Hoàng kim đỉnh vút qua hư không rồi biến mất.
Ánh trắng chiếu rọi, mây đen tan dần, phần lớn thiên thạch không còn xuất hiện nữa bởi vì trận pháp đã bị chủ thân Nguyệt Thiền dỡ bỏ.
Giờ đã là nửa đêm thế nhưng Hoàng đô Thạch quốc chẳng hề yên lặng chút nào, chuyện lớn xảy ra như thế, vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống khiến toàn thành chấn động, hoảng loạn không thôi.
"Nhân Hoàng!"
Khi Thạch Hạo từ trên trời bay xuống thì tiếng hò hét vang lên trong thành, rất nhiều người ngửa đầu nhìn đám mây đen tan hết, ánh trăng lại chiếu xuống, mà cả người có phát sát cứ như là Thần lâm thế.
Trong lúc nhất thời tiếng hò hét vang trời, mọi người hô to hai chữ Nhân Hoàng. Rất nhiều người cũng biết, vừa rồi nó đã đi nghênh địch, đánh tan mây đen, khôi phục lại vẻ sáng sủa của trời đêm dưới ánh trăng, thủ đoạn này khiến mọi người trong thành đều chấn động.
Không biết trải qua bao lây, tiếng hô to này mời yếu đi, Thạch Hạo nhìn long khí trên người càng nhiều hơn, còn không ngừng tụ về phía hoàng cung.
"Con, con có bị thương không?!" Tần Di Ninh vọt tới, vẻ mặt lo lắng.
"Mẹ, con không có chuyện gì cả, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, khỏi giờ ấy mà." Thạch Hạo nói, thân thể xuất hiện phù quang, bảo huyết mạnh mẽ lưu chuyển, trong cơ thể ấy vậy mà vang lên như tiếng sấm gầm.
Người tu hành trong cung đều nhìn thấy, tinh lực của Thạch Hạo vô cùng dồi dào, cuồn cuộn chuyện động, toàn thân được bao phủ bởi luồng sinh cơ vô cùng mạnh mẽ, hết sức kinh người.
Dù là Tần Hạo cũng chấn động, vị "ca ca' này quá kinh khủng.
Sau nửa canh giờ, tiếng sấm trong cơ thể của Thạch Hạo mới dừng lại, hào quang bên ngoài cơ thể biến mất, tinh khí thần khiếp người trước kia bắt đầu thu lại.
"Bằng Cửu, trong cung có tổn thất gì không?" Thạch Hạo hỏi.
"Có trận pháp bảo vệ nên những viên thiên thạch kia không thể nào hủy diệt bất kỳ một tòa kiến trúc nào, cũng không có người thương vong." Bằng Cửu đáp.
Điều phiền phức duy nhất chính là, thiên thạch rơi xuống quá nhiên nhưng sau khi bị trận pháp phá hủy, những mảnh vụn và bột phấn đã phủ kín hoàng cung.
Cũng may là, Bằng Cửu chỉ đạo nhân thủ don dẹp, lấy những pháp phí có thể chứa đựng cả sơn hà nên rất nhanh đã thu gom sạch sẽ.
"Hạo nhi đã lớn rồi!" Thạch Tử Lăng thở dài.
Tần Di Ninh nở nụ cười, tuy xấu hổ thế nhưng dù sao cũng là con của mình nên cũng không cần ngại ngùng gì cả, lấy tay xoa xoa đầu nó.
Sau đó không lâu thì mọi người tản đi.
Ánh trăng mờ ảo, sao sáng lấp lánh.
Bên trong một căn phòng yên tỉnh của hoảng cung, Thạch Hạo ngồi xếp bằng, nó đang kiểm kê lại một vài phù cốt hiếm thấy trong trận chiến vừa rồi, đây đều là những trân phẩm hi thế, nhưng tiếc là không có truyền thừa bảo thuật.
"Hả?" Thạch Hạo kinh ngạc, từ trong đống bảo vật nó lấy ra một cọng lông chim bạc vô cùng trắng bóng, cứ như một ngọn lửa đang đốt cháy, lượn lờ ký hiệu thần bí.
"Ngân hoàng vũ!"
Sau khi quan sát kỹ thì nó đưa ra kết luận này, trong sách cổ nó từng thấy ghi chép qua.
