống và quay lại từ phía sau bàn làm việc của mình. Nhưng thay vì lao người về phía trước như thông thường, ngài Curtain nhích dần về phía chúng, chậm, rất chậm, lặng ngắm các cậu bé khiến hình ảnh một con nhện sói - một loại động vật ăn thịt người - xuất hiện trong đầu hai đứa trẻ. Chúng phải cố gắng lắm để không hành động theo sự thôi thúc từ thâm tâm là chúng phải lùi lại, tránh xa ông ta.

“Chắc chắn là,” ngài Curtain nói khi đã tiến đến gần Reynie và Sticky, “các cháu đang băn khoăn vì sao Martina Crowe trở thành Điều hành viên. Vì theo cháu, George, cô bé là một kẻ hay bắt nạt và gian lận, đúng không?”

Sticky giơ tay với lấy kính của mình, tự vấn lại bản thân, và đút tay vào túi quần để giữ chúng không run bắn lên. “Vâng, thưa ngài.”

“Đúng thế ạ, ngài Curtain,” Reynie nói. “Chúng cháu băn khoăn về điều đó.”

“Ừ, ta biết. Và bây giờ ta sẽ nói với cháu tại sao. Cháu còn nhớ đã nói gì với ta hôm đó không, Reynard, khi chúng ta thảo luận về cô bé Contraire ấy? Cháu nói cách tốt nhất xử lý những kẻ cháu không tin là để chúng gần bên mình. Lúc đó ta rất đồng ý với cháu, và bây giờ cũng thế. Tất nhiên, nếu Martina Crowe không thể hiện là một Điều hành viên tốt, ta sẽ tống cổ cô bé ngay lập tức. Nhưng từ trước đến nay Martina vẫn luôn rất được việc đấy, và khi ta nói với George, bản thân việc gian lận không khiến ta thấy phiền lòng, chỉ cần ta hiểu được tình huống. Ở bất kỳ mức độ nào, tình huống đều được chỉnh sửa lại. Crowe và ta đã thảo luận qua về chuyện đó (Martina bác bỏ việc gian lận), và cuối cùng cô bé được thăng chức. Và mọi việc được giải quyết.”

“Mọi việc, đó là khi bỏ qua trường hợp của các cháu,” ngài Curtain tiếp tục. “Đó là lý do vì sao ta gọi các cháu đến.”

“Trường hợp... của bọn cháu?” Reynie nói. Cậu có thể nghe thấy Sticky đang cố nuốt nước miếng.

“Thực tế,” ngài Curtain nói. “Tại thời điểm này, hai đứa đều đã trở thành Liên lạc viên!”

Chúng sững sờ. Chúng đã từng sợ có điều gì đó tệ hại đang chờ chúng - nhưng không, chúng đã tiến một bước dài! Cuối cùng cũng là Liên lạc viên! Gương mặt Reynie và Sticky bỗng trở nên nhăn nhúm do cả hai đang ngoác miệng cười hết cỡ.

“Ôi, cám ơn ngài!” Sticky hét lên, hy vọng tiếng của mình toát lên được vẻ biết ơn chứ không phải làm lộ ra cảm giác nhẹ nhõm.

“Chúng cháu sẽ không làm ngài phải thất vọng đâu,” Reynie nói.

“Ta cũng hy vọng là không,” ngài Curtain nói. “Ta có hai vị trí Liên lạc viên mới cần bổ sung, và vì vấn đề khẩn cấp nên ta thăng cấp cho các cháu một ngày sớm hơn dự tính. Đây là đồng phục mới của các cháu.”

Quay lại phía bàn làm việc, ngài Curtain lấy ra hai cái áo chẽn trắng, hai thắt lưng xanh nước biển nhạt, và hai cái quần sọc. “Hãy mặc chúng với cảm giác tự hào nhé. Và sau đó... ai biết được một ngày nào đó các cháu có thể bỏ những cái quần sọc đó để mặc những cái quần toàn màu xanh nước biển, như Martina Crowe ngày hôm nay!”

Cuối cùng S.Q. cũng ngừng vỗ lên lưng các cậu bé, cách chúc mừng của anh ta quả là có gây ít nhiều đau đớn, rồi khệnh khạng đi về phía cuối hành lang. Reynie và Sticky quay sang nhìn nhau với ánh mắt nhẹ nhõm, đóng chặt cửa phòng. Cánh cửa khép lại để lộ ra Kate Wetherall đang nép thẳng vào bức tường phía sau nó từ lúc nào. Cô bé bật đèn pin và thì thầm bằng một giọng bực tức, “Các cậu thậm chí còn không gõ cửa!”

“Đây là phòng riêng của bọn tớ mà!” Sticky trả lời.

“Tớ ngạc nhiên là cậu không nghe thấy bọn tớ trên hành lang đấy,” Reynie nói. “S.Q. vỗ lưng bọn tớ mạnh đến mức răng tớ va cả vào nhau.”

“Nói thật nhé,” Kate ngượng ngùng nói, “tớ đã ngủ quên cho đến khi nghe thấy tiếng nắm cửa xoay. Tớ chỉ có đủ thời gian lao nhanh vào chỗ này để trốn.” Rồi cô bé giơ ngón tay cái về phía gầm giường, nơi một đống ga gối bị vứt lộn xộn bừa bãi. “Dĩ nhiên trước đó tớ phải ném các tấm ga che lên phía trên người Constance. Các cậu đi lâu quá, bạn ấy ngủ quên trên giường của Sticky. Tớ biết là mình phải canh chừng, nhưng chắc là tớ cũng đã gà gật mất một lúc.”

“Canh chừng cái gì thế,” một giọng nói thiếu ngủ vang lên từ bên dưới đống ga.

