Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1506: Di địa Cổ tăng




Con sư tử cười như điên, chiếc đầu to lớn đầy uy mãnh và cũng rất dữ tợn, bộ lông màu vàng óng dài tới vài thước, hàm răng trắng như tuyết tựa như là những thanh dao găm sắc bén.

Sau khi Thạch Hạo tiến vào trong ao nước thì cả người cứng đờ tựa như đóng băng, đương nhiên nhiệt độ ở nơi này còn thấp hơn cả hầm băng rất là nhiều lần, huyết nhục của hắn bị đông cứng nén ép như muốn vỡ vụn.

Hắn thầm hô một tiếng không ổn, nhanh chóng chống lại.

Nhưng mà, tiếp đó thì cực hàn biến mất và nước ao chợt sôi trào, nhiệt độ còn cao hơn dung nham không biết bao nhiêu lần, thần lực cuộn trào trong ao.

Lúc này, Thạch Hạo kinh ngạc đồng thời cũng rất sợ hãi, cơ thể hắn gần như bị nấu chín đồng thời đang bị xé rách, chiếc ao này quá kỳ lạ.

Hắn không có cảm ứng được chút tạo hóa nào, ngược lại bản thân lại đang từ từ bị xé rách.

Từ cực lạnh lại chuyển sang cực nóng, biến hóa này cực kỳ nahnh.

"Các ngươi đừng nên xuống!" Hoàng Kim sư tử quát lớn.

Bởi vì, lúc này đã có sáu bảy bóng người vọt lên trên ngọn núi và dõi mắt nhìn xuống, bên trong không ngừng bắn ra thần mang.

Khi đứng ở trên bờ thì sẽ cảm nhận được rất rõ ràng về thần lực đang sôi trào trong ao, quá nồng đậm, đồng thời cũng có hương thơm lan tỏa tựa như là một ao chất lỏng Tiên đạo vậy.

Mấy người đó chẳng thèm để ý tới lời nói của Hoàng Kim sử tử mà thả người nhảy xuống, bọt nước bắn tung tóe.

"A..."

Có người hét lớn vì cảm nhận được sự đau nhức, loại đau đớn này lan tràn tiến thẳng vào trong linh hồn, bọn họ không cách nào chịu đựng nổi.

Lúc này có người muốn giãy giụa, muốn bật nhảy, muốn rời khỏi, thế nhưng lại bị kéo xuống, bị giam cầm trong ao nước.

Phụt!

Luồng máu tươi tung tóe, một người trong số đó đã bị ao nước nấu thành mưa máu, hình thần đều diệt.

"Không, đây là nơi quỷ quái gì thế này!?" Tên bên cạnh hét lớn, cơ thể của hắn bị ăn mòn, tiếp đó là hóa thành hàng vạn tia hào quang, hắn cũng tan rã.

"Thả ta ra!" Những người khác gào thét, giãy giụa kịch liệt.

Nhưng mà, không hề có chút ngoài ý muốn nào, thân thể của bọn họ từ từ tan rã, nguyên thần đã sớm hóa thành mưa ánh sáng, tất cả đều giống như nhau, đều bị phân giải trong ao nước.

Bảy tên cao thủ bỏ mạng trong nháy mắt, hình thần đều diệt!

Là một thảm kịch, mấy người hạ xuống này đều chết sạch.

Đây làm gì mà là nơi tạo hóa chứ, phải là một ao ma mới đúng!

Kết quả này khiến cho sắc mặt của các đại tu sĩ đều thay đổi, những cao thủ trẻ tuổi này có tới mấy người đến từ Vương tộc, kết quả lại chết một cách mịt mờ khó hiểu như vậy.

"Tiểu sư tử, ngươi tốt nhất nên giải thích đi thì hơn!" Phía dưới, một ông lão âm trầm nói.

"Tiền bối, là bọn họ quá lỗ mãng mà thôi, lần cơ duyên này không phải dễ chiếm như thế đâu." Hoàng Kim sư tử lắc đầu, vừa nãy nó đã ngăn cản rồi thế nhưng bọn họ vẫn không hề nghe khuyên can.

Lúc này, Thạch Hạo đứng bên trong ao nước cũng đang chịu lấy đau đớn khôn tả, trong chớp mắt những người kia tan chảy thì hắn đã biết chiếc ao này là một hố ma, đã trúng kế.

