Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1574: Sao quả tạ




Đại Đạo cung, có thiên tài đẫm máu, đầu lâu lăn lông lốc bên trong màn sương hỗn độn đầy rợn người.

Trước kia đã từng xảy ra cảnh tượng như thế này? Luôn luôn là do thiên tài của thư viện Chiến Thần hành hạ người bồi luyện tới chết, rất ít khi lại có chuyện bị giết ngược lại như thế này diễn ra.

Dù có ngoài ý muốn đi nữa thì cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, đời nào có chuyện "Chiến giả" dám đánh giết đệ tử của thư viện.

Người được gọi là "Chiến giả", vận mệnh ở nơi đây rất là "thấp hèn", không đáng đồng bạc nào, đa số đều là đời sau của cửu Thiên, còn không thì là những tử tù của các tộc đã phạm phải tội ác vô cùng lớn.

Hoang đứng yên nơi đó, sợi xích sắt trên tay nhỏ từng giọt máu tươi xuống dưới, hắn đứng đó, không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người và chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi gì.

Đại Đạo cung là một thánh địa ngộ đạo, tràn ngập hỗn độn, lan tỏa quy tắc, xích thần trật tự đan dệt, lúc này lại trở nên đôi chút ngột ngạt.

"Hoang, ngươi dám làm dữ luôn à!" Có một ông lão lạnh giọng nói, hắn là nửa bước Chí Tôn, phụ trách việc giải đáp nghi hoặc ở nơi này, tuy rằng không phải là người giảng kinh chân chính thế nhưng thân phận cũng không hề bình thường.

Sắc mặt của Thạch Hạo lạnh nhạt chẳng thèm đếm xỉa tới, mà hắn liếc nhìn về đám đệ tử tinh anh của thư viện Chiến Thần.

"Bỏ đi, chỉ có thể trách tài nghệ không bằng người mà thôi." Một ông lão khác mở miệng, liếc nhìn chiếc đầu lâu trên mặt đất rồi cau mày nói: "Còn không mau đứng lên!"

Nhưng mà, chiếc đầu kia trợn trừng cặp mắt, khí tức sinh mệnh bắt đầu tiêu tán, đầu lâu cũng không thể nào gắn kết lại với thi thể nữa.

Mọi người rùng mình lấy làm kinh hãi.

Sắc mặt của vị nửa bước Chí Tôn kia trở nên đen xịt, ánh mắt lạnh lùng, bởi vì nguyên thần của tên đó đã bị đánh tan, xem như đã hoàn toàn mất mạng.

"Nếu không phải bên trên có mệnh lệnh thì ta đã giết chết ngươi ngay rồi, há lại cho phép hung hăng như vậy chứ!" Một ông lão quát lớn, hiển nhiên là người có tính nóng nảy, hai mắt phun ra lửa nóng.

Sắc mặt của Thạch Hạo vẫn lạnh nhạt liếc nhìn hắn, chẳng thèm để ý làm gì.

Bởi vì, hiện giờ nói gì cũng chỉ vô dụng mà thôi, thân phận của hắn có chút đặc thù nên khá hơn đôi chút, ít nhất trước mắt sẽ không thể chết được, nhưng đời sau của cửu Thiên thì dù là cây cỏ cũng chẳng bằng.

Thân là người bồi luyện nên không thể nào biết mình sẽ chết lúc nào, mỗi một ngày đều trải qua sự giày vò, không một ai sẽ đối xử một cách bình đẳng với bọn họ.

"Hôm nay tới đây thôi!" Một vị nửa bước Chí Tôn tuyên bố, sớm đã không còn tâm trạng để giải thích nghi vấn nữa rồi.

Tiếp đó, vài ông lão rời đi để xin chỉ thị từ cấp trên.

"Về chuyện của Hoang, phải đối xử đặc thù cho tới lúc nào đây, khi nào thì có thể trừ bỏ hắn?"

Dưới cái nhìn của bọn họ, thời khắc được gọi là trừ bỏ kia mới chính thức được gọi là người bồi luyện đáng tởm nhất, dù cho dùng một vài biện pháp hành hạ tới chết cũng chẳng sao cả.

Đáng tiếc là, những gì bọn họ nhận được là, hiện giờ tuyệt đối không được phép làm xằng bậy.

