Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1656: Cơ hội của trận chiến cuối cùng




Bên ngoài tường thành đứng một loạt bóng người, tựa như là từng ngọn núi lớn đứng sừng sững nơi đó, không phải thân hình to lớn mà là khí thế hùng hồn.

Mỗi một người đều mạnh mẽ tới đáng sợ đứng nơi ấy, lạnh lùng như vực sâu lạnh giá, tựa như giết thẳng từ dưới địa ngục lên, giãy khỏi gông xiềng và tái hiện ở nhân gian.

Đây là một đám Ma thần, từng người đều rất khùng khiếp, sát khí ngập trời!

"Ra đây đánh một trận nào, sẽ chém bay đầu lâu của ngươi!" Người trẻ tuổi dưới tường thành kia lần nữa quát lớn, trong tay giơ lên thiên mâu chỉ thẳng Thạch Hạo nơi phương xa.

Sa mạc rộng lớn vô ngần.

Những người này đã ra khỏi Thiên uyên và đứng thành hàng phía trước khiến cho hư không vặn vẹo theo, đó là do khí thế đầy mạnh mẽ gây nên!

Thiên uyên có thể ngăn cản bước chân của sinh linh Bất hủ thế nhưng lại không thể giam cầm với lĩnh vực Nhân đạo, mọi người đều có thể bước qua.

Thạch Hạo cười tươi mang theo sát cơ, trước đây không lâu hắn còn dám chém giết với An Lan, lúc này há lại sợ đám người bên dưới?

Một số người trên tường thành trầm mặc, bọn họ không hề muốn tái chiến, hy vọng có thể cướp lấy hòa bình trong vài trăm năm, không muốn lại sát phạt nữa. Bởi vì, sự mạnh mẽ cùng với hung hãn của dị vực đã rõ như ban ngày rồi!

Hiện giờ mọi người đều hi vọng, mấy trăm năm sau sẽ có viện quân xuất hiện, đám cường giả bí ẩn ngày xưa kia sẽ xuất quan đi chém giết.

Trước đây không lâu bọn họ còn trơ mắt nhìn cửa thành Đế quan bị An Lan hủy diệt, một bàn tay vụt ngang trời cao khiến mấy vạn cường giả chết đi.

Loại thảm kịch đó khiến không ít người ớn lạnh sợ hãi đau đớn, cường giả chết đi kia có người là phụ huynh, là thân nhân của bọn họ.

Chỉ là, một hiện thực tàn khốc đang bày thẳng trước mặt, đạo hạnh ở phía dưới kia thấp nhất cũng là sinh linh thuộc cảnh giới Độn Nhất, còn lại là Chí tôn, đều đứng ở đỉnh cao Nhân đạo.

Mà trong Đế quan này, có mấy vị Chí tôn?!

Rất nhiều người hữu tâm vô lực, đạo hạnh kém xa, dù cho rất muốn giết địch thế nhưng lại không đủ tư cách.

Ngoài ra cũng có vài người cảm thấy bất an trong lòng, sinh linh Bất hủ kia sẽ tới sao?

Nên biết, đại kích bằng đồng kia nằm ngang trong Thiên uyên, muốn xây dựng một con đường để đưa tu sĩ cấp bậc Tiên đạo xông qua.

Mà bên trên đại kích kia lại có một sinh linh Bất hủ đang chần chờ, mặc dù không cách nào xông qua Thiên uyên nhưng ai mà dám đảm bảo hắn sẽ không qua được đây.

"Ta chắc chắn hắn không trả giá bằng máu đâu. Cơ bản không thể nào qua được đây, Thiên uyên đã phong tỏa Biên hoa, Bất Hủ giả không cách nào đặt chân qua đây được." Mạnh Thiên Chính nói.

"Vạn nhất qua đây thì sao?" Kim thái quan mở lời.

"Nếu như hắn trả giá bằng máu qua đây thì ta có thể chém hắn!" Mạnh Thiên Chính lên tiếng.

Ầm!

Lần này tựa như đã đốt cháy ngọn lửa trong lòng mọi người, từ khi bắt đầu cho tới hiện tại, tuy rằng Đế quan chưa hề bị công phá thế nhưng mọi người lại rất áp lực và đầy thấp thỏm, Mạnh Thiên Chính vừa nói ra câu này thì khiến rất nhiều người run rẫy, luồng máu trong lồng ngực lại đang nóng dần lên và sục sôi không ngừng.

"Giết bọn họ!" Có thống lĩnh hét lớn.

"A ha, một đám bại trận thì cũng chỉ biết rụt đầu rụt cổ trong thành mà thôi, xem chúng ta phá quan như thế nào nè, giết sạch bọn chúng!"

