Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 194: Thủy Tổ




"Tế Linh đại nhân!" Mọi người Bổ Thiên Các rống to, ai cũng chịu phải nỗi đau quá lớn, Tế Linh đã bảo vệ bọn họ cả một đời vậy mà cứ thế dần trôi tới điểm cuối cuộc đời, già đi và chết trận.

Bên trong Tịnh Thổ, hết thảy môn nhân đều bi thương, kết quả này khó mà chấp nhận ngay được. Tế Linh giúp bọn họ quá nhiều, hóa giải tai ương, chinh chiến Thượng Cổ, hiện tại Thần Hỏa tắt đi, kết thúc thê lương.

Trong lúc mọi người Bổ Thiên Các đang chìm đắm trong đau đớn, những sinh linh và Chí Cường Giả khác lại chấn động, ngập tràn sự hoài nghi và không rõ ràng, cả người bốc lên làn hơi lạnh.

Lai lịch của ông lão tóc xám này đến cùng ra sao, Tế Linh của Bổ Thiên Các là do chính tay hắn trồng? Điều này quá đáng sợ, thật sự khiến mọi người hoàn toàn run rẩy!

Chuyện này làm người khác cảm thấy không chân thực chút nào, thật sự khiến người khác tê dại cả da đầu, ngay cả đám người Thôn Thiên Tước, Cùng Kỳ, sinh linh hình người của Nghi Sơn đều hoảng sợ, họ cảm thấy đang gặp phải một phiền toái rất lớn.

"Sống lâu năm không có nghĩa nhất định sẽ mạnh mẽ, tính là cái gì chứ!" Cùng Kỳ gầm nhẹ, nó cẩn thận đề phòng.

"Hống..."

Ông lão tóc xám rống to, lão cứ như là Ma Thần, một tay nắm lại thành quả đấm, một tay thì cầm Kiếm Gãy, lão nhìn chằm chằm màn mưa ánh sáng, nhìn Thần Đằng đang bốc cháy giữa bầu trời kia, ánh mắt vô hồn xuất hiện một tia cảm thương.

"Lão già kia, dám đánh lén ta, cùng chiến một trận nào!" Thôn Thiên Tước kêu lên, nó vô cùng tức giận, vừa nãy bị chém đứt một móng vuốt nhưng giờ đã được nối lại rồi thế nhưng đối với nó đây chính là một loại vô cùng nhục nhã.

Nó há mỏ hút thật mạnh, nơi hư không bỗng xuất hiện một cái động đen thật lớn như phải hút cho bằng được Quỷ Gia vào trong, nó được danh xưng là Thôn Thiên, tất nhiên bảo thuật của nó vô cùng mạnh mẽ.

Con ngươi của ông lão tóc tai bù xù vẫn sâu thẳm như trước, thế nhưng cánh tay đang cầm kiếm lại run lên, đột nhiên lão ta lắc đầu thật mạnh, miệng phát ra một tiếng hét trầm thấp, đầu tóc xám bay múa.

"Giết!"

Ông lão tóc xám hét lớn, trong lòng đau buồn, Tế Linh đã hóa thành mưa thần không thể nào sống lại được nữa khiến cho trong lòng ông ta tràn đầy hận ý và sát ý, chiêu kiếm này ẩn chứa vô số sự căm giận.

Một tiếng nổ vang lên, cái động đen bị cắt ra. Ông lão như Ma Thần xông thẳng vào, Kiếm Gãy như cầu vồng, lớp rỉ sét trên mặt kiếm bóc ra tỏa ra vô tận ánh sáng thần thánh.

Hai người đại chiến rất kịch liệt, phù văn đan dệt, đều sử dụng những lực trùng kích mạnh nhất va chạm vào nhau phát ra những làn ánh sáng không gì sánh được, xua tan đi đám sương mù trong cái động đen kia.

"Bụp"

Máu tươi bắn tung tóe, sâu bên trong con ngươi của Quỷ Gia mang theo một loại sát khí khiếp người. Ông ta xuất hiện cùng với một tia máu tươi vọt ra, Kiếm Gãy phát sáng như vầng thái dương, con Thôn Thiên Tước rít chói tai giữa trời xanh, mỏ chim bị cắt đứt một đoạn, máu chảy đầm đìa.