Đồng thời, trong mấy ngày sau đó lại có tin tức truyền tới, đám người An Lan, Du Đà vẫn chưa hề trở về, thành ra đã tạo nên không ít sầu lo cho mọi người.

Rất nhiều người đều biết, Vương Bất hủ đã tiến vào trong khu mai táng, đã nhiều ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa hề trở lại, cho nên mới khiến người bất an.

Đương nhiên, các tộc vẫn tin tưởng An Lan, Du Đà là vô địch thiên hạ, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là vì lý do nào đó nên mới trì hoãn như thế.

"À, nghe nói Hoang đang mang trên người gông xiềng mà vẫn rất kiêu căng bướng bỉnh như trước, lần sau chúng ta cũng nên đi gặp hắn thử một lần xem sao!"

Sau khi tin tức ở thư viện Chiến Thần truyền ra thì có người nhíu mày nói thế, bọn họ cảm thấy rất hứng thú nên chuẩn bị kết hợp một vài người lại với nhau để hành động.

Liên quan tới bất kỳ tin tức gì của Hoang thì đều khiến người người chú ý.

Binh Khí điện, nơi này vô cùng lạnh lẽo, bởi vì có rất nhiều binh khí, hoặc là cắm trên mặt đất hoặc là ngổn ngang trong cung điện, có bằng xương, có bằng kim loại và cũng có bằng đá.

"Liên quan tới binh khí, có thể nói rằng là sự kéo dài của thân thể chúng ta..."

Sau khi người giảng kinh hoàn toàn rời đi thì có nửa bước Chí Tôn tới giải đáp nghi vấn cho mọi người.

"Muốn binh khí dung hợp với bản thân, tựa như là một thể thì cần dùng tâm để tế luyện, làm cho binh khí sinh trưởng bên trong máu thịt..."

Bên trong Binh Khí điện, lần này nhân số cũng chẳng hề ít, số lượng tầm mấy trăm người, lúc này đã tới giai đoạn thực chiến.

Hoàn toàn chính xác, một nhóm tù nhân như Thạch Hạo đã được mang tới, chuẩn bị trở thành Chiến giả và bồi luyện ở nơi này.

Trước khi tới thì gông xiềng trên người Thạch Hạo đã được gia cố thêm một tầng nữa, đây chính là sự quyết định của cấp trên vì sợ hắn sẽ làm càn lần nữa nên cần phải áp chế lại.

Quả nhiên, trải qua sự kiện lần trước nên có một ít học sinh của thư viện rất kiêng kỵ với hắn, mới đầu cũng không dám trêu chọc gì cả.

"Các ngươi nhìn nè, đây là một thanh hung khí, nếu dùng máu để nuôi dưỡng thì uy lực của nó sẽ càng tăng hơn. Nhưng sẽ có tính nguy hại cho bản thân mình, nó ẩn chứa sát khí nên sẽ làm hư hại nguyên thần, nuôi dưỡng trong người một thời gian dài thậm chí sẽ ảnh hưởng tới tính cách nữa."

Nửa bước Chí Tôn chỉ dẫn, nắm chặt lấy một thanh chiến mâu màu máu, nó cũng không quá dài thế nhưng lại đỏ bừng khiếp người, rõ ràng không hề có máu dính bên trên thế nhưng lại tựa như có mùi máu xộc thẳng vào mũi.

"Vì lẽ đó, nuôi dưỡng một thanh hung binh thì yêu cầu cần phải đạt đến một trình độ nào đó. Làm thế nào để nuôi dưỡng thì mới có thể khiến cho sát khí ẩn chứa bên trong thanh hung binh này tương xứng với cảnh giới của bản thân, không nguy hại tới cơ thể?"

Sau khi nói tới chỗ này thì tên nửa bước Chí Tôn kia lại lấy ra thanh huyết mâu đó, nó hóa thành một tia sáng đỏ và đâm thủng liên tiếp chục tên bồi luyện.

Có vài người hét thảm rồi nổ tung, tiếp đó là hóa thành một nhóm tinh huyết đỏ tươi tiến vào trong thanh hung binh ấy, còn có một vài người thì cơ thể khô quắt, tinh lực mất hết, cứ thế ngã gục.

