Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1336: Tức sôi máu




"Không thể nào chờ đợi được nữa, nên bắt đầu cho rồi! Trận chiến này sẽ vang danh thiên uy của giới ta, sẽ giống như những vị cổ tổ trước kia, sẽ đánh giết chà đạp cái gọi là Chân Tiên ở bên dưới chân mình!"

Xà Dạ Xoa cười lớn đầy ngông cuồng, vương giả trẻ tuổi của dị vực đều rất tự hào khi nhắc tới trận chiến năm xưa, tựa như có một loại sức mạnh nào đó ẩn chứa sâu trong nội tâm.

Bởi vì, trận chiến năm xưa bọn họ đã chiến thắng, đã giết chết mấy người suất lĩnh mạnh mẽ nhất của càn khôn này, hoàn toàn lật đổ giới đây.

"Hãy hồi tưởng lại mà xem, mấy đại cổ tổ vừa xuất thế thì ngay cả cái gọi là Tiên vương cũng chỉ biết phơi thây, bị tọa kỵ chở thi thể về, giới này phải khiếp sợ, đó là uy phong tự tại tới bực nào chứ!"

Có dị vực bồi hồi, khuôn mặt tràn ngập vẻ say mê nhắc lại hào quang của chiến tích năm xưa, ước ao có thể sống trở lại thời đại ấy, đánh giết cao thủ Tiên đạo, tranh cướp chiến công bất thế.

"Mỗi lần tới quan sát bia Trấn Tiên đã bị máu huyết nhuộm thành màu đỏ sậm của giới ta thì đều khiến nhiệt huyết sôi trào, tổ tiên mạnh mẽ biết bao chứ, chém giết tới mức toàn bộ sinh linh của giới này phải nằm rạp trên mặt đất, không một ai có thể phản kháng, có thể nói là sự nghiệp thiên cổ, đáng tiếc là sinh không đúng thời, vô duyên với trận chiến đó!"

Có một ít người bùi ngùi, thần sắc kích động, sâu trong xương cốt lộ ra một loại chiến ý.

Tu sĩ trẻ tuổi của dị vực đều rất hiếu chiến, ánh mắt tựa như vầng thái dương nhỏ đầy chói mắt, tràn ngập sự tự tin và mạnh mẽ, ước ao có thể bắt đầu săn giết đám người đối diện.

Bởi vì hàng loạt chiến tích chói mắt của tổ tiên đã khiến cho bọn họ cảm thấy ưu việt hơn hẳn từ khi sinh ra, ai cũng vô cùng tự tin, từ khi còn nhỏ sớm đã được dạy dỗ rằng, bản thân thuộc đẳng cấp hơn hẳn những sinh linh ở giới khác.

"Vậy có ai muốn xuất chiến không?" Trong vẻ u ám, một sinh linh cổ xưa hỏi tu sĩ trẻ tuổi của dị vực.

"Con!"

"Con muốn xuất chiến!"

Không chỉ mười mấy người ở gần đó mà gần bảy tám người từ sâu trong vực sâu u tối tiến lên, tổng cộng tới hơn hai mươi cao thủ trẻ tuổi rời khỏi hàng, từng người đều vang dội đầy chiến ý.

"Các ngươi, ai muốn xuất chiến!" Đại trưởng lão của Thánh viện hỏi về phía người của mình.

Nhân số của song phương vốn xấp xỉ nhau thế nhưng bên phía dị vực bất chợt lại thêm một vài sinh linh nữa, mỗi người đều sâu không lường được, việc này khiến người khác không thể không nhíu mày.

"Các ngươi cũng nên bổ sung một chút thì hơn, phải tập hợp hơn hai mươi mấy mạng mới có thể chiến được đó." Phía dị vực, có người lạnh như băng nói.

"Không được, năm trận là năm trận, không cần thiết phải nhiều người tham chiến làm gì." Một ông lão của Tiên viện lên tiếng, bởi vì hắn lo lắng cho tổn thất ở bên phía mình.