Lông chim màu bạc này cứ như ánh lửa nhảy múa, tản ra thần năng đầy mạnh mẽ. Đây tự nhiên không phải là linh vũ của phượng hoàng Thái cổ, chỉ là chân vũ nguyên thủy của một con ngân hoàng hậu duệ của phượng hoàng đó mà thôi.
Cầm cọng lông vũ trong tay thì những tiếng ồ ồ phát ra, ánh bạc lượn lờ, rất dễ dàng để cắt đứt sắt đá.
"Vật liệu dùng để tế luyện quạt Ngũ cầm đã gần đủ, không nghĩ tới lại có ngày có thể tế luyện được, Thạch Hạo khẽ nói.
Trong tay nó đã có chân vũ nguyên thủ của Thanh loan, Chu tước, Kim sí đại bằng, thêm cộng này thì gần đủ rồi.
Thời thượng cổ, Quạt ngũ cầm có uy danh hiển hách, là dùng chiến tích thật sự để được uy danh như thế này, chỉ cần quạt nhẹ một cái thì sông núi có thể hóa thành tro bụi, sông lớn ngàn dặm đều bị sấy khô.
Trận chiến thời thượng cổ, một vài pháp khí mạnh mẽ cổ kim đã được ghi và sử sách, quạt Ngũ cầm này được cho là một trong những pháp khí mạnh mẽ nhất.
Chỗ kỳ lạ nhất chính là, nếu tế luyện thành công thì có thể tự diễn thiên địa, thần lực sinh sôi liên tục, không cần người thi triển phải tiêu hao pháp lực để khống chế, đấy mới là chỗ nghịch thiên thật sự.
Thạch Hạo thu lấy chân vũ ngân hoàng, với tài liệu và pháp khí quý hiếm như thế thì nó cũng chẳng hề ngại.
Hương thơm nức mũi lan tỏa, một chiếc bình nhỏ bị rản nứt, lưu chuyển sáng sáng lấp lánh.
Trong lòng Thạch Hạo hơi nháy động, mở bình ngọc gần như bị phá hủy này ra thì thấy một viên đan dược to bằng ngón cái đang tỏa ra hào quang màu vàng, khiến cả căn phòng trở nên sáng rực.
Nó hít nhẹ một hơi, tinh lực dồi dào, thương thế trong cơ thể vẫn chưa khỏi hẳn liền chuyển biến theo phương diện tốt, việc này đúng là kinh người.
"Bổ thiên đan!" Thạch Hạo nói, như phán đoán ra thứ gì.
Chính xác, giá trị của viên đan dược này khó mà đo lường được, là một trong những thánh vật quý giá nhất của Bổ Thiên giáo, thánh dược là chủ dược để luyện thành bảo đan này, có thể suy ra được sự hi hữu cỡ nào.
Việc này đại biểu cho một mạng, chỉ cần còn một hơi thở thì nuốt vào bảo đảm sẽ sống lại lần nữa!
"Hàng ngon!" Thạch Hạo rất hài lòng, thu hoạch của trận chiến này nằm ngoài dự đoán của nó.
Nó cất những chiến lợi phẩm này đi, sau đó lấy ra Thế giới hộp báu, khống chế một vài phù văn đặc biệt rồi mở nó ra.
Một chiếc lỗ ánh sáng được hình thành từ ký hiệu xuất hiện, một bóng người thanh lệ bay ra ngoài, nhẹ nhàng và phiêu dật, chỉ là khi nhìn thấy cảnh vật nơi đây thì thân thể nàng cứng đờ.
Nguyệt Thiền lấp lánh đứng nơi đó thế nhưng giấu không được vẻ thất vọng, trong con ngươi lưu chuyển ánh sáng, bất đắc dĩ khẽ than một tiếng, nói: "Nàng ta không gặp may rồi."
"Là ngươi không gặp may thôi!" Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở nơi đó, cũng không có đứng dậy.
"Từ nay trở đi, ta với nàng hoàn toàn đứng về hai chiến tuyến." Nguyệt Thiền nói, bản thân thì di chuyển ngồi xuống một chiếc bồ đoàn, trong mắt ràng ngời rực rỡ, cũng chẳng hề giống tù binh gì cả.