"Thanh hung khí này đã được nuôi dưỡng trong nhiều năm, sớm đã hấp thu máu huyết tới mức kinh người, hôm nay chỉ mới uống máu của hơn chục người thì đã bão hòa rồi, nếu như uống thêm nữa thì sát khí của nó sẽ vượt quá." Nửa bước Chí Tôn giải thích.

Một đám Chiến giả trắng bệch sắc mặt, đây là nơi mà bọn họ không muốn tới nhất, bởi vì Binh Khí điện này nguy hiểm hơn rất nhiều so với những nơi khác, hơi tí sẽ bị binh khí phân giải.

"Phụt!"

Lần này, Trâu già bên cạnh Thạch Hạo không may mắn như trước, nó bị một người dùng thanh kiếm thần đỏ đậm đâm thủng lồng ngực, mũi kiếm ngập vào bên trong cơ thể và từ từ rút lấy tinh huyết của nó.

Boong!

Thạch Hạo không chịu nỗi nữa nên xuất thủ, dùng sợi xiềng xích đánh văng thanh huyết kiếm ấy ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát mà bộ lông trên người của Trâu già đã trở nên xám trắng không ít, phải trả cái giá cực lớn.

"À, quên nói mất, nếu như các ngươi muốn nuôi dưỡng thanh hung khí của mình trở nên bá đạo thì hôm nay đúng là một cơ hội cực tốt." Nửa bước Chí Tôn lên tiếng rồi chỉ về phía Thạch Hạo, nói: "Hắn chính là Hoang, rất nhiều người hẳn đã nghe qua tên hắn rồi, huyết dịch của hắn rất là bất phàm, nếu như muốn hung khí lột xác thì có thể thử trên người hắn đó."

"Ta muốn xuất thủ từ lâu rồi!" Có người đáp.

Đó là một tên Vương tộc có hình thể tròn trĩnh, tựa như là một chiếc chuông đồng vậy, pháp khí mà hắn nắm giữ lại là một chiếc Thiên La tán* mang theo ánh máu, khi chiếc dù mở rộng thì trở nên sắc bén cực kỳ.

(*): Tán - chiếc dù.

Thứ được gọi là hung khí, đó chính là những chủng loại cực đoan trong hàng ngũ pháp khí, người bình thường sẽ không muốn nuôi dưỡng, bởi vì chúng sẽ gây thương tích cho bản thân.

Ở Đế quan thì người nuôi dưỡng hung khí cùng huyết khí rất là ít, còn ở dị vực thì bởi vì đều là các tộc hiếu chiến nên sẽ có rất nhiều người đi theo.

Lúc chuẩn bị tới nơi này thì có rất nhiều người đã kết hợp và nhằm vào Thạch Hạo, xem hắn như là một người bồi luyện và dành tặng những đợt công kích điên cuồng nhất.

Vì vậy, sau khi có người lên tiếng thì cả đám hưởng ứng ngay.

"Giêt!"

Thứ bay tới trước tiên chính là chiếc Thiên La tán kia, nó xoay tròn phát ra ánh đỏ, màu máu chiếu rọi, sát khí ngập trời.

Không thể không nói, đây là một Vương tộc vô cùng mạnh mẽ.

Cũng trong lúc đó, những thanh binh khí khác tựa như Tang Hồn chuông, cốt đao, đoản kiếm đá... chúng mang theo từng hào quang màu đỏ sậm bay vút tới.

Những người này đều lộ ý lạnh, có đại thù với Thạch Hạo, tộc nhân của bọn họ từng chết trong tay của Hoang.

Khi quyết đấu chân chính thì chắc chắn bọn họ không phải là đối thủ của Thạch Hạo, không thể báo thù đúng nghĩa được, cho nên muốn lợi dụng cơ hội này để trả thù.

Thạch Hạo mang hai lớp gông xiềng cùng với ánh mắt lạnh lẽo chợt lan tỏa sát ý đầy khủng khiếp, gông xiềng vung mạnh, boong, cứ thế nện thẳng lên trên chiếc Thiên La tán ấy.

Phụt!

Bề mặt dù bị phá rách, dù lớn tan nát.

Việc này cần phải có sức lực lớn tới cỡ nào chứ? Tất cả mọi người đều trợn tròn cặp mắt, nên biết, hiện giờ hắn đang mang hai lớp gông xiềng và không thể nào vận dụng được pháp lực, thuần túy cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể mà thôi.

