Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1440: Đánh giết một đám Vương giả




Đây là một sinh linh hình người thế nhưng chắc chắn không phải là nhân loại, trên mặt mang theo màu xanh, xung quanh cơ thể ngập tràn huyết quang hình thành nên một vòng thần bao phủ hắn bên trong.

"Thanh Đằng vương, hắn cũng tới rồi!" Sinh linh của dị vực khá là giật mình, không ngờ mấy vị Vương giả lại cùng nhau tiến đến, quả nhiên là hưng sư động chúng mà.

Thanh Đằng vương, xếp hạng năm trong thế hệ trẻ tuổi của dị vực, hắn chỉ đứng sau Võ Thiên vương, là một cao thủ có thực lực hết sức mạnh mẽ, ngạo thị cả một đời người.

Bọn họ rõ ràng, những Vương của người trẻ tuổi này tới đây là để vây quét Hoang, muốn kích diệt hắn thế nhưng đáng tiếc hôm nay không có gặp được Hoang.

"Quá đáng tiếc vì Hoang không tới, nếu không hắn sẽ chết mà không hề có chỗ chôn, nhiều Vương giả tới như vậy, nếu như hắn xuất hiện thì chắc chắn không bao giờ chạy thoát!" Sinh linh dị vực gần đó cảm thấy tiếc nuối.

"Haizz, giải quyết một tên tiểu tốt vô danh này, thật đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà mà, một tên chưa từng nghe qua tên tuổi lại dẫn tới tận mấy vị Vương giả." Có người lắc đầu.

"Đúng vậy, thép tốt hẳn phải dùng cho lưỡi dao bén, đối phó người này thì chỉ cần dùng một con dao cắt móng chân cũng đủ để giết chết rồi chứ nhỉ?" Có người lớn tiếng chế nhạo.

Đương nhiên đây là đang cố ý, bởi vì bọn họ cảm thấy dị vực một lần tới bốn đại vương giả, như vậy cũng đủ để giết chết Thạch Hạo rồi, cho nên toàn bộ sinh linh đều thả lỏng.

Thạch Hạo thì đang cười tươi đầy hài lòng, không hề lung lay trước lời nói của mọi người mà hắn chỉ nhìn chằm chằm bốn tên vương giả kia, nếu như một hơi giết chết toàn bộ thì sinh linh của dị vực có phát điên không đây?

Hắn cảm thấy, đây là cơ hội ngàn năm có một, không phải dị vực luôn lấy võ dũng để tự xưng hay sao, nếu hắn một hơi giết chết mười đại cao thủ của bọn họ thì sẽ trở thành sự đả kích đáng sợ nhất.

Ầm!

Võ Thiên vương sớm đã ra tay, một chưởng quyết đấu với Thạch Hạo.

Thạch Hạo híp mắt lại, không hề có ý đánh rắn động cỏ, ý định của hắn là thu lại đôi chút khí thế đồng thời quan sát ba tên cường giả xung quanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ chém giết!

Vì vậy, lần đối chưởng này cũng rất là bình thường, không hề có chút quá đà nào, cuối cùng hắn né tranh chưởng lực hung mãnh của Võ Thiên vương, chỉ là va chạm với chưởng phong của hắn mà thôi.

"Ta còn tưởng rằng sẽ lợi hại như thế nào, thì ra cũng chỉ có thể tránh phong mang của Võ Thiên vương, chỉ tới thế là cùng, sớm đã biết rằng sinh linh của thế giới kia rất yếu kém, quả nhiên là như vậy, không hề dám chạm trán!"

"Tất nhiên là hắn không dám va chạm trực diện rồi, cũng không nghĩ một chút người xuất thủ là ai à, là Võ Phong, đệ tử ký danh của Bất Hủ Khải Dân, được mệnh danh là Thiên vương, ai có thể cùng so tài?" Có người khinh thường nói.

Sinh linh của dị vực đứng xung quanh rất là ngạo mạn, xoi mói bình phẩm đồng thời lộ vẻ đầy khinh bỉ và cười khẩy đối với sinh linh tới từ Đế quan cách đó không xa.

