Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Một cô gái áo trắng, tóc đen phấp phới, mắt như thủy tinh đen lấp lánh thần hi, cứ như là một vị tiên tử đi ra từ tranh, đứng ngạo nghễ trong cung điện, phong thái tuyệt thế.
Một cô gái băng cơ ngọc cốt và linh động tuyệt trần như vầy lại quát lớn các Thiên Thần, đơn độc đối kháng với chúng Giáo chủ, việc này khiến nhiều người kinh ngạc và không hiểu rõ.
Nhìn theo cách nào thì tuổi của nàng cũng không quá lớn, thân thể mềm mại kỳ ảo sáng rực, bên trong mang theo sức sống tràn trề, phải nói là vô cùng trẻ tuổi.
Chính vì thế nên mới khiến người khác ngạc nhiên, cảm thấy khó mà tin được, nàng lại đứng đối lập với Giáo chủ, rất khó khiến người khác tưởng tượng ra nàng có sức lực như thế nào.
"Làm càn!" Thiên Thần của Thiên Nhân tộc trách mắng, nơi đây dù sao cũng là trọng địa của tộc mình, thế nhưng lại để một hậu bối tiến vào và còn hung hăng vênh váo, không có thể thống gì cả.
"Ta thấy các ngươi mới làm càn đó!" Diệp Khuynh Tiên ngẩng đầu nhìn về mấy đại Thiên Thần ngồi trên cao kia, lời nói bất kính, cơ bản không thèm để ý.
"Người trẻ tuổi, nơi đây không phải là nơi ngươi nên đến!" Có Giáo chủ mở miệng, tỏa ra uy thế.
Vù một tiếng, ánh đỏ đột nhiên xuất hiện trong cung điện, cứ như là nắng chiều từ chân trời chiếu tới, bên trong vẻ đỏ au lại mang theo ánh vàng chói mắt, lúc này chém thẳng về Diệp Khuynh Tiên.
Có người ra tay, muốn dạy dỗ nàng một phen, để nàng biết nơi đây chính là cung điện của Giáo chủ, không phải là nơi mà một kẻ hậu bối ngang ngược và thích làm gì thì làm được.
Bỗng nhiên, ánh đỏ đọng lại cứ như là bị đóng băng vậy, bị cố định trong hư không, một chiếc linh vũ bên trong vẻ đỏ sậm mang theo chút ánh vàng đứng yên nơi đó.
Xoẹt một tiếng, nó bốc cháy, lúc cách Diệp Khuynh Tiên một trượng thì hóa thành thần hỏa hừng hực, rọi sáng cả tòa cung điện, cuối cùng bụp, hóa thành tro tàn tung bay xuống mặt đất.
Sắc mặt của mọi người cứng đờ, lần này họ thấy được, có một gợn sóng thần bí ngăn lại những thứ này, khiến chiếc lông thần không cách nào lại gần và bị hóa thành bụi trần.
Chủ của cung Hỏa Ma hoảng sợ, đây chính là một lông hạc màu đỏ do hắn bắn tới, bên trong ẩn chứa thần lực cùng với phù văn bảo thuật vô cùng đặc biệt của tộc này, kết quả lại nổ tung hóa thành tro tàn.
Thời khắc này, mọi người thay đổi sắc mặt, không hề coi thường nữa.
"Ông rất thích nhổ lông của chính mình à, ta cũng không ngại giúp ông vặt sạch luôn đâu, vặt sạch hết, tin không?" Diệp Khuynh Tiên nói, uy hiếp một cách trắng trợn vị chủ của một cung này, nàng nhìn thẳng Thần hạc lông đỏ kia.
Mặt của chủ nhân cung Hỏa Ma tối đen thế nhưng lại vô cùng kinh ngạc, cô gái này quá thần bí, lại có thể ngăn cản được một đòn của mình, trong lòng hắn không yên.
"Người trẻ tuổi, ngươi tới từ giáo nào, trưởng bối có biết ngươi đang quậy phá ở nơi này không, đứng mắc sai lầm, đừng gây phiền phức cho tộc nhân mình." Có người nói.
"Ta không muốn làm khó dễ với ngươi, tốt nhất nên lui sang một bên, hôm nay chủ của các giáo tới đây, ngươi chỉ cần nghe nhiều và ít nói là được." Thần hạc lông đỏ của cung Hỏa Ma nói.
