Thạch Hạo ngạc nhiên đứng chết trân tại chỗ, sao lại phát sinh chuyện như vậy, nó lại đang dập đầu, kiếm thai này có lai lịch ra sao?
Táng sĩ rất kỳ lạ, thần bí, mạnh mẽ, đó là kẻ mà tu sĩ dị vực chỉ cần nghe nói cũng đã sợ hãi không còn chút máu nào trên mặt, hôm nay một tên Táng sĩ mạnh mẽ bị quấy nhiễu xuất thế, kết quả nó lại có biểu hiện như thế.
Hình thể của nó đầy uy mãnh, có thể cao đến một trượng, mang theo một đôi cánh chim rộng lớn mục nát, sương mù đen kịt cuồn cuộn dường như một vị Ma thần từ trong địa ngục đi ra.
Không nghi ngờ chút nào, tên Táng sĩ này rất mạnh, con ngươi màu bạc tựa như lưỡi đao vậy, cách xa một đoạn vẫn khiến cho da thịt người ta đau nhức như muốn nứt ra.
Sắc mặt tên tù binh của Thạch Hạo, tu sĩ trẻ tuổi dị vực kia tái nhợt không hề có một chút màu máu, hoàn toàn bị doạ chết khiếp.
Giờ phút này ở trong mắt hắn, Thạch Hạo tuyệt đối là một tên Đại Ma vương, ngay cả Táng sĩ cũng phải bái lạy? Chuyện này thật không có thiên lý, khiến lông tơ hắn đều dựng đứng.
Bởi vì, hắn bị Thạch Hạo ném xuống đất nên góc độ quan sát cũng khác biệt, không biết Táng sĩ là đang bái lạy kiếm thai, hơn nữa hắn cũng không cho là cái thanh kiếm mộc mạc này có lai lịch gì to lớn.
Cái hắn thấy chính là, Thạch Hạo bình tĩnh đứng ở đó nhìn xuống Táng sĩ, mặc cho nó dập đầu còn bản thân thì rất dè dặt, cũng rất tự phụ, ngay cả cử động cũng không nhúc nhích chút nào.
Kỳ thực, Thạch Hạo là cứng cả người, không dự liệu được kết quả này, không biết nên làm sao đáp lại.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn rùng mình, cảm nhận được cơn lạnh lẽo cả người cùng với sát khí ập tới, lập tức giơ kiếm chặn trước ngực, bảo vệ bản thân.
Bởi vì, sau khi tên Táng sĩ này cúng bái xong xuôi thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thạch Hạo, cặp mắt màu bạc kia thực sự quá sáng chói, như cây kim đâm vào người nhìn, đồng thời tràn ngập ra một luồng sát ý.
Vù!
Gió to gào thét, khói đen ngập trời, tên Táng sĩ này lập tức thò ra một bàn tay lớn đen kịt như mực chộp về phía trước, quyết đoán ra tay đánh Thạch Hạo.
Bái lạy cùng thần phục kiến thai hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nó tuy rằng kính nể kiếm thai thế nhưng lại không có bất kỳ sự kính trọng nào với Thạch Hạo, ngược lại còn muốn lập tức đánh chết hắn.
Thạch Hạo vung kiếm thai đồng thời nhanh chóng rút lui về phía sau, hắn sẽ không ôm chút ảo tưởng nào, không dễ dàng thoát hiểm như vậy, hi vọng một tên Táng sĩ trong truyền thuyết thần phục, điều đó không hiện thực.
Phụt!
Tên tù binh trên đất kia còn chưa rõ chuyện gì xảy ra liền bị bàn tay lớn màu đen bóp nát, trở thành một đống thịt bầy nhầy, hắn chết một cách rất oan uổng, đến cuối cùng đều chẳng biết tại sao.
Keeng!
Thạch Hạo chấn động kiếm thai để đón đỡ bàn tay lớn kia hòng liều mạng với nó, hắn không thể bó tay chịu trói, dù biết rằng hi vọng không lớn thì cũng phải cố gắng chiến đấu tới cùng.