"Trước đây ta còn tưởng rằng khả năng sẽ xuất hiện một con ngựa ô, quá nửa là một nhân vật, nhưng giờ nhìn lại thì cũng chỉ là một con lừa, ngu xuẩn tự tìm lấy cái chết." Có người chế nhạo, dẫn tới tiếng cười to của một đám sinh linh dị vực.

Mà bên khác, từng sinh linh tới từ Đế quan đều tái xanh mặt mày, thế nhưng lại sinh ra một luồng vô lực, nếu đơn đả độc đấu với vương giả của đối phương thì quả thật không ai có thể tranh hùng cả.

Dù sao đó cũng là mười đại cao thủ, mỗi một người xuất hiện thì đều có thể tự mình chém giết quần hùng, có thể ngạo thị thiên hạ trong cùng thế hệ.

"Giết hắn!"

"Xin Võ Thiên vương xuất thủ giết chết hắn!"

Một đám dị vực cổ vũ reo hò, hi vọng có thể hành hạ tới chết tên tiểu tốt vô danh này.

Bọn họ không hề biết, đây chính là Hoang và hắn đang đứng ngay trước mặt mọi người, đồng thời cũng muốn giơ lên đồ đao rồi!

"Giết!"

Võ Thiên vương quát lớn, hoa văn màu bạc nơi mi tâm lấp lánh, mái tóc bạc đầy đầu bay múa, hắn vận dụng tới đại thuật sát sinh, cánh tay phải trắng bạc hóa thành một thanh thiên đao bổ tới.

Ánh đao dài mấy vạn trượng chém nát thiên địa, hỗn độn mãnh liệt, uy thế vô song!

Đây là do chính Bất Hủ Khải Dân truyền cho hắn, được mệnh danh là Thiên đao bất hủ, có thể chém phá toàn bộ địch thủ!

Tương ứng với truyền thừa của Đế quan thì đây được xem như là pháp môn Tiên đạo, uy năng tất nhiên sẽ vô tận, không gì sánh được.

Thạch Hạo bình tĩnh thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên lộ ra ý cười, đối phương lại triển khai chiêu này, lần trước cũng là như vậy, hắn sớm đã lĩnh giáo qua.

Quả thật Thiên đao bất hủ rất là đáng sợ thế nhưng Thạch Hạo sớm đã có dự tính, kinh văn Bất Diệt vận chuyển, Nguyên thủy chân giải cũng được phô bày, cốt văn đan dệt, nắm đấm của hắn chợt sáng óng.

Ầm!

Hắn cứ thế giết thẳng tới!

"Rầm!"

Đòn dánh này tựa như sấm chớp nổ vang, giữa hai bên xuất hiện cả vạn luồng ánh sáng, hư không sụp đổ, sấm chớp vang rền, cảnh tượng dọa người.

"Chuyện gì xảy ra thế, người kia không hề bỏ mạng, vì sao lại có thể ngăn cản một đòn này của Võ Thiên vương?" Rất nhiều người kinh hãi biến sắc.

Mà cảnh bết bát hơn còn ở phía sau, Thạch Hạo cũng không hề bảo lưu gì nữa mà bắt đầu toàn lực xuất thủ, tuy rằng không có công khai sử dụng các loại như pháp môn Côn Bằng... thế nhưng cũng đã trộn lẫn các loại bảo thuật lại với nhau, và bắt đầu tuyệt sát.

Pháp môn Lôi Đế, thần thông Luân Hồi, pháp môn Liễu Thần... toàn bộ đều được ẩn giấu bên trong cánh tay phải của hắn, hắn bắt pháp ấn, dùng kinh văn Bất Diệt hỗ trợ giết thẳng về trước.

Võ Thiên vương biết rằng đã gặp phải phiền phức lớn, người này còn đáng sợ hơn xa tưởng tượng của hắn, là một kình địch!

Vì vậy, hắn vận chuyển cổ kinh, khống chế Thiên đao bất hủ đồng thời hoa văn màu bạc nơi mi tâm phát sáng, các vị trí trên thân thể bắt đầu sáng lên và rất nhiều loại tổ thuật đều hiện ra tăng cường lên trên thanh thiên đao ấy.

