Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1603: Chí tôn thuật thứ ba không sánh được




Một quyền đột ngột, bá tuyệt thiên địa, xuyên qua lồng ngực của Xích Mông Hoằng khiến nó trước sau thông suốt, máu tươi tung tóe, xương cốt trắng nhởn, hắn rơi xuống trong vũng máu.

Xích Mông Hoằng ngẩng đầu, trên gương mặt đầy sự khiếp sợ không thể tin được, giờ phút này hắn có chút choáng váng.

Trên thực tế, tất cả mọi người đều phát mộng, chuyện gì thế này? Quá đột ngột mà!

Xích Mông Hoằng vừa mới tích súc sức lực, mới bày ra hình thái chiến đấu mạnh nhất, nhưng đâu ngờ Hoang lập tức đánh ra một quyền, mạnh mẽ không thể đỡ, đánh hắn bay ngang ra ngoài.

Ai chẳng biết, sau khi hương nến đốt lên, Xích Mông Hoằng sẽ nắm giữ sức chiến đấu kinh thiên động địa, sắp sửa bày ra huy hoàng vô địch của Xích Vương tổ tiên hắn.

Thế nhưng, chính ngay thời khắc đỉnh cao này, lúc hắn đang tích súc sức lực, chuẩn bị như bẻ gãy cành khô thì Hoang ra tay một cách đột ngột, đánh gãy sự súc thế của hắn!

Đây giống như một cước đạp hắn từ thiên đường tiến vào vực sâu vạn trượng, suýt chút liền rơi vào trong địa ngục!

Đây cũng coi như là một biến cố vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, khiến họ kinh sợ. Ai chẳng biết tổ thuật mạnh nhất của Thú Thời Gian, đó là thần thông chung cực, cần thăng hoa đến cực hạn.

"Thua rồi, Xích Mông Hoằng lại thua như thế!"

Rất nhiều người sững sờ, lầm bầm không thể tiếp thu kết quả này. Ngay cả Đế tộc đều thất bại thì trong những sinh linh cũng thế hệ còn ai là đối thủ của Hoang nữa?

Các Vương tộc lớn đều đang ao ước khát vọng thắng lợi, muốn đường đường chính chính để Hoang thất bại trước mắt mọi người, hi vọng có người chính diện đánh bại hắn.

Thế nhưng lại ngược lại, ngay cả Đế tộc đều vỡ mộng trong tay của Hoang, bị một quyền vô lý của hắn phá tan thần thoại bất bại.

Xích Mông Hoằng không cam lòng, quá uất ức mà, hắn sắp vận dụng đến thủ đoạn cuối cùng, kết quả lại bị Hoang đập bay và suýt chút thì chết dưới cú đấm đó.

"Hoang!"

Hắn phun ra một búng bọt máu, vô cùng không cam lòng với thất bại của trận đấu này. Hắn tự tin chỉ cần có thể sử dụng tới loại tổ thuật đã qua thăng hoa kia liền có thể giết chết đối thủ.

Sắp thành lại bại, chỉ chút nữa là đánh gục được đối thủ, kết quả lại bị thua thảm!

Thạch Hạo đang lĩnh hội, loại cảm giác đó thật sự rất mỹ diệu, trong tích tắc đó, dòng máu toàn thân hắn sôi trào, những tơ máu kỳ dị lan tràn trong cơ thể khiến cho hắn nắm giữ sức mạnh dùng mãi không hết.

Bổ trợ!

Thần lực của hắn được gia tăng thêm rất nhiều lần, tốc độ cũng vậy, toàn diện tăng lên trên diện rộng. Trong tích tắc quả thật khiến hắn như thay đổi thành một người khác.

Vì vậy, lúc nãy chỉ là dùng sức đấm một cái cũng đủ xuyên thủng các loại bí thuật phòng ngự của Xích Mông Hoằng, xuyên thủng màn ánh sáng bảo vệ thân thể và khiến hắn bị thương nặng.

