Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 622: Sóng gió đột nhiên tới




Dịch: ronkute

Ven đường, núi non chập trùng, đại thụ hơn trăm thước khắp nơi, thi thoảng lại có mãnh thú rít gào, còn có hung thú bay lượn trên trời cao.

Con đường này rất rộng thế nhưng chẳng hề bằng phẳng, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng gì tới tốc độ di chuyển của ốc sên này, nó cứ như lướt trên mặt đất bằng, tốc độ còn nhanh hơn cả tuấn mã không ít.

Tam a công dẫn theo mười mấy tên thiếu niên, Thạch Hạo cũng nằm trong số đó, tất cả ngồi trên lưng ốc sên tiến về thị trấn phía trước.

"Gào..."

Một con lân hổ màu đen xuất hiện, thân kỳ lân, đầu hổ, dáng vẻ hung ác, khắp thân toàn là vảy đen, nó lướt nhìn đám người rồi sau đó rời đi, cũng không có tấn công.

Đây cũng không phải là chuyện lần đầu xuất hiện, trên đường đi cũng đã gặp mấy con mãnh thú đầy mạnh mẽ thế nhưng lại phát hiện bên trong đội ngũ này lại có người không dễ chọc nên mới không dám tấn công.

"Tam a công, ông từng nghe tới Vân tộc chưa?" Thạch Hạo hỏi, hắn từ truyền tống trận của Vân tộc tiến vào thượng giới cho nên cảm thấy khoảng cách giữa mình và tộc này sẽ không xa.

"Hình như có nghe qua thì phải." Tam a công gật đầu.

"Ở nơi nào, cách đây xa không?" Thạch Hạo thỉnh giáo.

"Khi còn trẻ ta từng ra ngoài lịch lãm và từng nghe nói qua, tộc kia vô cùng mạnh mẽ đồng thời cũng rất lâu đời, cũng không thuộc về Lôi châu ta." Tam a công nói.

Vân tộc, một đại tộc vô cùng cổ xưa, nắm giữ đạo thống chẳng hề tầm thường ở thượng giới này, dùng hai chữ "Vân châu" để đặt tên cho vị trí của mình.

"Bất phàm như thế luôn à." Thạch Hạo kinh ngạc, sau đó suy nghĩ, hắn nghĩ chắc chắn là do đường hầm hư không bị nổ tung nên đã khiến nó lệch khỏi tọa độ trước kia, nên mới xuất hiện ở Lôi châu.

Bỗng nhiên, trên không trung gió mạnh rít gào, bóng tối che khuất, cứ như một đám mây đen đang vụt qua, đó là một con hung cầm, cánh chim phát sáng, con mắt bén nhọn, giương cặp cánh dài tới hơn trăm trượng.

"Ha ha... Tam a công, thôn các ngươi cũng muốn đi tham gia tuyển chọn dũng sĩ à, đám nhóc này không ổn, không đủ khỏe mạnh, hơn nửa sẽ toàn quân bị diệt đó." Trên lưng con hung cầm ấy có tới mấy chục người, hiển nhiên là cường giả của một thôn khác đang dẫn đám thiếu niên thôn mình đi dự thi, mở miệng trò chuyện mang theo thiện ý.

"Tới lúc ấy sẽ để cho các ngươi biết thế nào là lợi hại!" Cả đám người trẻ tuổi của Chu thôn không phục.

Hung cầm đi ra, bọn họ tới từ một thôn khác, tổng thực lực cũng không tầm thường, chỉ cần nhìn tọa kỵ của họ thì có thể nhìn ra được.

Di chuyển thêm mấy trăm dặm nữa thì mặt đất từ từ trống trải, cây rừng giảm đi nhiều, một tòa thành trig như ẩn như hiện nằm trên đường chân trời, rốt cuộc cũng đã tới nơi.

Hòe thành, đây là một thị trần có thể chứa tới mấy vạn nhân khẩu, không nói là lớn những cũng chẳng hề nhỏ.

Ở của thành có một cây cổ thụ, chạc cây vững chắc, phiến lá xanh tươi, cánh hoa trắng như tuyết, đây là một cây cô hòe cao hơn trăm trượng.