Vẫn rất là kinh người như trước, hai bên vận dụng một thân sở học, cô đọng trăm ngàn chiêu vào trong một thức, ai cũng muốn phân thắng bại ngay tức khắc, luận ngay sinh tử.

"Sao vậy không biết, không ngờ Võ Thiên vương lại gặp được đối thủ, muốn ứng phó toàn lực ư?" Ngay cả Song vương Vũ Xà cũng ngạc thiên không thôi!

Ầm!

Đòn đánh này vượt quá tưởng tượng của mọi người, ánh sáng trở nên vĩnh hằng dập tắt nơi ấy, tiếp đó là hư không nổ tung, màn đêm xuất hiện và nuốt chửng mọi thứ.

Từ óng ánh cực độ tới đen kịt như mực, hết sức kinh người, tựa như là thiên đường bị đánh xuyên và vực sâu địa ngục xuất hiện!

Đây là trận quyết đấu đỉnh cao ẩn chứa sức chiến đấu cực đoan của hai người, đang phân thắng bại!

Phụt!

Võ Thiên vương phun ra đầy máu, toàn bộ cơ thể xuất hiện các vết rách thiếu chút nữa thì đã chia năm xẻ bảy, cứ thế hắn bay ngược ra sau, cảnh tượng chấn kinh mỗi người.

Bất kể là dị vực hay là Đế quan, mọi người đều như hóa đá, Võ Thiên vương, người xếp hạng thứ tư trong mười đại cao thủ lại thất bại, bị thương nặng!

Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo hóa thành một vệt bóng mờ nhanh chóng vọt tới, phải giết chết hắn ngay đương trường.

Võ Thiên vương gào thét dùng mọi khả năng, vận dụng tất cả sức mạnh, trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết, thiêu đốt khởi nguyên sinh mệnh của bản thân, hắn không tiếc bất cứ giá nào để chống lại Thạch Hạo, bởi vì hắn không muốn chết ở chỗ này.

Hơn nữa vào đúng lúc này thì hắn đã biết được người tới là ai, bởi vì hắn từng giao thủ với Thạch Hạo nên có loại cảm ứng kỳ dị kia!

Hắn muốn hét thật to thế nhưng quyền ấn vô địch kia của Thạch Hạo đã tới, như trước vẫn không hề bảo lưu gì cả, vận dụng sức chiến đấu cao nhất giết hắn!

Ầm!

Võ Thiên vương liều mạng thế nhưng quyền ấn quá mênh mông, tựa như là ngọn núi lớn ép xuống chấn nát hai cánh tay của hắn, miệng phun đầy máu tươi, dù hắn muốn hét lớn thì cũng không được.

Hắn khống chế thần niệm hòng truyền âm, thế nhưng Thạch Hạo hét lớn một tiếng tựa như sấm vang, quả thật như muốn đánh tan nguyên thần của hắn.

Đối phương đang vận dụng sức mạnh thần hồn, tiêu diệt đi nguyên thần của hắn!

"Võ Thiên vương, cố lên!" Nhưng lúc này, đám người Thanh Đằng vương cùng với song vương Vũ Xà đều vọt tới hòng cứu viện, bọn họ chấn kinh không gì sánh kịp, tuyệt đối không ngờ rằng Võ Thiên vương sẽ bị đánh giết.

Chỉ là, đã chậm, Thạch Hạo tiếp cận đồng thời đôi bàn tay trở bên trong suốt, huyết dịch cuồn trào phát ra tiếng sấm, đồng thời ánh sáng cả vạn trượng đánh thẳng tới.

"A..."

Võ Thiên vương hét lớn, chỉ là âm thanh này đã bị nhấn chìm, nắm đấm của Thạch Hạo tựa như cơn giông bão ù tai, đánh tan càn khôn và vọt tới phụ cận.

Phụt!

Đôi tay của Võ Thiên vương nổ tung và hóa thành mưa máu.

