Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 47: Sâu trong dãy núi




Cây liễu sớm đã bị gẫy rất nhiều năm, chỉ còn sót lại một cái thân cây cháy đen, đường kính mười mấy mét, chỉ có một cái cành non xanh biếc, lắc lư theo gió.

Mấy chục năm nay, nó chưa từng lên tiếng một lần nào. Hôm nay làm sao lại nói chuyện thế này? Nhóc tỳ chớp chớp đôi mắt to, vô cùng tò mò.

"Bái kiến Liễu Thần!"

Thôn nhân đều bị dọa sợ điếng người, trong lòng kính nể. Biểu hiện của cây liễu vượt qua tưởng tượng, rất nhiều người đều dập đầu cúng bái, cầu xin nó bảo vệ sự bình yên của Thạch Thôn.

Một vài ông bà cụ tuổi tác đã cao run run rẩy rẩy, đi đầu cầu xin, lấy trái tim thành kính và lời nói chân thành để biểu đạt sự tôn kính.

Một loại sức mạnh thần bí xuất hiện, vô cùng kỳ dị, gần giống với lực lượng sản sinh lúc tiên dân Thượng Cổ lễ bái ở trong Cốt Thư, khuếch tán ra bên ngoài như sóng gợn.

Đỉnh cổ tổ truyền ở trong thôn cũng cộng minh. Nhật nguyệt sơn hà, tiên dân Thượng Cổ ở trên vách đỉnh cũng trở nên rõ ràng hơn một chút, chảy xuôi ánh sáng thần bí, càng có vẻ cổ xưa hơn. Một loại khí tức tang thương ập vào mặt.

Song, cây liễu không còn nói gì nữa, im lặng giống như chưa bao giờ lên tiếng.

"Nghe lời căn dặn của Liễu Thần, bắt đầu trữ lương ngay!" Một vị tộc lão bình tĩnh lại rồi phân phó.

Trong thôn lập tức trở nên bận rộn, thi thể của mấy trăm con tọa kỵ nằm ngổn ngang ở trên đường, chồng lên nhau như ngọn núi nhỏ. Chỗ này đã đủ để thôn nhân ăn trong một thời gian rất dài, vì để tránh ôi thiu, họ nhất định phải tiến hành xử lý.

Ngày hôm nay, trong thôn mùi thịt lan tỏa. Nhà nhà đều đang khẩn trương làm các loại thịt khô, thịt xông khói. Đến bọn trẻ cũng giúp một tay. Cây liễu lên tiếng, đây là việc mấy chục năm mới có một lần, thôn dân không dám coi như gió thoảng qua tai, trong lòng đều bất an, nghiêm túc chuẩn bị để đối phó một tai họa lớn sắp tới.

Tử Sơn Tộc, Lôi Tộc, La Phù Đại Trạch, bộ lạc Kim Lang, tứ đại bộ tộc hưng sư động chúng đến chỗ này nhưng lại phải bỏ chạy thục mạng, lôi thôi lếch thếch vô cùng, Tiểu Cô Sơn Trấn hết sức ồn ào.

Nhân mã của bốn bộ tộc chán nản, họ bị giết cho biến thành chim sợ cành cong, trong lòng có một sự sợ hãi không nói nên lời. Lần này thật sự là mất hết cả thể diện rồi. Bọn họ nghỉ ngơi ở Tiểu Cô Sơn Trấn, không còn cường thế như lúc trước, không có ai dám đề nghị đi đánh Thạch Thôn nữa, thậm chí còn không muốn nhắc lại cái tên đó.

"Thật là nhục nhã mà. Đường đường cường giả bốn tộc, cai quản một phương, hiệu lệnh mảnh đất này, thế mà hiện tại đến một cái làng cũng không đánh nổi." Một vài vị tộc lão căm giận không thôi.

Sau khi xả giận một hồi, rất nhiều người đều run rẩy. Cây liễu quá mạnh, không thể nào chiến thắng được. Lần này tổn thất quá lớn, bọn họ đấm ngực giậm chân, hối hận mà đã muộn.

Xảy ra việc lớn như thế này, tất nhiên sẽ gây ra một hồi sóng gió, cũng có lẽ sẽ gây rất nhiều sự kiện xấu, bốn bộ tộc quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đối với họ mà nói, nơi đây là một mảnh đất ma quỷ nhuốm máu. Một cái làng không ngờ lại khiến ba vị chủ tộc bỏ mạng, loại đại bại này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, chỗ sâu nhất trong dãy núi nguyên thủy cũng không yên bình!