Ao nước này quá bá đạo, muốn cắn nát thân thể của hắn.

Đồng thời, nguyên thần của hắn cũng gặp tập kích, cũng bị phân giải.

Việc này khiến Thạch Hạo khó hiểu, vì sao Hoàng Kim sư tử không hề hấn gì, trái lại sau khi hắn đi vào thì lại đang dần chuyển biến theo hướng hủy diệt?

Thạch Hạo thấy rõ ràng những kết cục chết thảm của mấy người trẻ tuổi Vương tộc kia, nếu không phải hắn có thiên phú dị bẩm, đạo hạnh tinh thâm, thân thể mạnh mẽ thì sớm đã bước theo gót chân của bọn họ rồi.

Thạch Hạo muốn tránh thoát thế nhưng lại phát hiện bản thân như rơi vào trong vũng bùn, không cách nào cựa quậy, bị giam cầm nơi này.

"Ha ha, cơ duyên của ta mà ngươi cũng dám đoạt à?" Vô Úy sư tử nở nụ cười đầy lãnh khốc và cũng mang theo sát ý.

Phương xa, sau khi một nhóm người nhìn thấy tình cảnh này thì liền lộ vẻ khác thường, cảm thấy con sư tử này quá tàn nhẫn.

"Chẳng trách ngươi lại ngông nghênh như vậy, là cố ý dẫn dụ ta tới tranh đoạt tạo hóa với ngươi." Thạch Hạo lạnh lùng nhìn nó.

Trong quá trình này, thân thể của hắn xuất hiện từng vết rách một, chỉ trong giây lát nữa thôi thì sẽ không cách nào gắng gượng được nữa, rương gỗ mục trôi nổi trên bề mặt nước chứ không hề chìm xuống.

"Ha ha... Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi sẽ phải chết ở nơi này, đây là tạo hóa mà không phải ai cũng có thể đoạt được." Hoàng Kim sư tử lạnh lùng cười nói.

Đồng thời, lúc này nó ngâm tụng một loại thần chú rất mơ hồ, người ngoài không cách nào nghe hiểu được, âm thanh này gia trì bản thân, chính là loại kinh văn này đã bảo vệ và giúp nó không hề hấn gì.

Trước kia là nó vẫn âm thầm niệm tụng kinh văn, thế nhưng lúc này lại đọc rõ to, mục đích là đang chế nhạo Thạch Hạo.

Nhưng vào lúc này, đám người bên dưới chân núi kia đều dịch chuyển đi lên trên ngọn núi, đương nhiên cũng có hơn nửa nhân số rất cẩn thận, không có làm bậy tiến lên núi.

"Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, có thể mang chiếc rương này trở về rồi." Một ông lão mỉm cười đi lên trên đỉnh núi.

Sau khi vững tin con cổ thú kia sẽ không tỉnh lại thì bọn họ thầm thở phào một hơi, không ít người đứng ở ven bờ ao và nhìn lại.

"Ha ha, rất hay đó, đây tựa như là đang bắt ba ba trong rọ vậy?" Một người trung niên chế nhạo, cảm thấy vui sướng đã vây nhốt được Hoang.

"Ha ha, Hoang, ngươi trốn tiếp nữa đi, còn không phải sẽ bị chém đầu ngay tức khắc hay sao, bị bắt như vầy có cảm thấy uất ức không hả?!" Có vài người trẻ tuổi ngông cuồng cười lớn.

Vào lúc này, rất nhiều người đã tiến lên trên đỉnh núi nhìn Thạch Hạo, muốn chứng kiến cho bằng được thời khắc đặc thù này.

"Ngươi có gan thì xuống bắt ta đi?" Thạch Hạo đáp lại như vậy.

Đầy đầu của hắn toàn là mồ hôi hột, nhận lấy cơn đau đớn khó mà chịu đựng nổi, thân thể đang bị phân giải, linh hồn gần như hóa thành mưa ánh sáng, đang bị ăn mòn.

Chiếc ao này rất quái lạ, lúc thì lạnh ngắt, lúc thì nóng rực, lúc thì có quy tắc lan tràn, tiếp đó không lâu thì sẽ có tiếng tụng kinh vang lên.

