Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1624: Tam Sinh Dược




Sắc mặc của Tam Tạng chẳng hề dễ nhìn chút nào, nói: "Ngay cả bia Hư không tiên kim mà ta cũng đưa cho ngươi, thế ngươi còn muốn gì nữa?"

Thạch Hạo không hề nói lời nào mà chỉ nhìn hắn, giờ hắn đã vững tin, vật này chắc chắn có giá trị liên thành đồng thời có tác dụng cực lớn với Táng sĩ.

Thần Minh yểu điệu thướt tha trừng mắt một chút với Tam Tạng, nói: "Đáng đời, ai biểu tranh giành với người ta chi, như vậy mà còn ý kiến đồ, hiện giờ thì biết kết quả rồi đó?"

"Chỉ đùa một chút thôi, nếu như các ngươi cần thì ta có thể cho các ngươi." Thạch Hạo không muốn làm mất lòng với hai người.

Hai vị Táng sĩ hoàng kim này cũng chẳng phải là người hiền lành gì cả, trước mắt nếu như đối địch thì chẳng có lợi ích gì.

Đương nhiên, việc này cũng cần phải xem thành ý của hai người họ, có đủ thẳng thắn hay không.

"Không cần phải lấp liếm giấu giếm gì cả đâu, nếu không ta cũng sẽ không vội vàng muốn trao đổi với ngươi đâu, quá dễ để lộ kẽ hở." Tam Tạng nói, đó là chân thành.

"Tới cùng nó là thứ gì thế?" Thạch Hạo hỏi, hắn rất hiếu kỳ, chỉ là một cây kiếm gỗ mục mà lại khiến cho người này khát vọng như thế.

Nên biết, lúc ở Tiên vực thì hắn từng tự mình kiểm tra qua, đều là những cặn bã nát bấy, hơi chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.

Cũng vào lúc ấy thì hắn đã nhìn thấy được cử động không bình thường của Tam Tạng, đã nhặt lại mẩu vụn nhỏ rớt xuống kia.

Dưới hoàn cảnh ấy thì những người khác đồng thời bắt ép Thạch Hạo, và cử động của Tam Tạng rất là thú vị, tựa như cũng hùa theo trêu chọc lấy Thạch Hạo.

Giờ xem ra, dù là một mảnh vỡ của kiếm quý cũng không đành lòng lãng phí!

"Đây là Tam Sinh dược, là đại dược tuyệt thế chỉ có thể sinh trưởng và lớn lên ở trong khu mai táng!" Tam Tạng thản nhiên nói.

Thần Minh gật gật đầu, vào lúc này cũng không giấu làm gì nữa, trong con ngươi trong veo ấy tuôn ra hào quang kinh người, chuyện này rất quan trọng với bọn họ.

Trước kia thì Thạch Hạo từng nghe bọn họ nói qua, Tam Sinh dược có thể giúp Táng sĩ tiến hóa thành Táng vương, với chủng tộc này thì đó là chí bảo vô thượng, càng là tất cả.

Tuy rằng Thạch Hạo đã đoán được vật này không hề tầm thường, thế nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới đây sẽ là Tam Sinh dược!

Vậy này chính là vật thần thánh chí cao của dõng dõi Tàng sĩ, là vật trong truyền thuyết, có thể gặp chứ không thể cầu, hầu như không một ai thấy qua, sau này đã khiến nhiều người hoài nghi về sự tồn tại của nó.

Bởi vì, chỉ từng nghe nói chứ khó mà thấy được!

Nhưng mà, chỉ cần là Táng sĩ một khi tiếp xúc gần thì có thể xác định được đó có phải là Tam Sinh dược hay không.

Vật này rất kích thích bọn họ, có thể giúp tộc này tiến hóa, chỉ hơi tiếp xúc thôi thì bẩm sinh có thể nhận biết được.

Tam Sinh dược với người ngoài mà nói thì cũng chỉ là thứ vô dụng mà thôi!

Nó chỉ có tác dụng với những cường giả cấp cao nhất, có thể luyện chế Cải tử hồi sinh đan các loại.

Nghe nói, có một vài đại đan trong truyền thuyết đều cần dùng tới Tam Sinh dược này, dùng nó để làm chủ dược.

"Lại đào bới được một cây Tam Sinh dược luôn!" Thạch Hạo lẩm bẩm rồi quan sát kỹ khúc kiếm gỗ mục trong tay mình, vẻ ngoài của nó rất xấu xí, thiếu chút nữa đã bị hắn ném bỏ.

Tại sao lại có hình dáng như vầy? Không hề giống với một cây thuốc gì cả.

Khi Thạch Hạo đưa ra nghi vấn này thì Thần Minh và Tam Tạng đều nhất trí cho rằng, đây là một hành động cố ý của vị đại năng vô thượng nào đó ở cổ đại.

Người kia hẳn không phải là Táng sĩ thế nhưng lại biết đây là Tam Sinh dược, cố ý nhạo báng hậu nhân và đặc biệt là đùa giỡn với Táng sĩ!