Từng cụm sương mù bốc lên, cảnh vật trong núi mơ hồ nhìn không rõ, giống như một vùng hỗn độn. Tiếng gào thét của mãnh thú Hồng Hoang đột nhiên im bặt, yên lặng như chết.

Một cái bóng khổng lồ xuất hiện, xung quanh lượn lờ xương mù dày đặc, nhìn không rõ chân thân. Nhưng khí tức khiếp người mà nó phát ra lại làm chấn động trên trời dưới đất, quần sơn đều đang rung chuyển, phi cầm tẩu thú đều nằm úp xuống đất, run lẩy bẩy, cúi đầu về chỗ này. nguồn TruyenFull.vn

Nó đỉnh thiên lập địa, cao cũng không biết bao nhiêu dặm, đâm thẳng vào trong tầng mây. Đôi mắt xanh biếc giống như cái hồ nước khắc ở trên bầu trời, đường kính phải mấy dặm. Con ngươi màu xanh thực sự lớn tới mức dọa người, hơn nữa còn có sát khí kinh thiên.

Rất khó mà tưởng tượng ra đây là sinh vật gì? Cơ thể của nó không biết là to tới mức nào, nếu truyền ra ngoại giới thì khẳng định sẽ chấn động bốn phương.

"Thánh vật này là của ta." Nó phát ra tiếng nói rất thấp, nặng nề như sấm rền, làm quần sơn cũng sắp vỡ vụn, tất cả hung cầm mãnh thú ở trong các ngọn núi nơi xa đều nhanh chóng phát run.

"Đông!"

Đáp lại nó là một thanh côn sắt khổng lồ, to như cột chống trời. Côn quét ngang tới, cuồng phong gào thét, đá núi bay toán loạn, mây mù trào dâng.

Một đòn này giống như thể diệt thế, thiên địa này cũng bị chọc thủng.

"Grao..."

Tiếng gào thét nặng nề, khí tức hung thần cuốn hết chín tầng trời. Thân ảnh khổng lồ đó thò ra một bàn chân lớn, ùn ùn kéo đến, đủ để che phủ mấy dải núi, lấp lánh hàn quang, vô cùng sắc bén.

"Keng"

Bàn chân lớn va chạm với thanh côn sắt ở trên tầng mây, bầu trời giống như bị xé rách, mây mù tan đi, các loại hào quang tỏa ra, có Bảo Thuật chí cường đang bùng nổ, che phủ trời đất.

"Xích" "Xích"

Trên bầu trời, từng khúc xướng kỳ lạ ra xuống, có khúc đỏ đậm như Huyết Toản, có khúc lại đen kịt như mực, có khúc thì trắng tinh óng ánh, tất cả đều phát ra bảo quang, đều là bảo cốt kỳ dị

Nếu để cường giả loài người ở bên ngoài dãy núi nhìn thấy thì ắt ai cũng sẽ đỏ mắt. Những thứ này tuyệt đối là rơi ra từ trên người của Thái Cổ Di Chủng, không ngờ lại có những mười mấy khúc, đây phải là một kho báu kinh người cỡ nào?

Số bảo cốt có ngưng tụ ký hiệu nguyên thủy này bay xuống, phân tán khắp nơi trong Thương Mãng Sơn Mạch bao la, ổn định núi sông. Gió mạnh trên trời cao cuốn xuống cũng không thể nào hủy đi núi non nữa.

Cơ thể khổng lồ đó vượt qua cả tầng mây, con hung thú đứng thẳng ở giữa thiên địa, con mắt xanh biếc như hai cái hồ lớn, lạnh lùng lên tiếng nói: "Lòng dạ đàn bà!"

"Ầm ầm!"

Nó há miệng phun ra một đạo hào quang đáng sợ, cuốn thẳng trên trời dưới đất, nếu không có số bảo cốt vừa rồi trấn áp Thương Mãng Sơn Mạch thì nhất định sẽ sinh linh đồ thán. Nó đánh tan hết mây trên trời, thần quang óng ánh chém về phía trước, đây là một loại Bảo Thuật cực mạnh.

"Ầm!"

Đáp lại nó là một thanh côn sắt, đánh ở trên Bảo Thuật óng ánh, bùng phát ra từng hồi tiếng đại đạo. Hơn nữa, một loại ký hiệu nguyên thủy cực mạnh xuất hiện, vang vang rung động, khiến thanh côn phát ra ánh sáng vô lượng, xung quanh từng mảng ký tự chi chít đang lượn lờ. Sau khi được gia trì, thần uy của thanh côn này càng tăng mạnh.

