Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 247: Đối thủ xinh đẹp




Sắc mặt của thanh niên tóc xanh trở nên âm trầm, rất khó nhìn, thân thể hắn được một chùm ánh sáng mờ ảo bao phủ, trong tay cầm một thanh kim tiên (roi vàng), từng bước bước tới, quả thật hắn đã chịu đựng hết nổi rồi.

Mặt biển lay động theo bước chân của hắn, đến cuối cùng liền biến thành những cơn sóng lớn ngập trời, đây chính là cơn thịnh nộ của hắn, biển xanh chập trùng và cuồn cuộn theo.

Trước đây không lâu bị xé tươi, trở thành một vết dơ không thể phai trong đời hắn, không cần suy nghĩ nhiều, những tin tức này mà truyền lại Thái Cổ Thần Sơn thì hắn không còn tư cách để trở thành người kế thừa nữa.

"Niêm phong bốn phương lại cho ta, ta muốn đích thân đối phó nó." Thanh Vân lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, đạp trên mặt biển chỉ thẳng thanh kim tiên về mi tâm Thạch Hạo.

"Ta ghét những ai chỉ thẳng mặt ta." Hùng Hài Tử bất mãn.

"Mười Động Thiên ghê gớm lắm sao? Nhìn cho kỹ ta giết ngươi bằng cách nào, phá nát từng tòa từng tòa Động Thiên một, khiến cho ngươi chỉ biết đứng nhìn mà chẳng thế phản kháng!" Thanh niên tóc xanh có chút giận dữ, nghĩ tới tư cách của người kế thừa, sát ý của hắn lại nổi lên.

Thanh kim tiên trong tay hắn đè xuống, ầm một tiếng, biển rộng nứt ra, phân tách sang hai bên, ở giữa xuất hiện một lối đi, một luồng uy áp mênh mông giáng xuống.

Thanh kim tiên nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt đã như một cây cột chống trời, cực kỳ to lớn, phát sáng bên trong sóng biển rồi sau đó bổ xuống, thanh thế kinh người.

Thạch Hạo thấy thế những vẫn chưa tránh né, dưới chân nó xuất hiện một đại lộ kim quang, nó nhanh chóng vọt tới, chủ động đón đánh!

Bàn tay phải của nó vươn ra, một con Toan Nghê theo bàn tay đó vọt lên, một chưởng này uy lực còn giống như là sức mạnh của Toan Nghê, nện thẳng lên trên thành kim tiên, tiếng coong coong vang vọng, nước biển bị chấn động tạo thành những cơn sóng ngập trời.

"Ngươi..."

Thanh Vân biến sắc, thời gian mới bao lâu? Một thiếu niên mới vừa tiến vào Hóa Linh Cảnh lại có thể lấy cứng chọi cứng với hắn, tay không tiếp bảo cụ của hắn, đây là uy thế cỡ nào?

"Thật là lợi hại, nó làm sao được thế, mới cách ba tháng mà đã đạt tới trình độ này rồi," Ở bên cạnh có một tên thần bộc giật mình.

"Không đúng, linh quang nơi thân thể nó sao lại chồng chất nhiều như vậy, mưa ánh sáng bay lượn, cứ như là đạt tới cái cảnh giới được kia trong truyền thuyết kia thì phải." Một tên thần phó hoài nghi rồi sau đó chấn động.

"Keeng!"

Thạch Hạo lăng không tiến tới, đôi cánh vàng ở sau lưng chấn động, giống tố mãnh liệt, cả mặt biển nổi lên từng cơn sóng lớn, tia chớp đan dệt, cảnh tượng khủng bố.

Nó đạp xuống, đôi nắm đấm nên thẳng về thiếu niên tóc xanh, ẩn chứa một loại khí thế quyết chí tiến lên, duy ngã độc tôn, con ngươi trở nên sáng bóng kinh người.

"Mở!"

Thanh Vân hét lớn, thanh kiếm tiên trong tay quét ngang, muốn chặt chứt đối thủ, ký hiệu dày đặc, giống như là từng câu thần chú vang lên, bùm bùm vang vọng.

"Keeng!"

Làn này, Thạch Nào từ trên cao nện thẳng xuống thanh kim tiên, chấn cho món bảo cụ này gần như biến dạng, ong ong run rẩy, ánh sáng tăng lên.

"Mở cho ta!" Thanh Vân hét lớn, phù văn đầy trời, nhanh chóng vọt tới, hình thành nên một màn ánh sáng bao phủ và bảo vệ bản thân hắn, đồng thời đánh giết về đối thủ.

Nhưng mà, không ai nghĩ tới sự mạnh mẽ của Thạch Hạo lại kinh khủng đến như thế, cả người nó phát sáng hình thành nên một vòng xoáy màu vàng, nuốt chửng lấy linh lực của Thanh Vân, phá hủy đi phù văn của hắn.

"Chuyện này, không chỉ dựa vào bảo thuật tuyệt diệu của nó, mà thân thể của nó cũng như thế, dĩ nhiên đã thông linh, hóa tất cả linh lực để cho bản thân sử dụng!"

