Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 301: Cường thế thẳng tiến




Đại sự không ổn, toàn thân mọi người lạnh buốt, bọn họ biết thiếu niên này đến trước phủ đệ của bọn họ, hơn phân nửa sẽ không để cho bọn họ tiết lộ tin tức gì.

Nghĩ đến kết quả này, ai nấy đều phát run, đây là một hồi đại sát kiếp, hơn phân nửa những người ở đây đều phải chết.

"Cùng liều mạng với hắn!"

Có người hét lớn rồi điều khiển bảo cụ tiến tới, nơi đây liền lấp lánh hào quang, phù văn rực rỡ vô cùng xinh đẹp, bao phủ lại nơi đây.

Rốp một tiếng, tiếng vỡ nát của bảo cụ truyền tới, đồng thời giữa không trung truyền tới tiếng hét thảm thiết, một người trong số đó bị Thạch Hạo lăng không một cước đạp xuống.

"Lão Cửu, ngươi..."

Những người khác vừa kinh vừa sợ, người bị Thạch Hạo đá trúng chính là một trong những thành viên trọng yếu của bọn họ.

Vốn là gặp phải sinh từ, đại nạn xuất hiện, mọi người hẳn phải đồng tâm hiệp lực mới đúng thế nhưng không hề nghĩ rằng đang rơi vào cảm giác đau thương căm giận này thì lại thấy cảnh này, khiến bọn họ đau lòng không thôi.

Đến lúc này, trong lòng bọn họ càng không yên, đối mặt với thiếu niên như là bóng mờ của Ma Vương kia, tất cả mọi người chỉ có thể nhíu mày, phát huy công kích mạnh nhất.

Đồng thời, có người hét lên, phải truyền đi tin tức ở nơi đây, cũng không ngừng kêu gọi người ở bên ngoài khách sạn đến cứu viện.

Thế nhưng, hết thảy đều phí công, bởi vì sân nhỏ này đã bị phong tỏa, những phù văn đan dệt, một màn sáng xuất hiện bao phủ lại nơi đây, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

Xung quanh sân nhỏ có mấy trận kỳ phát sáng, trói buộc lại thiên địa.

Hiển nhiên, đây là một trận chiến đấu không có bất ngờ gì, Thạch Hạo hợp nhất với người tí hon màu đen, ngưng tụ thành Bất Diệt Kim Thân, sức chiến đấu tăng vọt tới vương hầu đầy mạnh mẽ.

Bên ngoài khách sạn Hổ Môn cũng có mấy người tới, đây hầu như đều là cường giả của Võ Vương phủ, nghe nói nơi đây bắt đầu khai chiến nên bọn họ nhanh chóng chạy tới tiếp viện.

"Không có xảy ra bất trắc gì chứ?" Một vị đường đệ của Thạch Tử Đằng tên là Thạch Tử Minh hỏi, hắn biết rõ thiếu niên kia không tầm thường, nhìn thấy kỵ binh của Vũ tộc đang ở bên ngoài thế nhưng lại không có đi vào trong, không thể không lo lắng, lại nói: "Các ngươi theo ta tiến vào trong xem tình hình như thế nào!"

Võ Vương phủ với Vũ tộc tâm đầu ý hợp, song phương đều là đồng minh, Thạch Tử Đằng nhất mạch đều là người thân của tộc này, hai bên đều biết nhau vì vậy câu nói vừa rồi khiến cho những người này di chuyển.

Vừa mới bước vào sâu trong khách sạn thì bọn họ phát hiện có điều gì đó không đúng, nghe thấy một mùi màu tanh xộc vào mũi, khi tới gần sân nhỏ thì càng chấn động hơn, nơi đây có một tòa đại trận đang phát sáng.

"Cùng tiến lên hết cho ta, phá tan trận văn này." Thạch Tử Minh quát lên.

Mọi người cùng hét lên đồng loạt ra tay, trong nháy mắt hào quang dâng trào, thần lực mãnh liệt, trùng kích vào sân nhỏ.

Trên thực thế khi bọn họ ra tay, trận kỳ ở trong sân nhỏ bị người lấy đi nên tự động mở ra, cảnh tượng bên trong được lộ ra ngoài.

Mấy nhân vật trọng yếu nhìn vào sân thì đều rung động, tất cả đều là máu, cường giả của Vũ Vương phủ ngã xuống, ai nấy đều nằm trong vũng máu, khí tức sinh mệnh đều biến mất, toàn bộ bỏ mình.

