"Thạch Hạo!"
Nhóm người hét lớn, nhìn tế đàn trống không, sẽ không thể nào gặp lại bóng người ấy nữa, đám Thanh Y buồn bã rũ rượi.
Hắn cứ thế rời đi, có cơ hội sống hay không, còn có thể trở về nữa ư?
Người đã đi, bỏ lại binh khí, kiếm thai Đại La cắm sâu trong nền đá xanh, những binh khí khác cũng nằm ngay ngắn nơi đây.
Việc này làm người tiếc nuối, cố nhân đã đi, chỉ còn lại mỗi binh khí.
Nhưng mà, có một vài món binh khí rất đặc biệt, ví dụ như giáp trụ Lôi Đế, nó phát ra từng luồng ánh đen tựa như bị màn đêm ăn mòn vậy.
"Bộ giáp trụ này ngập tràn oán giận từ năm xưa, hiện giờ..." Sư tôn của Tề Hoành biến sắc thế nhưng cũng không thể làm được gì.
Giáp trụ Lôi Đế biến thành màu vàng đen trông rất kỳ lạ, không còn loang lổ gỉ sét nữa mà tựa như là một vực sâu đen ngòm vậy.
Xoẹt!
Một vị Vô Địch giả xuất thủ phong ấn sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đó, kế tiếp giao cho Thiên Giác nghĩ.
Rất nhiều người thất thần trong giây lát rồi nhanh chóng bay lên tường thành cao vút trong trời xanh kia, muốn nhìn Hoang, là để tiễn đưa hắn.
Trên thực tế, dù cho là đám người Kim gia, Vương gia, Đỗ gia, Tỳ Hưu cũng đều muốn nhìn hình ảnh cuối cùng sau khi Hoang ra khỏi thành.
Tất cả mọi người đều bay vụt lên tận trời, tiến về bức tường cao lớn khí thế mênh mông ấy, rồi dõi mắt nhìn về trước.
Có thể thấy được từ phía xa, Thạch Hạo một thân một mình đến gần đại quân với giáp trụ lạnh lẽo, hắn đã đi tới phụ cận, chỉ có thể thấy được bóng lưng, thấy được thân thể ưỡn thẳng tắp ấy mà thôi.
Hắn ngẩng cao đầu đứng nơi ấy, một người đối mặt với kỵ binh bao la, không hề sợ hãi chút nào.
Đã cách Đế quan rất xa, Thạch Hạo sắp sửa bị đại quân với giáp trụ lạnh lẽo ấy nhấn chìm, chẳng mấy chốc nữa sẽ không thể nhìn thấy được nữa.
Vào lúc này, có một nhánh đội ngũ đi tới, tất cả đều cưỡi bên trên cổ thú, ngay cả những con thú cưỡi này đều được khoác lên giáp trụ, từng con với vẻ mặt dữ tợn lao về phía Thạch Hạo.
Trong giây lát, nội tâm của rất nhiều người trẻ tuổi đứng trên tường thành đều quặn đau.
Nhóm kỵ binh này không nhiều, chỉ tầm ba mươi mấy người, khoác bên trên giáp trụ màu đen, thú cưỡi răng nhọn miệng rộng, hình thể khổng lồ, cũng không biết là hung thú gì.
Mà những người cưỡi bên trên trong tay đều cầm lấy một thanh trường mâu cùng với thiên mâu đen ngòm, đều là những binh khí hạng nặng, toàn bộ chỉ thẳng về phía Thạch Hạo.
Tuy rằng chỉ có ba mươi người thế nhưng lúc chạy tới thì tựa như những ngọn núi nhỏ đang di động, khiến mặt đất cộng hưởng theo, ầm ầm rung động.
Keeng!
Có thể nghe được âm thanh rung vang của binh khí phát ra, bọn họ lao nhanh tới Thạch Hạo, không chút do dự nắm chặt thiên mâu đâm thẳng tới.
Chiến mâu màu đen phát ra tiếng vù vù đâm thủng trời cao, tốc độ cực kỳ nhanh lao vút tới phụ cận, còn những thanh thiên mâu thì xé rách cả không gian.
Những người này đều có tu vi mạnh mẽ, Hoang đã giết rất nhiều tu sĩ vực ngoại nên đã kết thù khắp chốn, vừa mới ra khỏi thành thì đã bị một đám người trẻ tuổi vây công.
Lúc này, cao tầng của dị vực cũng chẳng hề biểu thị gì cả, đều lẳng lặng đứng quan sát.
Đế quan, trên tường thành.
Sắc mặt của tu sĩ các tộc đều thay đổi, đặc biệt là đám người Thanh Y, Trường Cung Diễn lại càng trắng bệch hơn, cũng chỉ vừa mới bắt đầu, Thạch Hạo vừa mới tới dị vực mà đã lành ít dữ nhiều như vậy rồi.
"Hắn sẽ xuất thủ không?" Có người thuộc Kim gia suy đoán.
Keeng!
Cánh tay của Thạch Hạo phát sáng, chập lại như đao, ánh đao óng ánh phát ra chém bay đầu lâu của một con thú cưỡi, máu tươi phun lên rất cao.
