Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Cũng không phải phù văn Luân hồi không đủ mạnh mà là cảnh giới Chân Thần quá cao, Thạch Hạo cũng mới chỉ là Tôn giả cảnh cho nên không thể tiêu diệt được.
"Ngươi còn dám truy sát ta à, đi chết đi!" Người đàn bà Chiến tộc hét lớn, toàn thân bà phát sáng, pháp lực dâng trào, thế nhưng thân thể không cách nào chịu được xung kích này nên nhanh chóng rạn nứt.
Đồng thời, sự tình khiến bà hoảng sợ hơn là, tuy rằng pháp lực hùng hồn nhưng những ký hiệu đó ép lên trên người của Thạch Hạo lại không có chút hữu hiệu nào, không thể làm đối thủ trọng thương được.
Thạch Hạo phun ra đầy máu nhưng cũng đã chặn lại được đòn đánh này, hắn có năng lực miễn dịch pháp lực thế nhưng đối phương lại là Chân Thần, hắn không thể tiêu diệt toàn bộ phù văn được.
Thạch Hạo hét lớn áp sát lại gần, nắm quyền ấn đánh giết, hai nắm đấm phát sáng bùng phát ra thần lực không gì sánh nổi, thân thể của hắn đủ để chấn một ngọn núi thành bột mịn.
Người đàn bà Chiến tộc khiếp vía, pháp lực của bà bị hóa giải, bản thân thì trọng thương sắp chết từ lâu, chỉ có dựa vào cảnh giới cao thâm nhưng rất khó phát uy.
Máu tươi chảy ra ồ ạt từ cơ thể bà, bởi vì lúc nãy thi triển pháp lực nên những vết rách trên toàn bộ thân thể đều tách ra, đã rơi vào nguy hiểm cực điểm.
"Ầm!"
Bà ta dùng hai tay ngăn cản thế nhưng quyền ấn chấn cho bàn tay tê dại, thân thể của đối phương mạnh tới đáng sợ, cơ bản không giống như một Tôn giả.
Chỉ đòn đánh này đã khiến thân thể của bà rung động rồi nứt toác ra nhiều chỗ, máu tươi bắn lên rất cao gần như muốn giải thể.
Bởi vì vết thương trên người quá nhiều, xương cốt gãy nứt, còn có một vài vị trí gần như rời khỏi thân thể, giờ lại phải chấn động như thế này thì chuyển biến tới tình trạng xấu nhất.
"Con giun con dế, hôm nay còn dám đè đầu ta nữa à, ngươi muốn chết!" Người đàn bà Chiến tộc quát lớn, mi tâm phát sáng hóa thành một dấu ấn phù văn tiến vào trong thân thể của Thạch Hạo.
Nhưng mà, Thạch Hạo lấy ra lò luyện đan rồi phóng lớn ép về phía trước, ngăn cản đám phù văn kia.
Đòn thứ nhất vừa rồi đã chịu thiệt, không nghĩ rằng trước khi chết mà đối phương lại còn mạnh mẽ như thế, có thể khiến mình bị thương, miệng phun đầy máu tươi cho nên giờ lấy ra bảo vật này, không muốn bản thân mạo hiểm nữa.
"Keeeng!"
Lò luyện đan rung động rồi nổ vang.
Thạch Hạo nắm quyền ấn, bắt đầu tuyệt sát.
"Ầm!"
Hai tay giương ra như đẩy mạnh nhật nguyệt sao trời, xung quanh đều là hào quang, siêu nhiên và thần thánh, hai quyền ấn nổ vang, thần dũng vô địch.
Người đàn bà Chiến tộc rên lên, tuy rằng hai tay đã chặn lại được thế nhưng bộ ngực lại nứt ra, bả vai vỡ tan, trên đầu có vết thương đầy đáng sợ, cả người cứ như là đồ sứ bắt đầu rạn nứt, rõ ràng là đã nứt toác ra thế nhưng lại cưỡng ép hợp lại với nhau.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, đột nhiên vung chân, hai chân cứ như là long xà đầy mạnh mẽ quất tới, đây chính là bảo thuật đã học được trong bí cảnh Nguyên Thiên, là đại thần thông đã học được cùng với Súc địa thành thốn ở trên cốt thư xanh kia.
Hiện tại sử dụng pháp lực đều vô dụng cho nên Thạch Hạo cũng chỉ có thể dùng thứ này, dùng thân thể mạnh mẽ nhất tấn công, hai chân cứ như long xà đung đưa bổ lên trên người của đối phương.
"Bụp!"
Rốt cuộc, người đàn bà Chiến tộc này không chống đỡ nổi nữa, thân thể nhanh chóng rạn nứt, quanh thân khắp nơi đều tứa ra mưa máu, thân thể từ từ tan rã.