Phải biết rằng nó to lớn vô cùng, dài không biết bao nhiêu dặm, mặc dù chỉ chặt đứt một đoạn mỏ thế nhưng là rất kinh người, đại địa ở phương xa bị cái mỏ cụt kia văng ra đập uỳnh tan nát.

Mọi người ngơ ngác, Quỷ Gia quá mạnh, đấu một trận kịch liệt qua đi lại đánh cho Thôn Thiên Tước bị thương, khí thế trở nên rối loạn.

Thôn Thiên Tước kích thiên, rít vang trên bầu trời không ngừng bay vòng quanh, nó đau đến tận xương tủy và vô cùng khó chịu, mỏ chim là nơi cứng rắn nhất trên thân thể của nó bị chém đứt một đoạn, điều này sao chịu đựng nổi chứ?

Phải biết rằng nó được xưng là Thôn Thiên Tước, có một vài bảo thuật có liên hệ chặt chẻ với mỏ chim, bây giờ vị trí này lại bị thương khiến nó rất phẫn uất.

"Vù!"

Phù văn lấp lánh, Thôn Thiên Tước triệu hồi lại mỏ chim và bắt đầu chữa trị thương thế. Năm xưa sau khi nó tiến hóa thành sinh linh thuần huyết thì sinh cơ dồi dào như biển, rất khó bị đánh chết, cho nên đây cũng là vốn liếng để nó kiêu ngạo.

Sinh linh hình người của Nam Vẫn Thần Sơn, Cùng Kỳ và sinh linh hình người của Nghi Sơn cũng giật mình, sự mạnh mẽ của ông lão này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, quá kinh khủng rồi, nhất định sẽ xảy ra một hồi ác chiến.

"Ta đi...." Ba chữ cuối cùng vang tới, Tế Linh khô héo dần, dây leo già và những phiến lá bắt đầu thiêu đốt hóa thành tro bụi, không ngừng bay lả tả trên không trung.

Đồng thời cũng có từng trận mưa ánh sáng thật lớn bay xuống mặt đất rơi vào trong đầm nước và trong bùn đất. Mắt thường có thể thấy được sinh trưởng nhanh chóng ra một tầng cỏ xanh, sinh cơ bừng bừng.

Nó già đi và chết ở đây, trở về lại đại địa, được sinh ra từ cái sân nhỏ lúc Thượng Cổ và nay cũng chết ở nơi này.

Vô tận mưa ánh sáng bay lượn, rất nhiều người giang hai tay ra, miệng há rộng hít thở tiến hành gột rửa, đây chính là mưa Thần Linh, cho dù chờ thêm mấy kiếp nữa cũng khó mà gặp được.

"Tế Linh đại nhân!"

Mọi người của Bổ Thiên Các nắm chặt nắm đấm, âm thanh vang vọng cả đất trời ẩn chứa bi thương thế nhưng cũng không thể thay đổi được kết cục đã định này.

"Tiền bối!" Nhóc Tỳ nói nhỏ, nhìn thấy Tế Linh kết thúc như thế khiến trong lòng nó rất khó chịu, rồi chợt nhớ tới khoảng thời gian tu hành và ngộ đạo dưới Lão Đằng.

Giữa bầu trời, một cái hồ lô màu xanh lóng lánh tràn ngập từng tia khí Hỗn Độn, được một màn ánh sáng bao quanh và đang trôi nổi, đây chính là Thần Chủng và cũng là vật duy nhất mà Tế Linh lưu lại.

Cùng Kỳ là người đầu tiên đưa tay chộp về trước, chúng nó đến đây vốn là vì cướp đoạt Thần Chủng này, hiện tại đã là vật vô chủ và trôi nổi trước mắt thì làm sao không động tâm được?