"Chuyện này không phải là đã đi tới một bước kia hay sao, trong truyền thuyết... 'Thân thể thành linh' ?"

Mấy tên thần phó khiếp sợ, không thể tin được.

"Keeng", "Keeng"...

Thạch Hạo cứ như là một vị thiên thần, lăng không mà xuống, hết quyền này đến quyền khác nện xuống bên dưới, không dừng đánh vào bên trên thanh kim tiên kia.

Rất nhanh, món bảo cụ có hai mươi tám khớp, bốn cạnh liền biến dạng, thanh kim tiên không phải là nhuyễn kiếm mà giống như một thanh kiếm nặng không mũi nhọn, lúc này lại cong vẹo, sau đó phát ra những tiếng răng rắc rồi xuất hiện những làn vết nứt.

"Keeng!"

Một đòn cuối cùng, Thạch Hạo tung ra một quyền, nện thẳng lên trên món bảo cụ này, một tiếng răng rắc vang lên, rốt cuộc nó đã không chịu nỗi, vỡ tung ngay tại chổ.

"Sao thể như thế được?!" Con mắt của Thanh Vân trở nên đỏ ửng, đây chính là bảo cụ mà hắn đã lấy máu thịt để tẩm bổ, làm bạn với hắn qua rất nhiều năm, linh tính mười phần, cứng rắn đến nổi không gì phá nổi, làm sao giờ lại bị người khác tay không đánh gãy?

"Cũng chẳng phải là thứ tốt gì, không phải chỉ là một cây roi nát bét thôi sao?" Thạch Hạo bĩu môi, dửng dưng như không, nó lao tới muốn bắt lấy Thanh Vân.

Thanh Vân giận dữ, bảo cụ quý trọng như tính mạng của mình mà lại bị người khác phá hủy khiến cho hỏa khí của hắn ngập trời, vô cùng vô tận hoàn toàn trở nên liều mạng.

Hét dài một tiếng, hắn hiện ra bản thể hóa thành một con Thanh Loan, cảnh chim sáng rực, chiếu sáng cả bầu trời, bay ngang bầu trời, cả trời toàn là phù văn và hào quang, chấn động cả vùng biển nơi đây.

"Sinh linh thuần huyết!"

Xa xa, một đám người kêu to, tất cả đều bị kinh động.

Thanh Loan vừa hiện ra, thiên địa thất sắc, nó dài tới mười mấy mét, hót vang đầy kêu ngạo, phù văn màu xanh cứ như là mưa ánh sáng tỏa ra xung xanh, hóa thành những ngôi sao to lớn, toàn đổ đánh về đối thủ.

Thế nhưng, kết quả lại khiến người kinh ngạc, Thạch Hạo đứng trên mặt biển, cả người phát sáng, còn giống như là một vị linh thai, thu nạp tinh khí thập phương, luyện hóa toàn bộ những ngôi sao đang hướng tới, hút vào trong cơ thể.

"Chuyện này... Quá khủng bố mà, nó đến cùng là người phương nào, một đòn trí mạng của sinh linh thuần huyết mà bị phá giải một cách dễ dàng như thế."

Mọi người thán phục, mắt chữ "A" miệng chữ "O", không tin vào mắt mình nữa.

"Đúng rồi, chính là 'Thân thể thành linh', nó chính là một thiên tài tuyệt đỉnh mà, mới vừa ba tháng mà thôi, đáng tiếc... Chúng ta đã bỏ qua rồi, lại đi đối địch với nó!"

Vài tên thần bộc thở dài, cực kỳ hối hận.

Bọn họ cũng không dám kéo dài nữa, nhanh chóng ra tay ép về phía trước, nếu không thanh niên tóc xanh hẳn sẽ phải chết, khẳng định không phải là đối thủ có nó.

Tứ đại thần bộc đồng loạt xuất thủ, phân thành bốn hướng đánh úp về Thạch Hạo, lập tức liền hóa hành bốn luồng điện quang, đây là đòn tuyệt sáng, bọn họ muốn bóp chết tên thiên tài này phòng ngừa sau này trở thành mối họa lớn.

"Keeng!"

Một tảng đá óng ánh bay ra, đánh ngay mi tâm của một tên thần bộc, ngay lập tức hắn hét thảm một tiếng, xương trán xém tí nữa bị nứt đôi ra, máu chảy đầy ra ngoài.

"Đau chết ta mất, tên nào dám phá quấy giấc ngủ của ta hả?" Đả Thần Thạch kêu thảm thiết, từ trong nước vọt lên rồi bay về bên người Thạch Hạo.

"Xoẹt!"

Một luồng ánh kiếm bổ ra, kiến gãy phát uy, khiến cho một tên thần phó khác phải tránh lui không dám tới gần.

Ngoài ra, quanh thân thể của Thạch Hạo đồng loạt hiện lên liên kết của thập đại Động Thiên, ẩn chứa vô tận linh quang, ánh sáng chói mắt, quấn quanh no rồi nhằm thẳng tới Thanh Loan.

