Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1407: Đối đầu




Chúc các bác ăn lễ ngon miệng, rượu bia hạn chế :))))

Cầu Phiếu Đề Cử, mỗi một Like, mỗi một Phiếu Đề Cử của các bác là nguồn động lực để mình đi tới cuối bộ truyện này :grin:

===========================

Cứ thế Kim Chí Phi bị chém lìa đầu lâu, cảnh tượng này khiến mọi người đều tê dại da đầu, một nhân vật ngất trời cứ thế bị chém như vậy, thật sự chấn động cả lòng người!

Thạch Hạo cầm lấy đầu lâu hơi chút cháy khét của hắn, đó là do tia chớp bổ trúng khiến nó cháy khét, tóc tai rối bời, đồng thời máu tươi không ngừng ứa ra, một đao hạ xuống và một đầu lâu lăn lốc, thắng loại hoàn toàn.

Cảnh tượng này khiến cho mỗi một vị tu sĩ trẻ tuổi đều hãi hùng khiếp vía, Kim Chí Phi phi phàm tới cỡ nào chứ, là cao thủ trẻ tuổi nổi danh của Kim gia thời cận đại này, tìm lực to lớn, vượt qua lôi kiếp thế nhưng hôm nay vẫn bị thua, bị cắt lìa đầu lâu!

Cảnh tượng này giàu có tính uy hiếp, làm người thầm than không thôi! Không hổ là Hoang, hắn có thể tự mình chém mười Vương ở biên cương Đại Xích Thiên thì cũng có vốn liếng, hiện giờ đã được chứng minh.

Chỉ là lời nói cuối cùng, tìm cái hũ ướp muối thân thể của Kim Chí Phi để làm món ăn, thật sự là hơi phá đi hình tượng oai hùng của mình.

"A..." Kim Triển hét lớn, cả người đều là cốt văn, tựa như là Bông hoa đại đạo đang nở rộ, khủng khiếp ngập trời.

Hắn áp sát về trước, muốn quyết một trận tử chiến với Thạch Hạo.

"Không nên ép hắn hạ thủ, Bát thúc vẫn còn chưa chết!" Vương Hi khẽ nói, khuyên bảo Kim Triển.

Kim Triển vốn là nhân vật thiên kiêu một đời, ngang dọc tứ phương, xưa nay đều đánh đâu thắng đó nên chưa từng gặp qua cảnh tượng này, lại có người giết tộc thúc của mình ngay trước mặt mình?

"À, chỗ ta có cái hũ nè, cứ rắc muối lên trên rồi hầm nhừ, đại kiếp nạn đen tối sắp tới rồi, loại thịt này ngày sau chắc chắn sẽ càng ít nữa, hiện tại xơi được miếng nào hay miếng đó." Kiếm nhỏ màu vàng kêu lên.

Vèo, nó ném tới một chiếc hũ bằng đồng.

"Chỗ ta cũng có nè, hũ đồng cỡ lớn đó, vừa khéo có thể hầm thịt thần của Trảm Ngã cảnh." Thái Âm ngọc thỏ két lớn rồi bém mạnh một chiếc hũ lớn.

Mặc dù chỉ là một cô bé thế nhưng lại biểu hiện ra vẻ bất lương vô cùng.

Tất cả mọi người chẳng biết nói gì cả, khi nhìn về phía bọn họ thì lại âm thầm mặc niệm cho Kim Chí Phi, bất hạnh biết bao nhiêu chứ. Không không đi chọc đám người này, lại muốn giết Hoang, hiện giờ ngược lại còn bị người khác ướp muối nấu món ăn.

"Ủa vậy có phải hình người không thế, nhìn như thế trong lòng ta bất an lắm, nhanh nhanh đánh hắn về nguyên hình đi, xem thử là con lười hay là con ngựa!" Tào Vũ Sinh hét lớn.

Bởi vì, bọn họ vô cùng chán ghét Kim gia cùng Vương gia, hai tộc này bắt nạt ức hiếp nhằm vào Thạch Hạo, muốn đẩy hắn vào con đường chết, hiện giờ nhân vật trọng yếu của đối phương bị bắt dữ nên ra sức chế nhạo.

"Muốn chết!" Kim Triển gầm nhẹ, hắn không cách nào bình tĩnh được nữa, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.

Lúc này, hắn rất muốn xuất thủ trấn áp mấy người này, muốn quyết chiến với Thạch Hạo!

"Ầm!"