Cùng Kỳ cả người đỏ như máu, nó vừa giống hổ lại vừa giống trâu. Miệng rộng đầy răng nanh rất giống hổ dữ, mà con mắt và cái sừng trên đầu lại giống như trâu điên, vô cùng hung mãnh.

Cả người nó mọc ra một bộ lông như là lông nhím, từng cọng sắc bén, toàn thâm màu đỏ sậm như được tắm rửa qua máu tươi rồi lại khô cạn, sát khí vô cùng kinh khủng.

Ngoài ra, nó còn có một đôi cánh giống như là ma dực đỏ tươi và khủng bố, chỉ cần chấn động là cả thiên địa nứt toát. Một cặp mắt màu xanh ngát giống như quỷ thần vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn người khác một chút là khiến hồn phách chao đảo.

"Đáng lẽ Tế Linh phải chết từ lâu rồi, kéo dài hơi tàn tới hiện tại mà cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được cổ giáo suy bại này, Thần Chủng phải thuộc về ta!"

Tốc độ của nó vô cùng nhanh, hai cánh giương ra, sấm gió mãnh liệt khiến người khác sợ hãi, phù văn nhấn chìm cả thiên địa vô cùng rực rỡ thế nhưng lại mang theo ánh sáng màu máu ngăn cản những người bên ngoài lại.

"Cút!"

Ông lão tóc xám hét lớn, Kiếm Gãy cầm trong tay liền bổ ra một mảnh phù văn leng keng vang vọng. Bộ lông như lông nhím của Cùng Kỳ được tế luyện thành một kiện bảo cụ nổ tung lập tức, vô số thần châm màu đỏ đậm bay lượn suýt chút nữa đã thương tổn đến đám người Thôn Thiên Tước.

Tranh đấu kịch liệt, đại chiến khủng bố, hai người nhanh chóng va chạm rồi phụt một tiếng, Cùng Kỳ kêu lên thảm thiết, một chiếc móng vuốt màu máu còn to hơn cả dãy núi bị chém đứt rơi xuống mặt đất, máu tươi tuôn trào.

Mọi người hoảng sợ, ngay cả đám Chí Cường Giả giữa bầu trời cũng biến sắc, biểu hiện của ông lão tóc xám quá đáng sợ và khiến người khác sợ hãi, làm trọng thương Thôn Thiên Tước rồi chém đứt cánh tay Cùng Kỳ, chuyện này quá kinh người.

"Ầm!"

Quỷ Gia ôm hồ lô màu xanh vào trong lòng, trên mặt mang theo vẻ thương cảm, nói: "Gặp lại ... Sẽ không còn được gặp lại nữa rồi, ngươi đã làm rất tốt, thật khiến ta phải hổ thẹn. Bổ Thiên Các ta không còn được ngươi thủ hộ nữa rồi."

Những lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều hoảng sợ, hắn đến cùng là ai đây? Làm sao lại nói ra những lời như thế?

Đặc biệt là đệ tử của Bổ Thiên Các thì càng chấn động hơn, ý tứ trong lời nói của ông lão khiến tim bọn họ đập nhanh hơn, quả thật không thể tin được, đây là Tổ Sư sao?

"Ngươi đến tột cùng là người phương nào?!" Thôn Thiên Tước hét lớn.

Cùng Kỳ cũng trợn tròn con mắt to xanh của mình, sát khí tràn ngập, nói: "Ngươi đến cùng là ai?"

Tuy đã đoán ra được thế nhưng bọn họ vẫn muốn chứng thực lại, đây cũng quá đáng sợ, thân phận và địa vị của ông lão có hơi đáng sợ.

"Ta là ai?" Ông lão tóc xám tự nói, ánh mắt mang theo vẻ mê man, sau đó sáng rực bắn ra hai vệt thần quang bắn tan đám mấy trên bầu trời, nói: "Ta là một kẻ bị ruồng bỏ, khai sáng ra Bổ Thiên Các!"

"Cái gì?!" Mọi người nghe thế thì kinh ngạc, thân thể đều run lên, quá kinh khủng, lão là Tổ Sư khai phái ra Bổ Thiên Các?