"Ầm!"

Hai người va chạm kịch liệt với nhau, thần hoàn của Thạch Hạo óng ánh, chấn cho Thanh Loan miệng phun đầy máu, bay ngược lại sau.

Mà hai tên thần bộc khác chém hụt, tuy lực công kích của bọn họ kinh người thế nhưng thần hoàn lại mạnh mẽ vô cùng, giúp Hùng Hài Tử siêu việt cực hạn, nhanh chóng tránh đi.

"Ầm" một tiếng, Thạch Hạo cưỡi trên mình Thanh Loan, một chưởng nện xuống khiến cho xương cốt ở nhiều chỗ trên cơ thể bị gãy nát.

Chỉ đơn giản và trực tiếp như thế khiến cho một con sinh linh thuần huyết bị trọng thương, ho ra đầy máu, Hùng Hài Tử ngồi ở trên lưng túm chặt lấy cái cổ của nó.

"Ta cũng không phải là cao thủ đỉnh cao Hóa Linh Cảnh, vì sao lại quỳ lạy trước mặt ta thế hả?" Thạch Hạo quở trách Thanh Loan.

Thời khắc này, Thanh Loan rất muốn tự tử quách đi cho xong. Tuy rằng nó còn chưa đạt tới Hóa Linh Cảnh viên mãn thế nhưng cảnh giới vẫn còn rất cao hơn tên Hùng Hài Tử này, kết quả vẫn bị thất bại.

Lần này không phải bất cẩn mà thật sự là đánh không lại đối phương, bị đối phương mạnh mẽ bắt lấy, rồi trực tiếp trấn áp.

"Hạ thủ lưu tình!"

Hai tên thần bộc hét lớn, sắc mặt trắng bệch, thấy tình huống hồi nãy không ổn nên đã nhanh chóng ra tay, thế nhưng vẫn chậm một bước, đối phương quá đáng sợ.

Cứ tiếp tục như thế nữa, cho dù là nhân có sức chiến đấu của Hóa Linh Cảnh đỉnh cao cũng không phải là đối thủ của nó. Hùng Hài tử tiến bộ quá thần tốc, vượt xa tưởng tượng của mọi người.

"Muốn giết ta mà, sao lúc đó không nghĩ tới lưu tình?" Thạch Hạo hỏi.

Thanh Loan gầm nhẹ, trong con ngươi ẩn chứa ánh sáng hung ác, chỉ là thoát không được mà thôi.

Phương xa, thiếu nữ áo tím Vân Hi còn có thiếu nữ tóc bạc Ngân Tuyết xuất hiện cùng nhau, cũng đi tới chỗ đám thần phó, bọn họ thấy cảnh này thì trở nên kinh hãi.

Mới qua bao lâu chứ, đối phương lại trở nên nghịch thiên như thế, bắt lấy Thanh Vân, cũng chẳng có chút mệt mỏi nào.

"Người thiếu niên, thế gian này không có khái niện đen trắng tuyệt đối, kẻ địch cũng có thể là bằng hữu, đừng quá mức bướng bỉnh, lần này xác thật là Thanh Vân không đúng lắm, thế nhưng dù sao hắn cũng xuất thân thừ Thái Cổ Thần Sơn..." Một tên thần phó đang xem chiến thì mở miệng nói.

"Ngươi là đang uy hiếp và cảnh cáo ta hả, ta ghét nhất là ai lên lớp ta, đặc biệt là những người muốn giết ta. Thái Cổ Thần Sơn ghê gớm lắm sao? Xin hãy nhìn cho kỹ nhé." Thạch Hạo nói xong, trong tay dùng sức, răng rắc một tiếng bẻ gẫy cổ của Thanh Loan.

"A..." Một tiếng hét đầy giận dữ từ trong linh hồn của Thanh Loan phát ra, con mắt của nó mở thật to, tràn đầy sự không cam, nó chính là sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn, huyết thống tinh khiết, được rất nhiều trưởng bối yêu thích, giết nó giống như là giết một vị tôn giả vậy.

Thường ngày ái dám khai chiến với bộ tộc bọn họ?

Linh hồn của nó phát sáng, toàn thân phát ra những tiếng cót két, phù văn trong cơ thể vỡ nát, trong chớp mắt sức mạnh cấm kỵ khi nó chết đi sẽ tự động hủy diệt tất cả.

Điều này khiến cho Thạch Hạo thở dài, vô cùng phẫn uất và tiếc nuối, không chiếm được bảo thuật của bộ tộc này.

Xa xa, tất cả mọi người há hốc miệng, đây chính là một con sinh linh thuần huyết đấy, cứ như thế bị người bóp chết, bẽ gãy cổ mà chết oan, cũng quá oan uổng mà.

Đồng thời mọi người đều chấn động, đây giống như là đang tàn sát dòng dõi của Thần nhen!