Cây cổ thụ này được dùng tên để đặt cho tòa thành, nó là Tế linh của Hòe thành.

Cửa thành trong tầm mắt, người ở đây chẳng hề thiếu, từng con tọa kỵ đang xếp hàng chờ tới lượt vào thành, ngày hôm nay vô cùng náo nhiệt, cường giả tuổi trẻ của rất nhiều bộ lạc đều đã tới.

"Tránh ra!"

Cách cửa thành không tính là xa thì bỗng có người hô lớn, phía sau là một con ngân mãng dài tới trăm trượng đang trườn mình, một đám người đứng ở bên trên lộ vẻ vô cùng ngang ngược.

"Rầm!"

Rắn lớn màu trắng quẩy đuôi đánh thẳng lên trên người của ốc sên đen khiến cho nó lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã bị đánh văng ra ngoài, mà những thiếu niên trên lưng nó ngã nhào xuống dưới hơn phân nửa.

"Các ngươi muốn làm gì hả, dám bắt nạt người khác!" Đám thiếu niên tức giận, lọ mọ từ dưới đất bò lên rồi lớn tiếng quát mắng.

"Bắt nạt người? Một con ốc sên đứng ngay trên đường, tốc độ thì chậm rì, cứ đứng chặng đường đi của người khác hả?" Những người đứng trên rắn lớn cười lạnh, cơ bản chẳng thèm để ý tới.

Không ít thiếu niên của Chu thôn nín nhịn không nổi, máu nóng xông lên, rấ muốn xông lên nói lý thế nhưng lại bị Tam a công kéo lại, trầm giọng nói không được vọng động.

"Sao hả, muốn động võ à, cá ngươi có thể tới thử." Một người trẻ tuổi đứng trên lưng rắn bạc mở miệng đầy khinh bỉ, nhìn xuống đám người Chu thôn.

"Ngươi quá kiêu ngạo đấy!" Một người trẻ tuổi của Chu thôn nhẫn không được muốn ra tay.

"Đừng lộn xộn!" Tam a công chặn lại đám trẻ tuổi trong thôn, hắn biết, đám nhóc nhà mình không phải là đối thủ.

"Đây chính là người của Mãng thôn, thực lực rất mạnh, trong tộc xuất hiện mấy thiên tài rất mạnh mẽ, hơn nữa trước đây cũng từng có xung đột với tộc ta, không cần để ý tới sự khiêu khích của bọn họ." Tam a công nói, sợ bọn nhỏ chịu thiệt.

Thạch Hạo cũng chẳng hề ta tay mà chỉ lẳng lặng nhìn, hắn có thể trấn áp ngay đối phương thế nhưng sau khi hắn rời đi thì sao? Có thể sẽ xuất hiện mầm họa, ít nhất lúc này không thể xuất thủ.

"Các ngươi nên cẩn thận cho ta!" Người của Mãng thôn nghênh ngang rời đi, chỉ để lại câu nói như vậy.

"Tam a công!" Đám trẻ tuổi trong thôn không cam lòng, ai nấy cũng đều nắm chặt nắm đất.

"Đừng có kích động, ta nghe nói Mãng thôn có giao tiếp với một ít hung nhân, chúng ta đang ở bên ngoài nên ít đừng rước lấy thị phi, tạm thời ẩn nhẫn." Tam a công an ủi.

Gần đó còn có đám người của thôn khác, tất cả đều cưỡi hung cầm mãnh thú lục tục kéo vào thành.

Cổ hèo cứng chắc, cắm rễ ở trước thành, nó yên lặng chẳng hề nhúc nhích, nếu không phải vô cùng to lớn thì cũng chẳng hề khác những cây hòe lâu năm là mấy.

Mọi người vào thành rồi dừng ở nơi nhất định để có người hướng dẫn.

"Ầm ầm!"

Đột nhiên, mọi người đều giật mình khi nghe thấy âm thanh như sấm nổ, mặt đất run lắc nhè nhẹ, cả tòa cổ thành chẳng thể yên tĩnh được.