Đây là một trận đại chiến, hai sinh vật không thể tượng tưởng đang dàn ra Nguyên Thủy Bảo Phù, ổn định núi sông, đánh nhau sống chết ở chỗ này.

"Ngươi và con chim đỏ nhỏ đó lưỡng bại câu thương, rút lui là lựa chọn duy nhất của ngươi đấy!" Sinh vật khủng bố với đôi mắt xanh biếc vô cùng lạnh lùng, sát khí tỏa ra.

Đại chiến đang được tiếp tục!

"Ầm!"

Đột nhiệt, ở một hướng khác trong chỗ sâu nhất của sơn mạch có ánh lửa ngập trời, một con chim đỏ nhỏ xuất hiện, phát động một trận đại chiến kinh thế với một sinh vật kinh khủng khác.

"Không ngờ ngươi vẫn còn sống."

"Rống..."

Tổng cộng có bốn sinh vật cực mạnh đang chiến đấu, mức độ khủng khiếp của bọn nó vượt quá tưởng tượng. Đến Di Chủng mạnh mẽ như Ác Ma Viên, Ly Hỏa Ngưu Ma cũng đang run rẩy, trốn ở nơi xa, không dám động đậy.

Ở Tiểu Cô Sơn Trấn, các cường giả hoảng sợ, bởi vì đến họ cũng nghe thấy tiếng ở sâu trong dãy núi, ngước mắt nhìn lên, ở đó cả vùng bị khí hỗn độn lượn quanh. Mười mấy khúc xương thú đã trấn án dãy núi vô ngần, không ai có thể nhìn thấu.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào bảo vật trong núi muốn xuất thế, bọn nó đang quyết chiến để tranh đoạt lần cuối cùng ư?"

Tiếng nói vừa dứt, trong Thương Mãng Sơn Mạch có thần quang chọc thủng trời đất, khí hỗn độn tuôn trào, cho dù có mười mấy khối bảo cốt trấn áp núi sống nhưng dãy núi này cũng vẫn đang rung mạnh.

Đó là tuyệt thế Bảo Thuật đang tấn công, trên trời dưới đất đều đang kinh hãi. Mọi người hết hồn nhìn nhau, giờ khắc này linh hồn của họ đang rung động, rất nhiều người đều phịch một tiếng ngã quỵ xuống đất.

Mọi người không ngừng run rẩy, đó là một loại uy áp cực mạnh, khiến cho họ không ngờ lại không nhịn được mà phải chắp tay vái lậy.

Những sinh linh này khủng bố tới mức nào đây? Tất cả mọi người đều lạnh từ đầu đến chân, có vài người nghĩ tới việc bộ tộc của mình từng muốn vào núi tìm báu vật, quả thật là chán sống lắm rồi, cũng may là cuối cùng cũng bỏ qua!

Chạy ngay!

Đây là tâm tư của mỗi người, ở trong vùng đất hoang dã này, cố nán lại sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn, không may một cái liền sẽ mất mạng toi đời.

Nhân mã của Lôi Tộc, La Phù Đại Trạch và bộ lạc Kim Lang lại càng run sợ. Một cây liễu ma quái đã đủ khiến họ khiếp vía rồi, thêm vào sinh vật ở sâu trong dãy núi nữa thì nơi này căn bản không phải để cho người ở. Nhanh chóng rút lui mới là lựa chọn tốt nhất.

Trong Tiểu Cô Sơn Trấn lòng người bàng hoàng, các bộ tộc lớn, các cường giả khắp nơi đều đã bắt đầu bỏ chạy, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía cuối cùng của đại địa, không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.

"Ầm!"

Đột nhiên, trung tâm của Thương Mãng Sơn Mạch phát ra một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, loạn thạch xuyên không, không ngờ đã vỡ nát rồi. Khí hỗn độn khuếch tán ra, cuốn chiếu cả dãy núi.

Ở đó có tiên quang xông lên bầu trời, khí lành dâng trào giống như đã đến lúc trước khai thiên lập địa, giống như có hỗn độn chí bảo xuất thế, đang không ngừng chìm nổi, rung động khắp Đại Hoang.

"Báu vật xuất thế rồi!"

Vào giờ phút này, không cần ai nói nhiều, tất cả mọi người đều biết nhất định là một cái thánh vật nào đó lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

"Vù vù" một tiếng, sâu trong dãy núi trở nên sôi trào, đại chiến càng thêm kịch liệt. Bốn con sinh vật kinh khủng không thể nào tượng tượng đang quyết đấu sinh tử, tranh đoạt báu vật vừa đào được đó.