Thiếu niên này có lại lịch như thế nào? Gan cũng to đấy chớ, cũng không sợ sẽ rướt lấy họa sát thân, vô cùng hùng hổ.

Vài tên thần bộc run rẩy, trên mặt chẳng có tí sắc nào, đây là cường thế? Căn bản thiếu niên này chả sợ Thần Sơn Thái Cổ già cả, cứ như là nắm lấy cổ của một con gà, trực tiếp bóp chết một con Thanh Loan!

Khi về biết phải ăn nói ra sao đây? Thiếu niên tóc xanh chết rồi, đối phương cơ bản cũng không sợ Thái Cổ Thần Sơn, điều này khiến cho vài tên thần phó sắc mặt trở nên tái nhợt, suýt chút nữa té xủi.

"Sau này, ai mà còn dựa vào uy Thái Cổ Thần Sơn mà ép bức, lên lớp ta, thì sẽ chịu hậu quả tương tự như thế." Hùng Hài Tử lên tiếng.

Âm thanh hít ngụm khí lạnh của mọi người truyền ra, cũng quá dũng mãnh đi mà, đây chính là đang đe dọa Thái Cổ Thần Sơn, hết thảy mọi chuyện đều đảo lộn.

"Ngươi nộp mạng đi!" Vài tên thần bộc hét lớn, đồng thời giết thẳng về trước.

"Mặc kệ các ngươi, ta đi tu hành cái đã." Thạch Hạo dứt lời rồi thu Thanh Loan vào trong túi càn khôn, nó nhằm thẳng vào biển sâu, trong nháy mắt không còn thấy hình bóng đâu nữa, cứ thế rời đi.

Nơi này trở nên nào dộng, Hùng Hài Tử lại lưu lại thêm một truyền thuyết nữa, một khoảng thời gian sau đó mọi người vẫn không ngừng bàn luận đến người này, một con sinh linh thuần huyết trở thành con mồi của nó.

Vân Hi đờ người ra, trong con mắt tràn đấy hào quang không tên, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài một hơi, tuy nàng không có ra tay thế nhưng Hùng Hài Tử cũng chẳng có hảo cảm gì với Thiên Thần Sơn các nàng cả.

"Tên quỷ này quá lợi hại, ngay cả sinh linh có thiên phú nhất của Thần Sơn của chúng ta cũng chẳng bằng, mụi nói thử xem có mấy ai trong Thần Sơn chúng ta có thể sánh vai cùng nó đây, hoặc là trấn áp được nó?" Ngân Tuyết nói nhỏ.

Trăng treo trên cao, sóng biển lấp lánh, một chiếc U LInh Thuyền trôi nổi, du đãng một mình, hết thảy sinh linh đều tách ra xa nó.

Rất nhiều người đang nguyền rủa, một vùng biển như thế này sao lại xuất hiện một chiếc U Linh Thuyền được chứ? Thật sự là gặp quỷ rồi!

Đây tự nhiên là do Hùng Hài Tử lấy từ trong túi càn khôn ra, vật này đối với người khác thì vô cùng kinh khủng, thế nhưng đối với nó lại là một công cụ để ngắm biển, có thể nói là bảo thuyền.

Ánh trăng chiếu trên mặt nước, ánh bạc trải dài, Hùng Hài Tử ở trên thuyền vô cùng đắc ý, xếp một cái bàn ngọc, một bên hưởng thụ thịt Thanh Loan vàng óng, một bên cầm ly rượu uống cạn.

Rượu Hầu Nhi chính là rượu quý trên thế gian, sau khi rót vào chén ngọc, ở dưới ánh trăng càng thêm óng ánh trong suốt, lưu chuyển mùi thơm ngát, nó ngửa cổ uống cạn, thoải mái không nói nên lời.

Kẻ tham ăn, tên tham ăn, ngươi là đồ tham ăn! Đây chính là ý tứ mà Bóng Lông đang quơ chân múa tay, kháng nghị vì sao rót cho nó ít rượu thế, khinh bỉ nhìn Hùng Hài Tử.

"Cho ngươi uống nhiều rồi lại múi Hầu Nhi Quyền thì khổ." Hùng Hài Tử tiếp tục gặp miếng thịt nướng vàng óng, sau đó lại rót thêm một ly rượu Hầu Nhi, mở miệng nói như thế.

Đột nhiên, một chuỗi chuông bạc vang lên cứ như là tiếng cười, lanh lảnh cảm động, say mê đến tận xương côt, vô cùng tự nhiên.

U Linh Thuyền xuất hành, người người đều tránh lui, lào sao lại có người tiến tới, điều này khiến Hùng Hài Tử thất kinh, đảo mắt quan sát.

Một màn mưa ánh sáng chiếu lên trên mặt biển, tổ hợp lại với nhau rồi hóa thành một bóng người xinh đẹp, đạp sóng tiến tới gần U Linh Thuyền.

"Ngươi là ai?" Thạch Hạo hỏi.

"Không cần căng thẳng, kết làm một phần thiện duyên, ngày sau gặp lại." Nàng cười rất tươi, rồi hóa thành một màn mưa ánh sáng, trực tiếp hạ xuống U Linh Thuyền.

