Đại Ma Thần một thời oai phong, tung hoành ngang dọc Thạch quốc giờ đây tóc đã hoa râm, vẻ mặt tang thương, nếp nhăn chồng chất, kèm theo đó là bi thương làm Thạch Hạo lệ nóng tuôn trào, nắm chặt nắm đấm.
Hắn biết lão nhân trở nên như vậy là bởi vì nghe được tin hắn chết, bị đả kích nặng nề, cả người thoáng cái đã già nua hơn rất nhiều, nội tâm thương cảm trông rất thê lương.
Thạch Hạo nước mắt đầy mặt, trong lòng la lớn "gia gia, con còn sống, sẽ nhanh gặp lại thôi!"
Hắn không dám làm ẩu bởi vì ở đây có sinh linh nhen nhóm Thần hỏa, hắn đang chuẩn bị một kích giết chết người mạnh nhất trong đó, giải quyết mối họa trước mắt.
"Ngươi cũng có tài đấy, vài lần đột phá vòng vây tìm được đường sống, thật không đơn giản." Một bà lão nói, bên ngoài cơ thể lão có ánh lửa màu xanh nhạt, đó lần tiến hành sinh mệnh niết bàn cao nhất sau khi nhen nhóm Thần diễm.
"Bây giờ ngươi có chết cũng không còn gì phải hối tiếc, có một hậu nhân trên người có hai khối Tiên cốt, ngày sau nhất định sẽ là chủ Thượng giới, uy chấn ba ngàn châu. Chẳng qua, vì để hắn có thể trưởng thành, ngươi tốt nhất không nên gặp lại hắn nữa, an tâm ra đi đi." Một lão già áo tím nói, ngọn lửa màu tím bên ngoài cơ thể lão như mưa rơi lất phất, Thần diễm lộ vẻ cao quý cháy hừng hực.
Hai cường giả nhen nhóm Thần hỏa đủ để nắm giữ tình hình nơi này.
"Khi ta bị Tần tộc coi như tù nhân mà áp giải vào Ác Ma Đảo thì chưa từng có ý nghĩ sẽ quay lại Bất Lão Sơn, các ngươi lo xa rồi." Thập Ngũ Gia nói.
"Biết đâu một ngày nào đó ngươi tâm huyết dâng trào muốn gặp lại tôn nhi của mình thì rất không hay, không bằng ra đi sớm cho người khác yên tâm." Bà lão lạnh nhạt nói, lộ vẻ thương hại, lên mặt nói: "Thiếu niên chí tôn của Tần tộc tuy không được ngươi nuôi lớn, nhưng dù sao cũng là cháu ruột ngươi, ngày sau ngươi có ở dưới suối vàng biết được thành tựu chí cao của hắn cũng cảm thấy hãnh diện."
"Mụ già thúi, ngươi đang nói tiếng người hả?!" Thập Ngũ Gia luôn luôn kiên cường, trong mắt không dính chút bụi, dù đối mặt với nhân vật cấp Thần cũng không sợ hãi, còn dám lớn tiếng mắng chửi.
Một câu mụ già thúi giống như giẫm phải đuôi mèo, khiến mụ già kia tái mặt. Một khi nhen nhóm Thần hỏa thì thân phận cùng địa vị sẽ được nâng cao rất nhiều. Đã qua rất nhiều năm rồi cũng chưa từng có người nào dám bất kính mắng chửi lão như thế.
"Họ Thạch ngươi thật không biết điều, ta còn tính cho ngươi được toàn thây, cho ngươi tự mình kết liễu, hiện tại thì đừng có mơ!" Mụ già giận tái mặt nói.
"Cần gì phải tức giận, ra tay giải quyết hắn là được rồi, tức giận với một người chết không có ý nghĩa gì." Lão già áo tím bên cạnh thản nhiên nói, Thần hỏa ngoài cơ thể lão cháy lên rực rỡ, nhen nhóm Thần hỏa đã nhiều năm nên lão phi thường mạnh.
"Ta xem thường các ngươi." Thập Ngũ Gia khôi phục lại từ trong bi thương, tuy rằng bị vây khốn nhưng lão vẫn kiên cường như trước.
"Thạch tộc các ngươi khiến ta rất chán ghét, cần gì phải tiến vào Thượng giới quấy nhiễu Tần Hạo trưởng thành. Nếu không phải thân phận Thạch Tử Lăng quá đặc biệt, thì giết luôn hắn lại càng hay." Lão già áo tím nói.