"Ngài đúng là... Giáo tổ của chúng ta?"Thanh âm các chủ Bổ Thiên Các, Mộ Viêm, Liễu Lão run run. Chuyện này khiến người ta chấn động và không thể nào tin được nữa.

Mà những sinh linh khác lại cảm thấy sợ hãi. Chuyện này cần phải có một nhân vật đáng sợ cỡ nào đây, tự tay sáng lập ra vùng Tịnh Thổ này, thế mà nay lại còn ở nhân gian? Rất không chân thật, rất hư ảo!

Rất nhiều sinh linh đều bị dọa cho sợ phát khiếp, tấn công tới nơi đây để nhận lấy được cơ duyên, đến cùng là phúc hay họa?

Trên chín tầng trời, đám người sinh linh hình người của Nghi Sơn, Cùng Kỳ, sinh linh của Nam Vẫn Thần Sơn, Thôn Thiên Tước khiếp sợ rồi trở nên dễ hiểu, chẳng trách lão già này lại mạnh mẽ như thế, vậy mà là nhất đại Thủy Tổ khai sáng ra Bổ Thiên Các, hắn chính là nhân vật nổi tiếng từ Thượng Cổ, là một đại bá chủ, tu vi như thế thì cũng coi như bình thường.

Phía dưới, mọi người của Bổ Thiên Các vô cùng kích động, Thủy Tổ còn sống? Cái gì mà gọi là Thượng Cổ linh dị đó chính là ông ta! Rất nhiều người rống to nhịn không được mà hét dài lên, nước mắt rơi lã chã.

"Tổ Sư, giết hết bọn họ, báo thù cho Tế Linh đại nhân!"

"Không để cho bọn họ chạy thoát, nhất định phải giết hết!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Có người gào khóc.

Nhóc Tỳ đứng trong đám người cũng khá giật mình, Quỷ Gia vậy mà lại là Tổ Sư Bổ Thiên Các? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trở nên xám ngắt, trước kia khi nào cũng bị ông lão này đi theo, nửa đêm tỉnh giấc cũng nhìn thấy ổng, nó từng xem đối phương là cái giá treo đồ, móc cả đồ lót của mình lên thân lão.

"Hắn là một kẻ bị ruồng bỏ, đến tột cùng là bị môn phái nào ruồng bỏ đây?" Nhị Ngốc Tử lẩm bẩm, từ tận đáy lòng bốc lên khí lạnh, không ngừng sợ hãi.

"Chuyện này... Cũng quá kinh người, Thủy Tổ của Bổ Thiên Các đã xuất hiện?!" Đại Hồng Điểu sợ hãi, run run một cái.

Thời khắc này, chiếc vòng thần sau đầu sinh linh hình người của Nghi Sơn lấp lánh phù văn như là gặp phải đại địch, hắn từng là Tế Linh của Tiểu Tây Thiên, biết được một số bí ẩn Thượng Cổ và biết rõ cấp bậc Thủy Tổ mạnh mẽ như thế nào.

Vẻ mặt sinh linh hình người của Thần Sơn cũng nghiêm túc lại, thu lại đại lộ kim quang dưới chân, trong tay bỗng xuất hiện một bảo cụ màu vàng, đây chính là một cây Kim Cốt Phiên (cây cờ bằng xương màu vàng).

Ngay cả Thôn Thiên Tước và Cùng Kỳ cũng không cần phải nói, mắt lộ vẻ hung dữ, chiến huyết cả người sôi trào, phù văn thiêu đốt và tăng tinh khí thần tới cảnh giới cực điểm.

Trạng thái của ông lão tóc xám rất không ổn định, lúc tỉnh lúc mê, ông ta lắc đầu dữ dội rồi sau đó lại mở mắt ra, nhân lúc còn tỉnh táo đột nhiên ném mạnh Thần Chủng hồ lô kia đi.

"Vù!"

Trong hư không bỗng xuất hiện một gợn sóng màu vàng giống như là thông đạo mang theo hồ lô đi rất xa chui vào cuối chân trời.