Ánh trăng mờ ảo, màn mưa ánh sáng hợp lại lần nữa biến ra một bóng người, thước tha yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần, thật sự rất xinh đẹp, gióng như là bóng mà dưới ánh trăng vậy.

"Này, bà mập, đến từ đâu, leo lên thuyền của ta có chuyện gì không?" Sau một chốc, nó mới xoa xoa cặp mắt, lớn tiếng hỏi.

Cô gái xinh đẹp này ở dưới ánh trăng cứ như là tiên tử vậy, khi nghe được hai chữ 'bà mập' thì ngẩn ngơ, rồi sau đó khẽ cười, nói: "Bà mập tới rồi đây, uống thử một chén rượu, không biết có hoan nghênh hay không?"

"Vì sao phải mời ngươi uống?" Hùng Hài Tử nhìn chằm chằm nàng, vô cùng khó hiểu, đồng thời sự cảnh giác trong lòng tăng lên, bà mập này âm thầm lên thuyền mà mình không thể nào cản được, rất lợi hại!

Thiếu nữ tuổi tác cũng không lớn, thước tha yêu kiều, mái tóc đen mượt, cái cổ trắng ngần, hàng mi cong vút, con mắt linh đọng, chiếc cằm thon nhọn, như là ma quỷ dưới ánh trăng, xinh đẹp siêu phàm thoát tục.

Nàng thật sự rất đẹp, thế gian hiếm thấy, những mỹ nhân khác đứng trước mặt nàng cũng phải bị lu mờ, cứ như là vị tiên tử chân cính giáng lâm nhân giang vậy.

"Thật là nhỏ mọn, gặp nhau chính là thiện duyên, xin uống một chén rượu cũng không quá đáng, mà ta lại là người chủ động mở miệng, đáng lẽ ngươi phải nhiệt tình chiêu đãi mới đúng?" Tuy gương mặt thiếu nữ có phần sắc sảo thế nhưng da mặt hình như cũng rất dày, ngay cả đối phương từ chối mà cũng không thèm để ý.

Trong lúc nói chuyện, nàng nhẹ nhàng đi tới, một thân áo quần màu đen phấp phới, tôn lên tấm thân thể xinh đẹp của nàng cứ như là bông hoa sen.

Nàng có vẻ đẹp xuất trần, không dính chút khói bụi trần gian nào, thế nhưng vóc người vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát, cũng vô cùng hấp dẫn, giống như là sự kết hợp giữa ma nữ và tinh linh vậy.

Loại phong cách này rất đặc biệt, hơi mỉm cười thì thánh khiết động lòng, gót sen uyển chuyển thì lại hấp dẫn ánh mắt người xem, khiến cho người khác có cảm giác như là một con gái xinh đẹp từ trong thần thoại bước ra.

"Nếu bèo nước gặp nhau thì đã có duyên với nhau rồi, nếu không thì ngươi mời ta ăn thứ gì đó đi." Hùng Hài tử phất tay áo, đẩy chiếc bàn ngọc lại đằng sau lưng.

Ở trong suy nghĩ của nó, đây chính là bảo dược của sinh linh thuần huyết, còn có Hầu Nhi Tửu được xưng là thánh dược tốt nhất, bà mập này lại chạy tới xin ăn chẳng lẽ nó không nhận ra?

Thiếu nữ vỗ lên cái trán trắng mịn của mình, nói: "Ngươi hết thuốc chữa rồi."

Nàng vẫy tay, mưa ánh sáng xuất hiện, trên tay nàng liền xuất hiện một chiếc túi nhỏ rất tinh xảo, hiển nhiên là được luyện chế từ da của hung thú, sợi dây vàng buộc chặt miệng túi được mở ra, lập tức bên trong phát sáng, rồi sau đó xuất hiện hiện một đống thức ăn ngon và một vò rượu thơm.

"Ồ, Túi Càn Khôn, chiếc túi này hình như được chế tạo từ da hung thú thì phải, còn tốt hơn của ta nữa." Hùng Hài Tử cũng không để ý tới đống thức ăn kia mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhỏ rực rỡ kia.

"Cũng bởi vì ta tốt hơn ngươi nên mới lấy của ngươi đấy." Cặp mắt của thiếu nữ chuyển động, liếc nó một cái.

"Ngươi muốn cướp của ta?" Hùng Hài Tử trợn tròn mắt, nhanh chóng che lại Túi Càn Khôn của mình, trong đó có rất nhiều bảo bối, tuyệt không thể bị cướp.

Đồng thời, ánh mắt của nó lấy làm lạ, tự nhiên lại cảm thấy như gặp được người giống như mình, khi thấy Túi Càn Khôn của thiếu nữ này thì nó cũng có ý cướp lấy, hai người không ngờ tâm tư lại giống nhau như thế.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, nó cảm thấy ở gần với cái bà mập này thì rất nguy hiểm, muốn tiên hạ thủ vi cường, nhưng đối phương dễ dàng lên U Linh Thuyền cũng khiến cho nó có chút e dè.