"Ta không tìm các ông để gây phiền phức thì thôi, vậy mà còn uy hiếp và dạy dỗ ta như thế nữa à?" Diệp Khuynh Tiên nở nụ cười.
Chủ của cung Hỏa Ma đột nhiên biến đổi sắc mặt, trước mặt nhiều người như thế mà lại khiến hắn mất mặt như vậy, da mặt tựa như bị đốt tới đau nhức.
"Ngươi không phục?!" Diệp Khuynh Tiên răng trắng môi hồng, áo trắng phấp phới như cưỡi gió lướt đi, có thể lời nói trong lúc này vô cùng ngông cuồng!
Đây là một thứ khí chất rất đối lập, nàng xinh đẹp không gì tả nổi thế nhưng lại bễ nghễ, nhưng lại ngang ngược kinh người, thể hiện toàn bộ thái độ tự tin và siêu thoát.
Chủ của cung Hỏa Ma tức giận, đỉnh đầu phát sáng, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát ra một đòn lôi đình, hắn xoay người nhìn về Thiên Thần của Thiên Nhân tộc, nói; "Mấy vị đạo huynh, các ngươi thấy sao?"
Thiên Thần Thích Thác nhíu mày, vấn đề về thiếu nữ này rất phức tạp, hiện giờ bọn họ cũng không hề nhìn ra nông cạn, không biết lai lịch ra sao, mà con hạc già này khẳng định đang chột dạ, cho nên muốn kéo bọn họ vào, mà đây lại là Thiên Chi Thành, bọn không không quản không được.
"Thấy gì mà thấy, vừa nãy ông dám đánh lén ta, đương nhiên phải rút thêm một vài cọng lông nữa, coi như là trừng phạt được." Diệp Khuynh Tiên thờ ơ nói, âm thanh êm tai du dương như là tiên nhạc.
Cơ thể nàng phát sáng tựa như ánh bình minh, rực rỡ và lộng lẫy, trên thân thể thước tha ấy khoác lên một tầng hào quang thần thánh, nhẹ nhàng cất bước ép về phía Thần hạc lông đỏ.
Mọi người giật mình, nàng dám động thủ? Chủ động như thế!
"Tiểu bối, ta nể mặt mà còn không biết cảm ơn, dám động thủ với lão phu, bắt ngươi!" Xích Vũ hạc đương nhiên sẽ không lùi bước, tới nước này rồi tất nhiên phải mạnh mẽ tới cùng, nếu không thì còn mặt mũi nào để đặt chân trên thế gian chứ?
Ầm, cả tòa cung điện cổ run rẩy, sườn trái của hắn phát sáng, một chiếc cánh khổng lồ vụt ngang trời, ánh đỏ như là lửa, bốc cháy hừng hực đồng thời bùng phát ra lôi đình.
Nơi này vô cùng chói mắt, tiếng sấm điếm tai, phù văn dày đặc, rực rỡ và hừng hực, nhanh chóng bao phủ Diệp Khuynh Tiên bên dưới.
Xoẹt!
Diệp Khuynh Tiên cất bước, miệng khẽ quát, thân thể tỏa ra điềm lành hóa thành gợn sóng tãn ra trong cung điện cổ này, cứ như là tiếng chuông ngân còn phát ra tiếng nổ vang rền.
"Đây là thứ gì?" Rất nhiều người đều kinh hãi.
Gợn sóng này nhìn thì nhẹ nhàng thế nhưng âm thanh mà nó phát ra lại rất to lớn, muốn người khác giác ngộ, là đạo âm lớn xuyên thủng qua màn khói dẹp sạch ánh lửa, tiêu diệt ký hiệu bằng lông đỏ kia.
"Hả?!" Chủ của cung Hỏa Ma nhảy rộn, bảo thuật của hắn bị phá giải, thần thông Hỏa đạo lại lu mờ, gợn sóng ấy xung kích tới hòng chém vào bên trong cơ thể của hắn.
Hắn quát lớn, chiếc cánh hạc màu đỏ cứ như là thiên đao, vô cùng sắc bén, trong màu đỏ máu mang theo sát khí chém tới nơi này.
