Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 563: Phượng Vũ




"Ngươi... là từ dưới đó đi lên?" Ánh mắt của cô gái lấp lánh tia điện, một thân y phục màu vàng bay lượn, cả người đều đang phát sáng.

Ánh mắt Thạch Hạo cũng lóe lên nhìn về tế đàn đối diện, nơi ấy cũng có một con đường thế nhưng là hướng lên trên, nó loáng thoáng thấy một thế giới hùng vĩ, tiên vụ mịt mở, cổ mộc che trời, núi cao vô tận, chim thần ngang trời, cự thú rít gào.

Sương trắng lượn lờ rồi tất cả đều biến mất, đó là hình chiếu.

"Đường này thông đi đâu vậy?" Thạch Hạo hỏi.

"Ngươi không biết?" Cô gái hơi bất ngờ rồi nở nụ cười, thì thào: "Ta tới đài Đồng Tức để kính viếng, để tưởng nhớ phong thái của tiền nhân, không nghĩ rằng lại gặp được ngươi, chắc cả vạn năm không có đại hung leo lên rồi, may mắn quá, bắt ngươi vậy."

"Ngươi thật sự là yêu quái, sống tới mấy vạn năm?" Thạch Hạo hỏi.

"Bản tiên làm gì già như thế?" Đôi mắt của nàng tỏa ra thần quang, trái lại chẳng hề tức giận, nói: "Nơi đây là đàn Đồng tước, tu vi bị áp chế, là chiến trường tốt nhất, có thể khiến cho cảnh giới của chúng ta bằng nhau để chiến một trận."

"Vậy thì ngươi khẳng định không phải là đối thủ của ta." Thạch Hạo chắp tay sau lưng hờ hững nói.

Cô áo cả người màu vàng liền nở nụ cười, vô cùng tươi, nói: "Hiện ra bản thể của ngươi đi, nếu là Cửu Đầu Sư hay là Chân Hống gì đó, hay là hung thú cấp Thiên gì nữa thì ta cũng sẽ thu ngươi làm tọa kỵ và sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi tới đây."

Ánh mắt của Thạch Hạo lộ vẻ kỳ lạ, đi xung quanh nàng, nói: "Dáng vẻ cũng ngọt nước đấy, thôi thì làm tọa kỵ cũng ổn, thế nhưng ngươi cũng không cần hóa ra bản thể làm gì, như vầy là ngon rồi."

Cô gái nghe vậy thì nhíu mày, cặp mắt to tròn xinh đẹp lóe ra tia chớp, khí tức cả người chợt mạnh hơn mấy lần.

Tóc dài bay lượn, thân thể thướt tha và quyến rũ áp sát về trước, trên mặt tuy được một tấm khăn che lại thế nhưng cũng có thể nhìn thoáng thấy bờ môi đỏ ướt át bên trong.

Nụ cười của cô gái này không giảm, trái lại càng tươi hơn, nói: "Muốn bắt ta làm tọa kỵ?"

"Uhm, chuẩn đó." Thạch Hạo gật đầu, nói; "Nhưng nếu ăn thì cũng ngon lắm."

Cô gái này xinh đẹp lộng lẫy buộc lấy mái tóc dài, nụ cười càng tươi hơn, mà khí tức trên người cũng mạnh mẽ hơn, khiến toàn bộ hư không cũng phải run rẩy.

"Vậy ngươi tới thử đi!" Nàng như như yêu ma vọt tới, nơi vừa đứng hiện ra một chuỗi tàn ảnh, nhanh tới khó tin.

Súc Địa Thành Thốn!

Loại thần thông như thế này, được xưng là thiên hạ cực tốc, rất ít pháp môn có thể so sánh, nàng cứ như là dải cầu vồng chớp mắt đã tới sát bên cạnh, ngón tay trắng noãn như búp măng vẫy về mặt Thạch Hạo.

Kim quang lóe lên, Thạch Hạo lướt sang ngang, chuỗi huyễn ảnh lưu lại phát ra ánh sáng màu vàng, đây là thân pháp Côn Bằng, nếu so sánh với Súc Địa Thành Thốn thì cứ như mũi nhọn đấu dao sắc vậy.

"Xoẹt!"

Cô gái này quá nhanh, thân quần áo màu vàng phấp phới, xoay tròn một cái, chiếc đùi thon gọn thẳng tắp đá về Thạch Hạo, quyết đoán và mạnh bạo.