"Vũ Mục!" Có người kinh ngạc thốt lên.

Bên trong sân còn có một người đang đại chiến với một thiếu niên toàn thân tỏa ra ánh đen, đây chính là Chiến tướng Vũ Mục vô cùng nổi danh ở Vũ tộc, đã từng tiến vào Chiến trường Bách Tộc và sống sót trở ra.

Những nhân mã mà hắn huấn luyện đều tinh nhuệ, mà đám kỵ binh vây ở bên ngoài khách sạn Hổ Môn kia đều do hắn dẫn tới.

Thế nhưng, hiện tại hắn tóc tai bù xù, khí lực đã dùng hết cả, toàn bộ bảo thuật cùng xuất hiện, lại đang bị đối phương dùng một tay ép cho khom người xuống dưới, nửa thân thể vùi vào trong lòng đất.

"Hắn là..." Vũ Mục quay đầu lại nhìn về phía mọi người đang hô to, muốn nói ra cái gì đó.

"Bụp!"

Cuối cùng, Vũ Mục phun máu phùn phụt, hắn bị bàn tay kia ép xuống, xương cốt cả người rạn nứt nhiều chổ, cả người bị vùi vào trong đất, cứ thế mà mất mạng.

Mọi người sợ mất mật, Vũ Mục là ai? Là cường giả tuyệt đối, ở trong Chiến trường Bách Tộc đi một vòng, mặc kệ thắng bại ra sao miễn không chết là tốt rồi!

Kết quả lại bị đè cho đến chết, bị một người dùng tay ép vào trong mặt đất biến thành một bộ thi thể lạnh như băng, điều này không chỉ làm cho người ta run sợ mà lông tóc đều dựng đứng.

"Chỉ là một thiếu niên mà lòng dạ lại độc ác như vậy, giết tám chín người, ngươi quả thật là một Ma Vương mà." Thạch Tử Minh quát lên.

"Còn muốn giữ thể diện hả?" Thạch Hạo bình tĩnh hỏi thế nhưng kèm theo vẻ uy nghiêm khiến người khác run sợ, nó lanh giọng nói: "Các ngươi tới giết ta ngược lại bị ta giết, vậy mà còn trách ta lòng dạ ác độc, đây thể hiện sự vô liêm sỉ đã đạt tới cảnh giới nhất định, hay là do các người trời sinh tính như vậy rồi, hoặc là đang nói đùa?"

Lời quát hỏi mang theo cả sự trào phúng và chế nhạo, khiến cho đám người vốn đang tức giận thì mặt mày càng thêm đỏ rực, tức giận không ngớt.

"Vũ tộc các ngươi chẳng có tiền đồ chút nào cả, một chút tiến bộ cũng chẳng có, người đến đều là những ai, cơ bản chẳng đủ giết." Thạch Hạo lắc đầu.

Mọi người thuộc Vũ tộc cặp mắt đỏ rực, trước kia mấy vị cường giả Vũ Mục hăng hái xông thẳng vào, thế nhưng lại không thể nào tưởng tượng nổi, thời gian ngắn ngủi mà các cao thủ đều chết cả.

Lúc này mọi người không thể nào thấy được vẻ mặt của Thạch Hạo, cũng bởi vì dung hợp với Bất Diệt Kim Thân, nó không muốn lộ ra ngoài thì mọi người cũng chỉ có thể thấy được ánh đen lưu động, chiến giả hình người chiến khí dân trào, thế nhưng mọi người đều có thể nhận ra rằng nó đang thỏa thích cười nhạo, sỉ nhục mọi người.

"Đến tột cùng ngươi là ai?" Thạch Tử Minh quát hỏi, bởi vì trước khi chết Vũ Mục đã cố gắng hết sức lực muốn hét ra thân phận của nó, thế nhưng chỉ rặng ra được hai chữ không có chút ý nghĩa nào.

Trên thực tế, trong lòng những người vừa tới đây đều rất bồn chồn, lập tức còn muốn đào tẩu ngay lập tức, Vũ Mục chết trận, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ, mặc dù nhiều người cũng không có khả năng.

"Các người xuống đoàn tụ cho rồi." Âm thanh của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, ép về đằng trước, tiến thẳng tới Thạch Tử Minh.