Hắn cảm thấy, theo sự trưởng thành của cốt văn đang thai nghén thì uy lực sẽ càng ngày càng lớn, thậm chí còn có một vài uy năng khác, bây giờ còn chưa trọn vẹn, còn kém một chút mới hoàn toàn thành hình, thế nhưng cũng đã cực kỳ khả quan.

Một đòn tùy ý mà đã tạo thành loại thần uy này, thực sự khiến ngay cả hắn đều có chút run sợ.

Vừa nãy, rõ ràng là Chí tôn huyết trong cơ thể hắn cảm giác được sự uy hiếp ở bên ngoài, bị một loại áp lực mạnh mẽ kích thích dẫn đến thức tỉnh sớm.

Thạch Hạo không biết đây là chuyện tốt hay xấu, hắn không muốn loại bảo thuật thứ ba xảy ra vấn đề trong quá trình thai nghén, bởi vì hắn đã ký thác kỳ vọng rất cao.

Hiện tại, hắn cảm giác máu huyết trong cơ thể đang tỏa nhiệt, cốt văn đan vào nhau và nổ vang, rất nhiều dấu ấn từ trong máu lao ra và khắc vẽ hướng về phía xương ngực của hắn, sắp trở thành cốt văn thật sự.

Trong quá khứ, Chí tôn cốt của hắn liên tục bị chém xuống, một khúc bị Thạch Nghị đoạt lấy, một khúc thì đưa cho đệ đệ của hắn, còn khúc thứ ba không ngờ lại sinh ra như thế, lại được thai nghén trong máu.

Thế nhưng hôm nay lại đã phát động hơi sớm, huyết dịch kia không bị khống chế, lại bắt đầu đúc xương ngực, dường như lại muốn một lần nữa sinh trưởng ra một khúc Chí tôn cốt khác với tất cả mọi người.

Điều này làm cho Thạch Hạo chần chừ, có chút suy nghĩ không yên, không biết nên ngăn cản hay để mặc.

Hắn cau mày, cảm giác mình thả ra bí lực của loại bảo thuật thứ ba hơi sớm, không biết sẽ sản sinh ra một ít biến hóa ngoài dự liệu nào hay không.

"Hoang, ta không phục, ngươi có dám đánh một trận đỉnh cao với ta không?" Xích Mông Hoằng bò lên, bộ ngực sụp đổ thông suốt trước sau, toàn thân là máu.

Hắn thật sự rất không cam lòng, thua trận như vậy khiến hắn có chút bối rối, có thể nào lại vậy?

Nhóm lửa sức mạnh năm tháng, hắn cuối cùng cũng đã chạm tới biên giới, sắp sử dụng được vậy mà lại bị người mạnh mẽ bức ép ngược lại, đánh tan ánh nến, thật sự rất uất ức.

"Ồ?"

Thạch Hạo nhìn về phía hắn nhưng cũng không lập tức ra tay.

Cả người Xích Mông Hoằng phát sáng, thiêu đốt tiềm năng sinh mệnh, hắn muốn ra tay lần nữa, theo như ý của hắn là muốn đốt cháy hương nến, phóng thích đạo tắc thời gian mạnh nhất để đánh với Hoang một trận.

Thạch Hạo không ra tay mà lại quan sát những hương nến kia.

Quả nhiên, đốt cháy năm tháng, dùng sức mạnh thời gian làm vật dẫn, vừa giống như là đang cúng bái, vừa giống như là đang cầu xin, phảng phất có thể liên hệ với tồn tại trong cõi u minh.

"Giết, giết, giết!"

Xích Mông Hoằng đột nhiên rống to như đã phát điên, hắn sợ Thạch Hạo lại giành ra tay trước nên chủ động làm khó dễ, thiêu đốt hương nến, phóng thích pháp lực khủng khiếp.

Môn bí thuật này nắm giữ sức mạnh kỳ dị, phảng phất có thể chém giết vạn linh, cuồn cuộn toàn bộ cổ giới.

Ánh nến chập chờn đại diện cho thời gian, đại diện cho trật tự của phần đông thế giới. Mà khói hương thì lại đang nhẹ nhàng lả lướt bay lên, quấn quanh rồi xé rách bầu trời, bày ra uy thế vô cùng.

