Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1640: Trăm nghìn vạn hung bình




"Liên quan tới Tiên vực thì cũng không nên suy nghĩ nhiều, hiện giờ cần là tử chiến tới cùng, tất cả đều dựa vào chúng ta!" Thạch Hạo biết mấy người đang suy nghĩ nên nói thẳng.

Tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn làm sao tới được Tiên vực, chuyện này gây nên khiếp sợ cho tất cả mọi người, từng cặp mắt đều nhìn tới.

"Tiến vào cung điện rồi hẳn nói." Có người đề xuất.

Cũng trong lúc đó, trên dưới Đế quan đều sẵn sàng thủ thế, toàn bộ tu sĩ đều biết, chắc chắn sẽ có cuộc đại chiến bạo nổ.

Thạch Hạo dùng lời nói ngắn gọn, báo cho cao tầng của Đế quan về những gì mình biết để bọn họ có sự chuẩn bị, không muốn lòng mang ảo tưởng nào.

Những gì có thể nói hắn đều nói, cầm hay nắm, phòng ngự ra sao, tất cả đều chờ đợi sự điều động của cấp trên.

Sau khi rời khỏi cung điện thì Thanh Y đi bên cạnh, hỏi: "Ngươi đều nói rõ toàn bộ hết à?"

"Ừ, có gì nói nấy." Thạch Hạo nhẹ nhàng nói.

Sau đó, Thạch Hạo dẫn đám trẻ nhỏ về phía Thạch tộc, hắn muốn sắp xếp cho bọn chúng, hiện tại bầu không khí cả ngoài lẫn trong thành đều rất căng thẳng, thế nhưng cũng không có ai ngăn cản hay làm khó dễ gì cả.

Các tộc đều bị những tin tức mà Thạch Hạo mang làm khiếp sợ, ai nấy cũng đang tiêu hóa.

"Một kỷ nguyên sắp kết thúc rồi, duyên tới duyên đi, cứ thế mà kết thúc." Một ông lão thở dài nói, cũng coi như nói ra sự thấp thỏm bất an ấp ủ trong lòng của rất nhiều người.

Màn đêm bao phủ mặt đất, dòng máu cao vút trời cao!

Trong mắt nhiều người, chuyện này tựa như không cách nào ngăn cản được, đại thế đã nghiền ép tiến tới, không ai ngăn cản nổi.

"Ta đã thấy trời nứt, ta đã thấy máu và lửa, ta cũng đã thấy phấn chấn phồn thịnh... Phụt!"

Trong thành, có tông sư về bói toán sống rất nhiều vạn năm chợt phun máu, không hề nói hết lời thì đã bỏ mạng, chết thảm tại chỗ.

Sức mạnh cắn trả quá nghiêm trọng, những năm gần đây bất kỳ lời bói toán nào cũng khó mà tiến hành được, đặc biệt lại là sự kiện như vầy thì càng không thể nói rõ, ngẫu nhiên thấy được một góc và nói ra, kết cục nhất định sẽ thê thảm.

Bà ta muốn nói cho những người khác biết một vài tin tức, thế nhưng bản thân lại đột tử ngay tại chỗ.

Tiếp đó, tòa cung điện bằng đồng mà bà sinh sống chợt hóa thành bột phấn kim loại tan rã cùng với thân thể của bà.

Ngày đó, chắc chắn không thể yên!

Nhưng mà, trong lúc thời gian căng như dây đàn này thì Thạch Hạo đã an bài xong cho những đứa nhóc, sau khi đưa chúng vào nơi nghỉ chân của Thạch tộc Đế quan thì bắt đầu tiếp đón rất nhiều người tới chào hỏi.

Sau đó, có người lôi kéo hắn tới thuyền lớn trên hồ để chơi bời.

Đế quan rất lớn, có núi có sông có rừng, có giang sơn bao la.

Một đám trẻ tuổi tụ hợp lôi kéo hắn tới trên bảo thuyền to lớn, uống rượu vui ca.

"Có thể, hôm nay từ biệt sẽ là vĩnh viễn, cơ hội như vầy cũng không thể có, chúng ta cùng nhau nâng chén rượu vui nào!" Thác Cổ Ngự Long giơ ly rượu lên nói.

Đúng như những gì hắn nói, qua hôm nay thì đã thành vĩnh viễn, sễ không thể gặp nhau được nữa rồi!

Một trận chiến qua đi, có thể còn được như vầy? Cũng không ai biết, là các tộc sẽ bị tàn sát gần như không còn hay là có vài bộ tộc sẽ đi theo địch để kéo dài hơi tàn, thế sự khó liệu.