Đây là thứ được luyện chế từ Tam Sinh dược, vốn thân cây rất nhỏ nên đã bị người này đánh bóng đục đẽo thành một cây kiếm gỗ!

"Phung phí của trời, đừng để cho ta biết lão già chết tiệt kia là ai, nếu không, ta không chửi lão thì không làm người!" Thần Minh hung hãn nói.

"Vật này không biến chất à?" Thạch Hạo hỏi, bởi vì thời điểm hắn phá nát tảng đá kia thì từng có mùi vị thối rửa tản ra, tuy rằng rất nhạt thế nhưng vẫn có thể nghe được.

Khi nghe hỏi tới câu này thì sắc mặt của hai Táng sĩ càng khó coi hơn, thậm chí có chút đen xì.

"Ta rất muốn giết chết lão già kia, một cây đại dược chí bảo lại chế thành một cây kiếm thai bậy bạ như vầy, thiếu chút nữa thì đã hủy diệt luôn nó rồi!' Thần Minh tức giận nói.

"Tuy rằng có chút biến chất thế nhưng vẫn có thể sử dụng được." Tam Tạng nói, nếu không hắn cũng sẽ không khát cầu như thế.

"Các ngươi cần bao nhiêu?" Thạch Hạo hơi hỏi.

Hai người không hiểu lắm, lẽ nào Hoang cũng muốn ư?

Thạch Hạo gật đầu đầy thẳng thắn, hắn muốn giữ lại một chút, có thể tương lai sẽ có tác dụng lớn.

Bởi vì, trong tinh không san sát ở cổ mộ kia, lúc đó thời gian hỗn loạn và hắn từng nhìn thấy được Tào Vũ Sinh cùng với một con chó đen đang tìm kiếm, đang đào bởi cổ mộ chỉ vì để tìm Tam Sinh dược.

Khi đó, trên người Tào Vũ Sinh đầy máu, tình cảnh rất không ổn, muốn tìm đại dược chí bảo của dòng dõi Táng sĩ để luyện đan và phục sinh người nào đó.

"Một đoạn gỗ như vầy cũng đủ rồi, ba người chia đều là ổn." Tam Tạng gật đầu, vật này cũng không phải càng nhiều là càng tốt, chỉ một phần nhất định cũng có thể xúc tiến sự tiến hóa của bọn họ rồi.

Nếu như cây này không bị phá hủy, chưa từng chế thành kiếm thai thì thật sự sẽ rất kinh gnười, đều hóa thành thân cây!

"Cho ngươi nè!" Tam Tạng rất vui vẻ đưa bia Hư không tiên kim cho Thạch Hạo, đồng thời hắn cũng hoài nghi về sự không đơn giản của tấm bia kim loại này.

Chỉ là, hắn không tìm hiểu được gì cả, về phía hắn thì đây cũng chỉ là một tấm bia cổ trơn nhẵn mà thôi.

Thạch Hạo quan sát nhưng cũng chẳng nhìn ra được điểm khác thường nào, cuối cùng là cười khẩy, nói: "Những thứ như kiếm thai Đại La đã không còn trên người, như này... xem như là vũ khí cũng được."

Hắn ước lượng một thoáng, nó rất tiện tay, dài bằng lòng bàn tay, trông thế nào cũng y chang như... cục gạch!

"Rất thích hợp cho việc đập gõ, dùng gạch để nện rất tốt!" Thạch Hạo thở dài.

Hai tên Táng sĩ chẳng biết nói gì cả.

Thạch Hạo bẻ gẫy kiếm gỗ, nhất thời mảnh vụn bay tán loạn.

Hai Táng sĩ hoàng kim kích động nhưng cũng hãi hùng, dù gì cũng là Tam Sinh dược nhưng Hoang lại tùy ý như thế.

"Tổ tông ơi, từ từ thôi, nhẹ tay thôi!"

Hai người cẩn thận từng li từng tí một, lấy ra mâm ngọc và thu lại những mẩu vụn phấn gỗ kia lại, không muốn lãng phí dù chỉ một chút.

Một thanh kiếm gỗ, được chia làm ba!

"Để ta dạy cho ngươi một loại Táng thuật!" Thần Minh lên tiếng, muốn dùng thứ này để trao đổi.

"Nếu như để tiến quân trên con đường Táng vương thì những thứ này vẫn chưa đủ, xem như là một nhân quả lớn, tương lai sẽ báo đáp!" Tam Tạng nghiêm túc nói.

"Chính xác, tương lai nếu như ngươi gặp vấn đề gì thì ta sẽ tiếp đón ngươi." Thần Minh gật đầu đầy trịnh trọng và nghiêm túc.

Thạch Hạo rất mẫn cảm với hai từ 'tiếp đón' này, vừa nghe thì đã có chút không tự nhiên, hắn nhìn hai người thế nhưng hai người cũng không hề nói thêm gì.

"Nếu như ngươi chết thì chỉ cần lưu lại một chút di hài ta cũng sẽ có biện pháp để đưa ngươi vào Táng khu, sẽ đưa ngươi trở thành Táng sĩ." Thần Minh nói.