Nơi đây quá đối lập, khó mà lường được và cũng rất là nguy hiểm, muốn hòa tan những sinh linh tiến vào trong ao trở thành một phần của nước ao vậy.

Một vài người trẻ tuổi trên bờ giận dữ, từng người nở nụ cười khẩy rồi xuất thủ.

Dưới tình huống bình thường thì bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Thạch Hạo, hiện giờ khi thấy hắn rơi vào tuyệt cảnh mà còn cứng đầu không chịu nhận tội, tất nhiên là muốn dạy dỗ hắn một phen, giết chết hắn cũng không sao cả.

Xoẹt!

Vô số ánh sáng hạ xuống, tất cả đều là tổ thuật, thế nhưng điều khiến bọn họ giật mình chính là, những thủ đoạn này đều mất đi hiệu lực, những thần quang ấy đều bị ao nước hấp thu và phân giải.

"Chuyện này..." Một vài người trẻ tuổi biến sắc mặt, kẻ địch đang ở ngay trước mắt thế nhưng công kích tùy ý của bọn họ lại không thể làm được gì, sao lại có cái lý này chứ.

"Vô Úy sư tử vương, chuyện gì thế này?" Một người trong số này thỉnh giáo.

Vào lúc này, một ông lão trong nhóm này cũng xuất thủ, sắc mặt u ám đầy khó coi, bởi vì vừa nãy hậu nhân của mình đã bị tan chảy ở nơi này.

"Tiền bối, đừng vậy!" Hoàng Kim sư tử nhắc nhở.

"Sao vậy, lẽ nào ta cũng không thể chạm vào cái ao này?" Ông lão lạnh lùng hỏi, hắn khó chịu ra mặt với Vô Úy sư tử, cảm thấy hậu bối của mình chết quá oan uổng.

Một mạch Vô Úy sư tử rất mạnh mẽ, tổ tiên của bọn họ khả năng vẫn còn sống, khiến thiên hạ kinh sợ, nếu không phải như vậy thì ông lão này đã trừng phạt Hoàng Kim sư tử rồi.

"Đây chính là Ao Luân Hồi rất kỳ dị, hay cũng được gọi là Ao Rèn Luyện, bất luận là người nào khi tiến vào đây cũng phải nhận lấy cơn đau đớn vượt qua sức chịu đựng cực hạn của bản thân, sẽ bị mài nhỏ thành bột mịn." Hoàng Kim sư tử giải thích.

Dù cho ngươi có là đại tu sĩ đi nữa thì cũng là như vậy, sẽ gánh chịu lấy sức mạnh vượt qua cực hạn của cảnh giới Độn Nhất, không cách nào chống lại được.

"Vậy vì sao ngươi không hề hấn gì?" Ông lão thẳng thừng hỏi, đồng thời hắn cũng vung tay muốn thử nghiệm, ngón tay hơi hơi đụng tới làn nước trong ao.

Xoẹt!

Kết quả, ngón tay vừa mới chạm vào mặt nước thì đã từ từ bị ăn mòn, cuối cùng máu thịt be bét suýt nữa thì vỡ nát.

Ông lão nhanh chóng lui lại đồng thời hít vào ngụm khí lạnh, đây là chiếc ao quỷ gì thế này?

Những người khác thấy thế thì đều lộ vẻ khiếp sợ, trước kia bọn họ còn tưởng rằng chiếc ao này chỉ nhằm vào thế hệ trẻ tuổi, bọn họ có thể thong dong tiến vào.

Nhưng giờ nhìn lại, sự khủng khiếp của nó còn vượt qua cả tưởng tượng của bọn họ!

"Bởi vì, chiếc ao này chuyên chuẩn bị cho mạch của chúng ta." Hoàng Kim sử tử giải thích.

"Cái gì?" Rất nhiều người kinh hãi.

Thạch Hạo đang kiên trì nhận lấy cơn đau đớn khủng khiếp, tuy rằng ngập tràn nguy cơ thể nhưng vẫn chưa hề bị hủy diệt.

Việc này khiến cho ánh mắt của Hoàng Kim sư tử lộ ra thần hà, cảm thấy giật mình với sức chịu đựng của Thạch Hạo.