Những người đời sau này đều là niềm hi vọng, trong đó có vài người đã dung hợp hạt giống hoàn mỹ, tiêu tốn quá nhiều tâm huyết, bồi dưỡng chẳng hề dễ chút nào, đã dùng đi không biết bao nhiêu thần dược, kinh văn... Nếu như một trận mà suy tàn, chết đi quá sớm thì quá đáng tiếc.

"Nếu như hiện tại bọn chúng mà thất bại thì giữ lại tính mạng cho tương lai thì còn ý nghĩa gì chứ." Đối diện, sinh linh dị vực cổ xưa đầy mờ tối nói.

"Các ngươi phái ra mười người, phân sự cao thấp, luận việc sinh tử!" Một ông lão dị vực bổ sung.

"Nếu như các ngươi sợ thì cứ cầu xin sự tha thứ, ha ha... Quỳ xuống thần phục đi!" Một thanh niên cao thủ thuộc hàng thế hệ trẻ tuổi của dị vực cười lớn và mang theo sự khinh bỉ nói.

"Trưởng lão, hãy để chúng con chiến một trận!" Rất nhiều người nổi giận, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể nhục.

"Được rồi!"

Ứng viên đã được xác định, người sở hữu hạt giống hoàn mỹ chắc chắn sẽ lên trước, thế nhưng nhân số cũng không thể nhiều được, tiếp đó là phân ra người tu ra ba luồng tiên khí của Tiên viện cùng với kỳ tài trẻ tuổi đỉnh cấp của Thánh viện.

Thời khắc này, không khí ngột ngạt vô cùng, tựa như muốn nghẹt thở vậy.

Nơi đây rơi vào cảnh nặng nề trong giây lát, tu sĩ hai giới đều chẳng hề lên tiếng, giống như trăm vạn ngọn núi Thái cổ đè ép làm mỗi người khó thở, như muốn ngất đi.

Biên cương Đại Xích Thiên, rơi vào trong vẻ tĩnh mịch hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều đang đợi sự bạo phát của cuộc huyết chiến sắp sửa diễn ra.

Keeng!

Đột nhiên, trong vẻ u ám chợt xuất hiện mấy chục mảnh mai rùa bóng loáng như ngọc, chúng không ngừng bồng bềnh ở nơi đó và tỏa ra hào quang lóng lánh, tiếp đó ngập tràn hỗn độn, hỗn loạn thiên cơ.

"Mảnh vỡ Mai rùa tiên!" Mấy người của thế gia Trường Sinh khẽ nói.

Đây vốn là vỏ giáp của một con rùa tiên, dùng nó có thể bói toán, có thể hỏi tương lai, có sức mạnh không cách nào tưởng tượng nổi, thế nhưng ở trận chiến năm xưa thì nó đã bị đánh tới mức tàn phế.

Tiếp đó, thứ này tuy rằng có thể dùng để bói toán thế nhưng cũng không thể nào dự đoán được thiên cơ và tương lai nữa.

Trận chiến ở những năm cuối của Tiên cổ, chính là dùng mai rùa này để quyết định đối thủ, vứt chúng lên không thì thiên cơ nơi ấy sẽ hỗn loạn, trở thành tối tăm, mai rùa sẽ chọn mấy người trong chiến trường làm đối thủ của nhau.

Có người nói, đây là sự lựa chọn ngẫu nhiên thế nhưng cũng có người lại cho rằng, kỳ thực là đang tiến hành một loại nhân quả nào đó, tương lai sẽ liên quan tới tộc vận của hai đối thủ này, vừa sâu xa lại vừa khó hiểu.

Xoẹt!

Hào quang lóe lên, một mảnh mai rùa phá tan hỗn độn và bay vào trong màn sương mù, tiến tới gần một sinh linh trẻ tuổi chập chờn ánh bạc của dị vực.

"Ha ha ha..." Xà Dạ Xoa cười lớn đi ra, đầu rắn màu bạc ngẩng cao không ngừng thè ra chiếc lưỡi rắn màu bạc tựa như dải lụa, hung khí ngập trời.

"Quá may mà, ta là người đầu tiên xuất trận, đối thủ của ta là ai đây, hãy run rẩy đi, hãy nằm rạp dưới chân ta nhé!" Âm thanh của nó đầy lạnh lẽo, đồng thời nhanh chân tiến về trước.