Đối phương cũng đã ra tay thì Thạch Hạo còn cần khách khí làm gì nữa, mặc dù vẫn còn hiếu kỳ muốn kiến thức uy lực cực hạn của môn thần thông này nhưng hắn cũng không ngu ngốc đứng chờ.

Lần này hắn cũng không thèm giữ lại mà tiếp tục sử dụng loại bảo thuật Chí tôn thứ ba. Bởi vì lúc này, dòng máu của hắn vẫn đang sôi trào, cốt văn rực rỡ, không tự chủ được, chỉ muốn tùy ý buông thả.

Đùng!

Tiếng vang càng thêm nặng nề, máu tươi vọt lên rất cao. Xích Mông Hoằng bị Thạch Hạo chấn mạnh khiến cả nửa thân thể nổ tung, nếu không phải vào lúc quan trọng nguyên thần Huyết thú của hắn vọt lên, có thể hắn đã phải chết rồi.

Bởi vì, ngay cả chỗ mi tâm của hắn cũng đã có một lỗ máu - là kết quả ở giờ phút cuối cùng khi thu quyền thì Thạch Hạo lại điểm ra một chỉ vô cùng ác liệt.

Còn những hương nến kia thì lại bị sức mạnh một quyền này đập vỡ tan, ánh nến dập tắt, hương khói lượn lờ tan hết, không còn hình thù gì nữa.

"Á... " Nguyên thần Huyết thú kia mang theo mấy giọt tinh huyết vọt lên tận trời. Nó phát ra tiếng rống giận dữ, mang theo khuất nhục cùng với lửa giận ngập trời biến mất về phía cuối chân trời, nó muốn chạy trốn.

"Chạy đi đâu!"

Thạch Hạo thò ra một cánh tay bao phủ cả bầu trời và chộp về phía trước.

Tuy nhiên lại bị một đám người ngăn cản, đặc biệt là vài ông lão bảo vệ cây trà Ngộ Đạo, tất cả đều ra tay, không cho hắn đạt được ý đồ.

Bởi vì, nếu cường giả trẻ tuổi của Đế tộc chết đi trong khi bọn họ thấy mà không cứu thì sợ phải chịu trách nhiệm nặng nề!

Thạch Hạo nở nụ cười, cũng không ra tay nữa, chiến dịch này dùng loại tình cảnh như vậy để kết thúc đã đủ rồi, cường giả Đế tộc thua chạy phải nhờ nhiều vị Vương giúp đỡ cũng coi như là có cái để bàn giao đầy đủ rồi.

"Ha ha ha... " Thạch Hạo cười to, nhưng lọt vào tai của mọi người lại vô cùng chói tai.

Bởi vì bọn họ lại thua, hơn nữa lại thua dưới tình huống khi Đế tộc ra tay còn gặp nguy hiểm suýt chết. Cuối cùng Xích Mông Hoằng có thể chạy thoát được là nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người.

Còn có chuyện nào uất ức hơn chuyện này nữa sao. Một người trẻ tuổi đang khiêu chiến toàn bộ thiên tài một đời của dị vực, kết quả vẫn là Hoang chiến thắng!

Mấy người Dư Vũ, Ổ Côn cũng muốn ra tay nhưng lại không phải vào lúc này, không muốn ngay lúc Xích Mông Hoằng vừa thua là ra trận, huống hồ bọn họ còn phải tranh đoạt lá trà nữa.

Tiếng cười to của Thạch Hạo quả thực là một sự chế nhạo thẳng mặt, sỉ nhục cả đám Vương giả dị vực khiến sắc mặt bọn họ tái xanh, vô cùng khó coi.

Trên mặt đất, thân thể của Xích Mông Hoằng hóa thành một con hung thú cũng chẳng to lớn bao nhiêu, chỉ dài tầm khoảng một trượng, toàn thân đỏ đậm, sinh đầy gai xương mang theo ánh kim loại lạnh lẽo.

Quả thực dáng vẻ của nó tương đồng với nguyên thần, đây chính là bản thể của Thú Thời Gian.

