Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 93: Hoàng đế thiên xu




"Ngoại lai chi nhân, coi khinh hoàng triều, dám ở hoàng thành động thủ, không biết sống chết".

"Các loại người này, ít nhất phải ngũ mã phanh thây, chém đầu thị chúng. Cho thiên hạ thấy, cái gì gọi là uy nghiêm của hoàng thượng".

27 tôn Võ Tôn lơ lửng trên trời, run rẩy âm thanh chuông đồng gào thét hừng hực, ong ong vang vọng trong thiên địa. Tất cả bọn họ nhìn tới Phi Dương như một thằng điên, thần kinh có vấn đề.

Ở cái hoàng thành này, trước uy quyền của hoàng đế điện hạ. Chưa nói Võ Tôn, dù là Võ Đế cường giả xuất thế, trước hàng trăm tôn Võ Tôn cao thủ bao vây cũng không dám làm như vậy cuồng đồ.

Tức thì,...

Từng tôn, từng tôn Võ Tôn tướng quân giơ kiếm, trực chỉ trời xanh, khí thế như lôi đình vạn mã ập xuống. Không cho Phi Dương bất kì cơ hội phản bác. Tất cả hóa thành ngập trời ngàn quân lưu quang. Tuyệt kỹ, võ học chằng chịt một đường mà đánh.

Tất nhiên, cả đám không có kiêng dè Võ Đế cường giả. Nhưng bọn họ lại không biết, Phi Dương khí tức Võ Tôn là che dấu, Võ Đế sức mạnh cũng không phải Võ Đế bình thường.

Một hơi,....

Ầm! Ầm!

Lưu quang tinh không kích xạ xuống, Phi Dương thỏa mãn nhìn khí thế năng lượng bao phủ. Hư không ẩn sát của hắn phá mở, khiến hắn khí tức biến hóa Võ Đế Sơ Kỳ cảnh.

"Một lũ không biết sống chết, các ngươi nghĩ các ngươi là ai mà đòi giết bản tọa.".

Cười nói sảng khoái, trong ngập trời tuyệt kỹ bao phủ, Phi Dương không có mấy cái gì gọi là sợ hãi chi sắc. Cái bọn này, ở mắt Phi Dương nhìn xem liền là sao trời kinh nghiệm, lấp lánh dãy số.

Chớp mắt, cơ thể hắn bộc phát uy lực khổng lồ, tựa ngàn vạn sao trời hội họp. Ầm ầm năng lượng truyền vào, tay hắn vỗ ngang, 6.000 Đế lực (18.000 thiên lực) một chưởng, 80.000 tấn lực lượng gia trì. Một đòn quét, sấp xỉ 200.000 tấn lực lượng, Võ Tôn nào chịu nổi.

.......

Vài mét gần sát Phi Dương, cả đám võ giả lại gần. 27 tôn Võ Tôn tôn cùng hàng ngàn người mặt mày biến sắc, cảm giác khí tức Võ Đế thì cũng thôi đi. Một vỗ kia, mọi người tất cả đều cảm thấy tử vong, lòng căm phẫn hò hét, chửi Phi Dương dấu nghề. Cõi lòng bọn hắn, tràn ngập cái gọi là không phục.

"Đệt, giấu nghề, a, hắn giấu nghề. Võ Đế cường giả mà phải đi dấu nghề, không biết xấu hổ.".

"Võ Đế, Dĩ nhiên là Võ Đế cường giả. Các loại Đế lực này không sai vào đâu được. Lực lượng này, mạnh thế này thì lấy gì mà đỡ.".

"Tất cả các ngươi, nhanh bộc phát hết lực lượng, ngăn lại đòn đánh của hắn.".

Bất quá, toàn bộ lực lượng của bọn họ, trước mắt Phi Dương không khác gì giấy đồng dạng. Trong lòng các người không phục thì sao, cũng liền là người chết,..

Ầm! Ầm! Ầm!

"A", "A", "A", "A", "A",....

Một hơi, một Vỗ, 27 tôn Võ Tôn lập tức bạo thể mà chết. Đằng sau bọn hắn, hàng trăm hàng ngàn binh lính bị quạt vào, chưa kể dư ba, tan nát thành mảnh vụn, chết gần như sạch sẽ.