Bên dưới tường thành chợt có Chí tôn hét lớn, vóc người trung đẳng thế nhưng lại mang theo khí thế khiếp người vô cùng, tựa như là một tòa Ma sơn trấn áp thiên địa mệnh mông, đứng sừng sững ở phía trước tường thành.

Người này có mái tóc màu xanh, trên trán có một ít đạo tắc cùng hoa văn kèm theo khí hỗn độn, sức mạnh kinh khủng tản ra ngoài. Trên người hắn là bộ giáp trụ màu xanh mạnh mẽ không gì sánh được.

Chí tôn, là một tu sĩ mạnh mẽ tới phi thường, đứng ở trên đỉnh cao nhân loại, có thể dõi mắt trông xuống quần hùng Đế quan bên này.

Ầm!

Sau lưng hắn xuất hiện một chiếc túi da được luyện chế từ hơn vạn tấm da thú, có thể phun nuốt vạn vật, có thể phá tan kết giới, loại bỏ hào quang Tiên đạo.

Chính là túi Càn Khôn, vốn là thuộc về cửu Thiên nhưng sau này lại thất lạc vào tay dị vực, trở thành lợi khí giết người cho bọn họ.

Binh khí Tiên đạo này bắt nguồn từ cửu Thiên thành ra không bị Thiên uyên cản trở, cho nên mới có thể mang qua đây được.

Lầu tường thành Đế quan sụp đổ, tường thành rạn nứt, quả thật đây chính là cơ hội tốt nhất để phá quan, nếu như lấy túi Càn Khôn đánh giết thì nói không chừng rất có thể sẽ trăm nhìn vạn đại quân của dị vực tiến quân sang được bên này.

Rất nhiều người đều toát mồ hôi lạnh, vốn cho rằng cuộc đại chiến đã kết thúc, tính huống bết bát nhất là bế quan không ra ngoài, tử thủ tới cùng thì có thể giữ vững.

Nhưng giờ nhìn lại, cơ bản không đẹp đẽ như thế, không những nguy cơ vẫn còn mà còn rất không ổn nữa!

"Đám giun dế, tòa thành này mà bị phá thì chính các ngươi cũng sẽ mất mạng mà thôi, tàn sát sạch thành này, giết trọn toàn bộ!" Một vị Chí tôn khác lên tiếng.

Hắn với một thân giúp trụ màu đen lấp lánh ánh đen, vóc người khỏe khoắn tựa như là một con hắc long với khí tức bàng bạc, đứng sừng sững nơi ấy và nhìn về phía bên này.

Lại là một vị Chí tôn, bên trên đỉnh đầu có một chiếc Tử Kim chùy, tuy rằng không đầy đủ thế nhưng lại tản ra khí tức Tiên đạo, lưu chuyển sức mạnh vô thượng.

Rất nhiều người đứng trên tường thành nhễ nhại mồ hôi, thân thể lạnh lẽo.

Bên dưới tường thành đứng một loạt sinh linh, mấy chục bóng người, không chi Độn Nhất mà là Chí tôn mới là chủ lực, là những cao thủ mà những tu sĩ Đế quan cũng phải thán phục.

Đồng thời, những người này cầm trong tay tiên binh nữa! Có thể ngăn cản ư?

"Có dám đánh một trận không?"

Bên dưới có người cười lớn đầy ngông cuồng, xem thường toàn bộ tu sĩ trong Đế quan.

Dù cho trước đây không lâu An Lan đã chịu đôi chút thiệt thòi, gặp phải sự ngăn cản không cách nào tưởng tượng được ngay trước Đế Quan này thì sinh linh của dị vực vẫn tràn đầy lòng tự tin.

Bởi vì bọn họ biết, đó là điều ngoài ý muốn, đại pháp Hắn hóa tự tại đã biến ra sinh linh không thuộc về thời không này, phù dung chớm nỡ, chung quy sẽ biến mất.

Hiện giờ bọn họ bắt đầu phá quan, ai có thể ngăn cản?

Sau lưng bọn họ có sinh linh Bất hủ đang ngó nhìn, còn có cả Vô Thương, Du Đà, An Lan tọa trấn, ai có thể chống đỡ chứ? Không một ai có thể ngăn cản!

"Dám ra đây ư, giết sạch các ngươi!" Bên trong sa mạc vô ngần, dù cho là những gương mặt trẻ tuổi kia cũng đang khiêu chiến, chỉ trỏ toàn bộ tu sĩ trên tường thành.

