Cơ thể thành hình, lần nữa đã được đắp nặn nên, đây là một quá trình đầy gian nan, khi đối mặt với sức mạnh đầy đáng sợ bên dưới mặt nước thì Bất Diệt kinh của Thạch Hạo đã phát huy tác dụng to lớn.
Chỉ là trong quá trình này, những mảnh vỡ nguyên thần xông tới kia đang dung hợp cùng với ngũ tạng của hắn.
Trong cơ thể hắn, ngũ tạng phát sáng, trong lúc mơ hồ tựa như hóa thành năm tòa cung điện bảo vệ lấy nguyên thần.
Bởi vì, sức mạnh ăn mòn của bên ngoài vẫn còn, vẫn không ngừng tiêu hao thân thể, tan rã nguyên thần của hắn.
Mà cơ thể của hắn thì lại được Bất Diệt kinh bảo vệ, phù văn kỳ dị ngưng tụ cùng với huyết nhục khiến cho toàn thân không cách nào nổ tung lần nữa, thế nhưng nguyên thần thì lại không có bộ kinh văn tương ứng nào để gia trì cả, cho nên có vẻ yếu ớt hơn rất nhiều.
Ngược lại, ngũ tạng bên trong thân thể đã hóa thành cung điện và che chở lấy nguyên thần!
Trong hoàn cảnh này, Thạch Hạo chìm đắm trong vẻ tĩnh lặng hiếm thấy, hắn yên tĩnh lại, không còn sợ hãi nữa, không còn lo lắng nữa, mà là không chút cảm xúc nào quan sát tất cả mọi diễn biến, quan sát toàn bộ biến hóa của bản thân.
Giới tu hành vẫn có lời nói rằng, ngoại trừ bản mệnh ra thì sinh linh còn có năm mạng, đối ứng với ngũ hành trong thiên địa, thế nhưng rất khó có thể kích hoạt hoàn toàn.
Nói như thế, nếu như sinh linh bị giết chết thì sẽ tử vong, sẽ không hề có bất cứ điều bất ngờ nào.
Chỉ có trường hợp cực kỳ cá biệt nào đó, dù cho đã hoàn toàn tử vong thế nhưng sinh linh ấy vẫn còn sống, kể cả thần hồn có bị diệt vong đi nữa!
Đây chính là vấn đề về năm mạng khác mà mọi người thường hay bàn luận.
Ví như, có người có thể sống thêm một đời nữa, đó cũng là đã tiếp nhận được một mạng trong số năm mạng khác này, cho nên mới có thể phản lão hoàn đồng, mở ra một đời người hoàn toàn mới.
Năm mạng cộng thêm với tính mạng của chính bản thân mình, tính ra thì sinh linh sẽ có sáu mạng, có thể sống thêm sáu đời nữa.
Cho nên lúc ở cổ đại từng có người muốn sáng tạo nên Lục đạo luân hồi để nghiên cứu sự huyền bí này!
Loại huyền bí ấy vô cùng phức tạp, không tài nào tưởng tượng ra được, trên con đường ở Lục đạo luân hồi này thì một mạch Cổ tăng cùng với Lục Đạo Luân Hồi vương chính là những người đi trước nhất.
Hiện tại, khi Thạch Hạo nhìn thấy được tình huống đang diễn ra trong cơ thể mình thì hắn chợt hiểu ra, từ một góc độ nào đó thì đã lý giải được về năm mạng này.
"Ngũ tạng mở ra năm cánh cửa, mỗi cánh cửa lại nối liền với một mạng." Hắn thì thầm.
Hắn nhìn thấy được một chút sự huyền bí này thì cũng không có nghĩa là hắn đã bắt giữ được năm mạng, mà chỉ là quan sát được một chút thứ thuần khiết nhất cũng như bản nguyên nhất mà thôi.
Đương nhiên, những thứ này hoàn toàn không giống với con đường tu luyện trước kia, vì lẽ đó góc độ lý giải được cũng không hề giống.
Hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay cũng là do có quan hệ cực lớn với cửa ải lấy thân làm hạt giống, không ngừng mở ra cánh cửa trong cơ thể thì sẽ có thể nhìn thấy được một chút chuyện kỳ dị!
Nguyên thần của hắn đang được tu dưỡng bên trong năm tòa cung điện trong ngũ tạng, chúng từ từ khép lại và được bảo vệ bên trong.
Nói tóm lại, hiện giờ nguyên thần của hắn đã bị phân tách thành năm phần và phân biệt nấp vào trong năm tòa cung điện mơ hồ kia, chúng dường như là năm vị thần linh đang được thờ phụng, đang được tu dưỡng nơi ấy.
Không biết qua bao lâu thì thân thể của Thạch Hạo đã được tái tạo hoàn thành, nguyên thần cũng từ từ phục hồi lại như cũ.