Đây chính là lần đầu tiên mà Hùng Hài Tử nhìn không thấu một người nào đó, lòng đề phòng trở nên dữ dội.

"Có phải là ngươi muốn cướp đồ của ta phải không?" Thiếu nữ áo đen cười hỏi, dáng người xinh đẹp khẽ run, thân thể trắng mịn tỏa ánh sáng lộng lẫy, như được ánh trăng mờ ảo ấy bao phủ, không thể nào biết được đây là sự thánh khiết hay là lẳng lơ nữa.

"Nói lung tung, ta đời nào có ý cướp đồ của ngươi chứ?" Cặp mắt to tròn của Hùng Hài Tử chớp chớp, rõ ràng là nhìn chằm chằm về Túi Càn Khôn của người ta mà còn chối cãi.

"Phải ngoan nhen, đừng có đánh chủ ý lên ta, nếu không ta sẽ cướp sạch của ngươi đó!" Thiếu nữ nở một nụ cười tươi rói, hàm răng trắng bóng, tuy rằng rất xinh đẹp thế nhưng lại vô cùng ma mãnh, đây chính là đang uy hiếp.

Lập tức Hùng Hài Tử trợn tròn mắt, nói: "Ngươi đang gây sự với ta đấy à, muốn ta cướp đến vậy sao, vậy thì cũng chẳng khách khí nữa!"

Nó hét lớn, rất là vui sướng, thập đại Động Thiên đồng loạt xuất hiện nối liền thành một vòng thần hoàn óng ánh, trực tiếp ép tới, khoảng cách gần như thế này nó tin tưởng đối phương khó mà tránh né được.

Nhưng mà, toàn bộ thân thể của thiếu nữ chợt không thấy đâu nữa, rồi sau đó hóa thành một màn mưa ánh sáng rời vào trong trời đêm, giống như là một làn gió nhẹ thổi qua, trong quá trình này còn kèm theo một nụ cười khẽ.

Chuyện này khiến cho Thạch Hạo giật nảy người, chuyện là thế quái nào, một thân thể có da có thịt đứng sờ sờ trước mắt mình thế mà đột nhiên lại biến thành mưa ánh sáng, giống như đây cũng chẳng phải là thực thể vậy.

Màn mưa ánh sáng rơi xuống, cách đó không xa bắt đầu hợp lại, lần nữa trở thành một thiếu nữ có thân thể hấp dẫn, kỳ ảo xuất trần, hoàn mỹ không khuyết, khiến người khác phải nghẹt thở.

Đây là một môn thần thông? Làm cho người khác cảm thấ kuf dị, tựu hồ đây chẳng phải là một thiếu nữ thật sự mà là được tạo thành từ một hào quang linh tính vậy.

Ngay cả Mao Cầu đang trốn ở đằng sau vài của Thạch Hạo ánh mắt cũng trở nên rực lửa tràn đầy mê hoặc, nhất thời không hiểu gì cả.

"Thật là mạnh!" Hùng Hài Tử lẩm bẩm, có cảm giác như đá vào cục đá lớn rồi.

"Chúng ta hay là cứ ngồi xuống uống một chén đi, ngươi cũng nhìn ra ta không có ác ý gì cả, thật sự cũng chỉ là muốn kết một mối thiện duyên mà thôi." Thiếu nữ cười nói.

"Được, ta mời ngươi một ly rượu." Hùng Hài Tử vội vàng gật đầu, rồi nắm chặt lấy Túi Càn Khôn của chính mình tránh cho đối phương đổi ý cướp lấy, nó có cảm giác khi đối phương hóa thành mưa ánh sáng thì đề phòng bị rất khó.

"Thật là thịt của Thanh Loan, rất ngon nhen, với thêm tay nghề của ngươi cũng rất cao siêu, mùi vị không tệ chút nào." Thiếu nữ khen ngợi, nàng cũng chẳng khách khí gì cả, một bàn tay thon dài vươn ra xé một miếng thịt Thanh Loan vàng ươm, rồi không ngừng xé nhỏ cho vào miệng, hai bàn tay chẳng hề để yên.

Đương nhiên, bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ cũng không buông tha ly Hầu Nhi Tửu, uống cạn hết ly này đến ly khác, uống đến nổi chẳng biết trời trăng mây gió đâu nữa.

Những món ngon mà thiếu nữ lấy ra từ Túi Càn Khôn của mình Hùng Hài Tử cũng xếp lên trên bàn ngọc, tất cả cũng không phải là vật tầm thương, hoa quả đều là linh dược cực phẩm, mấy thứ đồ ăn khác cũng là những báu vật hiếm thấy,

"Một tên tham ăn!" Đây chính là định nghĩa về đối phương mà Hùng Hài Tử đặt cho, bên trên người không ngờ lại mang theo nhiều đồ ăn ngon như thế.