"Ta không cam lòng!"
Bà ngửa đầu gầm lớn, nếu không phải do Cốt thần đánh cho tàn phế thì đời nào thành ra như vầy? Thân là Chân Thần, lại bại trong tay một tên Tôn giả, thật sự quá oan uổng.
"Không cam lòng thì bà cũng chẳng làm được gì!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, rồi tiếp tục điên cuồng công kích, bởi vì thời gian của miễn dịch pháp lực gần hết rồi.
"Ầm!"
Lần này, Thạch Hạo đấm ra một quyền, nửa người của bà ta nhuốm máu, bờ vai vỡ tung rớt xuống dưới.
"Ầm!"
Sau đó, Thạch Hạo xoay tròn quét ra một cước, bà ta không thể nào chịu nổi nữa nên hét lớn, thân thể chia năm xẻ bảy, những vết thương cùng lúc nứt ra, hoàn toàn giải thể.
"Ngươi cũng chết đi!"
Trong nháy mắt khi đầu của bà rơi xuống thì mi tâm phát sáng, thần hỏa bốc cháy, bà ta muốn thiêu đốt chính bản thân mình và kéo theo Thạch Hạo, cả hai cùng lên đường.
Thạch Hạo sợ hết hồn, cú rít gào từ linh hồn cuối cùng của Cốt thần rõ ràng đã làm trọng thương thần hồn của bà ta, thế nhưng giờ không ngờ lại còn uy lực như thế!
"Xoẹt!"
Hai bàn tay như đao chém thẳng lên đầu bà ta, đánh nó văng ra, sau đó hắn nhanh chóng mở nắp lò luyện đan đá cái đầu lâu đó vào trong rồi đậy nắp lại.
Tia điện lấp lánh, nguyền rủa mãnh liệt, không lâu sau thì tiếng rống giận ở bên trong dần dần dừng lại.
Thạch Hạo lắc lò luyện đan, một cái đầu lâu cháy đen rớt ra ngoài sau đó chia năm xẻ bảy, tiêu tán trong hư không.
Còn thân thể trên núi đá kia thì sớm đã bị Thạch Hạo dùng đạo hỏa vốn có của mình đốt cháy thành tro.
Lần này, gọn gàng nhanh chóng, hắn đã đánh gục một vị Chân Thần. Ở trong tay hắn, một quả trái cây đang phát sáng, hương thơm nức mũi, khiến lỗ chân lông người ta thư giãn, cả người thư thái.
"Ngươi đã giết chết bà ta?"
Khi Vân Hi từ trong đỉnh đi ra và biết được kết quả, nhìn thấy tàn tích thì vô cùng khiếp sợ, đây không phải là cao thủ Thần Hỏa cảnh, mà là một đại nhân vật Chân Nhất cảnh, thế mà lại bị giết!
Cũng từng nghe nói qua, sơ đại có cảnh giới Tôn giả đại viên mãn có thể giết cao thủ Thần Hỏa thế nhưng chưa bao giờ nghe qua có người nào giết được cường giả siêu cấp Chân Nhất cảnh.
Đồng thời, thiếu niên trước mặt này còn chưa đạt tới Tôn giả đại viên mãn.
Việc này khiến người khác khó tin!
Vân Hi trợn tròn mắt, tuy tao nhã tuyệt đại thế nhưng lúc này không khỏi thất thố, nhìn hắn cứ như là nhìn quái vật, dáng vẻ vô cùng kỳ lạ.
"Đã nói rồi, ta là thần thoại bất bại, thế nào, cùng nhau lang bạc chân trời, sau đó ta sẽ dạy nàng." Thạch Hạo trêu đùa nói.
Vân Hi hất quai hàm, gương mặt trắng mịn hiện vẻ phức tạp, môi đỏ xinh đẹp há ra, sau đó kinh ngạc thốt lên, nói: "Ngươi làm cách nào thế hả?"
"Bà ta bị Cốt thần đánh gần chết, ta chỉ đuổi theo và đánh gục thôi." Thạch Hạo hời hợt nói, cũng không hề đề cập tới sự mạo hiểm của trận chiến này.
Nếu muộn một bước thôi, thời gian miễn dịch pháp lực hết hiệu quả thì người chết chính là hắn.
"Được rồi." Vân Hi gật đầu, nội tâm vô cùng bội phục, bất kể nói gì đi nữa, một thiếu niên đánh chết một vị Chân Thần, là một chuyện hoang đường, nếu như truyền đi thì chắc chắn sẽ chấn động các cổ giáo.
