Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Dãy núi liên miên uốn lượn tựa như một con rồng đang ngủ đông, từng gò núi cao như là những con voi cổ nằm la liệt.
Bên trong một ngọn núi nào đó mở ra một tòa động phủ rất hùng vĩ, cùng với hàng loạt những trận pháp!
Đây là những bố bí của Đả Thần Thạch, từng tòa sát trận kết hợp lại cùng nhau hình thành nên một tuyệt địa, bảo vệ vùng đất ở trung tâm.
Thạch Hạo tọa quan, "vạn Đạo" đốt thân, chiếc lò được xây dựng từ thiên địa sớm đã bị đốt cháy tới mức nổ vang, tiếng boong boong vang lên tựa như tiếng búa nện, từng sợi pháp liên xuyên xỏ quấn quanh ở bên cạnh.
Đây không phải là rèn luyện mà là cuộc tra tấn sinh tử, muốn siêu thoát đạp lên trên con đường của chính mình thì phải đối mặt với hình phạt đáng sợ nhất, là sự trấn áp của thiên địa.
Nửa tháng trôi qua, Thạch Hạo rơi vào thế cửu tử nhất sinh, chiếc lò thiên địa nổ tung, hắn phải dùng thân để chống đỡ, cơ thể bị đốt tới trong suốt, huyết dịch không ngừng ứa ra ngoài.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua, thế nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải sự nguy hiểm như thế này, bởi vì một khi thất bại thì sẽ không có đường lui, chứ không phải như ở trong mật thất mười trượng kia, thất bại thì có thể sống lại.
"Phải dùng Phục Sinh thảo ư?" Hai mắt của hắn mơ hồ, bị ánh lửa nhấn chìm khiến cho hắn cảm thấy sinh mạng của bản thân dần trôi đi, đang hướng về phía suy yếu.
Nếu so với trước kia thì thời gian kiên trì của hắn đã quá lâu rồi, chìm đắm trong sự đau khổ kinh khủng nhất để rèn luyện bản thân, tựa như bách luyện chân kim.
Chỉ là, sức người cũng có lúc cạn kiệt, hắn cảm nhận được sự suy yếu, có lẽ sẽ chết bất cứ lúc nào.
Đồng thời, hắn cũng cảm giác được thành công đã không còn xa nữa, ánh sáng tựa như đang ở trước mặt, thậm chí có lúc hắn như cảm nhận được tia tiên khí thứ hai.
"Tiểu Tiên vương cũng có ảo giác như vầy hay sao, cho nên hắn mới tiến về trước, như con thiêu thân lao vào chảo lửa, cuối cùng, tựa như là pháo hoa, lấp lánh sáng ngời rồi đi vào màn đêm u tối."
Thạch Hạo cảnh giác, không hề lưu luyến tới cảm giác sắp sửa thành Đạo mà chợt lui lại, những sợi xích thần kia biến mất, mẫu khí thu lại, vẻ quạnh hiu bao phủ.
Một mình hắn yên lặng chữa thương trong lòng núi, xương cốt đều bị đốt tới mức đứt rời, bản nguyên suy yếu, hắn dùng không ít Phục Sinh thảo, còn có cả thánh dược để từ từ khôi phục lại nguyên khí.
Sau đó, hắn lại tiếp tục công việc vượt ải của mình.
Cứ như trước, mỗi lần cảm thấy sắp sửa thành công thì hắn cảm thấy mình suy yếu vô cùng, khó mà tiến thêm được nữa, không cách nào ngưng tụ ra luồng tiên khí thứ hai, cả người như muốn nổ tung.
"Tuy ta bế tử quan, thế nhưng cũng không muốn chết!"
Bất cứ lúc nào Thạch Hạo đều rất tỉnh táo, không hề chìm đắm trong sự vui sướng khi sắp sửa thành công, bởi vì hắn biết mình vẫn còn thiếu một chút xíu nữa, nếu như liều lĩnh đi tiếp thì chắc chắn sẽ chết.
Nhiều lần như thế diễn ra, hắn chần chừ ở nơi giao lộ này, chỉ thiếu một chút là có thể bước qua rãnh trời và siêu thoát khỏi đây, nhưng hắn vẫn bình tĩnh dừng lại, cho nên cũng không tính là thất bại.
Cũng không biết chuyện này diễn ra bao nhiêu lần, thánh dược trên người hắn tiêu hao rất nhiều, một vài sọt đựng dược đều hết cả.
"Là do ta quá cẩn thận ư, thiếu đi dũng khí liều chết?" Thạch Hạo tự hỏi.
