Ba ngàn đạo châu, Biên Hoang báo nguy!
Sau khi nghe tin tức này thì trong lòng Thạch Hạo không cách nào bình tĩnh được, đi tới cửu Thiên này đã được vài năm nên hắn rất nhớ nhung, không biết các cố nhân như Hỏa Linh Nhi, gia gia, ba mẹ có khỏe hay không?
Lần này nếu có cơ hội thì hắn có thể quay lại Ba ngàn đạo châu và gặp những người thân thuộc kia một lần?
Nhưng, sau khi nghĩ thật kỹ thì hắn cảm thấy hy vọng không quá lớn, bởi vì Biên Hoang đại loạn, nếu hắn tới đó thì cũng chẳng thể giúp đỡ được gì, nơi đó chắc chắn không phải là cuộc đánh cược nào mà là cuộc chiến công thành chân chính!
Dưới tình huống này, muốn đạt được một suất để trở lại đó thì có chút không tốt lắm.
Tuy rằng chưa tới và chưa nhìn thấy nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được, thậm chí là có thể cảm nhận được, Biên Hoang lúc này chắc chắn có rất nhiều hài cốt, mùi máu tanh ập thẳng vào mặt.
Cuộc đại chiến tàn khốc nhất bạo phát!
"U u..." Kèn lệnh mấy hồi liên tiếp, có người truyền tin tới.
"Các vị đạo tổ, việc lớn không không tốt rồi, Biên Hoang nguy cấp, nhân mã dị vực đã tiến công với quy mô lớn và chúng bất chấp hậu quả để xung kích, muốn vào cửa ải!" Người tới đầy máu lớn tiếng bẩm báo.
Lần này, dị vực đã không tiếc mọi thứ để đánh đổi, bỏ lại vô số hài cốt, dùng mạng để tạo ra một con đường hòng phá vỡ Biên Hoang.
"Cái gì, tòa thành thần bí bị phong ấn... nằm ở bên ngoài Biên Hoang đâu, nó không có hiện ra à?" Một ông lão của thế gia Trường Sinh thất kinh nói.
"Chưa hề, chưa từng xuất hiện!" Người tới tiếp tục bẩm báo.
Thạch Hạo chấn động tong lòng, hắn không kìm hãm được chợt nghĩ tới tổ tiên của Thạch tộc cùng với bảy Vương Biên Hoang!
"Đi, mang theo Thập Giới đồ cùng với kèn lệnh Tổ Long tới Biên Hoang, không thể trì hoãn được nữa!" Trưởng lão của Thánh viện quát lớn.
Tiếp đó, bọn họ bắt đầu di chuyển, chín phần mười nhân mã đều đi tới Biên Hoang của Ba ngàn đạo châu!
Nơi đây cũng chỉ để lại một số ít người thế nhưng nhất định phải có cao thủ tọa trấn, sau khi thương lượng một phen thì Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính của Thư viện Thiên Thần trấn thủ chỗ này.
Đồng thời, tấm vải quấn Tiên vương cũng được lưu lại, có thứ này thì chắc chắn sẽ không phát sinh bất ngờ gì.
"Nơi đây lại xuất hiện Bất Hủ giả, tuy rằng chỉ có thể dùng một bàn tay để thăm dò qua đây thế nhưng không biết hắn còn thủ đoạn kỳ lạ nào nữa hay không, không biết có thể phòng ngự được không nữa?" Một vị trưởng lão của thế gia Trường Sinh chợt nhíu mày lo lắng.
"Yên tâm đi, nếu như bọn họ có thể lại đây thì sớm đã tới, cơ bản không cần phải quấy phá tại chỗ như vầy!" Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính nói bọn họ nên rời đi sớm, không nên trì hoãn thời gian nữa.
Đại sự lần này cứ thế được quyết định, mọi người dồn dập hành động!
Có thể thấy được, nơi xa xa có một cánh cửa không gian được mở rộng, đó chính là một tế đàn xương trắng đang tạo ra và nối thẳng với Ba ngàn đạo châu!
Biên cương Đại Xích Thiên, vô số chiến thuyền dồn dập khởi hành, chúng che kín cả trời xanh tựa như là những đám mây bất tận hướng về cánh cửa không gian kia.
"U u..."
Kèn lệnh Tổ Long vang vọng, hàng ngàn hàng vạn chiến thuyền lớn lao tới chiến trường tiếp theo.
Hoàn toàn chính xác, lần này khả năng sẽ có người chết vả lại sẽ chết rất nhiều người, đại chiến sẽ được diễn ra ở Biên Hoang.
Thạch Hạo không hề lên tiếng thỉnh cầu quay trở lại đó, mặc dù hắn rất muốn tới quan sát đôi chút thế nhưng hắn biết, lúc này không thể nói tới tình cảm được, chuyện như vậy không thể nào lên tiếng.