"Đang nói chính mình đấy hả?" Thiếu nữ cười nhẹ, sau khi ăn một mạch thì cuối cùng cũng dừng tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vuốt vuốt mái tóc, cặp mắt to tròn tràn đầy vui vẻ.

"Tuy ta rất thích ăn thế nhưng đều là những thức ăn có sẵn ở xung quanh, chứ không giống ngươi mang theo một đống lớn thức ăn bên người, chẳng trách ngươi lại mập đến như thế." Hùng Hài Tử lên tiếng.

Thiếu nữ nghe thấy thế thì nụ cười hơi sững lại, sau đó lại cười ngã cười nghiêng, tựu hồ chẳng thèm quan tâm tới hình tượng của mình, thế nhưng vẫn siêu trần thoát tục, có một loại thành khiết và linh động không diễn tả được, nói: "Bà mập này thích nhất là ăn, ngay cả niềm đam mê cũng không thỏa mãn được thì nhân sinh còn gì vui nữa chứ? Không nói thứ khác, trước tiên chúng ta cứ ăn no nê một trận, đã lâu rồi không có ăn nhiều đồ ngon như vậy."

"Hả, ngươi vẫn chưa no, lại ăn nhiều hơn cả ta nữa?" Hùng Hài Tử trợn tròn con mắt, một miếng thịt Thanh Loan thật to gác trên đống lửa cũng bị nàng ăn sạch sẽ.

"Không sao, nếu hết thì mình lại nướng." Thiếu nữ mỉm cười rất tươi, con mắt vô cùng linh động, thưởng thức miếng thịt nướng cuối cùng từ tay Thạch Hạo rồi ăn sạch sẽ.

Chuyện này khiến Hùng Hài Tử trợn trừng mắt, đây cũng là lần đầu tiên nó thấy có người động tác còn nhanh hơn cả nó, cướp đi thức ăn ngay trước mặt mình.

Một bên thiếu nữ ngồi tận hưởng còn một bên thì tự động đứng dậy, lấy ra một thanh ngân đao, chém mạnh xuống, rồi cầm miếng thịt sinh linh thuần huyết đưa lên trên đống lửa.

"Trời ạ, ngươi vẫn còn ăn nữa sao, thịt Thanh Loan của ta, Hầu Nhi Tửu của ta!" Hùng Hài Tử kêu réo không ngừng.

Mãi đến nửa đêm, biển xanh lặn sóng, trên mặt biển ánh trăng trải dài, bởi vì đang có một chiếc U Linh Thuyền trôi nổi nên những sinh linh khác không dám tới khu vực quanh đây nên nơi đây rất yên tĩnh, không bị quấy rồi.

Sau nửa đêm bọn nó vẫn còn ngồi ăn, cuối cùng Hùng Hài Tử không kiêng trì được nữa, cái bụng căng tròn, chỉ cần mở miệng là hào quang chiếu ra ngoài, thật sự là ăn không nổi nữa.

Con Thanh Loan dài đến mười mấy mét, được xưng là sinh linh thuần huyết, tự nhiên ẩn chứa rất nhiều thần năng, hơn nửa con đã tống hết vào bụng của hai người.

Không hiểu tại sao cái bụng bé tí vậy mà lại chứ được nhiều như thế, đây chính là sinh linh thuần huyết, nếu là những người khác chỉ cần ăn một miếng thôi thì cả người đã sáng rực, bắt đầu vận công tiêu hóa rồi.

Chủ yếu là do cả hai người ai cũng đều mạnh mẽ cả, bọn họ còn mạnh mẽ hơn xa Thanh Loan, cái được gọi là bảo dược huyết nhục thì cũng bằng với bản thân bọn nó mà thôi, chỉ đến thế là cùng.

Mặc khác, đây cũng không phải là một con Thanh Loan đã trưởng thành, tinh hoa thần tính ẩn chưa trong đó cũng khác xa rất nhiều.

Đương nhiên, nếu truyền tới tai ngoại giới thì sẽ tạo nên một cơn chấn động, ăn hơn nửa con Thanh Loan, cũng quá kinh người mà, có thể xưng là Vua Bao Tử.

Hùng Hài Tử phát hiện mình đã gặp phải đối thủ đáng gờm, đây là lần đầu tiên có người có thể ăn nhiều hơn nó, hơn nữa đây lại là một thiếu nữ nữa.

Mặc khác uống cũng không ít Hầu Nhi Tửu, cả người dính đầy mùi rượu, được tắm rửa trong hào quang thánh khiết.

Gần đây Thạch Hạo mới đột phá, cần phải ra sức củng cố, mà dựa vào những thứ như rượu thần, hay là bảo dược huyết nhục này thì đã được tiến hành gột rửa một phen, đạt được rất nhiều chỗ tốt.

Hùng Hài Tử đành bái phục chịu thua, Mao Cầu trốn ở phía sau nhưng cũng chiến đấu thịt Thanh Loan đến căng cả bụng.

Thiếu nữ xoa xoa chiếc miệng nhỏ trơn bóng đầy dầu mở, chậm rãi xoay người rồi uống một ly rượu cuối cùng, nói: "Rốt cuộc cũng ăn no."