Hắn dừng lại, suy nghĩ thật cẩn thận xem nguyên nhân là ở đâu. Vì sao bị đốt tới mức gãy xương đứt gân thế nhưng vẫn công cốc.
Có thể bởi vì hắn thiếu đi khí phách quyết chí tiến lên, Thạch Hạo tự hỏi lòng mình. Thế nhưng, đây là ngộ đạo, hắn không muốn chết, cũng có những việc nên làm và không nên làm.
"Liều thử xem!"
Vạn Đạo nổ vang, Thạch Hạo không hề nhúc nhích, cũng không biết trôi qua bao nhiêu ngày, cho tới khi chiếc lò thiên địa nổ tung, bản thân hắng bị thủng tới trăm ngàn lỗ, cả người cháy khét.
Hắn không hề lùi bước mà vẫn kiên trì, mãi cho tới lúc cuối cùng khi trước mắt biến thành màu đen, hoảng hốt nhìn thấy luồng tiên khí thứ hai hiện lên thì hắn chợt cắn chặt răng để bản thân càng tỉnh táo hơn.
Thế nhưng, vù, nguyên thần của hắn gần như tán loạn, thân thể đầy vết nứt, gần như nổ tung vậy!
Chỉ trong nháy mắt, Thạch Hạo chìm vào trong bóng tối, gần như mất đi ý thức, tựa như đã không còn bất cứ thứ gì tồn tại nữa.
"Không thể chết được!"
Hắn cảm thấy, bản thân tựa như tiến vào trong một nhà giam tối tăm và chấp nhận việc tách biệt hoàn toàn với thế gian.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn trải nghiệm qua tử vong, thế nhưng mỗi lần cũng không quá giống nhau, đặc biệt lại là lần này, nếu như chết thì sẽ không cách nào phục sinh nữa, vì vậy mới cảm thấy vô cùng sâu sắc.
Một hơi thở sau, hắn tựa như nhìn thấy một thế giới to lớn với vô tận tinh không, không cách nào đếm hết được những ngôi sao sinh mệnh, có vô số sinh linh, trăm thế dập dềnh, tất cả những thứ này từ tít nơi xa trôi qua.
"Trở lại!" Thạch Hạo hét lớn, một lát sau, ý thức của hắn quay lại thân thể và hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cả người đau nhức, nguyên thần tựa như bị dao cắt thành rất nhiều miếng, hắn còn sống, thân vẫn ở trên cõi nời này, chưa hề rơi vào tử vong.
Thạch Hạo nhanh chóng nuốt lấy thần dược, sau đó là lấy ra Bát Trân kỳ, lần đầu tiên hắn sử dụng một lúc hai loại kỳ trân thiên địa này hòng trị liệu thương thế đáng sợ của mình.
Thương tích của hắn quá nặng, suýt nữa thì chết hoàn toàn.
Nhưng, sau khi Thạch Hạo tỉnh lại thì cũng không phải quan sát bản thân trước tiên, mà là suy tư về những thứ mà mình đã nhìn thấy, sau đó lẩm bẩm: "Lẽ nào lại có luân hồi thật sự?"
Hắn rất hoài nghi, người chết đi rồi sẽ tiến vào màn đêm u tối vĩnh hằng, lẽ nào là đi chuyển thế, trải qua vô số hồng trần?
Ở trong mật thất mười tượng kia, hắn đã chết tới mười lần, và tất cả đều rơi vào trong bóng tối hư vô, sau khi phục sinh thì mất đi những ký ức này, chỉ còn là một khoảng trống rỗng.
Lần này, hắn không hề mất đi ý thức mà từ trong bóng tối ấy trốn trở lại, khi nhìn thấy nhân gian đang bồng bềnh tựa như nhất mộng vạn cổ vậy.
"Không có luân hồi, đó chỉ là những mảnh vỡ của thời gian, mà ta lại rơi vào bên trong vĩnh tịch* và nhìn thấy được những thứ này." Thạch Hạo thì thào, tâm chí kiên định, ánh mắt trở nên lấp lánh.
(*): Vẻ cô quạnh mãi mãi.
"Tiếp tục!"
Cứ như thế, sau khi hồi phục lại thì Thạch Hạo bắt đầu tiếp tục, lần sau tiếp cận thành công càng gần hơn lần trước, thậm chí còn có lúc như nhìn thấy tia tiên khí thứ hai đang ngưng tụ thành hình.
Đồng thời, hắn bắt đầu thử nghiệm, muốn gửi gắm nguyên thần của mình vào trong tiên chủng hòng tiến thêm một bước nữa.