"Ngươi cắm rễ ở đâu thì tương lai Bổ Thiên Các cũng sẽ sống lại ở nơi đó, nhà có thể hủy diệt thế nhưng truyền thừa vĩnh viễn không bao giờ tuyệt!" Ông lão tóc xám mở miệng, âm thanh không cao nhưng chấn động cả bầu trời.

Mọi người của Bổ Thiên Các xúc động đồng thời hô to lặp lại câu nói này, như là nhìn thấy một hi vọng vô cùng xán lạn.

"Lão khốn nhà ngươi..." Sinh linh hình người của Nam Vẫn Thần Sơn giận dữ, chẳng lẽ lại mất đi Thần Chủng rồi hay sao?

Thôn Thiên Ma Tước giương cánh như muốn đuổi theo.

Sinh linh hình người của Nghi Sơn và Cùng Kỳ cũng vọt lên truy đuổi theo hướng hồ lô màu xanh kia.

Con mắt của ông lão tóc xám trống rỗng, Kiếm Gãy trong tay xoay chuyển vẽ trong hư không một phù văn không tên phong ấn bầu trời giam cầm tứ phương khiến cho bọn họ không cách nào rời đi được.

"Chém chết lão quỷ này!"

Chiến đấu đáng sợ nhất bùng phát, tứ đại sinh linh đồng loạt ra tay công kích về phía Thủy Tổ Bổ Thiên Các.

"Đi đi, tương lai lại xây dựng Bổ Thiên Các." Ông lão tóc xám nhìn về mọi người bên dưới, giọng nói của ông ta vô cùng cô đơn và cũng có vẻ uể oải, còn có hy vọng, hàm chứa quá nhiều thứ.

"Không được thả một ai, giết toàn bộ bọn chúng!" Cùng Kỳ, Thôn Thiên Tước quát lớn.

"Đi, chúng ta rời đi!" Các chủ Bổ Thiên Các quát lên dẫn mọi người đột phá vòng vây, hắn biết trạng thái của Thủy Tổ không tốt, khi tỉnh khi mê, như vậy rất có thể sẽ xảy ra vấn đề nên không thể ở lâu được.

Đại chiến kịch liệt giữa bầu trời bùng phát, mưa máu văng tung tóe, bả vai của ông lão tóc xám bị vồ mất miếng thịt khiến ông ta phát điên, con mắt tuy rằng trống rỗng thế nhưng sát khí lại hừng hực đến tận cùng.

"Bùm!"

Lão ta vung Kiếm Gãy lên chặt đứt một cánh tay của sinh linh hình người đến từ Nghi Sơn, xuyên thủng vùng phong ấn rơi xuống bên dưới.

"Giết!"

Ông lão nhuốm máu, sau lưng lại bị đánh phải một đòn, mà kiếm của lão ta càng dữ dội hơn, giống như một luồng ánh sáng quỷ dị từ ngoại vực chiếu xuống, thế tiến như chẻ tre.

"Phụt phụt" liên tiếp vang lên, Cùng Kỳ gào thét, một cánh tay nó bị chém đứt rơi xuống dưới, tiếp theo Thôn Thiên Tước hót vang, một bên cánh bị chém đứt lại rơi rớt xuống dưới. Mà cẳng chân của cường giả đến từ Nam Vẫn Thần Sơn thì chợt mát lạnh, máu tươi phụt lên, cái cẳng chân rơi xuống dưới.

Ông lão uy mãnh đến dọa người, từ sau khi bị thương thì liên tiếp đánh trọng thương bọn họ, một thanh Kiếm Gãy đánh đâu thắng đó!

"Huyết nhục sinh linh thuần huyết nhen, ta phải cắn một miếng mới được!" Trên mặt đất, Nhóc Tỳ nói, nó vô cùng hận đám sinh linh trên trời kia, mà khối bảo dược huyết nhục này cũng có sức hấp dẫn rất lớn.

Mọi người của Bổ Thiên Các đang phá vòng vây, Nhóc Tỳ bắt đầu lui lại, rất muốn vác đi cái cẳng chân kia thế nhưng nó chỉ dám tưởng tượng chứ không dám làm bậy.