Thạch Hạo liền nghiêng người né tránh chiếc đùi xinh đẹp trắng như tuyết này, ngón tay chập lại như đao, hào quang màu vàng lấp lánh nhanh chóng chém xuống, cắt về phía cẳng chân xinh đẹp ấy.

Cô gái mặc áo vàng phản ứng vô cùng nhanh, xoay tròn người tách ra, lúc này lưng đã quay về phía Thạch Hạo, tay như ngó sen vẽ nên một đường viền xinh đẹp, ánh sáng trắng noãn lấp lánh, khuỷu tay phát ra phù văn đánh về phía Thạch Hạo.

Khóe miệng của Thạch Hạo lộ ra nụ cười, có người dám đánh cận chiến với nó, nhưng mà xem ra cô gái này cũng vô cùng tự tin, hẳn là cũng cực mạnh.

Nó lùi về sau vài bước, đợi khi khuỷu tay của nàng đánh hụt vào không trung thì lập tức vươn tay bắt về trước, ngón tay xòe ra chụp về chiếc cổ trắng ngần, còn bàn tay khác thì lại nắm quyền ấn, kim quang bùng phát sáng chói đột kích về nơi lưng của nàng.

Linh giác của cô gái này quả nhiên nhạy cảm, không hề xoay người lại và thân thể vô cùng dẻo, lập tức chiếc đùi quyến rũ ấy đá mạnh xuống, thân thể như là lò xo cực tốc nhảy lên.

"Ầm!"

Lần này, giữa hai bên bùng phát ra ánh sáng chói mắt.

Quyền ấn của Thạch Hạo đụng vào một chân của nàng, hàng loạt phù văn bay ra sau đó là tan rã, song phương đều lăng không lao nhanh lên trên.

Xoẹt một tiếng, cô gái này rơi xuống đất, trong vẻ mạnh mẽ là sự ôn nhu, quần áo màu vàng phần phật, dáng vẻ vô cùng gợi cảm.

"Không hổ là từ dưới đi lên, quả nhiên giống như truyền thuyết đã nói, rất hung ác." Cô gái liếm liếm bờ môi đỏ lộ vẻ hưng phấn, cặp mắt sáng rực tựa như thấy con mồi tuyệt hảo.

Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, cô gái này là ai mà thân thể lại mạnh mẽ như vậy, nếu không phải thân thể nàng vô cùng thướt tha, mảnh khảnh, thì nó hoàn toàn cho rằng đây là một con hung thú vô cùng xinh đẹp.

"Thật là hiếm thấy mà, lại gặp một hung thú mạnh mẽ như thế, mình ăn ở có phúc quá!" Lời nói của cô gái này vô cùng hớn hở, sau đó là giết về trước.

Tốc độ của nàng cực nhanh, tay nắm pháp ấn vẫy mạnh, bóng mờ xuất hiện hàng loạt, tiếng ong vang liên hồi, cứ như là chim thần đang vỗ cánh tạo bên những cơn gió mạnh đầy đáng sợ.

Chỉ trong nháy mắt này, hai người va chạm tới cả trăm lần, ngàn lần, đây không phải quyết đấu nghiêng về thân thể nữa mà đi kèm theo đó là các ký hiệu phức tạp, như ngân hà trút xuống, rực rỡ chói mắt.

"Ầm!"

Hai quyền giao nhau, hai người bay ngược ra xa.

Nhưng lập tức, cô gái này lại giết tới, mỗi bước tiến tới đều tỏa ra những bông sen, xung quanh tràn ngập đại Đạo về hoa, cánh hoa liên miên tung bay, vô cùng cuốn hút.

Nàng tập hợp lại một đại thế thiên địa, con ngươi cứ như tia chớp, thân thể quyến rũ ép mạnh tới, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng tạo nên uy thế kinh người rồi.

"Bùm!"

Thạch Hạo bắt ấn, một con Toan Nghê màu tử kim lao ra khỏi bàn tay, trấn áp về phía trước, tia điện lượn lờ vô tận.

Cô gái vô cùng bình tĩnh, ở xung quanh vương xuống rất nhiều cánh sen màu vàng, tất cả hóa thành ký hiệu sáng rực chống lại tia điện kia, bản thân nàng lại nhanh chóng đánh tới.

Va chạm cực mạnh diễn ra, bàn tay của hai bên đụng nhau cứ như là Thần linh ngàn tay quyết đấu, không ngừng lấy cứng chọi cứng, tất cả đều dùng tốc độ cực nhanh khó mà tưởng tượng nổi giao thủ.

"Keeng!"

Luồng gợn sóng vô cùng mạnh mẽ lan tràn tách hai người họ ra, hư không vặn vẹo không ngừng nổ vang.