Nhưng, cách này không thông, tiên chủng này quá đặc biệt, cơ bản không thể đâm thủng, đánh không nứt, không có bất kỳ cách nào để gửi gắm nguyên thần vào trong cả.
"Cảnh giới hiện giờ của ta vẫn chưa đủ, mà tiên chủng này trong tương tai hẳn vẫn còn tác dụng lớn."
Thạch Hạo lưỡng lự trước cửa sinh tử, rong chơi bên trong vạn Đạo, sau cùng dù là thân thể hay là nguyên thần cũng không có bị đốt cháy tới nứt toác bao nhiêu, thế nhưng đạt được chỗ tốt lại vô cùng lớn.
Hắn đang càng thêm mạnh mẽ, thời gian chống lại ánh lửa vạn Đạo càng dài hơn.
Thậm chí, có lúc hắn cảm thấy bản thân tắm rửa trong vạn Đạo là một loại hưởng thụ, cả hai không hề công kích nhau mà có thể hòa bình sống chung, siêu thoát ra ngoài.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là tình cờ chốc lát mà thôi, phần lớn thời gian là đang đối kháng, tranh đoạt trong vòng sinh tử.
"Thành công rồi ư?"
Càng tới lúc này thì Thạch Hạo càng cẩn thận hơn, bởi vì ở những lúc sống còn thì mới chính là lúc nguy hiểm nhất.
Ầm!
Ánh lửa lần nữa đốt thân, Thạch Hạo không còn cảm thấy tiêu diệt nữa, không phải là phù văn đáng sợ nữa mà thay vào đó là một bức tranh đầy tráng lệ.
Núi cao vô tận, khí hỗn độn lượn lờ, hắn ngồi xếp bằng ở giữa.
Ngân hà óng ánh, tất cả xoay tròn quanh hắn.
Thiên địa sơ khai, hắn được sinh cơ của vạn linh bao vây.
Ma thú vô số, tiên cầm hót vang, hắn chiến đấu ở nơi hoang dã.
Từng ngọn cây cọng cỏ, một cát một biển, vạn vật thiên địa đồng loạt xuất hiện cùng nhấn chìm lấy hắn.
Một loại Đạo, một thế giới, một mảnh hư không nhão nhoẹt, hắn muốn lao khỏi nơi đây, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể thoát khỏi được.
Hắn hóa thành một con chim thần lao thẳng vào trong hư không, sãi cánh kích tan bầu trời, lông vũ sáng rực bắn mạnh xung quanh khiến vô số sao lớn nổ tung.
Hắn hóa thành một cây cỏ, chịu lấy mưa sa bão táp, trời rét gió đông, mãnh thú dẫm đạp, sinh linh gặm nhấm thế nhưng lại bất khuất kiên cường, sinh trưởng và sống sót một cách ngoan cường.
Hắn trở thành một vệt nắng chiều vắt ở phía chân trời, bên trong là vẻ ấm áp, còn có màu đỏ sẫm, cùng với nhiệt huyết dâng trào.
...
Thạch Hạo thần du thái hư, tranh giành với đạo hỏa, thân thể và nguyên thần đều bị đốt cháy thế nhưng lại có vô số cảm ngộ, chỉ trong nháy mắt tựa như trải qua vô số thời đại.
Luồng tiên khí thứ hai... thành rồi ư?
Giây lát ngoái đầu nhìn lại, chớp mắt tỉnh dậy thì hắn nhìn thấy một luồng khí trắng nõn mờ nhạt đang ngưng tụ và muốn thành hình.
"Cố gắng, ta phải siêu thoát ra khỏi!"
Thạch Hạo chịu đựng đau khổ, hắn cảm thấy ánh sáng đang dần xuất hiện, cách thành công không bao xa nữa, không thể bỏ qua được.
Ầm!
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể te tua của hắn gần như nứt thành bốn miếng, bởi vì phải chịu lấy áp lực quá lớn, vạn Đạo tuy có lúc có thể sống chung hòa bình với nhau thế nhưng hầu hết thời gian đều bùng phát một cách toàn diện.
Cũng chính vào lúc này thì Thạch Hạo nhìn thấy luồng tiên khí thứ hai với màu trắng nõn như ngọc, thần bí mờ ảo đang thành hình.
Nhưng, hắn rất khó để gắng gượng tiếp nữa.
Vù, Thạch Hạo lại rơi vào trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, nguyên thần của hắn ly thể tiến vào trong hư không, đi vào trong nhà giam đen tối vĩnh hằng kia, bước lên tử lộ.