Nó có thân hình người, có hai tay hai chân, đầu lâu lại là đầu rắn cùng với chiếc đuôi rắn màu bạc, một cặp cánh Dạ Xoa cũng màu bạc, hung ác và đáng sợ.

Một bên kia, tất cả mọi người đều âm trầm, ứng viên đã xuất hiện rồi.

Huyền Côn!

Từ nhỏ hắn đã là đệ tử của Thư viện Thiên Thần, được đặt ngang hàng với Lục Đà, Vương Hi, Yêu Nguyệt công chúa, là kỳ tài ngút trời đã tu ra ba luồng tiên khí, tu vi cực mạnh.

Nhưng mà lại rất đáng tiếc, sau khi tiến vào Tiên viện thì cũng không có chọn được hạt cổ chủng hoàn mỹ nào cả, theo lý mà nói thì sẽ không bằng đám Đại Tu Đà, Lam Tiên, tiểu Thiên vương.

Vì vậy, trong lòng của mọi người đều rất nặng nề, khó có thể nói ra lời nào.

Huyền Côn thở dài nhìn mai rùa ở ngay trước mắt mình, trầm mặc trong giây lát rồi cười cợt, nói: "Các vị đạo hữu, cần gì phải như thế chứ, hãy trợ uy giúp ta để giết địch!"

"Huyền Côn, tất thắng!" Có người lớn tiếng hét.

"Tất thắng!" Rất nhiều người hét theo, nổi giận thay cho hắn.

"Được, ta tới!" Huyền Côn nhanh chân về trước, tinh khí thần sục sôi như là mây mù từ trong cơ thể vọt lên, mỗi bước hạ xuống thì khí thế của hắn đều tăng lên một đoạn.

Tới cuối cùng, lúc hắn tiến vào trong chiến trường thì ba Bông hoa đại đạo lơ lửng ở trên đỉnh đầu và không ngừng nở rộ, từng tia Tiên khí mỏng buông xuống và tiến vào trong cơ thể, hình thành nên một vòng tuần hoàn đại đạo.

Thiên địa run rẩy, không gian sụp đổ, sao trời không ngừng hiện quanh, từng đóa sen vàng tỏa khắp xung quanh, hàng loạt dị tượng xuất hiện.

Đây chính là người tu ra ba luồng Tiên khí, cảm ngộ đại đạo, gần gũi đại đạo, lúc có thu hoạch thì sẽ xuất hiện dị tượng kinh thế như vậy.

Vào đúng lúc này, Huyền Côn đang ngộ đạo, đẩy bản thân vào trạng thái đỉnh cao nhất từ lúc sinh ra cho tới giờ!

"Ngươi quá kém, đổi người khác đi!" Xà Dạ Xoa vô cùng táo tợn đột nhiên hét lớn như vậy, đối mặt với Huyền Côn đang ở trong trạng thái mạnh mẽ nhất lại tỏ vẻ như vậy.

Bên phía cửu Thiên thập Địa, tất cả mọi người đều tức giận, quá khinh thường mà, dám nói thế với một vị cường giả.

"Ngươi không hề có một hạt giống hoàn mỹ nào cả, không phải là con mồi mà ta muốn!" Xà Dạ Xoa nói.

Rõ ràng, hạt giống hoàn mỹ rất quan trọng đối với nó, việc này làm cho nó tức giận và thất vọng, cơ hội khó tìm, là người ra trận đầu tiên thế nhưng lại không gặp được sinh linh mà mình muốn giết.

"Bớt nói nhảm, giết!" Huyền Côn xuất thủ, ba luồng tiên khí hóa thành ba thanh kiếm thần, biến thành luồng cầu vòng kinh thiên chém thẳng tới.

"Keeng!"

Ánh mắt của Xà Dạ Xoa lạnh lùng, chiếc đuôi rắn màu bạc bắt đầu biến lớn ở sau lưng chợt vung mạnh một cái, đi kèm là sương mù màu xám đánh sập hư không, nó va chạm với ba thanh kiếm thần thì tiếng kim loại vang vọng, hoa lửa tung tóe.