Chủ yếu là bởi vì, lúc hắn vừa trúng chiêu toàn lực của Thạch Hạo thì đã bị thương tổn tới bản nguyên, mất đi năng lực để chiến một trận đỉnh cao, hiện giờ hoàn toàn không phải là đối thủ nữa rồi.

Thạch Hạo cười khẩy, chiêu thứ thư, quyền ấn nắm chặt, cả người hừng hực tỏa ra hào quang chói mắt.

Ầm!

Lần này, Võ Thiên vương hoàn toàn tuyệt vọng, nếu như hắn trốn thì Thạch Hạo sẽ truy sát theo, ba tên Vương giả ở phía sau không cách nào cứu viện kịp.

Nếu như hắn không trốn thì dù cho ba tên vương giả có chạy tới kịp thì hắn cũng khó tránh khỏi cái chết, Thạch Hạo nhất định sẽ giết chết hắn!

"Liều mạng!" Hắn gào thét, không hề chạy trốn gì cả, rất muốn dây dưa với Thạch Hạo hòng tạo cơ hội để ba tên Vưởng giả ở phía sau giết tới.

Chỉ là, việc này nhất định khiến hắn thất vọng rồi, tốc độ của Thạch Hạo quá nhanh, súc địa thành thốn, sau khi đánh giết tới gần thì thần lực lập tức tăng lên một đoạn.

Phụt!

Tuy rằng Võ Thiên vương đang ra sức chống đỡ thế nhưng tổ thuật không ngừng sụp đổ, mà toàn bộ thân thể của hắn cũng nổ tung, bị nắm đấm của Thạch Hạo đấm nát!

Võ Thiên vương bỏ mạng ở ngay trước mặt mọi người, hắn bị đấm tới mức hình thần đều diệt.

Chuyện này khiến mọi người khiếp sợ, ai nấy cũng đều run rẩy, đặc biệt là những sinh linh chế nhạo Thạch Hạo khi nãy, cảm thấy như là một cơn ác mộng!

Võ Thiên vương của bọn họ, lại chết trận!

"Chết liệt, hắn nhất định là người đã giết Sư vương Bích Nhãn Kim Lân!" Một trong song vương của Vũ Xà tộc lên tiếng.

"Tới phiên các ngươi rồi!' Thạch Hạo lạnh lùng mở miệng, hắn nháy mắt né tránh công kích của ba người rồi giết ngược trở lại, nhẹ nhàng dứt khoát, nâng quyền chém giết!

Ầm!

Mái tóc đầy đầu của song vương Vũ Xà đều là rắn độc không ngừng bay múa, lúc này chúng không ngừng kéo dài và lao thẳng về trước.

Đồng thời, cặp cánh vàng phía sau của bọn họ chợt vỗ mạnh tựa như là những thanh kiếm lông vàng đáng sợ vô biên, chém thẳng về trước.

Xoẹt!

Cũng trong lúc đó, Thanh Đằng vương bạo phát lộ ra bản thể là một cây dây leo, lúc này ánh sáng màu xanh lấp lánh, từng cây dây leo xanh sinh trưởng trong hư không hòng trói chặt lấy Thạch Hạo, vả lại còn rất nhiều cây dây leo khác sắc bén như chiến mâu đâm thẳng về trước hòng xuyên thủng Thạch Hạo.

Ba vương giả vô cùng ăn ý chém giết Thạch Hạo, bởi vì bọn họ biết người này quá đáng sợ, ngay cả Võ Thiên vương cũng bị giết, nếu như bọn họ đơn độc chiến đấu thì chắc chắn sẽ phải chết.

Sinh linh gần đó đều sợ hãi không thôi, quá khủng khiếp, Võ Thiên vương xếp hạng bốn bị giết chết, Thanh Đằng vương xếp hạng năm cùng với song vương Vũ Xà xếp hạng bảy và tám đồng thời công kích, không ngờ lại phát triển tới mức này.

Mười đại cao thủ, dưới ánh mắt của bọn họ thì không ai có thể sánh được, ít nhất trong thế hệ trẻ tuổi thì không ai có thể đón đỡ, đủ để quét ngang tu sĩ trẻ tuổi trong Đế quan.