Nghe xong những lời này không chỉ Thập Ngũ Gia biến sắc, ngay cả Thạch Hạo đang âm thầm quan sát cũng dựng thẳng lông mày, phù văn trong cơ thể không ngừng phát sáng.
"Các ngươi còn muốn hại Tử Lăng nữa sao?!" Thập Ngũ Gia tóc rối bay lên, hai mắt trợn trừng tức giận.
"Hắn là phụ thân của Tần Hạo, chắc có lẽ không ai dám làm bậy, ngươi không cần quá lo lắng, mau ra đi đi." Lão già áo tím nói.
Lão chắp tay sau lưng, cơ thể dâng lên hào quang màu tím, lão muốn ra tay, nguyên khí thiên địa bắt đầu dâng trào, mây mù điện từ cuộn trào mãnh liệt, vô cùng kinh người.
"Ta bị Tỳ Hưu truy sát, bị nhốt ở cấm địa Hắc sắc Sâm lâm mười mấy năm, cuối cùng cũng thoát khốn, chỉ muốn trở về gặp tôn nhi của ta, chưa từng nghĩ tới ngay cả nguyện vọng này cũng không thực hiện được, nó đã trở thành tiếc nuối nhất của cuộc đời ta." Thập Ngũ Gia ôn hòa nói.
Ở xa xa, mũi Thạch Hạo cay cay, tổ phụ vì hắn mà đi tìm chân huyết mãnh thú, kết quả lại bị như thế, tổ phụ cố gắng thoát khốn chủ yếu là muốn được nhìn thấy hắn. Lúc này thân hãm tuyệt cảnh, ông nói lên tiếc nuối sau cùng của mình, cũng là tâm nguyện chưa từng đạt được.
Vào lúc này, trong cơ thể Thạch Hạo có một luồng cảm xúc rất mãnh liệt, thiếu chút nữa đã không nhịn được hét lên, đánh về phía trước.
Nhưng hắn biết mình phải nhịn, ở đây có cường giả cấp Thần, cần phải giết chết trong một kích mới được, bằng không chẳng những không cứu được tổ phụ, mà ngay cả hắn cũng rơi vào tình thế nguy hiểm.
Trong con ngươi bà lão kia lóe lên ánh sáng lạnh, lão đả kích nói: "Hậu nhân ở dưới hạ giới của ngươi đúng là rất lợi hại, một mình chém chết bảy Thần, phá hủy bố trí của một số đại giáo ở thượng giới, rất khó lường. Chỉ đáng tiếc, cuối cùng hắn cũng chết, táng thân dưới mộ đã hơn một năm. Sơ đại Thượng giới tranh hùng, thiên kiêu tung hoành ngang dọc, tất cả đã không còn liên quan đến hắn nữa rồi. Cho dù hắn còn sống, có lên được đây thì đã sao? Ba ngàn châu thiên tài vô số kể, đại nhân trẻ tuổi của Tiên Điện, tuyệt thế truyền nhân của Thiên Quốc, còn có tôn nhi Tần Hạo có hai khối cốt của ngươi, những người như thế này không phải chỉ có một hai người, bọn họ mới thật sự là chí tôn. Trưởng tôn của ngươi tuy rằng bất phàm, nhưng cho dù còn sống tiến vào Thượng giới, cũng sẽ không tỏa sáng nổi đâu."
"Ngươi đã nhớ hắn, vậy thì đi theo hắn đi." Lão già áo tím nói. Lão giơ tay lên, lòng bàn tay lấp lóe phù văn, mây tím dày đặc tràn ra.
"Lần này chắc là chân thân rồi?" Bên cạnh có người nói nhỏ.
"Giết rồi sẽ biết." Những người khác bước lên, ngăn cản ở bốn phương phòng ngừa Thập Ngũ Gia trốn thoát.
"Hạo nhi của ta, chỉ bằng việc hắn cuối cùng bỏ đi Chí Tôn cốt, cảnh tỉnh đệ đệ của mình, thì nếu hắn còn sống, nhất định sẽ tung hoành ngang dọc Thượng giới ba ngàn châu!" Thập Ngũ Gia thì thầm, trông rất cô đơn. Sau đó lão chợt ngẩng đầu, chiến ý dâng cao, lão chưa từng chịu khuất phục, cho dù không địch lại cũng sẽ không bó tay chịu chết.
"Ngươi có thể chết được rồi!" Lão già áo tím con ngươi lạnh lẽo, giống như mũi dao màu tím ở giữa sương mù, trông vô cùng đáng sợ.