Hắn ra tay nhanh như điện xẹt, vận dụng Lôi Đình đao thuộc bảo thuật Lôi Đế, tốc độ cực nhanh, uy lực cực mạnh.
Đại quân dị vực rối loạn, rất nhiều người kinh hãi, không nghĩ tới khi đối mặt với trăm vạn đại quân mà hắn vẫn cương quyết như vậy, ra tay ngay trước mặt mọi người, không hề kiêng dè chút nào.
Đồng thời, Thạch Hạo cũng chưa hề dừng tay, đoạt ngay lấy một thanh chiến mâu rồi xoay tròn quét sạch bốn phía, dùng sức mạnh và dũng khí đã ngạo thị thế hệ trẻ tuổi tới trấn áp.
Boong! Boong! Boong!
Âm thanh va chạm của binh khí vang lên, mấy chục nhân mã này đều rung lên bần bật, binh khí trong tay của bọn họ đều bị thanh chiến mâu kia đánh bay, không cách nào cầm chặt trong tay được.
Lòng bàn tay của mỗi người đều rách ra, máu tươi tuôn rơi, thân thể run bần bật, còn những con thú cưỡi thì thiếu chút nữa đã ngã nhào trên mặt đất.
Ầm!
Thạch Hạo nắm chặt chiến mâu màu đen trong tay xem như là một cây côn lớn, quét ngang ngàn quân, nện mạnh xuống mỗi người cùng với những con thú cưỡi kia.
Lúc này, xương gãy gân đứt, đám người hét thảm, thú cưỡi gầm rú, máu tươi phun xối xả bay ngược ra sau.
Giữa chiến trường chỉ còn mỗi một người trẻ tuổi, tóc đen tung bay, con mắt như tia chớp, tay cầm thanh chiến mâu màu đen đứng thẳng nơi đó, trên mâu dính đầy máu tươi!
Hắn đứng yên, tựa như chiếc đinh ghim chặt trên mặt đất, thân thể ưỡn thẳng ngẩng cao đầu, tựa như là một vị Chiến thần bất khuất.
Đế quan, có không ít người đứng trên tường thành hét lớn: "Hay!"
Đặc biệt là nhóm người theo trường phái chủ chiến liều mạng với dị vực thì vỗ tay hoan hô, cảm thấy sảng khoái vô cùng, muốn đại chiến với dị vực thì cần phải võ dũng như vậy.
Rất nhanh sau đó thì mọi người bình tĩnh lại, và rồi càng lo lắng cho Hoang nhiều hơn.
Đặc biệt là đám người Thanh Y, Thái Âm ngọc thỏ, Trường Cung Diễn... thì ủ rủ mặt mày, Thạch Hạo kiên cường vô cùng, dù cho bị trao đổi thì cũng dám ra tay, chắc chắn sẽ chọc giận một vài bộ tộc mạnh mẽ.
"To gan!"
Trong đại quân đông nghẹt đó truyền tới tiếng gào lớn tựa như sấm nổ vang rền, có nhân vật cấp thống lĩnh với vẻ mặt lạnh lẽo, cưỡi bên trên một con cổ thú lạnh lùng liếc nhìn Hoang.
Thạch Hạo không hề e ngại gì cả mà vẫn đứng yên ở nơi ấy, tay cầm chiến mâu màu đen rồi từ từ giơ lên, chỉ thẳng về phía người vừa quát mắng kia.
Đây là một vị thống lĩnh có thực lực rất mạnh mẽ, con cổ thú bên dưới vẫy vẫy chiếc đuôi, lớp vảy xanh rậm rạp, răng nanh trắng như tuyết đầy trong miệng trông rất dữ tợn.
"Hoang, ngươi đã trở thành tù nhân mà còn dám vô lễ nữa à?!"
"Không ai có thể sỉ nhục được ta, cùng lắm thì bỏ mạng mà thôi!" Đây là lời nói của Thạch Hạo, rất nhiều người đứng trên tường thành Đế quan nghe vậy thì nhói lòng, Hoang kiên cường là thế, nhưng vậy thì nguy rồi.
"Thạch Hạo!"
Trên tường thành, một đám người hô lớn.
Ầm!
Tên thống lĩnh kia với ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn, con cổ thú bên dưới hắn đạp lên hư không lao nhanh tới, quá nhanh, trong tay hắn vung tròn một cây giáo lớn hoàng kim tựa như là ngọn tiên sơn đập mạnh xuống.
Thạch Hạo có tiếng tăm rất lớn ở dị vực, đã giết rất nhiều địch thủ, rất nhiều bộ tộc có mối thù với hắn, và cũng chính vì vậy mới có không ít cao thủ không phục, cảm thấy hắn chỉ là một tên thiếu niên trẻ tuổi thì làm sao có thực lực để chém giết nhiều đại tu sĩ như vậy chứ, thành ra có một vài cường giả muốn tự mình ước lượng và tự tay giết chết.