Nếu như chỉ mỗi mình Chí tôn thì cũng htôi đi, thế nhưng ngay cả nhân vật tiểu bối mà cũng dám gây hấn hàm hồ khiến cho một ít thống lĩnh trên tường thành tức giận, ước ao có thể lao xuống chém giết cho thật sảng khoái.

Thế nhưng mà, cái được gọi là tiểu bối kia thực lực cũng chẳng hề yếu chút nào, quả thực đều có thể gọi là đại cao thủ, đều đang là cảnh giới Độn Nhất!

"Ầm ầm!"

Lúc này, phía trước Đế quan lại có ánh sáng binh khí lóe lên, cũng là tàn khí thế nhưng lại mang theo hào quang Tiên đạo, đồng dạng cũng muốn tiến công Đế quan.

Tình thế vô cùng nguy cấp!

"Ai dám ra ngoài với ta chiến một trận." Mạnh Thiên Chính mở lời.

Trên tường thành liền yên tĩnh lại.

Mạnh Thiên Chính muốn ra khỏi thành, muốn nghênh chiến, như thế rất là nguy hiểm.

Rất nhiều người đều hiểu rõ, nếu muốn bảo vệ Đế quan thì cần phải liều mạng, bởi vì, đối phương đã vận dụng binh khí Tiên đạo, rất có thể sẽ phá tan bức tường thành đã xuất hiện vết nứt bên trên kia.

Dù cho tiên trận trong thành đã được kích hoạt thế nhưng hơn nửa vẫn gặp phải nguy hiểm.

Mạnh Thiên Chính muốn đi hóa giải tai ách, muốn chống địch đang đứng trước tòa thành kia.

"Con!"

Thạch Hạo lên tiếng rồi nhanh chân bước về trước, hắn là người đầu tiên đánh vỡ sự yên tĩnh, muốn ra khỏi thành chiến một trận.

Tất cả mọi người đều ngó lại, hoàn toàn chính xác, trước đây không lâu Thạch Hạo đã lập xuống công lao bằng trời, đã ngăn chặn được An Lan, là công lao cái thế.

Thế nhưng, giọt máu kia đã biến mất mà hắn còn muốn xuất quan để chiến một trận? Không sợ Chí tôn dị vực tới ngăn cản và giết chết ư?

Mạnh Thiên Chính than nhẹ, hắn không muốn mang Thạch Hạo ra ngoài vì sợ thiên tài này sẽ bị giết chết ngay trước Đế quan, thế nhưng cũng không khuyên bảo gì cả vì hắn đã tự có quyết định của mình, vào thời khắc quan trọng thì sẽ duổi Thạch Hạo về lại Đế quan.

Dù sao, phía đối diện kia cũng có một vài người trẻ tuổi xuất kích, có thể để Hoang lên trước cũng được.

"Thủ thành không tốt hay sao?" Kim thái quân mở miệng.

Bà không thể không nói, bởi vì Chí tôn trong thành có hạn, cũng chỉ có vài người mà thôi, và bà là một trong số đó.

"Được rồi, đã bị ép tới một nước này thì ta cũng muốn chiến một trận." Vương Trường Sinh với dáng dấp của một người thiếu niên đẹp trai tuyệt luân lên tiếng.

Rất nhiều người giật mình, dù cho là Thạch Hạo cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ!

Trong mắt Thạch Hạo thì Vương gia cùng Kim gia đều đáng ghét như nhau, thậm chí hắn còn nghi ngờ bọn họ có ý đồ xấu nào đó nữa, thế nhưng hiện tại Vương Trường Sinh lại muốn ra nghênh địch?

"Ta cũng đi!"

Một ông lão lên tiếng, ngày thường đều ẩn cư ở tổ đàn trong thành, là Vô Địch giả bên trong Đế quan và hiện giờ muốn xuất thủ.

Tiếp đó lại có một ông lão bước lên, muốn giương kích chiến địch thủ.

Việc này khiến người khác kinh ngạc, bởi vì không một ai biết lão cả, vả lại còn là một vị Chí tôn luôn ẩn mình.

Kim thái quân nhíu mày thế nhưng không thể không cất bước được, người khác đều muốn rời khỏi thành để nghênh chiến, bà là một trong số ít Chí tôn nơi đây thì không có lý do gì để lùi bước cả.

"Chúng ta cũng đi!"

Một ít đại thống lĩnh quát lớn muốn đi theo ra khỏi thành.

Bên trong đám người ngoài thành kia cũng có tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, đạo hạnh xê xích không nhiều so với những thống lĩnh trong thành này, cho nên những người này cũng muốn xuất chiến.

"Thạch Hạo, tiếp kiếm thai!" Thanh Y la lớn, trả kiếm thai Đai La lại để hắn phòng thân.

