Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 579: Đường cùng




Khung xương màu vàng đã nhen lửa Minh hỏa, Dương Ly với mái tóc bạc dài, còn có Xuyên sơn giáp trắng bóng như tuyết, tất cả đều bay lên bầu trời trên hoàng cung rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo, ánh mắt như thần đăng, lấp lấp ánh sáng.

"Không nhìn lầm, thật sự là món cổ khí này!"

Bất diệt kim thân, là một kiệt tác hoàn mỹ vượt thời đại, cần dùng các loại thiên tài địa bảo hi hữu nhất trên thế gian hòa vào một lò, lại trải qua các thủ đoạn minh văn phức tạp và rườm rà nhất khắc trận, khi đó cũng chỉ có mấy phần khả năng để thành công mà thôi.

Tinh phẩm thật sự, chỉ cần xuất thế một cái chắc chắn sẽ dấy lên một hồi máu tanh, nó là báu vật, được người tôn sùng và tranh cướp, ở thời Thái cổ, vật này từng khuấy lên phong vân vô tận.

"Đáng tiếc, món này đã tổn hại nếu không sẽ tạo nên trận động đất kinh người rồi."

Thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa, từ Thái cổ tới giờ lưu lại cũng không quá vài món Bất diệt kim thân này, hầu như toàn bộ đều bị hủy cả, mà phương pháp rèn luyện cũng thất truyền từ đó.

Cho nên, nó càng quý giá hơn. Mặc dù không trọn vẹn thế nhưng cũng đáng để cường giả ra tay cướp lấy rồi nghiên cứu.

"Bảo cụ này hoàn toàn đúng với danh xưng 'dùng yếu chống mạnh', không cần bản thân có sức chiến đầu vô địch, chỉ cần một bộ chiến ý Bất diệt kim thân hoàn hảo là có thể tung hoành khắp thiên hạ!"

Ba vị Thần cảm thán, nhớ lại những năm tháng ấy.

Năm đó, loại pháp khí như Bất diệt kim thân này vừa hiện thì thiên hạ chấn động, ảnh hưởng rất sâu, nó có ý nghĩa vượt thời đại, rất có thể sẽ lật đổ cả giới tu hành.

Dựa vào nó là có thể khiến cho một tu sĩ nhỏ nhoi đánh giết cường giả nổi tiếng rồi!

Cũng chính vì như thế cho nên mới xảy ra vô số trận đại chiến đẫm máu, gợi nên sự náo loạn thời Thái cổ, nói theo một ý nghĩa nào đó, nó làm dao động tới một số thế lực, ảnh hưởng tới sự tồn tại căn cơ nào đó.

Vì vậy, sự hủy diệt của thứ này là điều tất yếu, tạo nên những mầm tai họa khôn lường.

"Xèo!"

Cường giả tới từ Minh thổ duỗi ra cốt chưởng, xương ngón tay xuất hiện một Minh hỏa màu đen nhanh chóng lao tới và bao phủ lấy Thạch Hạo, như muốn giam cầm nó lại.

Thạch Hạo với tốc độ khó tin né tránh, chỉ một cú lui lại đã là mười mấy dặm, chỉ một phản ứng cử động nhỏ nào của đối phương thì nó đều vô cùng thận trọng.

Vèo!

Xuyên sơn giáp hóa thành luồng ánh bạc xẹt ngang hư không, nó cứ như dải lụa bạc đuổi tới, chớp mắt đã tới gần.

"Vật chỉ có một món, xem ra ba người chúng ta cần phải thương lượng phân chia như thế nào rồi." Dương Ly với mái tóc bạc dài nở nụ cười nhạt, hắn cũng bước chân đuổi theo.

Trên thật tế, hắn cũng không phải là người "già nua", số tuổi thật sự cũng không quá lớn, ở học viện Âm Dương cũng coi là người có tên tuổi, từng được khen là thiên tài một đời.

Tuy ba Thần đều tới vì Thạch Hạo thế nhưng suy nghĩ lúc này chẳng hề giống nhau, ai cũng muốn đoạt lấy Bất diệt kim thân kia.

Vật này tuy rằng bị hư hao thế nhưng nếu như rơi vào tay của bọn họ thì giá trị khó mà tính được, chỉ cần nghiêm cứu một thời gian thì sẽ có thu hoạch lớn.

Thạch Hạo lóe lên vài cái liền rời khỏi Thạch đô, đi tới bên trên một vùng núi.

"Ngụy thần!" Trong ánh mắt của nó tràn đầy ánh lửa, sinh linh thượng giới vượt giới tới đây, lấy sinh hồn làm huyết tế, vô số tiếng kêu la thảm thiết khắp Hồng vực làm người khác căm thù.