Ví dụ như vị thống lĩnh này, dáng vẻ trông như trung niên nhưng kỳ thực đã sống rất nhiều năm, sớm đã tiến vào cảnh giới Độn Nhất này rất lâu, hiện giờ dâng trào sát ý.
Boong!
Thạch Hạo nắm chặt trường mâu màu đen rồi tiến lên nghênh đón, lưỡi mâu lao ra một con côn bằng to bằng lòng bàn tay nhưng lại cực kỳ lóng lánh.
"Ầm ầm!"
Thân thể của tên thống lĩnh này phát sáng, hắn cũng vận chuyển tổ thuật, thể hiện ra thần uy mạnh mẽ nhất.
Đáng tiếc, hắn không thể nào địch lại Hoang, đã bị pháp môn Côn Bằng đánh cho trọng thương, phun máu phè phè ngay tại chỗ, chiếc giáo hoàng kim to lớn trong bay bị trường mâu màu đen đánh cho sắp gãy, bịch, tên thống lĩnh này bay ngược ra sau, ngã nhào trong vũng máu.
Nơi đây rối loạn, một vài sinh linh của dị vực trở nên nghiêm túc, rốt cuộc cũng biết được thực lực của Hoang mạnh tới mức nào, những người kia không hề chết oan chút nào.
Đồng thời sắc mặt của bọn họ cũng trở nên rất khó coi, rõ ràng là một tên tù binh, đáng lẽ phải trở thành tù nhân thế nhưng lại kiên cường mạnh mẽ như vậy, không ngừng phản kháng và xuất thủ ngay tại đây.
"Làm càn!"
"Vốn là tù nhân, há lại cho phép ngươi ngang ngược ở đây!"
Có một vài người hét lớn, một nhóm thống lĩnh xuất hiện, khống chế thú cưỡi vây quanh lấy Thạch Hạo.
Thạch Hạo không nói lời nào mà nhấc theo chiến mâu nhuốm máu chỉ thẳng từng người, không cần nhiều lời, nếu như tử vong thì không bằng cứ chết trận trong sự oanh liệt còn hơn.
"Đại nhân, ta có cần phải lên cản bọn họ lại không?" Trong đại quân, một lão bộc đứng bên cạnh chiếc chiến xa cổ xưa màu đen kia chợt khom người thi lễ, nhẹ nhàng truyền âm.
"Không cần đâu, cứ nhìn một lát rồi tính sau." Vị Chí Tôn Đế tộc ngồi bên trong chiến xa bình thản đáp.
Trong đại quân chợt náo động, nhìn vẻ kiên cường của Thạch Hạo đã khiến nhiều người lộ ra sát cơ.
"Giết!'
"Chém bay tên Hoang!"
Rất nhiều người trong đại quân gầm thét, có vài người còn cổ vũ hô hào người ở đây tiến lên hạ gục Hoang, đây là tên cừu nhân của bọn hắn.
Đám thống lĩnh đó đều điều động thú cưỡi vây Thạch Hạo vào chính giữa.
Thạch Hạo chẳng hề sợ hãi, chuẩn bị nghênh địch, huyết chiến tới cùng.
Vị Chí Tôn Đế tộc bên trong chiến xa màu đen kia không hề tỏ thái độ gì cả, hắn muốn nhìn không có nghĩa là những Chí Tôn khác cũng sẽ cùng khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt của bọn họ đầy lạnh lẽo liếc tới.
"Làm càn, làm tù nhân thì phải có suy nghĩ của một tù nhân, nơi đây là nơi để ngươi làm càn à!" Rốt cuộc cũng có Chí Tôn lên tiếng.
Keeng!
Đồng thời, trong nháy mắt ấy một luồng cầu vồng lao ra, đó là một sợi xiềng xích được luyện chế từ kim loại nhanh chóng bao phủ lấy Thạch Hạo, sau đó thì quấn chặt trên người hắn.
Trong lúc này, dù hắn có muốn phản kháng thì cũng chỉ phí công, pháp lực của Chí Tôn quá mênh mông, cơ bản không cùng một cấp độ, không thể nào đánh đồng được.
Hừ!
Tiếp đó, vị Chí Tôn dị vực kia hừ lạnh, một thanh chiến mâu trong tay của một tên binh lính tự động lao vút đâm thẳng về phía Hoang.
Phụt!
Thạch Hạo bị cây chiến mâu này đâm xuyên thân thể, binh khí đáng sợ ấy ghim chặt trên thân rồi rung lắc liên hồi.
"A...." Trên Đế quan, một đám người hét lớn, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
"Ta không thể nào nhìn nổi nữa, đại trưởng lão ơi, vì sao còn chưa tới?" Thiên Giác nghĩ không cách nào chấp nhận được kết quả này, nó nhảy xuống tường thành rồi nhanh chóng bay về chỗ bế quan của đại trưởng lão.
Nó là người đầu tiên, lập tức có một đám người trẻ tuổi lần lượt phóng về nơi xa, không đành lòng chứng kiến tình cảnh của Thạch Hạo đang diễn ra trong sa mạc vô ngần ấy.