"Lừa mình dối người!" Thạch Hạo cười nhạo.
"Ngươi nên biết, trong trận chiến đó ả thật sự muốn giết ta." Nguyệt Thiền nói.
"Sau đó thì sao, ngươi dẫn dụ ta vào cuộc, để nàng giết ta?" Thạch Hạo nói.
"Ta không có lựa chọn khác buộc phải hợp tác với nàng, nếu như có thể thành công thì đó là giải thoát, dù sao còn hơn là rơi vào tay của ngươi, đúng không?" Nguyệt Thiền rất bình tĩnh, không hề thấy xấu hổ gì cả.
Đồng thời, nàng lộ vẻ khác thường, nói: "Ta cho rằng ả đã thành công, ngươi khó thoát khỏi kiếp nạn này, vậy mà ngươi vẫn còn sống?"
"Ngươi đường đường là thánh nữ một giáo, có cơ hội bỏ chạy thì đời nào bỏ qua, từ khi bắt đầu ta đã không tin ngươi rồi." Thạch Hạo liếc xéo, sau khi trải qua chiến dịch này, nàng lại bình tĩnh đối diện với nó, chẳng hề sợ sệt lo lắng, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nó.
"Lần này đã rũ sạch tất cả với ả, nếu sau gặp lại thì chỉ có thể là sinh tử, chỉ có thể một trong hai còn sống mà thôi." Nguyệt Thiền than thở.
Thạch Hạo không nói, bình tĩnh nhìn nàng.
Nguyệt Thiền nói: "Ta nói đều là sự thật, ả đã hiểu, ta và ngươi đã kết hôn thế nhưng lại cứu không được, cho nên muốn duy trì thánh khiết về sau thì phải giết chết ta, không cho ta sống tiếp nữa."
"Đúng là phiền phức mà, ta muốn giết ngươi tựa như chính là ý nguyện của nàng ta, có thể lột xác ra thứ thân thứ hai ngay." Thạch Hạo vỗ vỗ trán, nói: "Ta phải làm sao với ngươi đây?"
"Hợp tác, cùng nhau đối phó với ả!" Nguyệt Thiền vào thẳng vấn đề.
"Tuy ngươi có dung mạo tuyệt đại thế nhưng việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì, sớm đã là tù nhân của ta, dựa vào cái gì mà đòi hợp tác?" Vẫn là nụ cười tươi như hoa thế nhưng bên trong có chút ý lạnh.
Nhắc tới dung mạo thì Nguyệt Thiền hơi đỏ mặt, nghĩ tới vẻ kiều diễm trước đây không lâu thì làn da trắng như tuyết ấy trở thành hồng phấn, những việc trong phòng tân hôn vừa rồi khiến trong lòng nàng khó chịu, tình cảnh trước mắt khó mà thoát được.
"Nè, ngươi muốn đối phá ta, tốt nhất là giấu hẳn ở đáy lòng, nếu mà còn lý sự trước mặt ta thì chẳng hề khôn ngoan gì đâu." Thạch Hạo chê cười.
Nguyệt Thiền không nói gì mà chỉ cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu, vẻ ửng hồng tán đi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói: "Lấy phù bút tới, ta và ngươi cùng hợp tác."
"Hả?"
Cuối cùng, Nguyệt Thiền cầm bút viết xuống một phần kinh văn, từng chữ phát sáng ẩn chứa một luồng thần tính, cũng không phải dùng thần lực truyền vào mà những phù văn này ẩn chứa áo nghĩa quá mức kinh khủng.
"Chúng ta đã hợp tác như thế, tốt nhất nên cho ta một khoảng thời gian yên tĩnh, ngươi không nên... quấy nhiễu ta." Nguyệt Thiền nói, vẻ ứng đỏ lại hiện.
"Phượng bay cửu thiên." Thạch Hạo giật mình, đây là một môn thần thông, khi phù văn rơi vào trong mắt nó thì tựa như có một con phượng hoàng màu đỏ rực giương cánh vọt lên tận trời cao.
"Đây chính là một vài biến hóa trong bảo thuật Thần hoàng, uy lực cực mạnh!" Nguyệt Thiền giải thích.