Ở hướng cửa thành xuất hiện mấy chục tọa kỵ, tất cả đều là dị thú, cao to hung mãnh, móng vuốt to lớn giẫm mạnh trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.

"Mặc Kỳ thú, dài gần bằng với Kỳ lân, cũng có chút tia huyết thống, con tọa kỵ hung mãnh này vô cùng mạnh mẽ, bọn họ là... người của Phủ thành."

Mấy chục con tọa kỵ này đều mặc giáp trụ, toàn thân lấp lánh ánh sáng, uy thế mạnh mẽ lan tỏa, tất cả đều bất phàm, trong đám tọa kỵ này chỉ có duy nhất một cô gái vô cùng xinh đẹp với một thân ngân bào.

"Người của Phủ thành đến tuần tra, họ vô cùng xem trọng lần tuyển chọn này." Mọi người khán phục.

"Mau tránh ra!" Có người hét lên.

Mọi người tránh né, không một ai dám ngăn cản nhóm người này.

Rất may, những con tọa kỵ này đi lại rắt nhẹ nhàng, cũng không hề mạnh bạo xông tới, kỷ luật vô cùng nghiêm mình, tất cả đều vây quanh thiếu nữ mặc ngân bào tiến vào trong phủ thành chủ.

"Không cần nhìn nữa, sớm nghỉ chút đi, mai sẽ bắt đầu cuộc tuyển chọn." Tam a công nhắc nhở đám thiếu niên trong thôn, để bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngày thứ hai, mọi người bị gọi dậy sớm và dẫn vào một sân diễn võ vô cùng to lớn thuộc trung tâm tào thành, nơi đây chính là nơi tiến hành tỷ thí.

Nhưng mà, tuyển chọn vẫn chưa có tiến hành thì mấy chục con tọa kỵ kia lại xuất hiện, đồng thời chủ nhân tòa Hòe thành cổ xưa này cùng với cô gái mặc ngân bào ngày hôm qua xuất hiện.

"Chư vị, các ngươi đều là đầu lĩnh những vùng gần đây, lần này mang một nhóm trẻ tuổi mạnh nhất trong tộc tới, ta nghĩa các ngươi đều người biết rõ tin tức nhất." Lão thành chủ mở miệng.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, những điều mà hắn nói tới cũng chẳng hề liên quan gì tới cuộc tuyển chọn lần này, sao lại nhắc tới chuyện này?

Rất nhanh, mọi người rất rõ ràng, lão chủ thành rất kiêng kỵ với đám kỵ binh kia, là đang giúp mọi người tìm hiểu tin tức.

"Đây chính là sứ của tới từ Phủ thành, ngoại trừ tới giám sát cuộc tuyển chọn lần này thì còn có một chuyện quan trọng khác..." Lão chủ thành giới thiệu.

Cô gái mặc ngân bào bước lên đài cao, nhìn tất cả mọi người bên dưới, nàng rất xinh đẹp thế nhưng vẻ mặt lại có chút lạnh, chậm rãi mở một bức tranh rồi trải ra ở trong hư không.

"Trong các ngươi ai từng thấy qua người này?"

Bức tranh phát sáng lơ lững giữa không trung, lưu chuyển sức mạnh thần bí, bên trong có vẽ một cô gái, vóc người cao ráo, đầu tóc bạc phát ra hào quang sáng rực, con mắt trong suốt, cả người quyến rũ cứ như mộng ảo vậy.

Cô gái bên trong bức vẻ rất trẻ, nhìn thì không quá mười tám mười chín tuổi thế nhưng cũng chẳng hề ngây ngô mà mang theo một vẻ siêu phàm.

Tuy sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt như nước thế nhưng lại có một luồng bức ép từ tranh xuyên ra ngoài khiến người sợ hãi.

Đây cũng chỉ là một bức tranh thế nhưng lại có uy thế mạnh mẽ như vậy, nếu như người thật mà xuất hiện nơi này thì sẽ ra sao? Quá mức kinh người, lúc nhất thời nơi đây rơi vào yên lặng.

