Mọi người khi nghe được lời đó thì cứng đờ, bầu không khí trở nên sốt sắng, bởi vì Hoang quá ngông cuồng, là đang đáp trả một một, không hề để ý tới Kim gia là ai.
"Người trẻ tuổi, ngươi hơi quá trớn rồi đó, không hiểu phép tôn trọng khi đối mặt với cao nhân tiền bối à?" Lúc này, người đi theo của Kim gia dồn dập nói.
Ngay cả Kim Triển cũng biến sắc, hắn được mệnh danh là người bất bại, được khen ngợi là nhân vật ngút trời từ cận cổ tới hiện giờ của Kim gia, thiên phú tuyệt luân, hiếm ai có thể so đuọc, vậy ai dám khinh thường hắn chứ?
Nhưng hiện tại, rõ ràng Hoang đang rất xem thường hắn, không hề đặt hắn vào trong mắt, trong lời nói mang theo uy hiếp nên khiến vẻ mặt của hắn lạnh xuống, quát lớn nói: "Làm càn!"
Hai chữ vừa ra thì hiện trường tựa như ngập tràn mùi thuốc súng, bầu không khí trở nên căng thẳng, mưa rơi gió thổi như muốn thành hình.
"Dựa vào ngươi mà cũng dám nói hai chữ này?" Thạch Hạo bình tĩnh nói, thế nhưng ngữ khí lại rất cứng rắn, hắn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Kim Triển.
"Sỉ nhục trưởng bối của ta, không hiểu được sự tôn kính, ta nói ngươi làm càn thì không đúng à?!" Kim Triển trầm giọng nói, đồng thời khóe miệng lộ vẻ cười gằn.
Hắn tiến về trước, bước chân nặng nề khiến vùng đất nơi đây cộng hưởng run rẩy theo, cảm giác ngột ngạt nặng nề lan tràn khiến nhiều người thất kinh trong lòng.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, sự mạnh mẽ của Kim Triển tuyệt đối không ai sánh được, ít nhất là trong thế hệ trẻ tuổi rất hiếm người sánh vai, vượt qua dự liệu của mọi người.
"Trước mặt ta mà cũng dám ồn ào à, ngươi cũng xứng sao?" Thạch Hạo lạnh lùng mang theo vẻ khinh bỉ nói, thật sự hắn chưa bao giờ để Kim Triển trong mắt cả.
"Làm càn!" Lần này thì Kim Triển hoàn toàn nổi giận, vẫn là hai chữ đó thế nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, lúc này hắn lộ ra một luồng uy nghiêm to lớn khiến lòng người kinh sợ, hai chữ làm càn lần này là chỉ sự bất kính của Thạch Hạo đối với bản thân hắn, chứ không phải là ra mặt giúp cho trưởng bối như trước kia.
"Chuyện gì xảy ra thế này, lẽ nào Kim Triển đã đột phá?" Có người run giọng đầy khiếp sợ nói.
Khí tức này không hề giống với tu sĩ cảnh giới Hư Đạo, quá mạnh mẽ.
Cùng lúc đó thì rất nhiều người của Kim gia đều nở nụ cười, dù cho là hai đại tu sĩ Kim Dật cùng Kim Hỗn cũng không ngoại lệ, khóe miệng nở lấy nụ cười đầy bình tĩnh.
Bọn họ biết, Kim Triển có thần tư ngút trời, quả thật đã bước ra một bước mang tính then chốt kia, với độ tuổi này của hắn thì đã có thể ngạo thị quần hùng trẻ tuổi, ai có thể so tài?
Vì vậy, bọn họ chẳng hề lo lắng chút nào, nếu như Kim Triển mượn cơ hội này để hành hạ Hoang, vậy thì chắc chắn sẽ gợi ra náo động cực kỳ lớn, bọn họ rất muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trên thực tế, Hoang còn sống trở lại và lập xuống đại công lao nên danh tiếng nhất thời trở nên to lớn có một không hai, Kim gia đã dự liệu được việc này rồi.
Nhưng hiện giờ lại có một cơ hội, nếu như áp chế ở ngay lúc Hoang đang huy hoàng nhất, nếu như Kim Triển thể hiện ra mình mạnh mẽ hơn cả hắn thì vô hình trung sẽ nện vững uy thế vô địch trong lòng thế hệ trẻ tuổi.
Thật sự là bọn họ đã sớm nghĩ tới kế hoạch này, chuẩn bị giúp Kim Triển đạp lên Hoang để đứng vững.
Nhưng mà cũng không nghĩ rằng sẽ tiến hành ngay hiện tại, chỉ là muốn phát động một bầu không khí căng thẳng, cảm thấy có thể để mặc cho Kim Triển thỏa thích mà làm.
"Nói làm càn với ta thì ngươi chưa đủ trình đâu, không xứng!" Đúng lúc này thì Thạch Hạo mở lời, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Hơn nữa, vào lúc này hắn phất ống tay áo, ầm, tựa như trời long đất lở, thanh thế kinh người vô cùng!
Cát bay đá chạy, hư không rạn nứt.