"Tạm quên đi những chuyện khác, hôm nay không say không về!" Đại Tu Đà phá giới, hắn là người kế thừa của dòng dõi Cổ tăng, thường kỳ đều kiêng rượu thịt thế nhưng hôm nay lại cạn chén rượu đầy, ăn miếng thịt lớn.

Dị vực sẽ tiến công với quy mô lớn, cuộc quyết chiến sẽ bắt đầu, chuyện này quả là xung kích to lớn đối với những người trẻ tuổi này!

Năm trăm năm sau, có cường giả chí cao sẽ tới cứu viện, cánh cửa Tiên vực sẽ mở ra? Hiện giờ nhìn lại, tất cả cũng chỉ là phù phiếm, là bọt nước cả!

Vốn Thạch Hạo trở về là đáng để ăn mừng, nhất định không say không về, thế nhưng bầu không khí ngột ngạt lại đang bao trùm lấy Đế quan, tất cả mọi người đều khó mà nở nụ cười tươi được.

Lần tụ hợp này, hay có thể nói là lần gặp mặt cuối cùng!

"Hoang, ngươi đã sinh sai niên đại rồi, ngươi nên xuất thế sớm vạn năm trước, như vậy đủ để quật khởi, hiện giờ... giống như chúng ta, đều không có cơ hội." Thích Cố đạo nhân mở lời.

Hắn là một trong những truyền nhân mạnh nhất của Thánh viện, thường ngày vô cùng nghiêm túc nhưng nay lại cầm ly rượu cạn đáy với Thạch Hạo rồi lớn tiếng nói.

Ngoài ý muốn là Kim Triển cũng tới, hắn chính là nhân vật ngút trời của Thánh viện, là người dẫn đầu của thế hệ trẻ tuổi Kim gia, kết quả lại bại trong tay Thạch Hạo.

Hôm nay, hắn rất bình thản, không nói một lời mà chỉ ngồi đó uống rượu.

Thạch Hạo bị Kim gia đưa ra khỏi Đế quan, thân hãm dị vực, Kim Triển dám tới đây cũng đã khiến nhiều người kinh hãi.

Trên thực tế, Vương Hi cũng tới, là kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi Vương gia, lúc này đồ trắng tính khiết, như một đóa sen khiết bạch nở rộ ở một góc trời.

Mặc kệ là đối địch hay là bằng hữu, tất cả đều tụ hợp cùng nhau, thuyền lớn đủ chứa cả.

"Tộc nhân còn lại bao nhiêu?" Thạch Nghị đi tới, trời sinh Trùng Đồng, được mệnh danh là thần thoại bất bại, hắn nâng chén với Thạch Hạo, hai người có quan hệ rất phức tạp, từng không chết không thôi.

Thạch Hạo biết hắn đang đề cập tới tộc nhân ở Đế thành nguyên thủy, cho nên hắn nói thật, không còn bao nhiêu cả.

"Ta từng nghĩ, liệu sẽ có một ngày như vậy hay không, ngươi, ta, Tần Hạo, ba người cùng liên thủ đại chiến sinh linh Bất hủ của dị vực, xem ra tình huống không cho phép và không có cơ hội đó rồi." Thạch Hạo nhẹ thở ra.

Thạch Nghị trầm ngâm rồi nhẹ cụng ly với hắn, tiếng vang giòn tan, sau khi uống xong ly rượu thì hắn mới rời đi.

"Ta tới rồi nè, Thạch Hạo, ngươi vẫn còn sống à, quá tốt!' Thiên Giác nghĩ hét lớn vọt tới, trước kia vẫn vùi đầu khổ tu, mãi cho tới tận giờ mới biết Thạch Hạo sống sót trở về.

Thạch Hạo vừa mới gặp nó thì làm lần ba ly liên tiếp vào bụng.

"Còn sợ tận thế gì nữa chứ? Chẳng qua là chết trận thôi mà, chỉ cần giết càng nhiều càng tốt, ông đây đã sớm muốn đoàn tụ với người thân rồi nè." Thiên Giác nghĩ sôi máu nói.

"Ha ha, tới lúc đó chém giết một cách sảng khoái, tuy rằng chết thì cũng phải khiến địch thủ đau lòng, khiến địch thủ sợ hãi!" Thập Quan vương cười ha hả.

Hắn long hành hổ bộ, từng chiếm được truyền thừa của Chân Long, có một loại đại khí thế!

Trích Tiên rất yên ắng, một mình ngồi một bên thổi sáo, phiêu dật và mờ ảo, khiến tâm tư người bay bổng.

