Hoa dâu lửa nở rộ trôi dạt theo gió cuốn.
Cả trời đều là mưa hoa màu đỏ, cánh hoa bóng loáng như thủy tinh và đỏ tươi như bị nhuốm máu không ngừng bồng bềnh xuống dưới.
Thạch Hạo giang tay như muốn nắm lấy thứ gì đó thế nhưng chẳng có gì cả, những cánh hoa đỏ sậm rơi xuống và vỡ nát hóa thành mưa ánh sáng.
Phía trước Thiên uyên, ngay giữa sa mạc vô ngần, bên dưới khí tức của Vương Bất hủ đang ngập tràn lan tỏa, gì mà cánh hoa, gì mà Hỏa Tang thụ, phàm là những thứ rơi xuống thì đều hóa thành mưa bụi.
Thạch Hạo hét dài tựa như dã thú bị thương, mái tóc đen đầy đầu rối loạn, hai mắt đỏ ngầu, luồng bi phẫn không ngừng được phát tiết.
"A..."
Hắn hét lớn đầy oai hùng khiếp người, cả người hóa thành một vệt sáng giết thẳng tới trước khiến cả trời cao vạn cổ chấn động theo!
Thời khắc này, khí tức của hắn là tuyệt thế, là mạnh mẽ, không gì sánh được, sức chiến đấu tuy rằng đang suy yếu thế nhưng vẫn có thể tiếp tục chiến một trận với Vương Bất hủ!
"An Lan, ngươi nạp mạng đi!" Thạch Hạo hét lớn, khí thôn vạn dặm, khí tức hủy diệt lan tràn.
Hắn chém thẳng ra một chiêu kiếm, bổ ra đại dương màu đỏ kia như muốn tiến vào bên trong Thiên Uyên đầy hỗn loạn ấy, muốn chặn đứng An Lan và muốn đoạt lại Tội châu.
Nơi đó có hậu nhân Tội huyết, có hậu duệ của phong Vương giả, càng có người mà hắn đang để tâm!
"Giết!"
Thạch Hạo dùng hết mọi khả năng, một chiêu kiếm chém đoạn Thiên uyên, quá mức ngông cuồng khủng khiếp, cũng chính vì thế nên đã phải trả cái giá cực cao, nơi đó là đại dương của trật tự.
Quy tắc đầy trời, xích thần đan dệt, đỏ tươi khắp chốn tựa như là biển máu cuồn cuộn, chỉ vừa mới tiếp cận thì hắn đã gặp phải việc cắn trả.
Phụt!
Thạch Hạo ho ra đầy máu tươi, tuy rằng hắn đã chém ra Thiên uyên, đã nhìn thấy được bóng lưng của An Lan thế nhưng bản thân cũng phải đánh đổi rất nhiều.
"Rầm!"
Đỉnh lớn ngang trời quây vòng quanh hắn, sinh linh bên trên đỉnh đầu lơ lửng Vạn vật mẫu khí không ngừng kết ấn và tạo thành một vùng độc lập ngăn cách lấy biển trật tự đang hỗn loạn kia.
Hắn đang hộ pháp giúp Thạch Hạo!
Ầm ầm!"
Du Đà, An Lan phản kích, bọn họ muốn tiến về lại dị vực thế nhưng khi thấy Thạch Hạo dám xông lại thì toàn lực xuất thủ.
Đồng thời, đáng sợ nhất chính là, năm tờ pháp chỉ không ngừng phát sáng và cuồn cuộn ra uy thế vô thượng, đó là tổ thuật của Vương Bất hủ đang được giải phóng, vang dội cả cổ kim.
Có Vương Bất hủ âm thầm ở lại dị vực, chân thân không hề tới đây thế nhưng thần thông chí cao của bọn họ lại hóa thành dấu ấn và sớm phong ấn tiến vào trong các tờ pháp chỉ này, lúc đốt cháy thì cũng chẳng khác khi chân thân giáng lâm là mấy.
Bọn họ không xuất hiện chính là đang tránh né sự cắn trả tựa như nguyền rủa kia, bởi vì Thiên uyên là sự chuẩn bị cho bọn họ.
Tháp chín tầng xuất hiện và chìm nổi lơ lửng, khí tức trường tồn vạn cổ lưu chuyển tựa như đang từ Thời đại Đế cũng chết lan tỏa tới đây, bạo phát ra uy năng vô tận.
Nó đang bảo vệ Thạch Hạo, đang bùng nổ theo!
Ầm!
Thạch Hạo bị đánh văng ra ngoài, ngay cả bản thân hắn cũng ho ra đầy máu tưới.
Thiên uyên rất thần bí, Vương Bất hủ mạnh mẽ tuyệt thế, gặp mấy người kia ra sức ngăn cản nên hắn cũng vô lực truy sát được!
"Gào!"
Thạch Hạo hét lớn tựa như nổi điên, mái tóc đầy đầu đen kịt như mực tung bay, ánh mắt lạnh lẽo như ánh điện.
Giờ khắc này, ngay trước Thiên uyên kia và dùng hết toàn bộ sức mạnh để ra tay lần nữa, phù văn hừng hực tiên quang bốc cháy chấn chìm lấy hắn.