Xoẹt!

Một mảnh hào quang lấp lánh, những người này xuất quan và tiến vào trong sa mạc vô ngần.

"Ha ha, các ngươi vậy mà cũng dám ra luôn à, đây chẳng phải là muốn chết ư?" Có người cười ha hả đầy ngạo mạn.

Giây lát đó, trong thiên địa hừng hực sát khí, gió mạnh cuồn cuộn, một đám sinh linh của dị vực với ánh mắt lạnh lẽo tựa như những con dã thu tập trung vào con mồi, ai nấy đều nhìn chằm chằm nơi cửa thành.

"Ta đã nói rồi, nếu như muốn quyết chiến như thế thì những cao thủ mà các ngươi tự xưng hô kia đều là gà đất chó sành mà thôi, tất cả sẽ bị chém sạch sành sanh!"

Có người của dị vực khinh bỉ mang theo thần thái lộ liễu lên tiếng, lời nói rất là ngông cuồng.

Hoàn toàn chẳng để tu sĩ của Đế quan vào mắt gì cả.

"Chúng ta cũng tới!"

Bên trong Thiên uyên có một ít người bước ra, từ già tới trẻ chẳng hề thiếu ai, tất cả đều là cao thủ, có người Thạch Hạo nhận biết và cũng có người xa lạ.

Có vài người với cặp mắt thèm khác nhìn chằm chằm Thạch Hạo, tất cả tới đây đều vì hắn, mục đích là săn giết.

"Người trẻ tuổi, may mắn sẽ không bám trên người ngươi nữa đâu, đã tới rồi thì cũng không nên về nữa." Có ông lão lạnh lùng nói.

Đó là Chí tôn, ngay cả đám nhân vật như vầy cũng muốn xuất thủ đánh gục Thạch Hạo, không cho hắn cơ hội trưởng thành.

"Tới đây nào, trước hết nên cho ta mượn đầu lâu của ngươi chơi một lát đã!" Mạnh Thiên Chính lên tiếng chỉ thẳng mặt tên Chí tôn kia.

"Tên nào muốn giết ta?" Thạch Hạo hỏi dò.

"Ta!"

"Ta!"

...

Giây lát đó, một đám sinh linh đứng trước Đế quan lên tiếng.

Từ già tới trẻ, thậm chí là cả Chí tôn cũng không hề che giấu gì nữa, ai cũng muốn chém giết Thạch Hạo.

"Đã muốn giết ta thì cũng nên rửa sạch cái cổ mình trước thì hơn, sau đó thì bò lại đây nhé!" Thạch Hạo khiêu khích, khiến tu sĩ của Đế quan trợn tròn mắt.

Xoẹt!

Bên trong Đế quan lại có một vài người ra ngoài, đi vào bên trong khu chiến trường này.

Trong nhóm này có một ít người trẻ tuổi, đều là những con cháu tinh anh trong Đế quan.

"Ngươi ra đây làm gì?" Kim thái quân nhíu mày, bởi vì bà phát hiện ra Kim Triển.

"Con cũng muốn chiến một trận với đám đối diện kia!" Kim Triển lên tiếng, hắn có gút mắc trong lòng, ngày đó thua trong tay Thạch Hạo nên vẫn luôn khát cầu một trận chiến để chứng minh bản thân.

Hoặc là, hôm nay chính là trận chiến cuối cùng ở Biên hoang này, Thạch Hạo đã lập xuống đại công hiển hách nhưng hắn cũng chưa một lần ra tay, chưa từng đại chiến với sinh linh dị vực.

Nếu như cuộc chiến Biên hoang này kết thúc và cứ thế trở lại cửu Thiên, vậy hắn còn mặt mũi gì nữa chứ?

Hắn vẫn luôn được coi là thế hệ trẻ tuổi đầy kiệt xuất, được Kim gia coi trọng và bồi dưỡng như người tướng lĩnh, nếu không phải bị Thạch Hạo giương kích thì tương lai sau này hắn chắc chắn sẽ trở thành người chỉ huy các cường giả trẻ tuổi trong thiên hạ!

Hiện tại, hắn muốn chứng minh chính mình, muốn tiến hành một hồi đại chiến đỉnh cao ngay ở Đế quan này!

Vương Hi cũng xuất hiện, áo trắng tung bay bước vào trong sa mạc vô ngần.

Ngoài ra, đám người như Thác Cổ Ngự Long, Thập Quang vương, Trích Tiên, Đại Tu Đà, tiểu Thiên vương... đề tới, những nhân vật thiên kiêu của đương đại cũng muốn tiến hành trận chiến cuối cùng này.