Đột nhiên, Tiểu Tháp cao không tới một tấc trắng bóng như ngọc đột nhiên phát sáng, 'chíu' một tiếng liền bay ra ngoài, quang ảnh lóe lên nuốt lấy cánh tay của sinh linh Nghi Sơn, rồi lại lóe lên lần nữa tiếp tục nuốt lấy cánh tay của Cùng Kỳ, cánh của Thôn Thiên Tước, cẳng chân của sinh linh Nam Vẫn Thần Sơn.

Nhóc Tỳ trợn tròn con mắt liếc nhìn xung quanh thì phát hiện không ai nhìn thấy chuyện này, trái tim nhỏ của nó không ngừng đập loạn xạ lên và nhanh chân bỏ chạy không dám tới gần khu vực này nữa, nó sợ cơn điên của những tên trên trời kia.

Xoẹt một tiếng, vầng sáng trắng toát lóe lên, Tiểu Tháp lại trở về, giống như người đã ăn no căng bụng, thân tháp căng tròn và yên lặng không một tiếng động gì, cũng không có chuyển động nào.

Những chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, đám người Thôn Thiên Tước, Cùng Kỳ đang trên không trung đang triệu hoán lại những phần bị chém đứt thế nhưng lại không cảm ứng được, tất cả biến sắc rồi sau đó phát điên lên.

Bọn họ có thể gắn liền những đoạn bị đứt rời nên không sợ bị chém đứt, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt mà không thấy bóng dáng những đoạn bị chặt đứt kia đâu.

"Ai?" Tứ đại sinh linh tức giận, chuyện buồn cười gì thế này, tay chân cánh vuốt thế mà lại mất tiêu rồi, sao mà chịu nổi được chứ?

Bọn họ cảm thấy trong bóng tối nhất định có một Chí Cường cao thủ mạnh mẽ đang ẩn núp, đã đánh cắp những thứ này nên lập tức giận dữ.

Ông lão tóc xám đánh giết, Kiếm Gãy uy mãnh vô cùng phát sáng óng ánh chói mắt.

Thế nhưng đúng lúc này, chuôi cổ kiếm cắm vào nơi đầu ông ta chợt rung nhẹ phát ra một đoàn ánh sáng mông lung, lập tức thân thể ông ta lảo đảo, từng tia từng tia máu đen từ đầu phụt ra.

"Đi!'

Các chủ Bổ Thiên Các, Mộ Viêm, Liễu Lão mắt thần như điện, thấy cảnh ấy thì bọn họ rốt cuộc cũng biết Thủy Tổ mạnh mẽ như thế nhưng vì sao lại nói bọn họ bỏ chạy, một là do thần trí của ông ta có vấn đề, hai là chuôi cổ kiếm đang cắm trên đầu kia thật sự là một tai họa lớn.

Là người phương nào đã gây nên chuyện này? Xuyên một thanh kiếm qua đầu lâu của Thủy Tổ, chuyện này quả thật đáng sợ, chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy toàn thân lạnh lẽo rồi.

"A..."

Thủy tổ Bổ Thiên Các gào thét, đầu tóc xám rồi bời, lão rút từng tấc từng tấc một chuôi cổ kiếm trên đỉnh đầu ra, leng keng vang vọng, máu đen không ngừng chảy xuống.

"Giết!" Tứ đại sinh linh thấy thế thì đồng thời xông về phía trước.

"Grừ!"

Ông lão rống to y như là Ma Thần, một tiếng ầm vang, ánh sáng của thanh Kiếm Gãy trong tay càng thêm rực rỡ giống như một vầng thái dương, ông ta và binh khí ngưng kết thành một thể đối kháng cổ kiếm.

"Giết!"

Một tiếng rống to, con mắt trống rỗng của ông ta bỗng nhiên xuất hiện một tia hào quáng, lão vồ giết về tứ đại sinh linh, Kiếm Gãy rực cháy chém giết tứ phương.

Trong lúc nhất thời, nơi này có lông chim bay tán loạn, móng vuốt đứt rời, máu tươi tung tóe.