"Ngươi là chủng tộc nào thế, vì sao lại ăn nhiều như thế?" Hùng Hải Tử khiêm tốn thỉnh giáo, bị người khác đánh bại ở mặt ăn uống khiến nó không cam lòng.

Thiếu nữ đứng dậy, nắm chặt vòng eo thon nhỏ, dưới ánh trăng vô cùng xuất trần, trên mặt mang theo nụ cười, xinh đẹp động lòng người.

"Hỏi nhiều để làm gì, ta đã nói rồi, hôm nay gặp nhau cũng coi là kết một cái thiện duyên. Hoang Vực sau này sẽ rất loạn, tương lai gặp lại thì chớ đứng về phía đối địch với ta."

Cặp mắt chớp chớp, linh huy lấp lánh như ra chiếu rọi cả tương lại, nở nụ cười điềm đạm, hoàn toàn khác với khí chất vừa nãy, cả người như được bao phủ bởi một tầng hào quang thần bí.

Hùng Hài Tử trong lòng hơi động, nó cảm thấy đối phương không có chút ác ý nào, đây cũng xem như là một loại lôi kéo, hoặc cũng có thế trong lúc đi ngang qua nơi đây nhìn ra thiên tư bất phàm của nó.

Thạch Hạo kinh ngạc, chỉ là một thiếu nữ mà thôi, không ngờ có thể ăn hơn cả nó, thật là một bà mập đáng sợ.

"Đừng lo lắng, mấy năm trước khi mà bằng tuổi ngươi ta cũng không có ăn nhiều như thế này đâu." Thiếu nữ như nhìn ra được tâm tư của nó, cười trêu nó.

Thạch Hạo luôn cảm thấy, bà quỷ này tuy nói rất êm tai thế nhưng toàn là ăn chùa của người khác không.

"Ta cũng không ăn chùa thức ăn của ngươi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi trộm đồ." Thiếu nữ xoay người lại, y phục màu đen tung bay, cơ thể sáng lấp lánh như ngà voi, linh động và xuất trần.

"Trộm đồ của ai?" Thạch Hạo hỏi.

"Ta đến khu vực này cũng là vì Côn Bằng, bất quá độ khó cũng quá lớn, không bằng trước tiên tìm một vài tên trộm cắp một phen." Thiếu nữ lúc này trở nên nghiêm túc.

Điều này khiến cho Thạch Hạo chẳng biết nói gì, đồng thời trong lòng chấn động, nàng... không phải là người của Hoang Vực?

Trong lòng rất chấn động, thời gian rất lâu sau Hùng Hài Tử mới khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó đề nghị đi cướp của những tên đến từ Thần Sơn, trộm đồ từ hậu nhân của Hải Thân, rồi còn có thiếu niên của bộ tộc Hỏa Viêm Ngư.

"Đều là những mục tiêu rất hợp lý." Nàng gật đầu, biểu thị sự đồng ý.


"Vậy thì xuất phát thôi, trộm sạch toàn bộ." Hùng Hài Tử hưng phấn, quật ngã đối thủ, cướp sạch tất cả, đây chính là việc làm ưu thích nhất của nó.

"Ngươi cũng đang muốn lôi ta vào cuộc đại chiến trực diện giữa ngươi và bọn hắn đấy chứ?" Thiếu nữ lườm nó một cái, nói: "Nơi đây tu vị bị áp chế tới Hóa Linh Cảnh, mấy tên kia cũng chẳng có kẻ nào là tầm thường cả, ví như Hải Thần tái sinh, Chim Thần Thái Cổ tái sinh, Ma Thần phục sinh, nếu cứ xông thẳng tới quyết đấu thì cũng hay ho cho lắm."

"Thế ngươi muốn thế nào đây?" Thạch Hảo hỏi.

Đương nhiên là đi đánh lén, quật ngã bọn chúng một cách tàn nhẫn từ phía sau." Thiếu nữ vung mạnh quả đấm nhỏ của mình lên, còn vẻ mặt thì lại vô cùng thánh khiết, được ánh băng trắng bóng bao phủ, dáng vẻ vô cùng siêu trần thoát tục.

Thạch Hạo thở dài, sao lại gặp phải đối thủ như thế này chứ? Nó mở miệng, nói: "Ngươi ăn nhiều cho nên mới mập như thế, hại chết người khác mà sắc mặt chả thay đổi tí nào, thật ra ngươi tới từ đâu vậy?"

"Đang ghen tỵ hả, hay là đang khích lệ?" Thiếu nữ đưa tay để lên chiếc eo nhỏ của mình, cũng chẳng thèm để ý nữa, con mắt lấp lánh ánh hào quang.

"Ta chẳng còn gì để nói nữa." Thạch Hạo nói.

"Tốt lắm, thế thì chúng ta đi Thánh Chiến, bắt đầu cướp bóc!" Thiếu nữ múa múa quả đấm nói.