Mà giờ, ba Thần lại tới Thạch quốc, lại còn ngông cuồng như thế, làm nhục, ức hiếp cả một quốc, khiến người khác vô cùng phẫn nộ!

"Ngươi, lên trời không đường, xuống đất không cửa, kết cục tử trận đã sớm định từ lâu, ta rất thích máu tươi của loại người như ngươi, có chút khí tức của Chí tôn nữa chứ." Xuyên sơn giáp tới bên cạnh, đầu lưỡi đỏ phân nhánh liếm liếm miệng, lộ ra hàm răng trắng bự của mình.

Thạch Hạo rung tay một cái, một quyển sách được mở ra, bên trên có khắc một chữ "Giết" đỏ tươi đẫm máu, cứ như là sát ý của địa ngục xuyên thẳng trời cao xông về phía trước.

Quyển sách này đong đưa, mặt giấy ố vàng rung lên dữ dội, chập chờn vô số sát quang xuyên thấu thẳng về phía chân trời, như là từng luồng kiếm khí vọt lên tận trời xanh!

Thạch Hạo bị đánh văng ra ngoài, bay thẳng về phía con Xuyên sơn giáp có vảy trắng như tuyết kia.

Hành động này quá đột ngột, quyển sách mở ra, năng lượng mênh mông, từng tia thần mang kia có thể ép cho Tôn giả thành bột mịn, đánh giết vô số cao thủ trên thế gian.

"Keeng keeng..."

Tiếng vang không dứt, những ánh sáng đó sợ còn đáng sợ hơn trăm lần so với đao kiếm thật sự, toàn bộ đánh lên trên thân của Xuyên sơn giáp, tia lửa văng khắp nơi.

"Quyển sách do cường giả Thần cấp lưu lại?" Phía sau, khung xương màu vàng của Minh thổ còn có Dương Ly của học viện Âm Dương lộ vẻ khác thường.

Đây là một trong số ít đại sát khí trên người của Thạch Hạo, được lấy từ trong nội khố Thạch quốc, nó chẳng hề muốn vận dụng, đây chính là gốc rễ của quốc gia thế nhưng hiện tại chẳng còn cách nào cả.

"Chưa đủ đâu, ngươi giết không được ta." Xuyên sơn giáp màu bạc mở miệng, tuy rằng đang ở trung tâm gió bão thế nhưng nó sở hữu sức phòng ngự kinh người, vảy bạc nhấp nháy dập dờn vô số phù văn, hóa giải hết sát quang.

"Tiêu diệt!"

Thạch Hạo hét lớn, tập trung toàn bộ sức lực, quyển sách này phát sáng rồi giải thể, chữ "Giết" đẫm máu bay ra giữa trời cao, trấn áp con hung thú màu bạc kia.

Pháp khí cấp Thần này chỉ dùng được một lần, uy lực cực kỳ lớn khó mà tưởng tượng nổi, thế nhưng một khi đã vận dụng toàn bộ thì sẽ không thể giữ lại được.

Chữ "Giết" đẫm máu ấy chiếu rọi khiến cả bầu trời cũng đẫm máu theo, ngay cả mặt trời cũng hóa thành màu máu, khiến mắt của người nhìn cũng đỏ au theo, sát khí ngập trời.

"Vô dụng thôi, ngươi chọn sai đối thủ rồi, sức phòng ngự của ta xếp hàng đầu trong số người hạ giới xuống đây." Xuyên sơn giáp nói, mang theo nụ cười tàn nhẫn.

Đột nhiên, thân thể của nó đảo một cái, nơi mi tâm xuất hiện một sợi tơ máu, thần thức suýt nữa thì trở nên hỗn loạn, thân thể chấn động không ngừng.

"Không ngờ là công kích linh hồn!" Sinh linh tóc bạc phía sau kinh ngạc.

Chữ "Giết" đẫm máu ấy ép mạnh xuống, thủ đoạn công kích chủ yếu nhất chính là nhằm về linh hồn của Xuyên sơn giáp chứ không phải là thân thể, việc này khiến cho nó nhận lấy thiệt thòi lớn.

Tất nhiên, Thạch Hạo cũng không có làm ẩu mà là cố ý nhằm vào con này, Xuyên sơn giáp có vảy màu bạc cực cứng rắn, có thể bảo vệ thân thể thế nhưng cũng không thể nào phòng ngự được công kích hồn lực, vừa nãy nó lơ là không chú ý.

"Gào..."

Xuyên sơn giáp rống to, lớp vảy đồng loạt mở lên, từng vòng xoáy xuất hiện hóa giải chữ "Giết" đẫm máu kia.

Toàn bộ chữ "Giết" giải thể, hóa thành từng thanh trường kiếm nhỏ như máu đâm về phía hồn phách của Xuyên sơn giáp, cuối cùng ánh sáng chói mắt gấp chục lần so với mặt trời bùng phát giữa trời cao.