Nếu như xét theo huyết thống, Thạch Hạo cũng là một vị thúc bá, thế nhưng hiện giờ thì sao có thể nói tới tình thân được nữa, nếu như bị đối phương biết mình là ai mà lại có khả năng giết chết hắn thì tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nó bay lên trời, như là một người kim loại màu đen đầy lạnh lẽo và vô tình, trong tay cầm lấy một cây cờ lớn khẽ vung, ầm một tiếng thiên địa biến ảo, giông tố từng cơn.

Bụp một tiếng, Thạch Tử Minh bị chấn cho ho ra đầy máu, kết quả này khiếp sợ lòng người, chỉ vừa đối mặt mà cao thủ của Võ Vương phủ liền bị kích thương.

"Vương hầu?!"

Chỉ có thể dùng hai từ này để giải thích tất cả, không phải như vậy thì sao lại mạnh mẽ như thế, khiếp sợ lòng người!

Thạch Hạo cũng không nói gì mà nhìn đám người này rồi lần nữa xuất thủ, nó cũng không muốn hóa thân thành Tu La giết sạch toàn bộ, thế nhưng những người cầm đầu tuyệt không thể buông tha.

"Cùng tiến lên!" Thạch Tử Minh quát lên, người này tuyệt không thể địch lại, tối thiểu một người không thể đối phó, hắn hô hào đám tộc nhân và kỵ binh của Vũ tộc cùng nhau xông về phía trước.

Đáng tiếc, Thạch Hạo không muốn cho hắn cơ hội, ra tay mạnh bạo bởi vì nó không muốn dừng lại ở đây quá lâu.

Mười tòa Động Thiên cùng nhau mở ra, hư không vặn vẹo, phù văn rực rỡ như là thủy triều xông về phía trước, hư không ngưng kết còn đám người đầu lĩnh như Thạch Tử Minh thì bị cố định.

Đây là cố định tuyệt đối, không thể cử động được, bằng vào bọn họ thì cơ bản không tài nào thoát được, làm như vậy sẽ rất tiêu hao tinh khí thần thế nhưng Thạch Hạo cũng không tiếc rẻ gì cả, nó muốn nhanh chóng giải quyết chiến đấu.

"Bụp!"

Nó vụt qua, đầu lâu của Thạch Tử Minh bị chém xuống, thi thể không đầu ngã ầm trên mặt đất.

Hầu như cùng lúc đó, mấy người khác cũng bị chém bay đầu, chết ngay tại chổ, không có bất kỳ khả năng nào để chạy trốn.

Đám kỵ binh còn lại thì ồ lên, cuộc chiến này tựa hồ vừa mới bắt đầu mà giờ đã kết thúc khiến cho ai nấy đều nơm nớp lo sợ, mặc dù đã trải qua máu và lửa thế nhưng bọn họ đều sợ hãi.

"Giết!" Có mấy người kêu to, có thể gọi là tử sĩ, không sợ tên thiếu niên giống như là Ma Vương này.

Kết quả, một luồng ánh kiếm xoẹt qua, những người này bị chém đứt ngang hông, ngã nhào trên mặt đất, máu tươi chảy ào ào, vị tanh liền xuất hiện.

"Vũ tộc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù ngươi đi trốn tới nơi nào thì cũng phải chết!" Có người quát lên, thế nhưng lại là ngoài mạnh trong yếu.

Trong nháy mắt, nơi mi tâm của tên đó xuất hiện một luồng hoa máu, ngửa mặt lên rồi ngã xuống đất.

"Cần gì phải là Vũ tộc các người đến tìm ta gây phiền phức, hiện tại ta liền tới cửa để đòi lại một lời giải thích đây!" Thạch Hạo nhanh chân rời khỏi nơi này.

Chuyện tình phát sinh ở khách sạn Hổ Môn nhanh chóng truyền ra ngoài khiến cho mọi người kinh ngạc, nhóm người gần đó nhao nhao cả lên, rất nhiều người nhanh chóng chạy tới quan sát hiện trường, tất cả đều khiếp sợ.

Đây là một thiếu niên như thế nào vậy, lại dám trắng trợn giết chóc, giết chết người của Võ Vương phủ, quát mắng Vũ tộc, ngang tàn vô cùng.