"Keeng!"
Gợn sóng bắn trúng cánh thần của hắn liền phát ra âm thanh kim thạch đầy lanh lảnh, tiếp theo chuyện khiến người khác kinh hãi lại phát sinh, chiếc cánh hạc kia lại rạn nứt, linh vũ bay tán loạn rời đầy trên mặt đất.
"A..." Chủ của cung Hỏa Ma tức giận, bị một tên tiểu bối kích thương, linh vũ của bản thân lại bị đốt cháy phai tàn, thật sự là vô cùng nhục nhã.
"Ầm!"
Trên người của Diệp Khuynh Tiên lưu chuyển hào quang thần bí, thân thể chấn động mạnh, gợn sóng phát ra sáng nhiều hơn, toàn bộ đánh thẳng lên trên người của lão hạc phía đối diện, cơ bản hắn không cách nào tránh né được.
Trong nháy mắt này, cung chủ của cung Hỏa Ma hét thảm, nửa người cháy đen, đạo bào đỏ thẫm bị hủy đi nửa hóa thành tro tàn, cả người bay ngược ra sau, khóe miệng mứa máu.
Hiển nhiên, đạo bào kia chính là do linh vũ của hắn biến thành, bị hủy đi gần nửa thì tựa như nhổ trụi lông của hắn vậy.
Trong cung điện không thể yên tĩnh được nữa, những Chân Thần của Thiên Nhân tộc đều bị đè ép, đây là lần đầu tiên họ thấy cao thủ trẻ tuổi lại mạnh mẽ như thế.
"Ngươi này là ai, lẽ nào nàng chính là hậu đại nòng cốt của một Đế tộc nào đó?"
"Một thiếu nữ mà lại có thể kích thương chủ của cung Hỏa Ma, không thể tưởng tượng được, vì sao nàng lại nhằm vào Thiên Nhân tộc ta?"
Kết quả này gợi nên chấn động mạnh, không cần là bọn họ, dù là những Giáo chủ cũng nheo mắt lại, lộ vẻ khác thường, khó có thể bình tĩnh.
Cung Hỏa Ma không phải là đại giáo cao cấp nhất thế nhưng cũng không phải là con tôm chân mềm, cung chủ của bọn họ đạt tới cảnh giới Thiên Thần thế nhưng lại bị thất bại như vậy, bị thiệt hại nặng.
Lúc này, đám Thiên Thần Thích Thác ngồi không yên được nữa, chỉ một thiếu nữ lại xông tới tận cửa phát uy, thực lực cũng không hề kém bọn họ, việc này thật khiến người khác sợ hãi.
"Ngươi phục chưa?" Diệp Khuynh Tiên nhìn về chủ của cung Hỏa Ma, hỏi như thế, lời nói mang theo sức hút, có một loại lẳng lơ cảm động lòng người.
Nhưng vào lúc này, không có bất kỳ ai sẽ cho rằng nàng là một thiếu nữ xinh đẹp đầy yếu đuối, mà là một cường giả siêu phàm nhập thánh, kinh diễm tới mức khó tin.
Chủ của cung Hỏa Ma không biết nói gì, sắc mặt đỏ bừng, ho ra một ngụm máu, quả thật quá mất mặt.
"Phục rồi, phục sát đất luôn, tỷ tỷ, tỷ là Chân Tiên!" Cách đó không xa, Khổng Cầu Kỳ lớn tiếng cổ vũ, nếu không phải bị Thần chủ Khổng Tước trừng mắt thì hơn nửa hắn sẽ hì hục chạy tới đây rồi.
Diệp Khuynh Tiên lườm hắn một cái, không vui nói: "Ta có già như vậy đâu, tuổi cũng chẳng hề lớn hơn ngươi."
Lời này vừa ra lại khiến nơi đây chấn động, đây là một tên yêu nghiệt cỡ nào đây? Mọi người tin chắc, trên người nàng tuyệt đối có bí mật lớn, nếu không thì làm sao ở độ tuổi này lại có thực lực như thế.
"Tiểu hữu kinh tài tuyệt diễm, xưa nay hiếm thấy thế nhưng ngươi cũng chỉ có một mình." Trên cung điện, một vị Thiên Thần Thiên Nhân tộc mở miệng, muốn ngăn cản nàng.