Đáng tiếc là, khi ánh sáng tan đi, thân thể khổng lồ của Xuyên sơn giáp vẫn lơ lững trên không trung, con mắt cực kỳ lạnh lẽo, hồn phách của nó không có bị chém tan, chỉ có nơi mi tâm chảy xuống một vệt máu nhỏ mà thôi.

"Sát ý của quyển sách này, không tệ, đã làm ta ăn phải thiệt thòi, ngươi càng ngày càng khiến ta thèm thuồng, đồ ăn như này mới ngon chứ." Xuyên sơn giáp nói.

Thạch Hạo không nói lời nào, triển khai Bảy mươi hai biến, hóa thành một con Côn bằng vàng bay về phương xa, tốc độ đạt tới cực hạn.

Chỉ chớp mắt đã xa mấy ngàn dặm, rời xa Hoàng đô, nó tới một vùng núi rộng lớn, hóa về hình người rồi nhìn về phía sau.

Ba Thần linh cũng không hề chậm, vẻ mặt nở nụ cười xem thường nhìn nó, họ chẳng hề sợ nó sẽ làm nên trò trống gì đối với mình.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, các núi đá trên mặt đất chuyển động, phù văn sáng lên, sát quang cuộn ngược, nơi này có một tòa sát trận phát ra ánh sáng vô lượng, giết thẳng về ba Thần trên hư không.

Lúc trước, Nguyệt Thiền tiên tử từng phục kích nó ở đây, từng viên thiên thạch được triệu hoán súyt chút nữa thì đã giết chết nó. Sau đó, nó nhờ Đả Thần Thạch bố trí lại trận pháp rồi giết chết Tôn giả của Bổ Thiên giáo.

Cuối cùng, nó dùng thần liệu bổ sung thêm, lại nhờ Đả Thần Thạch hoàn thiện lần nữa, tăng cường uy lực cho trận này.

Hiện tại, nó tự mình thi triển, mở ra toàn bộ sát trận công kích ba Thần, trong phút chốc quần sơn rung động, đá lớn đầy trời, sát quang sôi trào!

Đáng tiếc vẫn vô dụng như trước, ba Thần vọt ra ngoài, từng người đều phát sáng, phù văn chiếu rọi, bễ nghễ nhân gian, cơ bản không thể nào chiến thắng, không cách nào làm tổn thương tới họ.

Thạch Hạo thở dài, chênh lệch đôi bên quá lớn, ba người này đã nhen nhóm Thần hỏa từ lâu, cao cao tại thượng, sức mạnh trong phàm trần khó mà thương tổn họ được.

"Ngươi không cam thì đã sao, tức giận thì như thế nào, loại thấp kém như ngươi, không thay đổi được gì." Dương Ly với tóc bạc trắng vừa nói vừa đi tới gần, bàn tay duỗi ra rồi chụp về trước.

Thạch Hạo rung tay, một đóa hoa sen tươi đẹp từ trong ống tay áo của nó bay ra rồi hạ xuống bàn tay kia.

Chỉ trong nháy mắt, ánh lửa ngập trời, một hoa sen cực lớn tỏa ra với khí thế mạnh mẽ khiến cho dãy núi bên dưới chấn động gần như nổ tung.

Đây cũng là một đại sát khí, cũng là vật dùng một lần, hoa sen nở to làm tan chảy tất cả mọi thứ, thần hỏa vô tận đầy trời dường như muốn thiêu hủy luôn thế gian.

Tuy cách rất xa thế nhưng một vài ngọn núi ở bên dưới bị tan chảy thành dung nham, vô cùng đáng sợ.

Ngay cả hư không cũng vặn vẹo, trong ngọn lửa hừng hực ấy lao ra một cây sen đỏ tươi, uy năng bao phủ bốn phía, bao phủ lấy cường giả tóc bạc kia hòng giết chết hắn.

Ầm!

Cuối cùng, hoa sen đỏ trong ngọn lửa hừng hực ấy nổ tung, đốt cháy thiên địa, dung nham trên mặt đất thành biển.

Nhưng mà, người trẻ tuổi tóc bạc trên không trung vẫn đứng sừng sững nơi ấy, vẫn chưa hề chết đi, một tay của hắn đen kịt, đặc biệt là lòng bàn tay bị cháy khét, hắn đã bị thương.

"Vô dụng!" Hắn lắc đầu, cánh tay khẽ rung lên thì tro tàn màu đen rớt xuống, da non lại bắt đầu mọc lên, cánh tay và bàn tay vẫn trắng mịn như trước.

"Không phải là Thần thì ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảnh giới này, dù có đại sát khí đi nữa thì ngươi cũng khó mà khống chế được, chúng ta có thể dễ dàng né tránh được xung kích đáng sợ nhất ấy." Dương Ly mang theo vẻ khinh bỉ, tuy rằng bị thương thế nhưng hắn cũng chẳng hề bận tâm.