Hắn hét lên một tiếng, năm phần nguyên thần lao ra khỏi cung điện mờ ảo kia và lần nữa ngưng tụ cùng nhau, hình thành nên một nguyên thần hoàn chỉnh rồi tiến vào trong xương sọ của hắn.
Vào lúc này hắn cảm giác được, thân thể vừa mới tái tạo này mạnh mẽ tới đặc biệt, không ngờ tạm thời có thể chống lại sự ăn mòn của ao nước
"Ồ?" Thạch Hạo giật mình, rõ ràng nguyên thần của hắn đã trở về vị trí cũ, trở lại trong xương sọ thế nhưng năm tòa cung điện bên trong ngũ tạng kia vẫn còn, đồng thời còn vang lên từng tiếng tụng kinh mơ hồ.
Tình huống gì thế này? Hắn khá là giật mình.
Nguyên thần của hắn không hề ở trong, vậy thì ai đang tụng kinh?
Tiếng kinh văn ấy rất mơ hồ và cũng rất xa xăm, tựa như được truyền từ phía cuối chân trời tới, lại tựa như rung động từ trước năm tháng hồng hoang, vô cùng thần bí.
Thạch Hạo chú tâm lắng nghe nhưng vẫn không quá rõ ràng, không biết là kinh văn gì.
Xoẹt!
Tiếp đó lại xảy ra chuyện kỳ dị hơn, một bóng người mơ hồ thoáng hiện, hắn mang theo tiên khí và xuất hiện ở giữa ngũ tạng.
Năm tòa cung điện lại nằm bên trên ngũ tạng, thần bí và kinh người.
Bóng người mơ hồ ấy không có tiến vào năm tòa cung điện mà là ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trung tâm năm tòa này, tựa như đang lắng nghe cũng như đang cảm ngộ vậy.
Thạch Hạo chợt nhận ra, bóng người mơ hồ ấy chính là sinh linh đã được thai nghén ra từ một trong ba Bông hoa đại đại nở rộ trên đầu của hắn.
"Là hắn, là bóng người tựa như sinh sống ở quá khứ!" Thạch Hạo kinh hãi.
Bóng người ấy từng thay hắn cản lại một đòn của Trát đao trảm tiên và thiếu chút nữa thì bị diệt vong, về sau thì bị một vệt Luân Hồi ấn khóa chặt cố định lại thân thể, khi ấy mới không bị tiêu tán.
Không biết qua bao lâu thì bóng người ấy lóa lên rồi biến mất hẳn.
Tiếp đó lại có một bóng người khác đi tới và cũng ngồi xếp bằng ở chỗ ấy, chính là bóng người được thụy khí quấn quanh, là một sinh linh khác được thai nghén ra từ Bông hoa đại đạo nở rộ bên trên đỉnh đầu của hắn.
Việc này khiến Thạch Hạo ngờ vực không thôi, hai người tí hon này lần lượt xuất hiện ở nơi ấy, là đang lắng nghe kinh văn hay là muốn làm chuyện khác?
Hắn chú tâm suy luận, cảm thấy những chuyện hôm nay mình nhìn thấy được không chỉ rất kỳ lạ mà còn ảnh hưởng rất lớn nữa, cung điện ngũ tạng có bí mật lớn, ẩn chứa sức mạnh không tài nào tưởng tượng ra được, đáng giá để mai sau khai thác!
Hiện giờ hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn đã chìm xuống đáy ao và ngồi xếp bằng bên trên một đống xương cốt, hiện giờ đang nằm trong một trạng thái cân bằng.
"Đáng tiếc thật, nguyên thần của ta tuy mạnh thế nhưng lại không có pháp môn tu luyện tương ứng, không thể nào so sánh được với Bất Diệt kinh bổ trợ cho thân thể.
Thế nhưng hắn biết, chuyện này quá hão huyền, làm sao có khả năng sẽ có một bộ kinh văn chí cao như vậy rơi vào trong tay của hắn chứ.
Chính xác, cơ thể của hắn dần dần thích ứng được với thử thách ở nơi này, nếu như không phải cẩn thận bảo vệ nguyên thần thì hắn sớm đã có hành động rồi.
Lần này, cơ thể hắn nổ tung và kinh văn Bất Diệt đã phát uy giúp thân thể hắn gây dựng lại, đây giống như là một lần niết bàn vậy!
"Khi nào thì chính bản thân ta mới có thể sáng tạo ra một bộ kinh văn chứ?" Hắn lẩm bẩm, thế nhưng hắn biết chuyện này còn rất xa xôi, trừ phi thông hiểu vô số pháp môn trên thế gian, nếu không khi sáng tạo ra cũng chẳng có chút giá trị gì.
Thạch Hạo cũng không có vội vã đứng dậy mà là yên lặng cảm ngộ tất cả của bản thân, làm kiên cố lại thân thể, tái tạo lại cơ thể, hắn vẫn chưa rút lấy sức mạnh của nơi này mà chỉ là đơn thuần dựa vào sức mạnh phóng thích của các cánh cửa trong cơ thể mình mà thôi.