Nhưng vào lúc này chợt có một ông lão xuất hiện, một phát chụp lấy cánh tay của hắn, nói: "Ngươi không thể ra tay được, bởi vì chỉ có thể thắng chứ không thể bại, phải luyện thành Kim thân bất bại, trở thành đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi!"

"Thập nhị thúc tổ!" Vương Hi lên tiếng chào hỏi.

Đây là người của Vương gia, là thành viên dòng chính của tộc này, thực lực mạnh mẽ phi thường, tự mình tới đây để ngăn cản Kim Triển.

Rõ ràng, hai tộc này vẫn đang dòm ngó Thạch Hạo, mọi cử động của hắn đều nằm trong tầm mắt của bọn họ, nếu không người này không thể nào xuất hiện nhanh như vậy được.

Sắc mặt của Kim Triển tràn ngập vẻ không vui, nói: "Con mà sợ hắn chắc?"

"Hiền chất, ta biết ngươi có tư chất trời ban, kiệt xuất đồng đại, thế nhưng Hoang cũng là người sâu không lường được, khí thế ác liệt vừa nãy của nó, quả thật có ẩn chứa ý vị Tiên đạo đó. Hai hổ tranh nhau tất có con bị thương, hiện tại ngươi đi chiến với hắn thì có thể sẽ thắng, thế nhưng như vậy cũng không ổn chút nào, không nhất định có thể áp chế toàn diện vả lại bản thân còn phải trả cái giá thật lớn, không đáng làm thế." Ông lão giải thích.

"Trước tiên đừng nên ra tay làm gì." Vương Hi khuyên nhủ.

Hai tộc này muốn bồi dưỡng Kim Triển thành đệ nhất dân trong thế hệ trẻ tuổi, khiến hắn danh chấn thiên hạ, chỉ đạo thế hệ trẻ tuổi, ngày sau dựa vào cái này để quản lý cửu Thiên!

Hiện tại, Kim Triển tuyệt đối không thể xảy ra chuyện sai lầm nào, không thể bại!

Biểu hiện vừa nãy của Thạch Hạo rõ như ban ngày, lại có thể điều khiển được thiên kiếp, quả thật là vô cùng đáng sợ, chưa chắc đã có thể chiến thắng được hắn.

"Ối trời đất ơi, chém một tên trẻ tuổi hơi lớn tuổi giờ lại xuất hiện một ông già lọm khọm, đây còn là buổi tụ hội của thế hệ trẻ tuổi nữa à, lẽ nào muốn trình diễn tiết mục cuộc chiến tranh bá của ông già?" Thỏ nhỏ nói.

Bầu không khí vốn rất căng thẳng thế nhưng lời này vừa ra liền khiến mọi người bật cười không thôi.

Người của Vương gia và Kim gia sắc mặt rất khó coi, lạnh lùng nhìn về phía Thỏ nhỏ.

"Hiền chất tức giận làm gì, ta còn không tức nữa à, ngươi phải thật bình tĩnh." Ông lão nói.

Sắc mặt của Kim Triển biến ảo không ngừng, nói: "Nhưng mà con rất muốn một tay chém bay Hoang, nếu như không có loại tự tin này thì còn tranh bá vị trí vô địch trên thế gian làm gì nưa chứ."

Khi hắn nhìn thấy tộc thúc của mình bị Thạch Hạo chém bay đầu lâu và cầm nắm trong tay, ánh mắt của hắn càng thêm u ám hơn, muốn chính mình giết thẳng vào trong!

"Đứng yên đó, để ta!" Đúng lúc này thì lại xuất hiện thêm một ông ão nữa, là người của Kim gia, pháp lực rất cao thâm, vô thanh vô thức xuất hiện.

"Ngũ thúc tổ!" Kim Triển kêu lên, đây là Ngũ thúc tổ có huyết thống rất gần với hắn, cũng là trưởng bối của Kim Chí Phi, không ngờ hắn cũng tới nơi này, vẻ mặt ngập tràn sự âm u.

"Ố là la, hôm nay là ngày gì thế này, cuộc hội nát rượu của đám già, sao hết người này lại tới người khác vậy nè. Tới cùng là cuộc đại hội mang tính chất gì đây, buổi gặp gỡ của các lão già?" Thỏ nhỏ cười khẩy, đôi mắt hồng ngọc to tròn trợn ngược, cố gắng trợn thật to để xuất hiện tròng trắng mắt thế nhưng lại không thể!