Nếu không phải tế đàn đồng thau này kiên cố không hủy, đổi là nơi khác thì sớm đã bị phá nát, dù núi sông cũng phải nổ tung rồi.

Cô gái với áo quần màu vàng lại lần nữa chủ động công kích, từ trước tới giờ Thạch Hạo chưa bao giờ gặp qua một cô gái nào chiến đấu tốt như thế này, mỗi lần công kích đều do nàng chủ động cả.

Nhìn bộ dáng của nàng vô cùng thướt tha yêu kiều, thế nhưng động tác lại vô cùng hung ác, ép bức khiến người khác nghẹt thở, động tác cũng vô cùng quyến rũ, như cuồng phong bão táp, không ngừng công kích.

Sau khi giao phong kịch liệt với nhau, đột nhiên thân thể của cô gái này căng cứng lên, tiên cơ ngọc cốt hóa thành màu trắng bạc rồi bắn nhanh tới, cả người dường như là một mũi tên rời cung vậy!

"Thần Tiễn thuật!" Trong miệng nàng khẽ hô, tốc độ nhanh tới cực hạn, không ngừng xung kích trong hư không khiến người khác phải hoa cả mắt.

Hai tay của Thạch Hạo chuyển động liên tục, một tay hóa thành màu hoàng kim, còn tay kia thì đen kịt như mực, nó đang phân tích pháp môn Côn Bằng, trong trường hợp này, một tay với sức mạnh Thái Dương, còn một tay là sức mạnh Thái Âm, hình thành nên một vòng xoáy dẫn dắt lấy thần tiễn màu trắng bạc kia.

Cô gái này kinh ngạc, lần đầu tiên biến đổi sắc mặt thế nhưng tốc độ chẳng hề giảm, vẫn không ngừng biến hướng trong hư không, né tránh vòng xoáy, cứ như tia chớp màu bạc trùng kích về mục tiêu.

Là sự thể hiện tới cực hạn của môn thần thông cổ xưa Súc Địa Thành Thốn, hóa thành đạo sát phạt, cả người cứ như là mũi tên thần xung kích trong hư không, lúc đông lúc tây, như lôi điện đang bay múa.

Hên là, Thạch Hạo nắm giữ pháp môn Côn Bằng, nếu không tốc độ tuyệt đối không thể nào theo kịp cô gái này, nàng quá nhanh, thân hóa thành mũi tên bạc không ngừng xung kích.

Thạch Hạo cũng di chuyển theo, một tay là lực Thái Âm, diễn biến thành một đại dương màu đen, một tay là lực Thái Dương, lòng bàn tay đang nâng một mặt trời lớn màu vàng không ngừng đánh ra.

Sau đó, Thái Âm và Thái Dương quyện vào nhau, vô số vòng xoáy cuộn trào trong hư không khiến cho mũi tên bạc như sa vào đầm lầy vậy.

"Xoẹt!'

Tay phải của Thạch Hạo phát sáng, vầng mặt trời lớn đang được nâng lên kia chợt nện mạnh xuống đánh về 'thần tiễn' màu bạc. Đồng thời, tay trái của nó cũng đong đưa, lực Thái Âm đen kịt ép xuống hư không chặn đứt đường lui của cô gái này.

Nhưng mà, thời khắc này thân thể đang căng cứng của cô gái đồ vàng này chợt chuyển thành mềm mại cực kỳ, hai tay của nàng lướt tới cứ như mỹ nữ xà đang uốn éo, đồng thời đạp chân đánh về đầu của nó.

"Ầm!"

Thạch Hạo khoanh hai tay va chạm với đôi chân như là đuôi rắn đánh tới kia, hai người đều lùi lại, vẻ mặt khác thường hiện lên giữa hai bên.

Rất lâu sau cả hai chẳng hề nói gì, Thạch Hạo nhìn chăm chú, lúc sau nói: "Thân thể của ngươi không tính là mạnh, mà là dựa vào một kỳ thuật đặc biệt nào đó."

Nó cẩn thận quan sát, dùng thần giác đầy mạnh mẽ của mình cảm nhận, rốt cuộc cũng đã nhìn thấu được, trong cơ thể xinh đẹp của cô gái này có một lớp ánh sáng lấp lánh, là do lớp ánh sáng này bảo vệ thân thể của nàng cho nên mới mạnh mẽ như thế.

Nó vẫn cảm thấy rất kỳ quái, cô gái mảnh khảnh này đời nào lại đi theo con đường luyện thể được chứ, hơn nữa tu vi lại đáng sợ tới thế này.