Bất kể là chân long hay thần hoàng, tất cả đều là bảo thuật hoàn chính cái thế, không gì sánh được, dù là một phần biến hóa bên trong cũng kinh diễm thế gian rồi.
"Ta, thiên tư siêu phàm, chỉ mỗi loại thần thông này thì tu hành không được bao nhiêu ngày đã nắm giữ được rồi, sau khi thông tạo thì có thể tới tìm ngươi chớ gì?" Thạch Hạo cười hỏi.
"Vậy ta sẽ truyền có ngươi thức thứ hai, thức thứ ba... của bảo thật Thần hoàng. Thậm chí một thức cuối cùng mà ta cũng tu không thành." Nguyệt Thiền nói.
"Một thức cuối cùng?" Thạch Hạo thay đổi sắc mặt.
"Từ lâu đã thất truyền, chỉ là suy đoán và bổ sung của hậu nhân, khó mà tu thành." Nguyệt Thiền thản nhiên nói.
Thạch Hạo tự nhiên không biết thế nào là đủ, nói: "Nếu bảo thuật Thần hoàng này bị ta tu thành thì sao?"
"Vậy thì sẽ truyền cho ngươi những bảo thuật khác, cuối cùng sẽ là Bổ thiên thuật." Nguyệt Thiền chẳng thèm đếm xỉa tới, nói như thế.
"Sao ngươi lại tốt với ta thế?" Thạch Hạo ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi nếu có thể tu thành thì gả cho ngươi cũng chẳng sao." Nguyệt Thiền hoàn toàn bình tĩnh, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười.
"Tốt!" Thạch Hạo gật đầu, thế nhưng trong làm tự nhủ, môn cổ pháp kia của tiên tử Bổ Thiên giáo này có vấn đề, còn đưa cho mình như thế thì chắc chắn đã biến thành hai người độc lập rồi, làm sao có thể trước sau như một chứ?!
"Ngươi có muốn cũng tu chủ thân và thứ thân, lột xác thành hai thần thai mạnh mẽ, nắm giữ thân thể bất tử." Thạch Hạo nở nụ cười xinh đẹp, hỏi như thế.
"Không muốn!" Nó cự tuyệt ngay, kiên quyết từ chối.
Sau ngày hôm đó, Thạch Hạo bắt đầu tu hành thức thứ nhất của bảo thuật Chân hoàng, nó chìm đắm vào trong không thể thoát ra được.
Mà ngoại trời cũng hoàn toàn sôi sục, hàng loạt chiến tích mà Thạch Hạo lật tung Bất Lão sơn rốt cuộc cũng đã truyền tới Hoang vực, chấn động không hề nhỏ.
Đồng thời, Nguyệt Thiền tiên tử tập kích vào ban đêm ở hoàng cung Thạch quốc cũng truyền ra ngoài, đánh tan 'lời đồn' rằng nàng đã bị bắt trở thành tù nhân của Thạch Hạo. Sau khi Thạch Hạo biết tin tức này thì nó cười ha hả không thôi, mà thứ thân Nguyệt Thiền cũng chẳng biết nói gì nữa.
Mấy ngày sau, tiểu Tháp trở lại khiến Thạch Hạo hết sức tò mò, không ngừng trò chuyện với nó.
Tiếc là, tiểu Tháp không có thỏa mãn cho lòng nhiều chuyện của nó, mặc nó hỏi thế nào thì cũng chẳng hề nhắc tới chuyện 'cố nhân'.
"Có lẽ ta phải đi rồi, từ này tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi thôi." Tiểu Tháp trầm mặc hồi lây thì nói như thế.
"Tiểu Tháp, mày..." Thạch Hạo ngạc nhiên.
Hai ngày sau, Liễu Thần xuất hiện trong trung ương Thiên cung.
"Ta phải đi rồi." Đây là câu nói đầu tiên khi Liễu Thần xuất hiện, khiến Thạch Hạo run không thôi, khó mà từ bỏ được, đều muốn rời đi ư?
"Trước về Thạch thôn đã." Liễu Thần nói cho nó biết vị trí của thôn giờ đang ở đâu.
Thạch Hạo yên lặng không nói gì, sau đó dẫn tù binh Nguyệt Thiền, còn có tiểu Tháp trở lại trong Thạch thôn.