"Có ai từng thấy qua không?" Cô gái mặc ngân bào hỏi lần nữa.

"Xin hỏi địa nhâ, cô gái này là ai?" Có người nhỏ giọng hỏi, vô cùng không hiểu, đây là cuộc tuyển chọn dũng sĩ vậy sao lại xuất hiện tình huống như thế này.

"Hừ!"

Tiếng hừ lạnh truyền tới, cô gái mặc ngân bào lạnh lùng nhìn lướt qua lập tức tên kia cứ như bị sét đánh, thân thể không tài nào đứng thẳng được liền lảo đảo lùi về sau.

Tất cả mọi người đều biến sắc, sức giả đến từ Phủ thành thật mạnh, chỉ hừ lạnh một tiếng đã khiến tên kia không cách nào chống lại được, mạnh mẽ tuyệt đối, mà tuổi tác cũng chẳng hề lớn, việc này khiến cho rất nhiều người lớn tuổi cảm thấy thất bại.

Lão thành chủ của tòa thành ho lên một tiếng, nói: "Mọi người không cần hỏi nhiều, tới tột cùng đã thấy qua cô gái tóc bạc này hay chưa, chuyện này mới quan trọng."

Rất nhiều người đều lắc đầu, biểu thị vẻ không biết, cũng chưa một ai thấy qua cô gái tóc bạc này, khí chất của nàng xuất chúng, chỉ cần nhìn thấy thì tuyệt không quên được.

"Nàng trốn vào khu vực này, nếu các ngươi biết thì mau chóng báo lên, tất có trọng thưởng!" Cô gái mặc ngân bào vừa nói vừa đảo ánh mắt qua tất cả mọi người.

Là người nào đã làm trọng thương nàng? Lại trốn tới nơi này.

"Nói thì các ngươi cũng không biết!" Cô gái mặc ngân bào hư lạnh, sau nó nhẹ giọng tự nói: "Đây chính là cô gái đã bị vị đại nhân tuổi trẻ của Thiên điện kích thương, đại chiến liên tiếp cuối cùng mới làm trọng thương được ả, người này rất quan trọng, vị đại nhân Tiên điện kia nhất định phải tìm ra nàng, khó mà."

Thạch Hạo nghe rất rõ, cô gái tóc bạc kia không ngờ lại là địch thủ của đại nhân tuổi trẻ Tiên điện? Đại chiến liên tục rồi thất bại, gặp phải thương nặng chạy trốn tới nơi này.

Trong lòng hắn chấn động, lúc ở hạ giới thì biết được Tiên điện kinh khủng tới cỡ nào, cô gái kia vậy mà dám chống lại và đại chiến với Tiên điện.

Hắn từng nghe nói, đại nhân một đời của Tiên điện này rất trẻ tuổi, cứ như là một ngọn núi lớn đặt trong lòng tất cả mọi người, người cùng thế hệ cơ bản không phải là đối thủ của y, khó mà vượt qua được!

Mà cô gái kia lại có thể không ngừng chiến đấu với y, cuối cùng bị thương bỏ chạy, sóng sót rời khỏi, chuyện này thật là kinh người!

"Lẽ nào ta sẽ sớm gặp gỡ tên Tiên điện kia, và sẽ có một trận chiến ư?!" Thạch Hạo tự thủ trong lòng.

Hoàn toàn chính xác, cái tên gọi là đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện kia khẳng định cũng sẽ tới và đã tiến vào khu vực này để tìm cô gái tóc bạc kia, nơi đây sẽ trở thành bão táp.

"Có tin tức thì lập tức báo lên!" Cô gái mặc ngân bào xoay người hướng về cách đó không xa.

Đột nhiên, ánh mắt của Thạch Hạo lóe lên, vừa nãy dường như hắn nhìn thấy một tia ánh bạc rất mơ hồ cách đây không xa xoẹt qua, việc này khiến tim hắn đập rộn ràng hơn.

Lẽ nào là cô gái kia đã tới, muốn ra tay ở đây!?

Nếu như thế, 'vị kia' Tiên điện hơn phân nửa cũng sẽ hiện thân.