Bốn Hoàng Vệ gia thì đang nhảy múa, Yêu Nguyệt công chúa cũng tung tăng theo.

...

Rất nhiều người đều phấn chấn, không ngừng nâng ly cạn chén, không còn giấu giếm, những điều không muốn nói trước kia đều được tuôn hết.

Vào thời đại này, một nhóm thiên tài cao cấp nhất cùng tụ lại một chỗ, bọn họ không hề biết con đường phía trước ra sao, không biết đón lấy vận mệnh như thế nào, còn mấy người có thể sống sót?

Tâm tư của Thạch Hạo chập chùng, tình cảnh này khiến hắn nghĩ tới một đoạn ký ức kỳ dị từng trải qua, mộng về Tiên cổ, lúc ấy bản thân đã nhìn thấy được một nhóm kỳ tài ngút trời, chẳng phải cũng giống như bây giờ ư?

Từng khuôn mặt tươi cười khuấy động, sau đó thì từng người đều ngã trong vũng máu, hiện giờ bi kịch ấy lại diễn ra tương tự ư?

Đoạn ký ức từng trải qua kia đã khiến Thạch Hạo vô cùng thất vọng, bi thương, bởi vì giống như là sự thật, không thể hay biết hư cùng thực.

Đồng thời, sau đó thông qua những manh mối để xác thực lại thì quả thật vào thời đại Tiên cổ từng có nhóm người trẻ tuổi đã chết vào những năm cuối của kỷ nguyên trước.

Rầm!

Tiếng chuông cổ chấn động toàn thành.

Tiếp đó, tiếng kèn lệnh tiên tục, kèn lệnh Chân Long được thổi lên, điều này nói rõ đại chiến đã phát sinh.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, từng người đều nhận được truyền âm của gia tộc mình rồi nhanh chóng rời đi.

Cuộc tận thế của kỷ nguyên đã tới, hay là bắt đầu một thời đại mới? Mọi người thấp thỏm, nội tâm bất an.

"Chỉ có một trận chiến!" Sau đó không lâu có tiếng gào rung trời, rất nhiều cường giả các tộc trong Đế quan đều hét lớn.

Trên tường thành đứng đầy người, Thạch Hạo chạy tới trước tiên rồi leo lên tường thành và hướng về nơi xa.

Có thể thấy được, lít nha lít nhít, khí tức hùng hồn từ phía cuối chân trời lao tới, đen thui, đó là một đại dương đen ngòm ngập tràn sát khí!

Trăm nghìn vạn hung binh!

"Ngày đó, thật sự đã tới." Trong thành có một vị Chí tôn thở dài lên tiếng.

Ầm!

Giữa bầu trời nổ đùng, một thanh thiên mâu cắt ra vĩnh hằng, muốn cắt lìa Thiên uyên, thanh thế mênh mông vô cùng.

"Binh khí của sinh linh Bất hủ!" Từng người đứng trên Đế quan đều chấn động nhìn khí tức Bất hủ bạo nổ, không gì sánh được!

Tất cả mọi người đều biết, phiền phức lớn đã tới!

Sinh linh Bất hủ đang ra tay với Thiên uyên, không sợ áp chế ư?

Tiếng chuông ngân vang, dù cho sa mạc rộng lớn vô ngần, dù cho có Đế quan bảo vệ và ngăn cách, thế nhưng toàn bộ sinh linh vẫn có thể nghe được tiếng chuông đồng đang ngân vang trong thiên địa.

Đồng thời vào lúc này, bất luận là xa xôi cách mấy, dù cho không có Thiên Nhãn thông thì sinh linh của Biên Hoang cũng có thể thấy được cảnh tượng ở phía cuối đường chân trời.

Một chiếc chiến xa đang chậm rãi lướt tới.

Nó mang theo hàng loạt vết tích, đều do những binh khí công kích lưu lại, như là vết chém của rìu, của kiếm, của đao... bề mặt loang lổ, ghi lại vẻ huy hoàng của một trận đại chiến từng diễn ra.

Đây là chiến xa của Vương Bất hủ được một con trâu già kéo đi, từ từ tiếp cận Thiên uyên, muốn sang bên này!

Con trâu đó có hình thể khổng lồ, lớp da đỏ sậm thế nhưng phần lưng lại có màu vàng, hai chiếc sừng cũng như vậy tựa như được đúc từ vàng khối, nó phụ trách việc kéo xe.

"Chiến xa An Lan, Vương Bất hủ muốn qua cửa ải rồi!" Trên tường thành, một vài ông lão hít vào hơi khí lạnh, cả người lạnh toát tựa như rớt vào hầm băng.