Ầm ầm ầm!
Trời long đất lở, quỷ khóc tiên gào, gió trời vù vù, cả thế gian chấn động mạnh!
Đây tựa như muốn diệt thế, sa mạc vô ngần cuồn cuộn, Thiên uyên sụp đổ.
Thạch Hạo gầm nhẹ rồi hóa thành Ma thần vô địch lần nữa tiến thẳng vào trong Thiên uyên, chém thẳng về phía đại dương màu đỏ tươi phía trước, giết thẳng tới Vương Bất hủ An Lan.
Là đang liều mạng!
Chỉ là, phương hướng ở dị vực cũng truyền tới tiếng gầm nhẹ, tựa như có mấy vương giả cái thế thức tỉnh và lan tỏa uy phong thông thiên động địa.
Răng rắc!
Tiếng sấm ầm ầm, vài luồng ánh máu xông thẳng tới trời cao, năm tờ pháp chỉ kia run run rồi vỡ nát toàn bộ, chúng bắt đầu thiêu đốt và lộ ra khíc tức của Bất hủ vương huyết.
Dấu ấn do cường giả cái thế lưu lại được kích hoạt, năm tờ pháp chỉ bốc cháy và muốn hủy diệt, và điều này cũng mang ý nghĩa rằng đó là đòn đánh cuối cùng, cũng là đòn đánh mạnh nhất.
Ầm!
Thiên uyên rung lên bần bật, đại dương màu đỏ bao phủ, sóng biển ngập trời.
Ánh sáng rực rỡ bùng phát, pháp tắc đáng sợ đan dệt, chư thiên không ngừng run rẩy, dưới bầu trời là vạn linh lạnh run, đây là loại khí tức diệt thế.
Ở nơi này, cơn bão pháp lực to lớn tuôn trào, không gì sánh được, vượt xa dĩ vãng.
Bất kể là trên Đế quan hay là đại quân của dị vực, không thể thấy và không thể biết được giữa chiến trường đang phát sinh chuyện gì.
Nếu không phải đại dương pháp tắc màu đỏ kia nhấn chìm và bao phủ tất cả thì Đế quan tuyệt đối không tài nào giữ vững được, sẽ trở thành phế tích, mà trăm ngàn vạn địa quân dị vực cũng sẽ hóa thành bụi trần.
Ầm ầm!
Một đòn cuối cùng tựa như khai thiên tích địa, vạn vật trong trời đất mơ hồ, khí hỗn độn khuếch tán.
Cũng không biết trôi qua bao lâu thì mọi người mới nhìn thấy được, phía trước Thiên uyên có một người toàn thân là máu, lảo đảo xiên vẹo lùi về sau.
Sức chiến đấu của giọt máu kia đã giảm tới cạn kiệt, bóng người lơ lửng tháp chín tầng trên đỉnh đầu sáng tối chập chờn, còn cường giả cùng với chiếc đỉnh đầy bí ẩn kia cũng mơ hồ không rõ.
Trước Thiên uyên, tâm tình của Thạch Hạo chập chờn kịch liệt, ngửa mặt gầm thét phát tiết cảm xúc, hắn tựa như một con sói cô độc đang hú gọi trăng đêm, có một thân pháp lực tuyệt thế nhưng lại không thể cứu vãn được gì!
Hắn không thể nào vượt qua được,Thiên uyên chia cách, mấy vị Vương Bất hủ ngăn cản, biển pháp tắc màu đỏ chia lìa hai giới.
"Hỏa Linh Nhi!"
Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, con mắt đỏ đậm, tóc đen rối bời, không cam lòng cùng tuyệt vọng.
Trước đây không lâu hắn mơ hồ nhìn thấy được, ở biên giới của đại địa Tội châu kia, liên miên Hỏa Tang thụ đang có một bóng người đang đứng ở phía rìa bìa rừng đỏ ửng ngóng nhìn hắn, đưa bàn tay nhỏ tới thế nhưng lại không đủ với tới phía bờ bên này.
Lúc đó, pháp lực hắn đang ở mức cái thế, có thể chiến cùng Vương Bất hủ một tận, có thể tranh đấu với người mạnh nhất, huy hoàng ở đỉnh cao nhất!
Nhưng mà, ngay cả hồng nhan mà hắn cũng không thể bảo vệ được, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng bị xương tay to lớn kia bắt đi, kể cả Tội châu cũng bị tóm sang bên dị vực!
Một mình nàng canh giữ ở bìa rừng Hỏa Tang, sương sớm thấm ướt áo quần, khuya muộn đạp bước chiều tà, yên lặng chờ đợi hắn trở về, năm tháng theo nước trôi, nhưng mà, nhiều năm rồi vẫn không thấy người về.
Khi Thạch Hạo nghĩ tới những chuyện này thì nắm chặt nắm đấm, muốn thét thật dài, ly biệt đã nhiều năm là thế, hắn rất muốn gặp lại thế nhưng trước sau không thể thành.