Nhưng đối phương lại vận dụng tới pháp lực cao nhất để khống chế huyết khí*, ấy vậy lại có kết quả như vậy, khiến cho ai nấy cũng sợ hãi không thôi.

(*) Binh khí máu.

"Phụt!"

Là tên Vương tộc kia phun ra một ngụm máu, bởi vì hung khí của hắn đã bị tiêu hủy, khi loại binh khí này bị phá hủy thì cũng sẽ gây tổn thương to lớn cho chính người sử dụng, vì rằng ngày thường cần phải dùng máu huyết của bản thân để nuôi nấng, hai bên có liên hệ rất khắng khít với nhau.

Sau đó, tiếng răng tắc không dứt bên tai, tuy rằng Thạch Hạo mang trên mình hai lớp gông xiềng thế nhưng hành động vẫn nhanh như chớp giật, hắn không ngừng vung vẫy xiềng xích và đật nát rất nhiều binh khí.

Kết quả, cả một đám người đều ho ra đầy máu!

Cuối cùng, một tên nửa bước Chí Tôn với vẻ mặt u ám quát lên một tiếng, nhanh chóng kết thúc buổi "giải thích nghi hoặc".

"Hoang, lại còn dám làm bậy nữa à?!" Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp thư viện, và gợi nên nghị luận của rất nhiều người.

Điều đáng vui nhất chính là, tuy rằng lần này có nhiều người bị thương thế nhưng lại không có ai bị chết.

"Ngay cả Hoang mình mang gông xiềng mà đám đệ tử này cũng không địch lại, là do bọn họ yếu hay là do Hoang quá mạnh?" Rốt cuộc cũng có người giảng kinh lên tiếng.

Sinh linh như vậy chí ít cũng là Chí Tôn, nghe nói đôi khi cũng sẽ có Bất hủ tự mình tới giảng.

Đương nhiên, người giảng kinh thuông thường sẽ ẩn giấu tu vi, không muốn tiết lộ những bí mật của bản thân, đồng thời sau khi giảng xong sẽ biến mất ngay lập tức.

Hai ngày sau, cũng là trong một cung điện cổ và lại xảy ra chuyện càng kinh người hơn nữa.

Sau khi người giảng kinh rời đi và mấy vị nửa bước Chí Tôn tới giải thích nghi vấn thì Hoang lại được "chiếu cố" đặc biệt.

Nơi đây là "Pháp Lực điện", bên trong ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ không ngừng sôi trào đầy mãnh liệt, người bình thường khi tiến vào đều sẽ bị nghiền nát, sau khi mấy tên "Chiến giả" bị phong ấn lại tu vi xong thì sẽ nén vào trong, cứ thế bị ép nổ, tình cảnh rất thê thảm.

Lần hiếm thấy này cũng không hề tiến hành thứ được gọi là bồi luyện kia, thế nhưng nó lại đáng sợ hơn thế nữa.

Đệ tử của thư viện Chiến Thần đang vận chuyển pháp lực, từng bước tiến về nơi sâu nhất trong Pháp Lực điện, dùng hành động này để rèn luyện bản thân, để dồn ép ra pháp lực càng mạnh mẽ hơn cả bản thân đang có.

Trong lúc này, Thạch Hạo được mở ra gông xiềng và bị nhốt vào trong một nhà lao thần kim có thể di động được, và đang được người khác dùng pháp lực đẩy vào sâu trong tòa cung điện ấy.

Trâu lớn rất là thê thảm, bị xem như là vật phẩm thí nghiệm, giữa đường đã bị ép tới mức muốn nổ tung, và một ít học sinh trong thư viện cũng rất muốn nhìn xem thử Hoang mạnh mẽ tới mức nào, cho nên ai nấy cũng mang theo nụ cười đầy tàn nhẫn và đồng loạt phát lực đẩy hắn vào nơi sâu trong Pháp Lực điện.

Nơi sâu trong cung điện, muốn sống sót thì chỉ có thể phóng thích ra tiềm năng cùng với pháp lực của bản thân mà thôi.

Bọn họ biết sự lợi hại của Hoang cho nên mới đẩy hắn vào phía cuối, bắt hắn phải chịu đựng sự nghiền ép đầy hùng hồn của pháp lực đủ để xé rách thân thể bản thân.

Nhưng mà, cũng chính vì như vậy nên đã xảy ra tai nạn.