Thạch Hạo cũng rất vui sướng, hiện nay hắn cũng chỉ mới mười bảy tuổi, đây chính là địch thủ mạnh mẽ nhất mà mình đã giết chết, đáng phải ăn mừng.
"Đi thôi." Thạch Hạo bắt chuyện với Vân Hi.
"Rời khỏi chiến trường cổ này sao?" Vân Hi nhíu mày, đại sự đã xảy ra như vầy, đánh giết một vị Chân Thần, Chiến tộc nhất định sẽ "nổi giận".
"Đi săn thú, trước hết giết con Long tước kia rồi chúng ta sẽ rời đi." Thạch Hạo nói dứt lời thì kéo nàng đi, nhanh chóng hướng về một vùng núi.
"Ngươi còn muốn ra tay nữa?"
Đây là một dãy núi, Thạch Hạo tận mắt thấy Long tước trốn vào khu vực này, hắn cảm thấy sẽ chạy không được bao xa bởi vì hai cánh của Long tước đã bị chém lìa, máu tươi khắp người sắp chết tới nơi.
Sau khi tới dãy núi này thì Thạch Hạo phát hiện vết máu, lập tức hai mắt phát sáng, liếm liếm miệng, dáng vẻ vô cùng phấn chấn.
Vân Hi cảm thấy choáng, tên quỷ này chẳng lẽ vì thỏa mãn chí ăn uống nên mới tới? Nàng không nhịn được mở miệng, hỏi: "Ngươi săn giết Long tước là để ăn?"
"Chuẩn!"
Thấy hắn trả lời thẳng thắn, như là chuyện đương nhiên khiến Vân Hi chẳng biết nói gì nữa, đây là người nào chứ!
Thạch Hạo không ngừng truy tìm, sau đó thì mất đi manh mối, con Long tước này biến mất trong một dãy núi, không còn bất cứ khí tức gì nữa.
"Mất dấu rồi." Vân Hi tiếc nuối.
"Không thể nào, với kinh nghiệm săn thú nhiều năm của ta thì nó sao chạy thoát được, không thể biến mất đột ngột như vầy. Rõ ràng trong lòng nó đang hoảng sợ, hơn phân nửa đã dùng bí pháp nào đó, trong nháy mắt rời đi thật xa vì sợ Cốt thần tìm tới, muốn ẩn giấu." Thạch Hạo làm ra vẻ kinh nghiệm đầy mình.
"Ngươi xác định chứ?"
"Đương nhiên, ta là thợ săn điêu luyện, Cốt thần có thể lừa chứ ta thì không." Thạch Hạo từ nhỏ đã lớn lên trong Đại hoang, kinh nghiệm săn bắn rất phong phú.
Quả nhiên, hai canh giờ sau thì bọn họ phát hiện được manh mối, truy tìm vào một dãy núi khác, cuối cùng phát hiện được Long tước trọng thương sắp chết.
Bên trong sơn cốc này toàn là máu của Long tước, nó còn nguy kịch hơn cả người đàn bà của Chiến tộc kia, nó ăn không ít đan dược hòng chữa trị vết thương.
Hai cánh của nó đã bị chém, một móng vuốt bị nổ tung, hoàn toàn dựa vào một hơi, vận dụng pháp lực cuối cùng bay tới đây.
"Các ngươi... tự tìm đường chết!" Nó rất cảnh giác, lúc này liền thức tỉnh, khi nhìn thấy hai người tới gần thì trong mắt bắn ra thần mang.
"Đừng dọa người khác, ta đã thịt một tên rồi, hiện tại đặc biệt tìm tới ngươi đó." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
Ánh mắt của Long tước băng hàn, thân thể phát sáng, phù văn dày đặc, tuy rằng đã mất đi cặp cánh thế nhưng cũng đã mượn pháp lực bay lên trời cao. Nó không muốn mình rơi vào thế bị động nên chuẩn bị tốt để đại chiến và rút lui.
"Các ngươi muốn đối phó ta thì phải trả cái giá là mạng sống!"
Thạch Hạo nghe thấy thế thì cười lạnh, nói: "Đoàn đánh thuê Bách Cầm các ngươi không ngừng truy sát ta, hiện tại là lúc trả nợ rồi, giết đoàn trưởng như ngươi coi như cũng đủ."
Sau đó, hắn bảo Vân Hi trốn vào trong đỉnh, còn mình bắt đầu đại chiến!
Mặc dù sinh mệnh của đối phương đang hấp hối, trận chiến cũng rất kịch liệt, cũng rất mạo hiểm, dù sao cũng là một vị Chân Thần.