Thạch Hạo trầm mặc, thật sự không có cách nào giết được đối phương.

Ba Thần cùng áp sát về trước, sắc mặt mỗi người đều lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, cả ba cùng động thủ hòng chiếm lấy chiến y Bất diệt kim thân.

"Đây chính là thực lực của ngươi, muốn khai chiến cùng với bọn ta?"

"Nói chúng ta là ngụy Thần, mạnh miệng bảo nhận lấy cái chết mà chỉ ngần ấy thủ đạo thôi sao, nói mà không biết dị, giun dế thì vẫn là giun dế mà thôi."

Ba người bình tỉnh, cơ bản chẳng thèm để nó trong lòng.

Thạch Hạo không nói lời nào mà xoay người rời đi, đồng thời dán một tấm đạo phù lên trên người, tờ giấy này có màu vàng nhạt, bên trên khắc những phù văn cổ xưa vô cùng rườm rà phức tạp. Đây chính là Súc địa phù đã đạt được trước kia, phối hợp với thân pháp Côn bằng sẽ khiến tốc độ của nó tăng tới cực hạn.

Ba Thần biến sắc, bọn họ sợ nó trốn thoát, tốc độ của Thạch Hạo quá nhanh, cứ như là một luồng sáng đang di động vậy.

Lần chạy trốn này kéo dài cả một ngày một đêm, trong lúc ấy thì Thạch Hạo lấy hạt Ma quỳ để bổ sung thần năng, không ngừng chạy trốn. Nhưng ba Thần luôn luôn khóa chặt và đuổi theo sát nó.

"Vô dụng thôi, ngươi chạy không thoát được đâu, nhất định phải chết."

Sau đó, Thạch Hạo kích hoạt một tế đàn trong một tòa thành lớn của Thạch quốc, mở ra một thông đạo dẫn tới Bắc Hải, nó đứng bên trên đại dương mênh mông ấy.

Ba Thần này là cường giả cỡ nào chứ, đứng trên tế đàn nhìn phù văn đan dệt, rất nhanh đã suy tính được tọa độ mà nó tới sau đó đuổi theo, cũng tới Bắc Hải.

Trên gợn sóng xanh, Thạch Hạo dựa theo trí nhớ trước kia, điên cuồng vận chuyển pháp môn Côn Bằng, nó hy vọng có thể tạo thành cộng hưởng dẫn tới sào huyệt Côn bằng kia, dựa vào thứ này để trấn áp ba Thần!

Thậm chí, hy vọng thanh binh khí Thiên Hoang đại kích của Côn bằng kia xuất hiện giết chế ba Thần!

Chỉ là, những việc này không phải nghĩ cái là có thể thực hiện được, di chuyển trên Bắc Hải rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy thứ gì, mà có mấy lần nó suýt chút nữa thì bị giết chết.

Cặp mắt của ba Thần nóng rực, họ tự nhiên nhận ra được pháp môn Côn Bằng này là bản hoàn thiện cho nên càng không thể bỏ qua được, một lòng phải bắt sống nó!

Thạch Hạo vô cùng vất vả, cùng đường mạt lộ, nếu cứ tiếp tục như thế thì nhất định 'thân tử đạo tiêu', hơn nữa cái chết sẽ vô cùng thê thảm.

Thạch Hạo thở dài, đúng là đã tới bước đường cùng rồi, không còn hi vọng gì nữa, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Nó rời khỏi Bắc Hải rồi chạy tới đất liền, không ngừng chạy trốn tìm kiếm tòa thành lớn.

Trong quá trình chạy trốn này, ba cường giả truy kích ở phái sau, dư âm mà bảo thuật phát ra liền chấn cho nó bị thương, máu phun phè phè suýt nữa thì bỏ mình.

"Rất thú vị, trốn đi, dùng hết sức lực của ngươi đi, ta thích trò đuổi bắt này, ngươi cứ như là con dã thú kiệt sức, chết đi trong cơn sợ hãi." Dương Ly nói.

Thạch Hạo phun ra một bụm máu, trong mắt lộ vẻ kiêng định, quyết định tới một nơi, thật sự nó không muốn đi, lúc trước có thể sống mà đi ra quả thật chỉ là do may mắn, mà hiện tại cũng chẳng còn cách nào nữa.

"Ta sẽ dẫn các ngươi tới chỗ chết, dù là Thần cũng phải khiến cho các ngươi nhận lấy vẻ tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực!" Nó âm thầm cắn răng hạ quyết định, dù cho bản thân có chết cũng làm.

Đáng tiếc, cũng không phải bảy Thần cùng tới, nếu không có thể giải quyết cùng nhau rồi.