"Chính là lúc này!" Ánh mắt Thạch Hạo bắn ra thần mang, ngay khi đối phương nổi lên sát ý, tinh thần tập trung vào Thập Ngũ Gia, thì hắn hành động!
Giờ khắc này, sấm sét nổ vang, Thạch Hạo mạnh mẽ như Chân Long, hắn từ trong bóng tối lao ra, tinh khí trong từng tấc máu thịt bạo phát, cả người toàn là phù văn, thần lực như biển.
Đồng thời trong tay hắn còn cầm theo một thanh Chân Thần pháp khí - Hàng Ma Xử.
Nó được làm từ nguyên thủy bảo cốt trắng trong như ngọc, bên trên có khắc rất nhiều ký hiệu, lúc này nó đang gia trì cho sức mạnh thiểm điện của Thạch Hạo lên tới một mức độ kinh người.
Tiếng sấm điếc tai, thiên địa bạo động!
Thạch Hạo quá nhanh, hắn khống chế thiểm điện mà đi, trông như một vệt Tiên quang bất hủ phá vỡ trời cao.
Mọi người đều không kịp phản ứng, ngay cả mụ già cùng lão già áo tím cũng vậy. Ai mà ngờ tới trong thời khắc mấu chốt này còn có một tên thợ săn vẫn đang âm thầm ẩn núp.
Điện mang chấn động hư không, một thiếu niên tóc tai bù xù, đôi mắt bắn ra chùm sáng kinh người, hắn băng qua sương mù, trong tay cầm một thanh bảo xử giáng xuống, như là Thiên Thần hạ phàm!
Ầm!
Lôi điện đánh xuống.
Toàn thân hắn đều là lôi quang rực rỡ, vô cùng vô tận khiến người khác không thể nào mở mắt.
Đặc biệt là thanh Hàng Ma Xử kia, nó bắn ra một đường lôi điện cực lớn, khiến hư không cũng phải vặn vẹo, kèm theo đó là một tia khí tức Tiên đạo, khó mà nói nên lời cũng khó mà đối kháng.
"Cẩn thận!"
Rất nhiều người sắc mặt tái nhợt, kêu la om sòm.
Chẳng qua khi bọn họ kêu lên sợ hãi thì lôi điện đã đánh tới rồi, tia điện đánh thẳng vào lưng lão già áo tím, đùng một tiếng đánh lão bay sang ngang, máu tươi bắn tung tóe.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, ngay cả người mạnh nhất trong bọn họ, một vị sinh linh nhen nhóm Thần hỏa, nhưng chỉ dưới một kích, đã khiến nửa người trái nổ tung, gần như sắp chết.
"A..." Lão già áo tím kêu la thảm thiết, một kích này quá nghiêm trọng, lôi đạo pháp tắc sau khi được Chân Thần pháp khí gia trì, chỉ một kích đã đánh nát nửa người lão.
Nếu không phải lão có thực lực mạnh mẽ, Thần diễm hộ thể, mà đổi thành một người khác thì nhất định sẽ hình thần câu diệt, không còn dư lại chút bụi.
Cùng lúc đó, mụ già cũng kêu lên thảm thiết, bởi Thạch Hạo đã cùng lúc tế ra lò luyện đan, hóa nó thành một mặt trời nhỏ cao cỡ nắm tay, kèm theo đó là lôi đình sáng rực rỡ, dùng nó đục thủng ngực phải của lão, ầm một tiếng cũng làm cánh tay phải lão nổ tung, máu tươi chảy đầm đìa.
Chỉ tiếc là không giết chết được mụ. Lão nên cảm thấy may mắn bởi vì tinh lực của Thạch Hạo chủ yếu chỉ đặt trên người lão già áo tím.
Thực lực lão già áo tím mạnh hơn mụ, là mục tiêu thứ nhất nhất định phải tiêu diệt.
Nhưng do phải phân tán tinh lực, đồng thời tập kích hai đại cường giả Thần cấp, cho nên hai người cũng không có ai chết, đều tránh được một kiếp.
Biến cố xảy ra quá đột nhiên, cho dù là Thập Ngũ Gia hay đám người kia cũng đều không ngờ tới.
"Ngươi là ai?" Lão già áo tím rống to, toàn thân được lửa tím cháy hừng hừng bao phủ, thương thế của lão rất nặng, nửa người đã bị tan nát, không ra hình người.