"Chính xác, hay là tất cả mọi người hãy trở về rồi mời những vị tộc thúc của mình tới đây đi, dẫn bọn họ bên cạnh làm vú ba vú ông, như thế có thể ngang dọc bốn bề, vô địch thiên hạ, ai dám chống lại chứ, vú ba vú ông ra tay thì thiên hạ ta có!" Tào Vũ Sinh chẳng chút tử tế gì nói.

"Ha ha, chính xác luôn, đáng ra phải mang cả bà nội trong tộc đi cùng, như thế mới không sợ thiếu!" Kiến nhỏ màu vàng a dua theo.

Nơi đây liền truyền tới tiếng cười vang, không một ai nhịn được cả.

Sắc mặt của Kim Triển băng hàn lạnh lùng đảo qua từng người, vẻ mặt của Vương Hi cũng lạnh nhạt yên lặng không một lời.

Hai ông lão đều hiện ra sát ý, việc này không cách nào nhẫn nhịn được, bọn họ tới đây là vì chuyện này nên không thể lùi bước được.

"Hai vị tiền bối, hôm nay chính là buổi tụ hội của thế hệ trẻ tuổi, tựa hồ vẫn không hề có mời hai vị." Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành lên tiếng.

Thác Cổ Ngự Long cũng bước lên, đồng dạng biểu đạt ra ý tứ của mình, bọn họ không muốn phức tạp hóa nơi này, không muốn những người già cả của các thế lực lớn nhúng tay vào.

"Hiền chất, chuyện này không cách nào bỏ qua dễ dàng được, Hoang quá hồng hách, chém bay đầu lâu của con cháu bộ tộc ta, có thể nói là lòng dạ độc ác nên cần phải có thứ bàn giao, cần phải có lời giải thích." Ngũ thúc tổ của Kim gia ra mặt.

"Hoang huynh, có thể ngay không tha cho Kim Chí Phi một lần, tha cho hắn một mạng." Thác Cổ Ngự Long cầu tình.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Hoang, biển sấm vẫn chưa biến mất mà vẫn cuồn cuộn mãnh liệt, một chiếc ao cổ điển đầy khiếp người, đó chính là Lôi trì, ẩn chứa uy phong của thiên địa.

Bên trong Lôi trì, thân thình của Kim Chí Phi đã trở thành than đen, sớm đã bị Lôi trì luyện hóa và hủy diệt hoàn toàn.

Hắn chỉ còn sót lại mỗi cái đầu lâu kia và bị Thạch Hạo xách lủng lẳng nơi tay. Bên trong ánh chớp ấy, khuôn mặt ngập tràn vẻ không cam khuất nhục cùng với khiếp sợ, hắn không cách nào chấp nhận được kết quả bại trận này.

Hắn còn sống, ít nhất là còn lưu lại được đầu lâu và nguyên thần nằm ở bên trong, chỉ là nguyên thần không cách nào thoát ra ngoài được, đã bị Thạch Hạo giam cầm ở bên trong xương sọ.

Đồng thời còn có hai cãi hũ nằm cách đó không xa, chính là hai cái của Thiên Giác nghĩ và Thái Âm ngọc thỏ ném tới.

"Tức chết đi mà!" Kim Chí Phi thức tỉnh, không nhịn được rít gào từ tận linh hồn!

"Hiện nguyên hình đi!" Thạch Hạo chẳng chút nể nag gì, khi thấy hắn gào thét thì giáng mạnh hai cái bạt tai lên trên mặt của hắn, tiếng vang đinh tai.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, nhân vật ngất trời một đời đại có kết cục như vậy, thật sự khiến người khác không biết nói gì nữa.

"Ta là người thẳng tính, ngươi muốn giết ta thì ta cũng chẳng cần phí lời làm gì, cứ thế ngắt lấy đầu lâu của ngươi thôi!" Thạch Hạo lạnh nhạt lên tiếng.

"Trong cơ thể của ta chảy xuôi tiên huyết, làm sao không thể phòng ngự được chứ, không thể!" Kim Chí Phi dường như trúng ma chú vậy, thần thức không hề tỉnh táo lên tiếng nói.

"Chỉ là từng tia nhỏ mà thôi, dù có gộp lại cũng không đủ nửa giọt, dựa vào thứ này mà cũng dám quát lui thiên kiếp? Hơn nữa, đã cách rất nhiều đời, dù cho là có một tia nhỏ tiên huyết thật sự đi nữa thì cũng chưa chắc đã được!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Thác Cổ Ngự Long, Tề Hoành đứng cách đó không xa lần nữa cầu tình nhìn về phía Thạch Hạo.