Rất rõ ràng, Táng sĩ rất kính nể kiếm thai, đồng thời còn mang theo một sự sợ hãi bẩm sinh nên không dám chạm đến kiếm thai, nó đang lùi lại.
Việc này rất mâu thuẫn, nó cúng bái kiếm thai nhưng muốn giết Thạch Hạo đang cầm kiếm thai, tâm trạng nó phức tạp, bên trong con ngươi màu bạc đang lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
"Ma đát cốt khảm..."
Nó há mồm phun ra một chuỗi lời nói tối nghĩa khó hiểu, cái thứ tiếng này quá cổ xưa rồi, căn bản không có cách hiểu được, không thể tìm tòi nghiên cứu được là ngôn ngữ của thời đại nào.
Thạch Hạo cũng coi như là người gặp nhiều biết nhiều, hiểu rõ rất nhiều loại ngôn ngữ, thậm chí ngay cả ngôn ngữ dị giới đều có thể nói được vài câu, thế nhưng hiện tại lại choáng váng nghe không hiểu chút gì.
Đương nhiên hắn cũng rõ ràng, nếu như có thể nghe hiểu thì đó mới là chuyện lạ, Táng sĩ đã quá cổ xưa, ngay cả An Lan, Du Đà cũng phải đi khai quật, năm tháng còn xưa cũ hơn cả bọn họ, căn bản là không có cách khảo chứng được đó là sinh vật ở thời đại nào.
Tiếp theo, mi tâm Táng sĩ nhấp nháy ánh sáng màu đen rồi khuếch tán ra ngoài, hình thành nên gợn sóng mông lung, đang phóng ra thần thức quái lạ.
Lần này, thông qua thần niệm cuối cùng thì Thạch Hạo cũng mơ hồ hiểu được ý của nó, nó đang hỏi làm thế nào mà kiếm thai xuất hiện trên tay của hắn, mau chóng nói ra.
Sở dĩ rất mơ hồ là bởi vì sức mạnh thần thức rất kỳ lạ, không có hơi thở sinh mệnh mà lại mang theo sức mạnh U minh dày đặc xung đột với thần thức của Thạch Hạo, cả hai không liên quan gì với nhau.
Thạch Hạo cẩn thận đề phòng đồng thời bắt lấy một tia thức niệm, sau khi đại khái hiểu rõ liền nhanh chóng rút lui sợ nguyên thần của mình bị ăn mòn!
"Kiếm thai có lai lịch ra sao?" Đồng thời, Thạch Hạo đổi khách làm chủ, hỏi ngược lại Táng sĩ.
"Ma đát cốt khảm ai mặc. . ." Giọng tên Táng sĩ phát lạnh, lớn tiếng quát lên.
Giờ phút này, Thạch Hạo nghĩ đến rất nhiều điều, đây căn bản không phải là xác chết di động, không phải xác ướp cổ xưa như bình thường, không phải chỉ đơn giản là xác chết thông linh, bởi vì nó có ký ức, có ý chí riêng!
Rất có thể Táng sĩ là một bộ tộc, một chủng tộc thần bí và mạnh mẽ nào đó.
Bọn nó quanh năm ngủ đông trong vùng đất chôn cất, đang đợi chờ một cơ hội, chậm chạp không chịu tỉnh lại, có lẽ có bí mật động trời nào đó mà không muốn cho người khác biết.
Đương nhiên, liên quan đến những thứ này cũng không phải là suy đoán của một mình Thạch Hạo, có rất nhiều chuyện đều là do tên tù binh kia nói cho hắn, Bất Hủ ở dị vực từng có rất nhiều suy đoán.
Táng sĩ lạnh lùng, nó căn bản chẳng thèm bận tâm trả lời câu quát hỏi của Thạch Hạo, nó chỉ muốn hiểu rõ một chút gì đó từ phía Thạch Hạo.
Ầm!
Móng vuốt to lớn màu đen vô cùng đáng sợ lần nữa đánh tới, vùng núi đổ nát, Thạch Hạo phun đầy máu tươi, đây chỉ là dư âm chứ không phải là chính diện.