Đầy trời đều là chiến thuyền, có một vài chiếc còn to hơn cả ngôi sao, là cổ hạm vô địch mang theo tiên khí của gia tộc Trường SInh, loại thuyền này có thể trực tiếp xé rách không gian và giáng lâm xuống Ba ngàn châu.
Tiếng ầm ĩ không ngớt, tiếng la giết không ngừng.
Từng chiếc thuyền rời đi, vang vọng bài ca chiến đấu, tiếng vang kinh thiên động địa, ẩn chứa đôi chút vẻ bi tráng bên trong.
Bởi vì bọn họ hiểu, lần đi này rất có thể sẽ không thể quay trở lại nữa, sẽ chết trận ở Biên Hoang, thế nhưng, việc nghĩa tuyệt không từ nan, không một ai chùn chân khụy gối.
"Nhìn lần cuối cùng, hẹn gặp lại!"
Có người khi vừa tiến vào cánh cửa không gian thì chợt quay đầu lại và nhìn về đằng sau, dù cho nơi đây là Đại Xích Thiên và cũng không phải là cố hương của bọn họ, thế nhưng ai cũng muốn nhìn thêm chút nữa.
Rất nhiều người đều rời đi.
Tới cuối cùng, nơi đây trở nên quạnh hiu, nói là giữ lại một thành nhân mã thế nhưng Đại trưởng lão nói bọn họ cứ rời đi, hiện tại cũng chưa tới ngàn người ở lại.
Mà trong số những người này thì hơn nửa là tu sĩ trẻ tuổi, ví như đệ tử của ba viện!
Đám người Thạch Hạo, Đại Tu Đà, Tào Vũ Sinh, Lam Tiên đều ở đây, tất cả đều lưu lại, những người trẻ tuổi này vẫn còn đang trong quá trình trưởng thành nên không thể mang tới Biên Hoang được.
Bọn họ có thể tới đây cũng là vì để kiến thức đôi chút, hiện giờ mục đích đã đạt được và thậm chí còn tham dự một cuộc chiến đánh cược nữa.
Hoàn toàn chính xác, hiện tại Thạch Hạo vô cùng chói mắt, mười trận thắng mười, đại biểu cho cả cửu Thiên xuất chiến, giết cho đám vương giả trẻ tuổi của dị vực đại bại thảm hại không thôi, một người giết chết mười Vương, đây là một chiến tích huy hoàng không cách nào tưởng tượng ra được.
Đối diện, tu sĩ của dị vực cũng đang từ từ rút đi, từng bóng người tới từ trong bóng tối thì nay cũng rút lui trong bóng tối, bước vào trong vực sâu đen kịt ấy.
"Ha ha, lần này tạm bỏ qua, lần sau tự tay ta sẽ giết chết ngươi!" Hạc Tử Minh mở lời, hạ chiến thư với Thạch Hạo.
"Ngươi dám lưu lại, ta sẽ chém ngươi chét tươi!" Thạch Hạo ngông cuồng đáp trả.
"Ha ha... lần sau gặp lại sẽ không xa nữa đâu, ta sẽ chờ, xem ai giết ai!" Hạc Tử Minh cười lớn, thân thể được một chùm ánh vàng bao bọc và biến mất về phía trước.
Biên cương Đại Xích Thiên chỉ còn là một vùng phế tích, tòa cổ thành được xây dựng từ tiên cốt đã sụp đổ, ngói vỡ tường ngã, gạch vụn khắp mọi nơi.
Nói đó trở nên quạnh hiu, mọi người của dị vực đã trở về, đi vào trong bóng tối.
Nhưng, thời gian rất lâu sau thì vực sâu ấy vẫn còn ở đó chứ không hề khép lại, nó đen kịt khiếp người, tựa như muốn nuốt chửng cả thần hồn của người khác vào trong.
Yên tĩnh không hề chút tiếng động, toàn bộ chiến trường im lặng như tờ, thi thoảng chỉ có cơn gió lạnh vô tình khẽ quét qua khiến cho những khúc xương khô trên mặt đất vang lên những tiếng vù vù.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, tương lai sẽ vô cùng gian nan, mỗi người đều biết, bọn họ sẽ đối mặt với vấn đề sống còn vô cùng to lớn.
Từ ngày hôm nay trở đi, toàn bộ sự yên ắng, an lành đều bị đánh vỡ cả, chiến tranh đã tới, sát phạt sẽ bao phủ khắp trời đất!
Nhưng, nếu so sánh giữa song phương thì thực lực chênh lệch quá lớn, khiến người khác không tài nào thấy được hi vọng, trong lòng mỗi người đều ngập tràn vẻ mờ mịt, làm sao có thể chiến chứ, làm sao có thể thấy được ánh rạng đông.