"Chiếc Ao Luân Hồi này, hẳn là do một mạch Cổ tăng lưu lại..." Hoàng Kim sư tử lên tiếng.

Khi nó đi tới địa phương này, dù cho đứng rất xa cũng có thể cảm nhận được khí tức của Ao Luân Hồi, giống y chang như trong ghi chép của bộ tộc nó, đây là kết quả biến đổi của Cổ tăng.

Năm đó, cổ tổ của Vô Úy sư tử đã từng đi theo Tiên Tăng vương.

Hay có thể nói là, tổ tiên của Vô Úy sư tử từng bị Cổ tăng hàng phục và gia nhập vào giáo phái này.

Vì lẽ đó nên chúng tinh thông Phật pháp, nắm giữ hàng loạt đại thần thông của Cổ tăng, biết rất nhiều bí ẩn.

"Một mạch Cổ tăng muốn diễn biến ra luân hồi, đây là một việc đầy vĩ đại của bọn họ..." Hoàng Kim sư tử không hề giấu giếm gì cả.

Chiếc ao này có diệu dụng ra làm sao thì nó cũng không hiểu cụ thể được, thế nhưng nó biết, có thể lợi dụng chiếc ao này để tu hành, có lợi ích cực kỳ to lớn với bản thân.

Tiền đề chính là, phải nắm giữ kinh văn cổ đặc biệt kia để gia trì bản thân.

Đồng thời, cũng cần phải có thể chất Cổ tăng!

Cái gọi là thể chất Cổ tăng, chính là quanh năm tu hành pháp môn của đạo thống này, sau khi nắm giữ Phật pháp và tinh thông diệu lý thì thể chất của bọn họ có thể gánh tải được pháp lực kỳ dị này.

Nói chính xác hơn, chính là thể pháp sau khi quanh năm tu luyện kinh văn của nhất mạch Cổ tăng.

Vô Úy sư tử tất nhiên thỏa mãn điều kiện này, cho nên khi vừa mới thấy cái ao thì nó đã vô cùng hưng phấn, biết được đây là một vận may lớn dành cho mình.

"Cái ao này không hề bình thường như thế, chúng ta cũng không có cơ hội ư?" Ông lão hỏi.

Bởi vì, bọn họ biết rõ sự đáng sợ cũng như mạnh mẽ bất phàm của một mạch Cổ tăng, Tiên Tăng vương năm đó đã khiến cho dị vực phải đánh đổi một cái giá vô cùng đau đớn và thê thảm.

"Dù cho ta có dạy cho các vị biết kinh văn thì cũng cần phải tu luyện mấy chục năm mới được, khi đó mới giúp thân thể có Phật tính, mới có thể tiến vào cái ao này." Hoàng Kim sư tử đáp đồng thời nở nụ cười nhạt.

"Không còn biện pháp nào khác nữa à?" Một vài người trẻ tuổi không cam lòng, bởi vì bọn họ biết được, đây là một cơ duyên lớn vô cùng kinh người.

"Có, trừ khi ngươi phải thật nghịch thiên, có thể chịu đựng được sự rèn luyện này thì mới có thể sống sót được, thế nhưng ngươi muốn thử à? Xưa nay chỉ có mỗi mình vị Tiên Tăng vương lúc còn trẻ mới làm được, vị này từng tản đi Phật tính và tiến vào trong cái ao này nhưng không hề bị thiêu hủy." Hoàng Kim sư tử nói.

Nói tới đây thì nó chợt cau mày tập trung về phía Thạch Hạo, bởi vì đã qua lâu như vậy rồi mà hắn cũng không hề bị hóa sạch sành sanh, vẫn sống sót như trước!

"Làm sao hắn vẫn chưa chết thế, đừng nói là, lại thêm một Tiên Tăng vương được sinh ra nhé!" Trên bờ, hai mắt của một ông lão khác lóe lên ánh sáng khủng khiếp nhìn về phía Thạch Hạo.

Việc này đã gợi nên sự quan tâm của mọi gnười, Hoang xuống đó cũng đã được một khoảng thời gian rồi, dựa theo những gì mà Hoàng Kim sư tử nói qua thì hẳn phải tan chảy mới đúng, làm sao tới giờ mà vẫn còn sống chứ?