Lần này, khi hắn vung kiếm thai lên rồi chém về phía trước thì tên Táng sĩ vừa kinh hãi vừa khiếp sợ, nhưng lại đột nhiên cắn răng một cái đồng thời nhanh chóng chộp về phía trước!
Thạch Hạo hơi khó hiểu, rõ ràng đối phương mạnh mẽ như vậy, vì sao lại e sợ thanh kiếm thai này như thế?
Vù!
Hư không run rẩy dữ dội, kiếm thai kêu khẽ và phát ra kỳ dị ánh sáng.
Một lát sau, cuối cùng Thạch Hạo cũng biết vì sao Táng sĩ lại e ngại kiếm thai như thế, nó run rẩy ngay tại chỗ rồi không ngừng rút lui, không dám tới gần thanh kiếm cổ xưa này.
Dưới áp lực mạnh mẽ từ bên ngoài, đặc biệt là dưới sự kích thích của tử khí độc nhất vô nhị của Táng sĩ thì kiếm thai phát sáng, óng ánh như cầu vồng, vút ngang qua nơi này.
Thanh kiếm thai này đã hoàn toàn bùng phát rồi, phóng ra uy năng mạnh mẽ.
Mưa ánh sáng không ngớt tuôn ra, ánh kiếm huy hoàng làm khiếp sợ cả quỷ thần, đè ép bầu trời, quá mức xán lạn cùng chói mắt, thánh khiết hoàn mỹ, giống như mưa ánh sáng phi tiên.
Mà ở bên trên kiếm thai lại càng hiện ra một sinh linh hình người vác cả thiên hà bay lên, đó là vết tích trên kiếm thai, giờ phút này hiện lên rõ rệt.
Tình cảnh này khiến người ta hoài nghi tựa như có một vị Tiên đang bay lên, quá mức chói mắt.
Đương nhiên, đây cũng chưa phải là toàn bộ, bởi vì những thứ này Thạch Hạo đã từng thấy từ cách đây rất lâu!
Dưới hình ảnh thần thánh này còn có điều bí mật khác, đây cũng nguyên nhân khiến Táng sĩ e ngại.
Sinh linh hình người lơ lửng bay lên, dưới chân của hắn, ở nơi hơi mờ bên rìa vùng mưa ánh sáng hiện ra cảnh tượng càng bao la hơn.
Đó là một khu Mai táng cổ xưa với vô số mộ phần, vực sâu đen kịt, hang động chằng chịt, không biết đã chôn cất bao nhiêu sinh linh, cảnh tượng này rất mơ hồ, giống như những hình ảnh bên dưới ánh tà dương nhuốm máu, trong ánh chiều tà, trong hình ảnh ngắt quãng mờ ảo.
Máu tươi đang chảy xuôi trở thành một dòng sông chảy qua từng khu chôn cất, đáng sợ không hề có một tiếng động.
Một ngôi mộ cổ không bắt mắt lắm có một vết nứt, bên trong có một cái quan tài đồng nằm ngang, chỉ có nó là không bị dòng máu nhuộm đỏ, tới gần thì thấy trên quan tài đồng có một sinh vật hình người đang ngồi, một tay ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn về phía ánh tà dương nhuốm máu, không hề nhúc nhích.
Hình ảnh này rất mơ hồ, vô cùng không chân thực, cho dù Thạch Hạo có cố gắng thế nào đều không thấy rõ lắm.
Thế nhưng, hình ảnh này tuyệt đối gây chấn động đến nỗi khiến Thạch Hạo thừ người ra, có một chút cảm giác sởn cả tóc gáy, cảm thấy phát sợ.
Phải biết, cảnh tượng này là hình ảnh phía bên dưới phi Tiên kia, đều là hình ảnh mà kiếm thai Đại La chiếu ra, là hình ảnh mà nó tạo nên!
Một thanh kiếm thai, hai loại vết tích, hai cảnh tượng, lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện và bị Thạch Hạo bắt lấy.