Kim Triển đang từng bước áp sát lại gần chợt không thể nào đứng thẳng được nữa, đồng thời lảo đảo lùi về sau, thiếu chút nữa thì ngã nhào trên mặt đất.
Hắn liên tiếp rút lui và về sau còn suýt chút nữa đã bị đánh bay, lúc này đã lùi lại được một khoảng cách và trên mặt đất có lưu lại những dấu chân thật sâu.
Vương Hi vội vàng tiến lên đỡ lại, nàng vô cùng giật mình, đôi mắt đẹp liếc nhìn Kim Triển rồi lại liếc về phía Hoang đứng bất động tựa như vị ma thần kia.
Những người khác cũng đều kinh hãi tới biến sắc, từng người lộ vẻ chấn động không thôi, Kim Triển mạnh mẽ là thế nhưng mà lại bị Hoang một tay áo đánh lui? Quá khó tin mà.
Trái tim của đám Kim gia đập thình thịch, nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Ngay cả người của Vương gia cùng với những tu sĩ khác cũng không cần phải nói làm gì, đều lộ vẻ bất ngờ!
"Ầm!"
Kim Triển ra hiệu cho Vương Hi buông tay rồi đứng vững lại nhìn chằm chằm Thạch Hạo, tiếp đó hắn đột ngột bùng phát ra khí tức đầy khủng khiếp, chiến y lấp lánh tựa như một mặt trời chói rực đứng đó.
"Quả nhiên đã tiến vào cảnh giới Trảm Ngã!" Có người kinh ngạc nói.
Vừa nãy Kim Triển bảo lưu không có tung hết lực, chỉ là hiển hiện ra một tia xuất chúng mà thôi, hiện giờ thì đã bộc phát toàn bộ, hoàn toàn phóng thích uy phong của cảnh giới bản thân.
Cảnh giới Trảm Ngã, ở độ tuổi của hắn tuy rằng không phải chưa ai đạt được, thế nhưng từ xưa tới nay rất là hiếm thấy, đại cao thủ trẻ tuổi như vậy đủ để chấn động cả đương đại.
"Hoang, đã sớm muốn đánh một trận với ngươi rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, giải quyết ngay hôm nay đi!" Kim Triển quát lớn.
Thời khắc này, mái tóc của hắn tung bay và phát sáng, cả người hừng hực được một vòng thần bao phủ, tựa như là một vị thần vô thượng khiến chúng sinh quỳ lạy.
Khí tức của hắn mạnh mẽ tới cực kỳ, quả nhiên là tồn tại kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi.
Lúc này, Kim Triển chính thức khiêu chiến Hoang!
Hắn vốn rất tự tin lúc ở cảnh giới Hư Đạo muốn tranh đấu với Thạch Hạo, thế nhưng lại bị tộc nhân ngăn cản.
Cho tới lúc này thì tự tin càng tăng mạnh, còn trẻ như vậy đã tiến vào cảnh giới Trảm Ngã, ngạo thị quần hùng, hắn không hề sợ gì cả, muốn trấp áp tên đối thủ này.
Hiện trường có không ít người lộ vẻ sầu lo cho Thạch Hạo, ví như đám Trường Cung Diễn chẳng hạn, bọn họ từng được Thạch Hạo nói rõ về những gì đã trải qua ở Biên Hoang, biết được hắn đã giết không ít kẻ địch. Nhưng mà, cũng chỉ là nghe được Thạch Hạo nói về những chuyện chém giết đám thế hệ trẻ tuổi của dị vực mà thôi, ví dụ như giết mấy cường giả của dòng dõi Vô Úy sư tử, hàng phục một con Phản Tổ giả, chứ vẫn chưa hề nghe qua những chuyện hắn đã đột phá cảnh giới Trảm Ngã ở rừng rậm Thiên Thú và về sau còn chém giết tu sĩ cảnh giới Độn Nhất nữa.
Cho nên, đám người Thanh Y chợt thay đổi sắc mặt, muốn tiến lên ngăn lại.
Nhưng mà, Thạch Hạo làm động tác chặn bọn họ lại, vẫn là thờ ơ như trước, không hề sốt sắng chút nào.
"Ngươi quá yếu, như vậy cũng xứng khiêu chiến ta? Không có tư cách!" Hắn nói một câu như vậy.
Lời này vừa ra liền khiến nơi đây yên tĩnh, tất cả mọi người ngây dại giật mình nhìn hắn.
Vương Hi mang theo vẻ sợ hãi, nàng hoàn toàn không dám tin vài tai mình, lẽ nào Hoang lại có thể dõi mắt nhìn xuống Kim Triển bên dưới?
Thân là người trong cuộc, vốn là người khởi xứng cuộc khiêu chiến này, Kim Triển lộ vẻ lạnh lẽo, con ngươi tựa như chùm đao nhìn chằm chằm Thạch Hạo, sau đó thì bùng nổ ra ánh sáng ngút trời.
Vòng thần bên ngoài cơ thể hắn bao trùm lại, chỉ trong nháy mắt thì khí thế của hắn tăng lên tới cực điểm, đạt tới tầng thứ cao nhất mà trước mắt hắn có thể đạt được.