Tuy rằng, hiện giờ hắn đã đạt được trạng thái cân bằng với Ao Luân Hồi này thế nhưng hắn vẫn rất kiêng dè, chứ không hề giống như Hoàng Kim sư tử không ngừng nỗ lực rút lấy chất lỏng thần bí ẩn chứa trong ao nước.
Trong nhìn nhận của Thạch Hạo, bên trong ao nước này có nhiều xương cốt như vậy thì chắc chắn có rất nhiều tiền bối đại hiền đã tọa hóa, đây là ao nước sau khi huyết nhục của bọn họ tan chảy thành, cho nên khiến hắn không dám thử nghiệm dẫn vào trong cơ thể một cách dễ dàng.
Hắn không muốn luyện hóa loại sức mạnh này, luôn cảm thấy nó không thích hợp.
Dưới cái nhìn của hắn, đây là một cái ao mai táng, nếu như luyện hóa loại sức mạnh này thì không chỉ bất kính với Cổ tăng mà còn bất kính với chính mình nữa!
"Nếu như ta có thể mở ra cánh cửa tiềm lực của bản thân, phóng thích ra sức mạnh vô tận, tái tạo thành Bất Diệt thân thì cũng không cần thiết phải rút lấy loại thần dịch của thi thể được mai táng nơi đây nữa!"
Thạch Hạo chỉ xem cái ao này như là ao rèn luyện, chưa từng xem nó là lò thuốc!
Trên thực tế, việc này vừa hay lại tương đồng với giáo lý của Cổ tăng năm xưa.
Bởi vì trước đây không lâu Hoàng Kim sư tử từng nói, nơi đây có tên là Ao Luân Hồi, cũng được gọi là ao rèn luyện.
Chưa từng nói qua đây là Ao thuốc!
"Ao rèn luyện, chỉ có những thứ rèn luyện như này thôi sao, ta vẫn còn chịu đựng nổi, có phải đã qua ải rồi?" Thạch Hạo thở dài một hơi, bởi vì hắn cảm thấy tinh khí thần trở nên dồi dào, thân thể mạnh mẽ mà trước giờ chưa từng đạt tới!
Răng rác!
Đột nhiên hắn chợt giật mình, đáy ao chợt phát ra tiếng vang tựa như có sinh linh nào đó muốn chui ra, việc này khiến Thạch Hạo tê dại cả da đầu.
Tiếp đó, hàng loạt xương cốt bị nhấc bổng lên và một bộ khung xương vàng óng xuất hiện, nó chỉ thiếu mỗi xương sọ còn lại thì đều hoàn chỉnh, hoàn toàn khác với những bộ xương khô khác.
Kim quang lóe lên, xương sọ màu vàng trước kia từng muốn hút lấy nguyên thần của Thạch Hạo tự động gắng kết với cổ của khung xương này, lại lần nữa kết hợp cùng nhau.
Trong lúc Thạch Hạo cảm thấy kinh ngạc thì bộ khung xương màu vàng này chợt chuyển động, nó dò ra xương cánh tay, giang rộng xương tay hướng về phía Thạch Hạo.
"Hả?" Thạch Hạo kinh hãi, lại gặp phải công kích, sức mạnh của đối phương quá mạnh mẽ, hơn nữa hắn không cách nào tránh né được.
Một chưởng ấy bao phủ lấy toàn thân của hắn, thứ này nắm giữ áo nghĩa đại đạo, với trình độ hiện tại của hắn thì không cách nào né tránh được.
"Phụt!"
Thạch Hạo ho ra đầy máu tươi, cả người bị đánh tới rạn nứt, một chưởng ấy chẳng chút lưu tình khiến cả người hắn nổ vang, run rẩy không thôi.
Trên bờ hồ, một đám sinh linh sớm đã đứng ngồi không yên, cảm thấy thời gian đã kéo dài quá lâu.
"Sư tử nhỏ, ngươi vẫn chưa đắp nặn xong kim thân à?" Một đại tu sĩ thúc giục.
"Sắp rồi, chuẩn bị đắp nặn ra kim thân vô địch của ta rồi!" Vô Úy sư tử nói đầy tự tin, bễ nghễ thiên hạ.
Tiếp đó nó lại mở miệng, nói; "Các vị tiền bối xin hãy yên tâm, chút nữa ta sẽ xuống dưới đáy ao để lấy rương gỗ lên."
"Ngươi có nắm chắc không đó?" Có người hỏi.
"Có! Ta cảm thấy kim thân đã được đắp nặn vô cùng phi phàm, chút nữa sẽ đi xuống đáy ao để tiếp nhận sự gột rửa cũng như thử thách của Mười tám nhịp đập của cổ Phật, tiến thêm một bước để đắp nặn kim thân của ta tới cảnh giới hoàn mỹ! Thuận tiện lấy rương gỗ lên luôn." Hoàng Kim sư tử đáp.