Nhưng hôm nay, một nhân tộc đã lật tung mọi nhận thức của bọn họ, người này đầu tiên giết Võ Phong, tiếp đó là một mình chiến đấu với ba đại vương giả mà vẫn chiếm thượng phong.

Thạch Hạo không hề bảo lưu gì cả, hắn dùng hết sức lực, muốn trong thời gian ngắn nhất giết chết bọn họ, miễn cho việc đêm dài lắm mộng.

Phụt!

Hắn tóm chặt lấy cặp cánh màu vàng của một trong hai song vương Vũ Xà, cặp cánh thần vốn không gì không xuyên thủng kia đã bị hắn gắng gượng kéo lìa cả một đoạn.

"Ngươi..." Người kia kinh hãi, cả người hừng hực ánh vàng như muốn phản kích Thạch Hạo.

Phụt!

Kết quả, Thạch Hạo xé tan luôn cặp cánh này, máu tươi tung rơi.

"A..."

Hắn kêu la thảm thiết, cơn đau nhức này khó mà chịu đựng nổi.

"Giết!" Tên Vũ Xà còn lại thì nhanh chóng oanh kích tới.

Thanh Đằng vương chẳng hề một lời xuất thủ, đây không phải là thời điểm nghĩ cho mình mình, nhất định phải đồng tâm hiệp lực nếu không bọn họ chắc chắn phải chết.

"Chúng ta cùng lên!" Sinh linh dị vực khác đồng loạt đánh tới.

"Chúng ta cũng chiến thôi!" Tu sĩ bên phía cửu Thiên thấy vậy thì sôi trào nhiệt huyết, cùng nhau hét lớn, cùng nhau giết tới.

"Ngươi có thể nhắm mắt rồi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, bởi vì vừa nãy sau khi hắn xé lìa cặp cánh vàng kia thì cũng đã thuận thế bắt lấy một cánh tay của hắn.

Bị Thạch Hạo lao tới sát bên cạnh, sẽ có lợi gì ư?

Thạch Hạo tu Bất Diệt kinh nên thân thể không gì có thể sánh được, mấy người này cơ bản không thể nào so sánh được với hắn, cho nên Thạch Hạo tay không xuất kích, ngay ban đầu Thạch Hạo đã xé tên Vũ Xà vương này thành hai nửa, bao gồm cả nguyên thần cũng là thế!

"Anh, a, không!" Tên Vũ Xà vương còn lại gào lên đầy đau xót.

"Giết!" Thanh Đằng vương cũng hét lớn, dây leo xuất hiện đầy trời đâm thẳng về phía Thạch Hạo.

"Tiễn toàn bộ các ngươi lên đường thôi!" Thời khắc này, Thạch Hạo tựa như là một vị ma vương cái thế chuyển sinh, cay nhiệt và vô tình.

Trong cuộc đại chiến này, hắn dùng một quyền đánh nổ mi tâm của Vũ Xà vương và xuyên thủng đầu lâu, lại một người bỏ mạng.

Tiếp đó, hắn bắt pháp ấn đánh thẳng lên trên người của Thanh Xà vương khiến thần lực của hắn sôi trào, bắt đầu bùng cháy hừng hực, hiển hóa ra bản thể dây leo xanh.

Ầm!

Cuối cùng, Thạch Hạo nắm pháp ấn xung phong chấn cho kẻ này thành những mảnh vỡ, sương máu ngập tràn.

Mấy vương giả đều bị hắn giết chết!

Tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, đây là chuyện động trời, tên cao thủ trẻ tuổi nhân tộc này một hơi giết chết bốn đại vương giả, tuyệt đối sẽ khiến Biên Hoang kinh sợ!

Nếu như thêm vào Sư vương Bích Nhãn Kim Lân đã chết kia thì tổng cộng đã là năm đại cao thủ rồi, mọi người hoài nghi đều là do một người gây nên!

Mười đại cao thủ trẻ tuổi dị vực chỉ trong một ngày đã bị đánh gục tới năm người, thực lực của người này quá khủng khiếp, tuyệt đối sẽ chọc thủng trời cao, là một hồi sóng gió ngập trời.