Trên thực tế, khi cường giả Vũ tộc chết đi và thảm bại thì có một nhóm kỵ binh điên cuồng nhằm về phía tộc mình để báo tin, thế nhưng không cách nào nhanh hơn Thạch Hạo được.

Nó không có sử dụng hoàn toàn bảo thuật Côn Bằng, chỉ sửng dụng tàn pháp như trước kia, nhanh như chớp, sau lưng xuất hiện một đôi cánh màu vàng tạt ngang qua Hoàng Đô, nhanh chóng chạy tới trước phủ đệ Vũ tộc.

Đấy là một tòa phủ đệ khổng lồ, cửa chính nguy nga đầy khí thế, hai bên trái phải có hai tượng thú bằng đá, khiến cho nơi này trở nên đồ sộ và lo lớn.

Khoảng thời gian trước, Đại Ma Thần đã phá hủy nơi này, trải qua việc tu sửa của Vũ tộc thì một lần nữa được xây dựng lại, khiến cho tòa phủ đệ càng thêm hùng vĩ.

Tường thành màu đỏ xám, mái ngói màu vàng nhạt, như là một tòa thành trì vắt ngang trước mặt, Vũ tộc xây dựng rất công phu, được vẽ lên rất nhiều phù văn và đại trận để bảo vệ cửa và sân.

Thạch Hạo đứng nơi này, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, Vũ tộc khó mà khiến cho nó có một ấn tượng tốt, không nói tới mẫu thân của Thạch Nhị, riêng thái độ năm đó của Vũ tộc thì đã tạo cho nó một ấn tượng cực kỳ xấu rồi.

Thạch Tử Lăng dẫn theo nó rời đi tới Tây Cương xa xôi, trong lúc đó Vũ tộc từng điều động rất nhiều cao thủ để truy sát, khiến cho cả nhà nó gặp phải nguy hiểm bất trắc.

Năm đó, tộc này vận dụng tới pháp chỉ Thần Linh, muốn giết hết cả nhà nó, nhổ cỏ tận gốc, kết quả khiến cho Thạch Tử Lăng bị thương nặng, thân thể vô cùng suy yếu.

Sự tình đã qua đi rất nhiều năm thế nhưng Vũ tộc vẫn không hết hi vọng, tìm kiếm bốn phương tung tích gia đình nó, lại còn tìm tới cả Tổ Địa thứ hai, mặc dù biết Thanh Phong là người thay thế những vẫn ra tay làm hại.

Vũ tộc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tác phong nguông cuồng ngang ngược khiến cho mỗi lần nhớ tới là Thạch Hạo nắm chặt nắm tay, đối phương quả thật khinh người quá đáng!

"Không cần nói tới ân oán ở Bách Đoạn Sơn, Hư Thần giới, ngay việc trước đây không lâu các người còn muốn đối phó gia gia ta, cũng phải thanh toán!"

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thạch Hạo tiếp xúc với bọn hắn, ác ý sinh ra đã sớm bởi vậy khi tới nơi này không có chút nào mềm lòng, mà có một loại chiến ý hừng hực.

"Ngươi là người nào? Đi chổ khác, không được chắn ở trước của Vũ Vương phủ ta!"

"Chúng ta đang nói ngươi đấy, điếc hả, có nghe hay không? Nơi đây không phải là nơi mà loại người như ngươi có thể tới!"

Rất hiển nhiên, người bảo vệ phủ đệ không hề khách khí chút nào, khi nhìn thấy Thạch Hạo đứng ở đây, nhìn chằm chằm tòa phủ đệ này thì bọn họ lên tiếng quát mắng, bắt đầu xua đuổi.

"Ầm!"

Thạch Hạo ra tay chẳng thèm nhìn bọn họ, hóa thành một bàn tay lớn màu đen, vô cùng lấp lánh, ầm một tiếng đánh thẳng về phía cửa chính đầy hùng vĩ kia.

Mặc dù có đại trận bảo vệ, phù văn che kín thế nhưng dưới một đòn toàn lực của Thạch Hạo vẫn phải sụp đổ.

Những kiến trúc gần với cửa chính đều bị nổ tung, ầm ầm đổ nát, tiếng vang chấn động cả khu phố, gần đó mọi người đều chấn động, đây là người nào? Trước đây Đại Ma Thần đã tới, hiện tại lại có người đánh sụp cửa chính của Vũ Vương phủ!