Hôm nay, đó là nàng ư? Vội vã thoáng nhìn nhưng lại là chia lìa, ngăn cách bởi hai giới, không thể nào gặp lại.
Đối với Thạch Hạo thì đây là sự tiếc nuối vô tận, từ xa nhìn lại thế nhưng cũng không thể thấy gì.
Há lại như vậy?!
"Gào!"
Thạch Hạo hét lớn, tâm có chua xót, mang theo thất vọng tràn trề, ước ao có thể vụt ngang trời cao, xé rách bầu trời đánh tới.
Cách nhau hai giới, dù cho hắn có thể một bước lên trời, sử dụng toàn bộ chân ý Côn Bằng, thế nhưng, hồng nhan lại tháng năm trôi theo dòng nước, năm tháng vô tình, hắn có thể cứu vãn được gì chứ? Không thể nào sửa được.
Thiên địa vỡ tan, Thạch Hạo vung kiếm xé rách thương vũ, kiếm khí hàng vạn chém phá sao trời!
Nhưng mà, như trước hắn cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, tâm lực không còn.
Thương vong thời loạn lạc đã xóa đi không biết bao nhiêu thiên kiêu, tranh giành mệnh trời, ngọn lửa chiến tranh cuồn cuộn.
Đây nhất định sẽ là một đại thế rất kịch liệt!
Thạch Hạo đứng yên tại chỗ, trong đôi mắt là ngọn lửa vô tận đang bốc cháy hừng hực, hắn đang khát vọng sức mạnh như thế, hắn muốn có năng lực để có thể độc đoán thiên địa.
Thạch Hạo gầm nhẹ, ánh mắt đỏ tươi như dã thú bị thương, tiếng rít gào không ngừng nghỉ, hai tay dùng sức nắm chặt khiến cho các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Cánh hoa dâu lửa đầy trời tan biến, người ấy cũng đã rời đi!
Náo loạn bùng cháy, chiến tranh loạn lạc, thiên hạ nơi nào là nhà?
Thạch Hạo gầm thét, ánh lửa trong ánh mắt bùng cháy đốt trụi hư không, "phù văn Tội huyết" trên trán đánh nứt bầu trời, hắn tựa như một vị Ma chủ thức tỉnh ngập tràn sát khí tận trời.
Một hạt giống được chôn vùi xuống, hắn muốn lột xác, giương kích đánh Vương Bất hủ, càng muốn đón đánh năm tháng tăm tối nhất đang kéo tới!
Khi hắn trầm tĩnh trở lại thì tháp chín tầng cũng như đỉnh lớn kia đều biến mất, hai cường giả cũng chẳng thấy đâu, tất cả đều đã hóa thành mưa ánh sáng rời đi.
Đại pháp Hắn hóa tự tại đã mất đi hiệu lực.
Phương hướng ở dị vực, bàn tay xương trắng lớn của An an cũng đã hiện ra lại huyết nhục, tròng mắt của hắn lạnh lùng như tiên kiếm đâm thủng Thiên uyên và nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Tiếp đó, bàn tay của hắn giang ra muốn lướt ngang qua Thiên uyên!
"Không thể, biển trật tự sôi trào, lực sát thương đã cao tới mức cực hạn, không thể nào khuấy động được nữa, đây là đại dương pháp tắc chuyên nhằm vào ngươi và ta!" Du Đà khuyên can.
Nhưng mà, An Lan không hề nghe lời, bởi vì hắn đã nhìn thấy đại pháp Hắn hóa tự tại của Thạch Hạo mờ tối, sức chiến đấu gần như suy kiệt, có thể giết chết Hoang.
Ầm ầm!
Bàn tay lớn ấy tìm kiếm, đại dương màu đỏ sục sôi.
Đáng sợ nhất chính là, những mảnh vỡ của Đế thành nguyên thủy bay lượn, đi kèm là một bóng người đang ngồi tụng kinh nơi ấy và tiếp đó là nổ tung.
Àm ầm!
Giữa Thiên uyên, pháp tắc đan dệt và trở thành vĩnh hằng!
Phụt!
An Lan khẽ rên lên một tiếng, trong miệng phun ra đầy máu tươi, toàn bộ huyết nhục trên cánh tay của hắn bong tróc ra, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành xương khô, lúc này hắn nhanh chóng thu hồi lại.
Nhưng mà vẫn gặp phải đòn đánh rất nghiêm trọng, một đường nhân quả vô cùng óng ánh kèm theo tia sáng từ trên xương cánh tay lan tràn hòng tiến vào cơ thể hắn.
Răng rắc!
An Lan lạnh lùng quyết đoán và dứt khoát, một tay còn lại của hắn nắm đao ấn rồi róc lấy đường nhân quả này, chém bay chùm ánh sáng đó để trị liệu pháp thể.
Ầm ầm!
Thiên địa rung lên bần bật, Thiên uyên trở thành biển lửa đỏ ngòm, ngàn tỉ phù văn đốt cháy!
Mấy trăm năm sau thì sinh linh Bất hủ cũng không thể xông qua được nữa, trừ khi ngọn lửa nhân quả này bị dập tắt.