Ngay cả Tử Nhật Thiên Quân, Lữ Hồng đều nắm giữ cổ chủng vô địch mà còn chết trận, việc này khiến người người cảm thấy ủ rủ không thôi.
Rất nhiều người suy tính về việc được mất của trận chiến này, trong lòng càng nặng nề hơn, sinh linh của dị vực quá mạnh, rất khó để chiến thắng.
Việc an ủi lớn nhất chính là, sau khi Thạch Hạo xuất thủ thì một mình đã xoay chuyển chiến cuộc, một người giết sạch mười đại cao thủ.
"Đại trưởng lão, chúng ta sẽ thủ ở nơi này ư?" Có người mở lời.
"Bọn họ sẽ quay lại thôi." Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính đáp lời, ánh mắt liếc nhìn khu vực sâu u ám kia.
"Thật sự chẳng thú vị gì cả, các ngươi làm bộ rời đi rồi bất chợt tập kích giết những người của chúng ta đi lên từ trong vực sâu này à, cũng thâm hơn cả chúng ta nữa đó chứ." Bên trong vực sâu u tối chợt có một ông lão xuất hiện, hình thể ốm o gầy còm, trông như là một hóa thạch mới đào từ dưới đất lên, nửa thân trên tựa như chôn lấp ở trong lòng đất vậy.
Đây chính là một trong những sinh linh dị vực mạnh mẽ nhất tới đây không lâu, thuộc nhân vật thủ lĩnh!
"Không có ý nghĩa, nếu giết chết các ngươi mà giải quyết được mọi chuyện thì ta chắc chắn sẽ không ngại làm việc đó." Đại trưởng lão nói.
Nhóm thế gia Trường Sinh thuộc cửu Thiên này đều đoán ra được, đám dị vực có một mục đích nào đó mà không muốn cho người khác biết về nơi này.
Thế nhưng, bọn họ lại không hề có lựa chọn khác, Biên Hoang báo nguy nên chỉ có thể phân tới nơi ấy. Dị vực thực hiện cùng lúc hai việc, dù ở đây đoạt được thu hoạch hay là công phá Biên Hoang thì đều tính là thành công cả!
Dị vực muốn công kích hai con đường, một đường thành công thì đã thỏa mãn rồi.
"Các ngươi nên rời đi thì hơn, chúng ta sẽ không vượt giới ở đây nữa, hiện tại vẫn còn bị vùng thế giới này bài xích, không thể qua bên các ngươi được." Đối diện, bóng người cỏ xưa kia lên tiếng.
Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính lắc đầu từ chối, tiếp đó là quan sát thật kỹ hắn, nói: "Nếu vậy ngươi thử nói chút bí ẩn của nơi này đi, giá trị như thế nào mà để các ngươi hùng hổ kéo sang như vậy."
"Cũng được, chúng ta có thể chém gió đôi chút vậy, để các ngươi biết rõ một vài chuyện xưa chứ không phải hồ đồ tới mức chẳng biết thứ gì." Đối diện, bóng người cổ xưa kia nói.
Đây là một cường giả tuyệt thế đã sinh sống rất nhiều năm, địa vị cực cao, được mệnh danh là một trong những đại sinh linh mạnh nhất bên dưới Bất Hủ!
"Nhưng, trước đó chúng ta cần phải có đôi chút hành động đã, nếu không rất có thể sẽ bỏ lỡ." Hắn bình tĩnh nói, tiếp đó xoay người cung kính bái về phía vực sâu.
Hắn vô cùng trịnh trọng và đầy thành kính, bày ra một tế đàn và bắt đầu bái lạy!
Ở xung quanh bất chợt xuất hiện hơn trăm bóng người, tất cả đều là những tồn tại như hóa thạch sống, đều là nhân vật khủng khiếp!
Bên phía cửu Thiên thập Địa, mọi người đều căng thẳng, lưng lạnh toát, tất cả đều là những cường giả cực kỳ lợi hại, ngay cả những trưởng lão của thế gia Trường Sinh khả năng còn không địch lại, thế nhưng giờ lại xuất hiện nhiều như vậy.
Có thể thấy được sự trịnh trọng và vẻ quan tâm của bọn họ về nơi đây tới mức nào.
Những người này đồng loạt tụng cổ kinh, âm thanh cổ xưa và lớn lao, tựa như được truyền từ thế giới kia tới, dần dần chấn động cả sơn hà, vang vọng khắp đất trời.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Thạch Hạo cảm thấy thân thể lạnh lẽo, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
"Tình huống có gì đó không ổn!" Đại trưởng lão với vẻ mặt nghiêm lúc hơn cả khi giao thủ với Bất Hủ lúc nãy, trong khi chớp mắt thì chợt có ánh sáng hỗn độn lóe lên.
Rào!
Ông vung lên tấm vải quấn Tiên vương, nó rung động che kín cả bầu trời, bảo vệ tất cả mọi người.