Rốt cuộc cũng hiểu ra được, đối phương có một bảo thuật cái thế, có thể gia trì lên thân thể của mình khiến cho bản thân mạnh tới mức này!

"Ngươi cũng không ngu đấy, cũng nhìn ra được điểm mấu chốt, đây chính là Thiên tiên quang mà ta tu thành, khi bao phủ cơ thể thì 'vạn pháp bất xâm', thân thể ta bất hủ." Cô gái tủm tỉm cười, dáng vẻ vô cùng tự tin.

"Bảo thuật này rất mạnh." Thạch Hạo gật đầu.

"Ta là Phượng Vũ của Tiên viện, ngươi là hậu đại của đại hung nào thế?" Nụ cười trên môi, nàng hỏi.

"Ta tên là Hạo Thiên." Thạch Hạo nói.

Phượng Vũ cười tươi như hoa, một cô gái với sự tự tin bậc nhất, nhưng cách nói chuyện của nàng chẳng hề nể nang gì, nói; "Ta không muốn lãng phí thời gian nữa, cứ bắt giữ ngươi cái đã."

"Ngươi tin chắc có thể bắt được ta?" Thạch Hạo hỏi ngược lại.

"Chắc chắn! Ngươi mạnh mẽ như thế, còn là hậu đại của đại hung, ta hứa sẽ nghĩ biện pháp để giúp thân thể dưới hạ giới của ngươi vào trong Tiên viện ta." Phượng Vũ nói, sau đó lại bổ sung thêm: "Nhưng trước tiên phải là tọa kỵ của ta đã."

Nếu như không có lời bổ sung cuối cùng, Thạch Hạo còn có thể nở nụ cười, nhưng khi nghe xong thì nó lập tức phản bác: "Nếu như ngươi thua, làm tọa kỵ của ta nhé?"

"Thế thì tới thử xem." Cô gái mỉm cười, bình tĩnh tự tin, cơ thể phát sáng, hiển nhiên đang muốn vận dụng một môn cấm thuật nào đó.

"Tự tin vậy luôn à? Thế thì, bắt đầu thôi!" Thạch Hạo không nói hai lời, lập tức vận dụng sức mạnh Chí Tôn cốt, vô tận phù văn tỏa ra.

"Ồ, không đúng, ngươi là sơ đại?!" Cô gái chợt biến sắc, nhanh chóng rút lui, gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ sợ hãi, cấm thuật bị ngăn cản không thể sử dụng được.

Nhưng mà, thân thể của nàng lại bùng phát ra khí tức đầy mạnh mẽ, nơi mi tâm phát sáng, hiển nhiên nàng có thiên phú thần thuật, gợn sóng kinh khủng khuếch tán ra khiến Thạch Hạo hoảng sợ.

Nhưng, đã chậm, ánh sáng nơi mi tâm của nàng không thể khuếch tán, không thể buông ra ngoài được, phù văn của Thạch Hạo đã lan tới tác dụng lên cơ thể của nàng.

Chỉ trong nháy mắt, nàng nhanh chóng teo nhỏ lại, hóa thành một bé gái tám chín tuổi như được đúc từ ngọc vậy, vô cùng đáng yêu và xinh xắn.

"Ấy, không tính nghe, ta chưa chuẩn bị xong mà, ngươi thân là sơ đại vậy mà còn đi đánh lén họ, có dám chiến một trận thật sự với ta không?!" Nàng la hét, nhanh chóng chạy trốn.

"Ê, nói thì phải giữ lời chớ, vừa nãy cô nói thế nào, giờ thì rơi vào thế thua rồi nhá, chẳng lẽ bắt ta rượt tới Tiên viện luôn à?" Thạch Hạo đuổi theo.

Cô bé tám chín tuổi co giò bỏ chạy, bóng dáng đáng yêu, miệng không ngừng nguyền rủa, tựa như tức tới nổ phổi rồi.

Nàng thoát ly khỏi đàn Đồng Tước, men theo một lối nhỏ, Thạch Hạo chớp mắt đuổi theo sau nhưng liền gặp phải cảnh tượng trước mắt thì giật nảy mình.

Nơi ấy có hai cánh cửa màu vàng chói, có thể nói là cao hơn cả núi, lúc này đang mở hé, ở trước có một tượng đá với thần diễm cháy hừng hực.

Đó là dấu hiệu của nhen nhóm Thần hỏa, một người đá đang ngồi xếp bằng, là trấn thủ ở nơi ấy.