"Ta đã thành công rồi, đã tu ra luồng tiên khí thứ hai, lúc này không phải là lúc bỏ mạng!" Thạch Hạo hét lớn trong bóng đêm, hắn ra sức giãy giụa, hắn không muốn mất đi ý thức.
Nếu không, cứ để vậy thì sẽ là vĩnh viễn, hoàn toàn tiến vào trong hư vô, cũng không thể tiếp tục sống lại nữa.
Không cam tâm, ra sức giãy giụa, hắn không muốn mất đi ý thức, hắn muốn tỉnh táo, muốn chịu đựng!
Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới Thạch thôn, đó là một mái nhà vô cùng ấm áp, vẫn còn rất nhiều người đang chờ hắn, hắn muốn hiếu kính với tộc trưởng gia gia, hắn muốn nâng ly với thúc bá, hắn muốn gặp lại Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu, Bóng Lông.
Hắn nghĩ tới ba mẹ mình, nghĩ tới Hỏa Linh Nhi đang vẫy tay bên dưới rừng cây Hỏa Tang kia, hắn cũng muốn gặp lại Thanh Y cùng với rất nhiều người khác nữa.
"Ta phải trở về, không thể bị hãm ở chỗ này được!" Thạch Hạo giãy giụa, lần này hung hiểm hơn tất cả những lần trước, hắn cảm thấy mình đang trở nên khù khờ, tiến vào trong bóng tối trống vắng kia.
"Quay lại!" Hắn hét lớn.
Hắn di chuyển một cách nhanh chóng thế nhưng vẫn là màn đêm vĩnh hằng, vẫn là lữ trình trong hư vô, vẫn là nhà giam, khó có thể thoát khỏi.
Bỗng dưng hắn kinh ngạc phát hiện, ngoài trừ giống như trước kia, nhìn thấy rất nhiều mảnh vỡ thời không, như đang trải qua luân hồi, thì hắn còn nhìn thấy những nhà giam tương tự khác nữa
Từng nhà giam, tất cả đều đang phiêu lưu bên trong dòng sông thời gian, đang bồng bềnh trong hư không, đó là nhà giam hắc ám, là nơi phong ấn.
Liếc mắt nhìn qua, hắn thấy những điểm sáng lấp lánh tới đặc biệt, chúng bị phong ấn ở trong những nhà giam to lớn, khí tức kinh khủng tràn ngập, những luồng hơi thở cổ xưa tản ra.
"Đó là ai, là sinh linh gì?" Tâm thần của Thạch Hạo chấn động, vì lý do này nên hắn hơi chút tỉnh táo lại.
Đó là những người giống như hắn ư? Không, cảnh giới quá cao, không phải là người cùng đường với hắn, mặc dù bị phong ấn trong hư không đen tối này thế nhưng lại kinh khủng như thế.
Sinh linh như vầy lại bị hãm sâu trong bóng đêm đen tối, là bị ép buộc hay là sao, chuyện gì đã xảy ra, sao lại đáng sợ như vậy?
"Vù!"
Rốt cuộc, nguyên thần của hắn run lên đồng thời không còn phiêu lưu nữa, hắn đã bị phong ấn ở trong một không gian đen tối không cách nào chạy trốn được nữa.
"Đây chính là tử vong sao, trong chớp mắt trước khi ta hoàn toàn bị dập tắt, chẳng còn sót lại thứ gì chính là như vậy sao, bị giam cầm ở không gian đen tối này?"
Chưa có lúc nào Thạch Hạo lại cảm nhận rõ ràng, sâu sắc như hiện tại!
"Ta không muốn chết, ta còn rất nhiều việc cần phải làm, ta có người thân, ta có bằng hữu, ta còn muốn gặp lại họ, không thể từ bỏ được, không phải vì bản thân thì cũng phải sống sót!"
Thạch Hạo đang la hét, đang chống lại, không muốn trầm luân, không muốn tiến vào trong vĩnh tịch.
Đồng thời, tuy rằng nguyên thần ly thể, bản thân lại hãm trong mảnh vỡ thời gian, bị phong ấn trong bóng tối thế nhưng hắn lại có một trực giác, luồng tiên khí thứ hai kia đang thành hình, đang lượn lờ bên ngoài thể xác của hắn.
Nhưng, hắn không thể quay lại, vậy thì có lợi ích gì?
===================
Cùng lúc này, có người đang tiến tới tiểu thế giới mà hắn bế quan, mục tiêu là dãy núi này.
Quân Đạo, vương giả cổ đại của Thiên quốc, tất cả đều hiện thân, trên gương mặt của bọn họ là vẻ cay nghiệt, toàn bộ từng bước tiến tới!