Phía trên là mưa ánh sáng dày đặc, cực kỳ thần thánh, có sinh linh hình người đang lơ lửng bay lên.
Phía dưới là khu chôn cất ngút ngàn, có dòng máu chảy xuôi, một cái quan tài đồng nằm ngang trên phần mộ, một sinh linh ngồi trên quan tài.
Cách đó không xa, tên Táng sĩ kia hết sức e ngại, có một sự sợ hãi bẩm sinh với khu Mai táng cùng với chiếc quan tài đồng chìm trong ánh tà dương màu máu, đồng thời cũng sinh ra sợ hãi đối với sinh linh ngồi ở bên trên.
Làm sao lại như vậy?
Trong nhận biết của Thạch Hạo thì kiếm thai Đại La là thanh kiếm thần thánh, đồng thời cũng có khí sát phạt, là phôi thô của bảo cụ Tiên gia, thế nhưng hiện tại lại phát hiện thêm một phương diện như thế!
"Trước đây ta chưa từng nhìn thấy, bên dưới vết tích thần thánh phi Tiên lại còn có một bức tranh như vậy?" Thạch Hạo khiếp sợ.
Hắn tỉ mỉ nhìn chăm chú kiếm thai trong tay, bên trên quả nhiên còn có một chút vết tích mơ hồ, chính là cảnh tượng của khu mai táng kia, lúc này bởi vì kiếm thai kêu khẽ nên nó đã hiển hiện ra, tạo thành cảnh tượng với hai loại hình ảnh cùng hiện lên.
Hắn ý thức được, kiếm thai này còn thần bí hơn so với tưởng tượng của hắn và cũng còn phải xa xưa hơn nữa!
Lúc ở Ba ngàn châu, có vài người cho rằng nó là bảo cụ được hình thành từ thiên nhiên, bởi vì nó là thứ được đào ra sớm nhất từ một khối nham thạch bên trong mỏ quặng cổ.
Các đời Kiếm chủ nắm giữ nó cuối cùng cũng không thể kết thúc an lành, đều chết rất là thảm, nó là vật chẳng lành.
Còn tại cửu Thiên, cũng có một vài người từng cẩn thận quan sát nó, cảm thấy nó rất giống với một thanh bội kiếm ngày xưa của một vị Tiên vương, nhìn vô cùng nhìn quen mắt.
Mà ở dị vực, đồng thời cũng có cường giả nhận ra, năm xưa, khi tranh đoạt Bất Diệt kinh thì nhân duyên của Hạc Vô Song trỗi dậy, từng nói kiếm thai này cũng lâu đời như bình Luyện Tiên.
Đồng thời, Hạc Vô Song còn từng đánh giá thấp thanh kiếm này, dù cho nó có ghê gớm cỡ nào thì được đúc thành cũng chỉ từ các vật liệu đầu thừa đuôi thẹo.
Nhưng mà hiện tại xem ra, tất cả mọi người đều sai rồi, trình độ bí ẩn của thanh kiếm thai này không thể tưởng tượng được, cổ xưa hơn rất nhiều dự liệu của tất cả mọi người, lai lịch lớn đến kinh hồn.
Bởi vì, nó có liên quan đến khu Mai táng cổ, tên Táng sĩ này nhận ra nó!
Nên biết, Táng sĩ không thuộc về kỷ nguyên này, liền ngay cả Du Đà, An Lan đều đang đào móc khu mai táng, bởi vì chúng nó quá cổ xưa, cần phải đào cổ địa lên mới có thể hiểu rõ.
Thạch Hạo tin chắc, kiếm thai hơn phân nửa đã xuyên qua mấy kỷ nguyên, có nguồn gốc mà người thường không thể nào tưởng tượng được!
Lúc này, kiếm thai chấn động, phía trên là cảnh tượng phi Tiên, phía dưới là hình ảnh đáng sợ của khu mai táng, khiến người ta kinh hãi.
Tên Táng sĩ kia đang lùi lại, nó rất sợ hãi sinh linh ngồi trên quan tài đồng kia.