Thạch Hạo đi tới, chập ngón tay lại như đao, rồi vèo một cái lập tức chém rớt một cái chân thú, nửa người vỡ nát nhưng vẫn còn một nửa không hề hấn gì.

Hắn lựa chọn một cái chân thú còn nguyên vẹn, xách trong tay.

"Ngươi ... muốn làm gì?" Một tên cao thủ Vương tộc quát lên, hắn ỷ vào lá gan đứng đó quát lớn.

"Ta thu thập chiến lợi phẩm thì mắc mớ gì đến ngươi, không muốn chết thì cút đi cho ta!" Ánh mắt Thạch Hạo lạnh lẽo, sát khí không thèm che giấu bay lên như khói báo động vậy.

Toàn thân tên cường giả Vương tộc kia lập tức căng thẳng như rơi vào hầm băng, lạnh giá đến xương. Hắn không dám nói một câu, không còn dám mở miệng nữa.

"Hoang, ngươi không nên quá đáng." Mấy người quát lên, đứng chung một chỗ như ôm nhau sưởi ấm, sợ Hoang trừng phạt bọn họ.

Thạch Hạo chẳng thèm quan tâm, ngồi xếp bằng xuống rồi nhanh chóng dùng nước suối rửa sạch cái chân kia, trước mặt mọi người nhóm lên ngọn lửa rồi bắt đầu nướng.

Giờ phút này yên lặng như tờ, mọi ngươi như rớt cằm xuống mặt đất.

Ban đầu còn tưởng rằng Hoang đang cố ý phá hoại thân thể của Xích Mông Hoằng để sỉ nhục cho hả giận. Nhưng mà, dù thế nào cũng không nghĩ tới hắn vậy mà dùng để ăn!

"Hả, Hoang, ngươi muốn làm gì đó hả, thần và người cũng đều căm giận!" Cách đó không xa, mấy tên tôi tớ của Xích Mông Hoàng rít gào, thực sự đã bị dọa đến khiếp sợ.

Đặc biệt là tên tôi tớ Nhân tộc từng bị Thạch Hạo đập tan thân thể, chỉ còn lại một cái đầu lâu kia. Hắn ở cách đó không xa, rất gần với Thạch Hạo.

Tên tôi tớ Nhân tộc này đang co giật, đang run rẩy, hắn hoảng sợ đến tột độ, chỗ dựa sau lưng cũng đã bị lấy thịt, sao hắn không sợ được chứ?

Thế nhưng, hắn vẫn đang hét to: "Hoang, ngươi không thể làm vậy, dã man quá, tàn nhẫn quá. Hắn thế nhưng là Đế tộc, sao ngươi lại có thể ăn hắn?!"

"Thứ thật sự coi mình là đầy tớ như ngươi đã hết thuốc chữa rồi!" Thạch Hạo liếc nhìn hắn với vẻ lạnh lùng.

Sau đó, hắn vừa nướng chân thú kia, vừa nói: "Sinh linh dị vực ăn thịt Nhân tộc ta, bởi vì, kẻ mạnh thì ăn thịt kẻ yếu nên ta chẳng cần phải nói đạo lý lớn lao làm gì. Là Nhân tộc, việc ta có thể làm chính là cứng rắn đánh lại. Hễ tên nào ăn thịt Nhân tộc ta, nếu ta có đủ khả năng ta sẽ chống lại, sẽ đánh giết, coi bọn chúng là đồ ăn của mình, ăn lại những vinh quang đã biến mất của Nhân tộc, đánh tan khuất nhục. Việc trước mắt ta cần làm là, ăn chân thú!"

Khốn thật, ăn Đế tộc? Ăn ngược lại cũng coi như là một loại vinh quang sao? Thực sự dọa cho phần đông sinh linh phải sợ hãi!

"Ồ, ngươi cũng đã đạt được một lá trà Ngộ Đạo, mau mau đưa đây đi." Thạch Hạo nhìn về một phía khác, chỉ vào một đội ngũ nào đó.

"Ngươi... đây là ăn cướp!"

"Chính xác, ngươi nói đúng rồi, ta chính là đang cướp đấy!" Thạch Hạo hờ hững đáp lại.