"Đại chiến Biên Hoang, cường địch dị vực vây chặc, bất kỳ một vị cường giả nào cũng không thể nào chết nhảm ở trong thành này được, mà cần phải ứng chiến ở quan ngoại, không nên tiêu tốn như thế. Hoang huynh, kính xin hãy lưu tình, để hắn đi chiến trường lập công." Tề Hoành nói.

Thạch Hạo không có giết Kim Chí Phi ngay tức khắc, vì cũng đang cân nhắc tới chuyện này.

"Việc này không thể để yên được!" Ngũ thúc tổ của Kim Triển quát lạnh, nhìn thấy thân thể của Kim Chí Phi bị hủy khiến hắn liên tục cười lạnh, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Thạch Hạo, không hề muốn buông tha.

"Lão già, các ông nói xong chưa hả, chém một tên thì lại nhảy ra một tên, không bằng cả đám nhảy lại đây luôn cho rồi." Thạch Hạo nói.

"Thật hung hăng!" Lúc này, thúc tổ của Vương Hi mở miệng đồng thời chủ động xuất kích, một bàn tay lớn chộp thẳng vào trong biển sấm hòng trấn áp Thạch Hạo.

Hắn không phải là tu sĩ Trảm Ngã cảnh vừa tiến cấp, thực lực cao thâm.

Thạch Hạo chẳng hề e ngại rồi hét lớn một tiếng, chiếc Lôi trì cách hắn không xa phát sáng rồi nhanh chóng lao tới đỡ lấy bàn tay lớn ấy.

"Rầm rầm!:

Tia điện đan dệt, bàn tay lớn ấy cháy đen rồi nổ tung.

"A... ngươi!" Vị thúc tổ của Vương Hi hét thảm đồng thời chấn động trong lòng, Lôi trì trong truyền thuyết quả nhiên không phải là hư ảo, dĩ nhên có thể dủy đi một tay kia của hắn.

Người xem cuộc càng thêm chấn động hơn, nhân vật già cả cũng không cách nào phá hủy được loại lôi đình khủng khiếp này, lại bị thương nặng.

"Nếu như ông không phục thì cứ tới đi!" Thạch Hạo nói, điều khiển Lôi trì đánh về ông lão của Kim gia kia.

"Răng rắc!"

Ánh điện xoèn xoẹt, ông lão Kim gia vừa giận vừa sợ nhanh chóng thối lui, dĩ nhiên không dám chạm trán.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Hoang lại mạnh mẽ tới mức nào, có thể bức lui nhân vật lão bối có danh tiếng cực lớn, thật lực mạnh mẽ kinh người.

"Chuyện hôm nay, tới đây thì dừng, mọi người thấy thế nào?" Một thiếu nữ trong Tứ hoàng tiến lên nói.

"Ta không ý kiến." Nói tới đây thì Thạch Hạo ném đầu lâu ra ngoài, nói: "Nhớ kỹ, đầu của ngươi là của ta, cố mà biểu hiện ở trong chiến trường, giết thật nhiều kẻ địch, nếu không ta sẽ lấy lại đó."

"Ngươi ngươi ngươi..." Kim Chí Phi xấu hổ tới mức ngất đi.

Nguyên khí của hắn bị thương tổn quá lớn, trừ khi có thiên tài đại bảo giúp hắn khôi phục nếu không tu vi của bản thân sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, bởi vì tiên huyết trong cơ thể đã bị đốt cháy không ít.

"Con muốn giết hắn!" Phía sau, Kim Triển mở lời, thế nhưng lần này lại bị hai ông lão đồng thời ngăn cản không cho hắn làm bậy.

"Nếu không có chuyện gì nữa thì mọi người có thể rời đi, trong lòng ta chợt có cảm ngộ đối với bảo thuật Lôi Đế này, hôm nay vừa khéo khơi dậy thiên kiếp, cho nên muốn bế quan thể ngộ cùng độ kiếp." Thạch Hạo nói.

Áo nghĩa của bảo thuật Lôi Đế giúp hắn giác ngộ cùng với diễn hóa ra Lôi trì, vô cùng thần bí và mạnh mẽ, cho nên hắn đã có thu hoạch rất kinh người, hiện tại cũng nên độ kiếp rồi!

Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở giữa trời cao, vẫn như trước là đang thể ngộ về các loại Lôi trì, suy tư các vấn đề về khống chế thiên kiếp.

Suy tư, cảm ngộ, bế quan trong thiên kiếp, biểu hiện này của Hoang khiến rất nhiều người ngây ngốc, sóng cuộn ngập trời trong lòng!