Dù sao, chủ của cung Hỏa Ma từng giúp đỡ bọn họ, nói đỡ cho bọn họ, lúc này lại gặp chuyện ở đây, nếu như không quan tâm thì sẽ bị người khác nói là khinh thường người ta.
"Thiên Nhân tộc nhà ngươi, vô cùng đê hèn." Diệp Khuynh Tiên xoay người nhìn mấy đại Thiên Thần, chẳng hề có chút sợ hãi, cứ nói những lời bất kính như thế.
Ánh mắt của mấy đại Thiên Thần lạnh lẽo, đang ở trong cung điện của Thiên Thần, nàng lại chẳng hề giữ chút mặt mũi nào.
"Tiểu hữu, ngươi hơi quá rồi đó!" Thích Thác mở miệng.
"Chuyện hơi quá thì ở phía sau kìa, hắn có ý tốt đưa thiên tài tộc ngươi trở về, các ngươi vì sao lại lấy ân đề oán vậy?" Diệp Khuynh Tiên chỉ về Thạch Hạo, sau đó vừa nhìn về phía bọn họ vừa lớn tiếng chất vấn, trong mắt mang theo sát khí.
"Loại ẩn tình này là do hắn có ý đồ xấu, muốn cướp lấy chí bảo Thiên Nhân tộc ta!" Một vị Thiên Thần lạnh lùng nói.
"Nực cười, ngày đó ta cũng ở bình nguyên màu máu, nhìn cũng rất rõ, ngươi rất vô liêm sỉ." Diệp Khuynh Tiên làm người khác không kinh ngạc tới chết thì không thôi, chỉ thẳng mặt cao tầng của Thiên Chi Thành.
"Đại nhân, xin bỏ qua cho Hoang, hắn bảo vệ con tới mấy chục vạn dặm, đó là đại ân." Vân Hi mở miệng, vẻ mặt phức tạp, cô gái áo trắng đối diện kia lại có thể quát mắng Thiên Thần, mà tuổi tác của nàng cũng không quá lớn.
"Ngươi làm sao hiểu được lòng người hiểm ác, lui ra!" Thích Thác trầm mặt xuống nói, một luồng uy áp mênh mông bao phủ khiến Vân Hi khó mà nói thêm được.
Vẻ mặt của mấy đại Thiên Thần lạnh lẽo, âm thầm trách mắng, vì sao tộc nhân lại để Vân Hi xuất hiện, hẳn lại bắt nàng đi "bế quan" mới đúng.
"Ta cũng lười tranh luận với các ngươi, người của ta mà các ngươi cũng dám động, hôm nay cần phải cho ta một lời giải thích, nếu không tuyệt đối không dễ dàng cho qua!" Diệp Khuynh Tiên nói.
Nàng áo trắng tuyệt thế, chẳng hề giống như một thiếu nữ yếu đuối mà tựa như muốn quân lâm thiên hạ, quan sát ba ngàn châu, là một đại Quân vương.
Tất cả mọi người đều chấn động, đều cho rằng nàng chỉ vì muốn cứu viện cho Hoang, là muốn mang rời đi, không nghĩ tới nàng còn muốn đòi một câu trả lời hợp lý, ngang ngược tới mức thái quá.
Mọi người càng thêm hiếu kỳ, nàng tới từ nơi nào?
Cùng lúc đó, tất cả đám Giáo chủ như phó chủ Thiên quốc, Tần Trường Sinh, cổ tổ của Ma Quỳ viên, Minh chủ, Bổ Thiên giáo chủ đều lộ vẻ khác thường, đưa thần niệm thăm dò nàng.
"Ầm!"
Thời khắc này, bạch y của Diệp Khuynh Tiên dựng lên từng mảng hào quang, giợn sóng thần bí lần nữa hiện ra hóa thành màn ánh sáng hộ thể ngăn cách với bên ngoài.
"Không đơn giản!"
Dù là đại Giáo chủ cũng nghiêm túc, trên người cô gái này có bí mật rất lớn.
"Thiên Nhân tộc, cần phải giải thích hợp lý, phải có thứ để bàn giao với thành ý nhất, nếu không chuyện hôm nay không để yên!" Diệp Khuynh Tiên nói.