“Dù sao,” Sticky nói, “bọn tớ mừng khi thấy các cậu ở đây. Bọn tớ có một số tin mới đây.”

Cậu bé và Reynie giơ bộ đồng phục mới lên.

“Liên lạc viên!” Kate kêu lên. “Tớ không thể tin được! Trong khi bọn tớ cứ lo lắng sợ các cậu gặp rắc rối lớn đấy!”

Constance ngồi dậy, dụi mắt, và liếc nhìn bộ đồng phục.

“À ừ,” Reynie cười nói, “lo đến nỗi cả hai cậu đều ngủ quên cơ đấy.”

Kate gườm gườm nhìn Reynie. “Bọn tớ đã lo lắng thật mà,” cô bé nhấn mạnh. “Và tớ chắc là ngài Benedict cũng vậy. Bọn mình đã nói với ngài ấy rằng các cậu bị gọi đến gặp ngài Curtain. Bọn mình phải cho ngài ấy biết tin tức tốt lành này ngay lập tức.”

“Các cậu đã gửi báo cáo à?” Sticky ngạc nhiên hỏi.

“Mãi mới được đấy,” Constance dài giọng ra. “Mật mã Morse bắt đầu lỗi thời rồi.”

Chính xác thì “lỗi thời” không phải là từ Constance dành cho mật mã Morse, nhưng bọn con trai vẫn tiếp tục bình luận. Chúng đều vui mừng khi biết thông báo đã được gửi đi. Chúng đã không thể gửi được lần nào vào đêm hôm trước - đêm đó một nhóm người giúp việc cứ làm việc trên quảng trường mãi, họ sửa các vết nứt và thay thế các hòn đá vỡ.

Sticky trèo lên ti vi, ngó nghiêng để đảm bảo rằng bờ biển vắng người, và bắt đầu nháy đèn pin phát thông điệp.

“Các ‘đặc quyền bí mật’ của bọn tớ sẽ bắt đầu vào ngày mai,” Reynie nói với các cô bé. “Đó là tất cả những gì ông ta nói với bọn tớ.”

“Hồi hộp không?” Kate hỏi.

“Cậu nghĩ sao?” Reynie nói. “Tớ cảm thấy như vừa nuốt phải một tổ ong.”

“Có trả lời rồi này,” Sticky nói từ cửa sổ. “Vui mừng... tự hào... giờ thì cẩn thận.”

“Có vẻ như ngài ấy muốn nói điều gì đó quan trọng với bọn mình,” Reynie nói. Cậu đi lên và nhìn ra cửa sổ với Sticky. Thực vậy, ánh đèn từ trong rừng tiếp tục nháy lên thông điệp được mã hóa:

Với đôi mắt mở bây giờ cháu có thể tìm

Một nơi cháu phải đi ra để đi vào

Nơi đó một...

“Nơi đó một gì?” Sticky nói, khi thông điệp dừng lại và không thấy tiếp tục. “Tại sao họ dừng lại?”

Reynie rên rỉ. “Ngài Curtain,” cậu thì thầm, chỉ chỏ. “Ông ta đang đi ra quảng trường.”

“Bây giờ?” Sticky rít lên, nhìn hình dáng quen thuộc lăn dần vào tầm mắt. “Làm dang dở cả thông điệp của bọn mình. Ông ta không thể đợi thêm hai mươi giây nữa à?”

“Ít nhất chúng ta đã có một khởi điểm,” Reynie nói.

Khởi điểm đó hoá ra lại là tất cả những gì chúng có, thậm chí sau một hồi thảo luận dài, bọn trẻ vẫn chỉ dừng lại ở đó. Cuối cùng, dòng thông điệp dở dang chẳng gợi cho chúng được chút manh mối nào cả. Mới đầu còn gần như là vô vọng kia, vì đâu cần phải bảo bọn trẻ giữ cho đôi mắt mở. Điều duy nhất có thể hi vọng là dòng thứ hai, nhưng bọn trẻ thấy hoàn toàn bế tắc. Chẳng lẽ trên đời này lại có một thứ mà bạn có thể đi vào bằng cách ra khỏi nó thật sao?

“Chúng ta phải thử lại vào ngày mai,” cuối cùng Kate nói trong khi che miệng ngáp. “Tớ không thể suy nghĩ thông suốt được nữa trong suốt tối nay rồi. Ít nhất bọn con trai các cậu đã trở thành Liên lạc viên. Đó là sự tiến triển đáng khích lệ đấy chứ?”

Những đứa khác đồng ý, và buổi họp kết thúc. Sau đó, chỉ mất vài phút để các cô gái biến mất vào trần nhà còn các chàng trai lên giường đi ngủ. Reynie mới vừa bắt đầu viết một bức thư trong tâm tưởng gửi tới cô Perumal thì Sticky thì thầm trong bóng tối.

“Reynie, cậu còn thức chứ?”

“Vẫn tỉnh lắm,” Reynie trả lời.

“Tớ đã rất muốn hỏi cậu là… liệu ‘sự tiến triển đáng khích lệ này’ có làm cho trí thông minh của cậu vì quá sợ hãi mà bỏ rơi cậu như sự thông minh của tớ không?”

Reynie cười. “Nó có thể là sự tiến triển đáng khích lệ tồi tệ nhất mà tớ từng trải qua.”

Ở tầng giường ngủ bên dưới, Sticky cũng cười. Tiếng cười làm chúng thư giãn - dù chỉ đôi chút và đó là tất cả những gì chúng có thể làm. Một lúc lâu sau, sự mệt mỏi đã chiến thắng bọn trẻ, và cả hai đứa bắt đầu chìm vào giấc ngủ.