Cuối cùng, Thạch Hạo xuyên thủng thân thể đối phương, nhưng vào thời khắc sống còn không cách nào điều khiển được nên con Long tước lao thẳng vào trong lò luyện đan, bị nguyền rủa ăn mòn và bị tia chớp đánh cho cháy đen.
Hắn đấm ngực giậm chân, thế này thì sao mà ăn được? Quá đáng tiếc mà!
Cuối cùng, hắn xử lý xong thi thể của Long tước thì mới thả Vân Hi ra, bộ mặt như đưa đám, vô cùng ủ rủ.
Vân Hi kích động tới phát điên, rõ ràng việc này khiến thiên hạ khiếp sợ, chiến tích ngạo thị đồng đại nhưng kẻ này sau khi thắng lợi lại làm bộ dạng này, khiến người khác chẳng nói thành lời.
Lần này, hai người nhanh chóng trốn đi thật xa, thoát ly khỏi chiến trường này.
Bởi vì, bọn họ biết, không lâu sau nơi đây chắc chắn sẽ sục sôi, hai đại Chân Thần chết đi, quả Kim Bồ xuất thế, những thế lực kia làm sao để yên được?
Đặc biệt là bên dưới ngọn cốt sơn kia lại có Thiên Thần niết bàn, tất cả sẽ tạo nên sóng lớn, có thể bùng phát đại chiến kinh thiên.
Hai người vận dụng tốc độ nhanh nhất, dùng hết khả năng trốn đi thật xa, muốn rời khỏi vòng xoáy này.
Mấy ngày sau, Thạch Hạo và Vân Hi tiến vào trong chiến trường cổ to lớn nhất của bình nguyên màu máu này, nó rộng tới hai mươi vạn dặm, chiếm một phần ba đất đai của bình nguyên.
Nơi đây âm khí rất nặng, là một hung địa đáng sợ nhất, nghe đâu từng có nhân vật cấm kỵ chết ở nơi này sau đó biến nơi đây thành ma thổ, ngăn cách khí tức với ngoại giới, mà những bí bảo sẽ mất đi hiệu lực khi ở nơi này.
Chính cũng bởi vì thế hai người cảm thấy tiến vào nơi đây thì mới có thêm mấy phần sinh cơ, cũng có thể tránh thoát được một kiếp.
Chiến trường rộng lớn này vô cùng kỳ lạ và đáng sợ, dọc theo đường đi hai người nhìn thấy rất nhiều hiểm địa, đều có những xương trắng Chân Thần tọa trấn, cứ như tiến vào Minh giới vậy.
"Ầm!"
Hai ngày sau, một luồng gợn sóng khổng lồ bao trùm toàn bộ bình nguyên màu máu chấn động cả trời lẫn đất, nơi xa không còn bị phong ấn, sức chấn động ấy cứ như là tinh không nổ tung!
"Đây là cái gì?"
Thạch Hạo hoảng sợ, sức mạnh này quá kinh người, giữa bầu trời tỏa ra phù văn lấp lánh chiếu rọi chư thiên, tựa như mở ra ba ngàn đại thế giới vậy!
Chỉ trong máy mắt mà thôi, vô số thần ma hiện lên vờn quanh một bóng người đang ngồi xếp bằng tụng kinh nơi đó.
"Cổ tổ... phục sinh rồi!" Vân Hi run giọng, sau đó vô cùng vui mừng, nàng biết ngày được giải thoát đã tới, rốt cuộc cũng đã chờ tới giây phút này.
"Đừng có làm bậy!" Thạch Hạo kéo nàng lại, thần sắc vô cùng nghiêm túc nhìn về nơi xa.
Phía cuối chân trời xuất hiện một thân ảnh khổng lồ vô cùng mơ hồ đang ngồi xếp bằng, hắn đứng trên trời cao nhìn khắp chúng sinh.
"Đó là cái gì?" Vân Hi run sợ.
Sinh linh đó chỉ ngồi xếp bằng mà đã khiến thiên địa như chật ních, tựa như tổ tiên của chúng thần giáng thế, muốn giảng đạo ở nơi đó.
Từng ngôi sao lớn hiện lên, ở sợi tóc của hắn, ở đầu ngón tay của hắn, ở ngoài thân thể của hắn, sau đó tất cả xoay tròn quanh người hắn.
Hắn rất mơ hồ, tỏa ra khí tức tang thương vạn cổ, như là sống quá lâu, là từ thái cổ trở về đây!
"Chiến đế, vẫn còn một vị Chiến đế còn sống trên thế gian!" Cuối cùng Vân Hi cũng hiểu nên cơ thể run rẩy, đây là tồn tại cấm kỵ đã sáng lập nên thần thoại vô thượng của Chiến tộc.