Cảnh tượng nhìn tới, hàng ngàn xác chết bị giã thành bột mịn. Tung bay trời xanh, mưa máu ào ào từ trên trời rơi xuống, người thấy, kinh dị lòng người. Mà trung tâm hóa thân Cự nhân Phi Dương ở giữa, không khác gì ác ma cả.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Hoàng sơ kỳ, kinh nghiệm thu được 210,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Hoàng sơ kỳ, kinh nghiệm thu được 210,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Hoàng trung kỳ, kinh nghiệm thu được 280,000 điểm."

......

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 5,000,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 5,000,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 5,000,000 điểm."

......

"Cái,....chết, chết hết, tất cả, tất cả đều đã chết.".

"Không, đại nhân, đại nhân tha mạng, nhỏ bất quá một tên lính quèn, đừng giết nhỏ.".

"A, tha mạng, tha mạng.".

Một màn khinh khủng, triệt để trấn áp toàn bộ binh lính rìa ngoài, nhìn đồng đội sống sờ sờ bị vỗ chết. Lòng này làm sao không sợ hãi, gào khóc van xin, họ quỳ gối đại địa, ngắm tôn thân hình khổng lồ của Phi Dương ánh mắt cầu khẩn. Họ biết, đứng trước bọn họ không phải Võ Tôn cường giả nữa mà là Võ Đế rồi.

Tiếc thay, Phi Dương đây là vẫn không tha, thêm một vỗ nữa hắn đánh xuống...

"Chết, không than vãn nhiều. Trong từ điển của bản tọa, tuyệt không có chữ tha cho kẻ địch.".

Ầm!

"A", "A", "A", "A",.....

Nhất chưởng diệt quân, dọn dẹp sạch sẽ, Phi Dương thân ảnh lại di chuyển, tiếp tục đi vào hoàng cung. Quy tắc của Phi Dương rất đơn giản, nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc.

......

Mật thất hoàng cung, sâu bên trong lòng đất. Ở chỗ sâu này, Đại đế Thiên Tằm tĩnh tọa.....

Vụ Tộc Hội lần này, hắn cố ý đến trễ. Lý do suy ra, do bản thân hắn cảm giác mình sắp sửa đột phá, chân long tầng 11 ngưỡng cửa đến nơi, hắn không thể bỏ qua. Vì vậy, hôm nay hắn quyết định đến muộn.

Tĩnh tọa dưới đây, hắn bất ngờ cảm giác được mặt đất rung động kịch liệt, nhưng hắn không có lo. Cười cợt:

"Dấu hiệu này, hẳn là có kẻ làm phiền tộc hội cử hành điểm đi. Bất quá, Bọn nhỏ có long châu tại, nhất định an toàn tuyệt đối.".

Chỉ là, hắn vừa nói xong câu này, người tính không bằng trời tính hiện tượng xảy ra a,...

Răng rắc!

Bùm! Bùm! Bùm!,....

Một hơi, 3 tấm lệnh bài ba vị hoàng tử tan rã, tung bay mảnh vụn. Xung quanh, lệnh bài hàng trăm quần thần đồng loạt tan rã.

Chưa kịp phản ứng, ánh mắt Thiên Tằm tại chỗ xích hồng, giơ tay lên dụi mắt. Nhìn lại, vẫn vậy, hắn mặt đỏ tức giận, ngửa cổ, rống gào:

"Lăng nhi, Xài nhi, Sinh nhi a. Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào. Con ơi, con ơi, các ngươi chết thảm quá.".

Phanh!

Ầm!

Bùm nổ cự thú rống giận, Thiên Tằm quạt bay sạch sẽ đồ đạc mật thất. Thân thể hắn đứng phắt dậy, xoay người đi vào trong. Nhằm một vùng nào đó bóng tối, không rõ nơi chốn.

"Ta, ta nhất định sẽ báo thù cho các con. Chờ đấy, dù ngươi là Võ Đế cường giả, ta cũng nhất định sẽ giết được ngươi. Các lão tổ, để ta đi gọi các ngươi tỉnh.".