Hắn lạnh lùng nói: "Hoang, ngươi ngông cuồng một cách quá đáng, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, trấn áp ngươi ngay trước mặt mọi người!"
Kim Triển quả thật rất mạnh, tuy rằng chỉ vừa mới tiến vào cảnh giới Trảm Ngã, chỉ là giai đoạn sơ kỳ thế nhưng lại có thể bùng nổ ra sức mạnh kinh người đủ khiến cho tu sĩ Trảm Ngã trung hậu kỳ phải biến đổi sắc mặt, tự hỏi rằng mình có phải là đối thủ không.
"Cẩn thận!"
Đám người Tào Vũ Sinh nhắc nhở Thạch Hạo.
Bởi vì, hắn quá ngông cuồng, quanh thân không hề có sóng chấn động nào cả, vẫn như trước đứng yên nơi ấy, cơ bản không giống như người đang muốn quyết chiến.
"Ầm!"
Kim Triển xuất thủ, tay phải nắm kiếm quyết và phát ra ánh kiếm huy hoàng, nó vút vang bầu trời chém thẳng tới Thạch Hạo, ánh kiếm ấy rất óng ánh tựa như muốn đâm thủng cả trời cao.
Nhưng mà, khi đối mặt với một đòn đáng sợ như vậy, một luồng kiếm khí tuyệt thế đủ uy hiếp thế hệ trẻ tuổi thì Thạch Hạo lại rất bình tĩnh, chỉ là chậm rãi giơ tay và ép về trước.
Tám thức Tán Phật, thức đầu tiên!
Đòn đánh này rất bình thường và cũng rất phổ thông, ban đầu không hề có thần uy mênh mông nào cả, chỉ là một luồng khí tức đại đạo cổ xưa đang tràn ngập, về sau thì mới bắt đầu bùng phát.
Khi kiếm khí thông thiên ấy chém tới thì thân thể của Thạch Hạo trở nên lóng lánh, sau đầu hiện ra một vòng thần sáng rực tựa như là một vị Chiến Phật thức tỉnh với khí tức khủng khiếp.
Ầm ầm!
Thạch Hạo dùng thức đầu tiên trong Tám thức Tán Phật chặn đứng lại ánh kiếm ấy rồi tiếp đó là đánh tan, bởi vì cái được gọi là Tám thức Tán Phật này chuyên môn tìm nhược điểm của người khác, hiệu quả công kích đáng sợ vô cùng.
Tiếp đó, chiêu thức này bắt đầu phát uy, thúc giục ra một luồng thần quang đáng sợ, nó tựa như là ánh sáng của Phật chiếu rọi cả bầu trời.
Bịch, thân thể của Kim Triển bay ngược ra sau đồng thời không ngừng ho ra đầy máu, toàn bộ chiến y rực rỡ đều bị đánh nát, cả người nằm sấp trong vũng máu, đã bị thương nặng.
Vẻn vẹn có một thức mà đã áp chế Kim Triển!
Việc này quá chấn động, khiến mọi người ngây dại, hiện trường trở nên yên tĩnh cực kỳ, không một ai nói chuyện cả.
Dù là người của Kim gia cũng hóa đá, không thể nào tiếp thu được kết quả này.
Sao có thể có chuyện này chứ? Hoang mạnh mẽ tới mức nào, chỉ một thức là có thể đánh bại được Kim Triển, khiến mọi người đều trợn tròn mắt, thật lâu chẳng biết nói gì.
"Tại sao lại như vậy chứ?" Người của Kim gia hét lớn.
Tới lúc này thì mọi người tựa như vừa tỉnh lại trong giấc mộng.
"Quá mạnh mẽ, Hoang chỉ dùng một chiêu là đánh bay được Kim Triển, khó tin quá!"
Mọi người sợ hãi không thôi, còn đám Tào Vũ Sinh, Thanh Y thì mừng rỡ, không ngờ rằng lại chiến thắng một cách dễ dàng như thế.
"Cảnh giới Trảm Ngã... trung kỳ!" Kim Triển ho ra đầy máu rồi nói như vậy.
Tu sĩ ở nơi đây lần nữa bị chấn động, Hoang, một tu sĩ còn trẻ như vậy mà đã là cảnh giới Trảm Ngã trung kỳ? Khiến người khác khó mà tin được!
Chẳng trách hắn lại có thể dùng một chiêu đánh bại Kim Triển, việc này không chỉ do thủ đoạn cao minh mà còn là chiến ưu thế tuyệt đối về mặt cảnh giới, có thể nghiền ép!
Đây là chuyện vô cùng đáng sợ, Hoang còn trẻ hơn cả Kim Triển tới mấy tuổi, với độ tuổi này thì hơn phân nửa chưa từng ai đạt được, ít nhất là trong kỷ nguyên này có thể đã vượt qua toàn bộ tiên hiền các đời rồi.
Trên gương mặt xinh đẹp của Vương Hi lộ vẻ phức tạp, nàng nhìn Thạch Hạo với vẻ kinh ngạc trong lòng, dù thế nào thì cũng không nghĩ tới hắn sẽ mạnh như vậy