Bên kia, vết thương của mụ già tương đối nhẹ, bộ ngực lão vỡ nát, một cánh tay cũng biến mất.
Thạch Hạo không nói lời nào, cầm trong tay Hàng Ma Xử trực tiếp đập ầm xuống đất, tạo ra một mảnh phù văn, rồi lắc người vào trong đại trận đi tới bảo vệ Thập Ngũ Gia.
Đến lúc này phù văn lôi điện mới tắt, khôi phục lại sự yên tĩnh, thế nhưng bầu không khí như bị đè nén khiến người khác khó mà hít thở.
Quá đột ngột!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hai đại cường giả Thần cấp bị đánh trọng thương, suýt đã bỏ mình, làm cho sáu tên Tôn giả toát mồ hôi lạnh, lông tơ dựng đứng, nếu đổi lại là họ, nhất định không sống nổi.
"Hài tử... Con là ai?" Thập Ngũ Gia nhìn hắn, cảm thấy hắn có ý tốt, lại thấy được nước mắt trên khuôn mặt hắn trông rất khác thường, chứa đựng... Tình cảm rất chân thật.
"Gia gia... Con là Hạo nhi của người!" Thạch Hạo khóc lớn, nước mắt tuôn rơi, từ biệt hơn chục năm, gia gia giờ đã già đi nhiều rồi, tóc hoa râm, vẻ mặt đầy nếp nhăn, hiên ra hết vẻ tang thương của năm tháng.
So sánh với vẻ hào hùng của tổ phụ hắn thấy khi còn bé, tóc đen xõa tung, cao to cường tráng, thì giờ đây rõ ràng đã tiều tụy hơn rất nhiều.
Hắn biết trong hai năm qua tổ phụ vì nghe được tin dữ, liên tiếp bị đả kích, mới dẫn đến tình trạng này, dung mạo lộ vẻ già nua, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
"Tần Hạo...đâu phải thế này." Thập Ngũ Gia kinh ngạc, tôn nhi mà lão gặp ở hạ giới đâu phải người này.
Đột nhiên Thập Ngũ Gia như là nhớ ra gì đó, lập tức mở to hai mắt, trong mắt cũng tuôn ra lão lệ, run rẩy hỏi: "Con thật là... Hạo nhi?"
Đầu tiên Thạch Hạo khôi phục lại hình dáng, lộ ra bộ dáng vốn có, hắn ôm lấy tổ phụ nói: "Gia gia, con không có chết, con còn sống, cũng đã lên thượng giới để tìm người!"
Thạch Hạo rống lên tất cả tưởng nhớ cùng chân tình trong lòng.
Thập Ngũ Gia là một người kiên cường, được xưng danh Đại Ma Thần, thế nhưng lúc này thân thể cũng run rẩy dữ dội, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, lão vô cùng khiếp sợ nhìn chầm chầm Thạch Hạo.
Năm đó từ biệt, Thạch Hạo vẫn còn rất nhỏ, sau khi lớn lên thì hình dáng cũng khác, nhưng giữa hai hàng lông mày có đặc thù của Thập Ngũ Gia, hai người rất giống nhau!
Hơn nữa, huyết mạch tương liên, Thạch Hạo lúc này bộc lộ chân tình làm lão thoáng cái đã tin tưởng, đây chính là tôn nhi của mình, còn sống xuất hiện ở chỗ này, gặp lại lão!
"Ha ha..." Thập Ngũ Gia cười to, trong mắt chứa đầy nước mắt, cả người tỏa ra một loại quang huy*, một loại kích động cùng phấn khởi, còn có vui sướng khi hoàn thành tâm nguyện.
(*): ánh sáng rực rỡ, chói chang
Những người ở nơi xa cũng vô cùng khiếp sợ, theo như lời hai người kia nói, thì thiếu niên này... Rất có thể là Thạch Hạo ở hạ giới!
"Hạo nhi của ta còn sống, hai lần mất đi Chí Tôn cốt vẫn có thể chịu đựng nổi, còn có gì có thể ngăn cản nó!" Thập Ngũ Gia lão lệ tung hoành, cười lớn vuốt ve khuôn mặt Thạch Hạo, cả người lão tỏa ra ánh sáng rực rỡ kinh người, trong bi thương còn mang theo vui sướng.
Những người xung quanh nghe vậy, ai nấy đều sợ hãi, lão Thiên chưa từng lấy được tính mệnh của thiếu niên chí tôn này, tương lai ba ngàn châu sẽ đầy bão táp!