"Có thể nói chút việc may mắn hơn không?" Thạch Hạo trợn tròn mắt.

Lại nói, nếu như bất hạnh chết đi thì hắn cũng không muốn bị đưa vào cái Táng khu gì kia để hóa thành một bộ linh thi, không bằng hắn tình nguyện chết đi cả trăm lần cũng được, nếu không, hắn không dám tưởng tượng ra tình cảnh đó.

Đồng thời, Thạch Hạo cũng có chút không hiểu, không phải Táng sĩ là trời sinh ư, sao lại có thể nhân giống, lẽ nào cũng có thể do thi thể diễn biến thành?

Nghe được nghi vấn của hắn thì hai người đều lộ ý cười.

"Ngươi hiểu lầm quá sâu với Táng sĩ rồi, quả thật chúng ta là một chủng tộc chứ không phải do tử thi phục sinh. Thế nhưng, để báo ân ngươi thì có thể triển khai những thủ đoạn nghịch thiên hòng giúp ngươi hóa thành Táng sĩ."

"Ghi nhận, đừng nói về vấn đề này nữa."

Sau khi bình tĩnh trở lại thì bọn họ quay đầu, cửa đá kia vẫn còn, rộng rãi và to lớn thế nhưng tường thành sớm đã biến mất.

"Ta đã đi vào!" Thạch Hạo thầm than, Tiên vực trong truyền thuyết, lại đã từng đặt chân vào, cho dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Nếu như đại trưởng lão ở đây thì quá tốt, trong nháy mắt vừa nãy thôi thì khả năng sẽ đột phá, trở thành Tiên rồi!

Hoàn cảnh của cửu Thiên rất thiếu thốn cằn cỗi nên không cho phép ai thành Tiên, không hề có điều kiện kia nên đã nhốt kín một vài anh kiệt cái thế.

"Làm sao để trở về?" Thần Minh nói.

Việc này khiến người khác phát sầu, lúc tới nơi này thì những truyền tống trận kia đều chỉ là một chiếu, làm sao có đường về chứ?

"Đi hỏi người của Tiên vực thử?" Thạch Hạo lên tiếng, đồng thời bắt đầu nện mạnh vào cửa đá.

Đáng tiếc, không hề có động tĩnh gì, không hề có chút ánh sáng lộng lẫy nào cả.

Cửa đá đã trấn áp mọi thứ, phòng ngự tất cả, cơ bản không thể lay động.

Đồng thời, sinh linh bên trong cũng sẽ không có bất kỳ cảm ứng nào, một cặp cánh cửa đã ngăn cách tất cả!

Trừ khi trên người có tín vật chí bảo thì mới có thể khiến cửa đá phản ứng.

"Kiểm tra những bộ thi hài kia xem thử có chỉ dẫn gì hay không, nhiều người đã tới đây như vậy và không cách nào tiến vào Tiên vực, chắc chắn sẽ có người lần theo đường cũ trở về."

Sau khi đưa ra suy đoán thì bắt đầu tìm kiếm bên ngoài cửa đá.

Thi thể rất nhiều, khổng lồ vô biên, một ít đã hóa thành xương khô hoặc số ít vẫn còn màng da khô quắt bên ngoài.

Quả nhiên đã có phát hiện, bọn họ thông qua một ít di thể thì đã tìm được đầu mối và đi theo một hướng nhất định trong tinh không.

Đúng là như vậy, trên đường đi ba người đã gặp được các di hài nằm rải rác.

Một tòa truyền tống trận thật lớn vượt xa trước kia đang vắt ngang phía trước!

Lúc tới đây, bọn họ đã leo lên tận chín cái tế đàn, trải qua chín lần truyền tống thì mới nhìn thấy được cửa đá.

Mà ở tinh vực cách xa cửa đá kia thì bọn họ đã nhìn thấy được tế đàn thứ mười!

Một tế đàn lớn tựa như núi to vậy.

"Con đường dẫn về nhà ư?"

"Ta cảm thấy có gì đó không đúng, phía sau của chín tòa tế đàn là cửa đá, nơi này lại xuất hiện tòa thứ mười, các ngươi chắc chắn đây là truyền tống trận dẫn về chứ không phải tới một nơi càng kỳ dị hơn?"

Nếu như không phải là tế đàn dẫn về nhà, vậy nó sẽ thông hướng nào?

Có thể là nơi còn xa xôi hơn cả Tiên vực, là thế giới cổ xưa rộng lớn, thần bí hơn nữa? Từ tận đáy lòng thì bọn họ cảm thấy việc này đều không thể, đều không hiện thực.

Nhưng mà, quả thật lúc này bọn họ có chút hoài nghi!

"Mặc kệ như thế nào, đã không còn đường nào khác cả, chỉ có mỗi tòa tế đàn kia và chỉ có thể leo lên mà thôi!"

Cuối cùng, bọn họ leo lên tế đàn, ánh sáng hừng hực xẹt qua và bọn họ biến mất tại chỗ.