Ban đầu Thạch Hạo rất trầm mặc, chỉ biết dùng mọi khả năng cũng như sức lực để chống cự, hóa giải đi sự áp chế pháp lực vô tận ấy.

Mấy người ở phía sau cười gằn, sở dĩ bọn họ cầu xin mở gông xiềng của hắn ra và đưa vào trong nhà tù đặc biệt ấy, chính là muốn quan sát pháp lực cực hạn của hắn đồng thời cũng muốn nhìn thấy hắn chịu đựng sự đau khổ kia.

Vù vù!

Đột nhiên một tiếng vang thật lớn lan truyền khắp, nơi đây rung lên bần bật.

Rất nhiều người trắng bệch sắc mặt, thần hồn run rẩy, tiếp đó là hoảng sợ hét lên.

Bởi vì, pháp lực của bọn họ đã mất đi hiệu lực, vả lại trong tòa cung điện này lại không ngừng cuồn cuộn tuôn ra pháp lực và đè ép lấy bọn họ.

Đây là do Thạch Hạo gây nên!

Hắn có một loại năng lực, Miễn dịch pháp lực, vô hiệu hóa đi sự công kích của đối phương, vả lại hắn vẫn không ngừng tìm tòi bí ẩn trong nhiều năm qua cho nên loại năng lực này càng không bình thường, đã xảy ra đôi chút lột xác.

Cho tới hiện tại, đã không phải là vấn đề ở việc bản thân bị động chịu đựng để miễn dịch pháp lực nữa, mà là có thể làm cho pháp lực của đối phương đang tác dụng vào hắn ở nơi xa xa trở nên tán loạn, mất đi hiệu lực.

Chuyện này đã thành thảm kịch!

Có tới hơn trăm người sợ hãi hét lớn, bọn họ mất đi sự che chở của pháp lực và bị sức mạnh bàng bạc bên trong Pháp Lực điện đè ép tới mức rạn nứt cả người, tiếp đó là nổ tung.

Bản thân Pháp Lực điện đã tràn ngập pháp lực đầy hùng hồn, và Thạch Hạo lại còn cố ý nhằm vào như vậy nữa!

Kết quả, thảm kịch đã xảy ra.

Trong cung điện, những tên đệ tử tinh anh lập tức giống như là những "Chiến giả" trước kia, tiếng phốc phốc vang lên, nhiều người nổ tung và hóa thành một mảnh mưa máu.

"A..."

Có nửa bước Chí Tôn hét lớn, hoàn toàn nổi giận và nhanh chóng lao tới cứu viện.

Thế nhưng, vẫn có tới tám mươi ba tên đệ tử tinh anh nổ tung, chết oan chết uổng.

Hoàn toàn là một tai nạn thảm khốc, không một ai nghĩ tới sẽ có kết cục như vầy.

"Con mẹ nó chứ... Hắn là sao quả tạ mà!"

Tiếp đó, có đại nhân vật quát lớn.

Có người tức muốn bể phổi, chỉ một tên tù binh, ấy vậy mà lại khiến cho học sinh của thư viện Chiến Thần lần lượt xảy ra bất trắc, về sau có một đám bỏ mạng, thật sự không thể tha thứ được.

"Ha ha, thú vị, chúng ta cũng nên ra tay thôi, nếu như bỏ qua một tên bồi luyện tốt như vậy thì thật sự quá lãng phí."

"À, mấy ngày nay vẫn đang thăm dò khu di tích của Vương Bất hủ này, tạm thời không có tới tìm Hoang, không ngờ hắn lại gây nên động tĩnh lớn như vậy, nên để hắn thực hiện nghĩa vụ làm đá mài dao của mình cho rồi."

Đây là lời nói của Đế tộc trẻ tuổi.

Sau khi mấy người này tiến vào thư viện Chiến Thần thì cũng chưa hề tới tìm Thạch Hạo ngay, mà là đang thăm dò khu vực này, bởi vì đây chính là vùng đất thần thánh mà Vương Bất hủ lưu lại.

Nhưng, bọn họ đã tới chậm một bước.

"Cái gì, Cô tộc đã có hành động và mang Hoang đi rồi?!"

Cô tộc, là tồn tại ngang hàng với Đế tộc, siêu nhiên trên trần đời, và có nguồn gốc từ cửu Thiên.