Mọi người đều thay đổi sắc mặt, tuy rằng con Xà Dạ Xoa này ngông cuồng thế nhưng lại rất đáng sợ, nó dùng thân thể để đối cứng với ba thanh kiến do tiên khí hóa thành?

"Không đúng, làn khói xám kia rất đặc biệt, có thể so bì với tiên khí, giúp cho thân thể của nó không hư tổn, cứng rắn tới một hoàn cảnh không cách nào tưởng tượng ra được!'' Có người nhìn ra được thực hư.

Đại chiến cứ thế mà bùng phát, Huyền Côn không màng tới sống chết đại chiến với Xà Dạ Xoa, phát động hàng loạt thần thông, triển khai toàn bộ bảo thuật.

Thế nhưng, lòng của mọi người rất nhanh đều nguội lạnh, bọn họ nhìn ra được, Huyền Côn không thể địch lại, bởi vì Xà Dạ Xoa kia quá thong dong, thân thể vững chắc không thể phá vỡ, hoặc là dùng đuôi rắn đánh nát các phù văn bảo thuật, hoặc là dùng hai tay chụp nát thần thông, bình tĩnh và nhẹ nhàng.

Nó cũng chẳng hề phí chút sức lực nào, thân thể dũng mãnh không cách nào tưởng tượng ra được, có vài lần Huyền Côn dùng pháp ấn đánh lên trên người của nó, kết quả chỉ là tóe ra những đám hoa lửa, cơ bản không thể đánh nát được.

Ngược lại, lúc một cánh tay của Xà Dạ Xoa quẹt trúng Huyền Côn thì khiến hắn ho ra đầy máu, hai người có chênh lệch nhất định!

Chiến đâu hơn trăm hiệp thì ánh mắt của Xà Dạ Xoa chợt lạnh lùng, cánh bạc sau lưng tỏa sáng, phù văn che kín trời cao rồi đánh về phía trước, lập tức hư không đổ nát, sức mạnh hủy diệt đâu đâu cũng có.

Đây là một loại công kích vô cùng mạnh mẽ, hàng loạt dị tượng xuất hiện, tựa như là sao trời rơi lã chã, hư không chảy đầy máu tươi, đi kèm là hàng loạt đại nhật lăn lốc.

Đây chính là tuyệt học của Xà Dạ Xoa, khi luyện tới cảnh giới cao thâm thì hai cánh giang rộng, tinh không vỡ nát, vũ trụ lớn như muốn rạn nứt và phá hủy!

Huyền Côn gặp phải nguy cơ, hắn không thể ngăn cản được nên không ngừng lùi về phía sau, thế nhưng dù là vậy cũng bị khóa chặt, chỉ có thể mạnh mẽ đỡ lấy mà thôi.

Cặp cánh màu bạc lần nữa vỗ tới, ánh bạc sục sôi, chiến trường bị nhấn chìm, ngay cả Huyền Côn cũng bị phủ vào trong, toàn bộ không thấy được gì.

"Kết thúc thôi!' Lời nói của Xà Dạ Xoa lạnh như băng vang lên.

"A..." Một tiếng hét thảm truyền tới, tiếp đó là chiến trường dần dần im lặng, ánh bạc được thu lại.

Không hề có bất cứ kỳ tích nào xuất hiện, Huyền Côn đã thất bại, hơn nữa đã bị chết trận.

Đôi cánh Dạ Xoa màu bạc che kín ở phía trước và giam cầm lấy thân thể của Huyền Côn, khiến hắn không cách nào giãy giụa được, còn chiếc đuôi rắn màu bạc tựa như là một thanh trường mâu đâm xuyên qua ngực của Huyền Côn, hút lấy tinh huyết một thân của hắn!

"Không!"

Phía sau, rất nhiều người hét lớn, cặp mắt trợn tròn như muốn rách cả mí.

Con mắt của Huyền Côn dại đi nhìn về phía cửu Thiên thập Địa bên này, sớm đã không cách nói thành lời bởi vì sinh cơ đều đã đoạn tuyệt.

Chiếc đuôi rắn màu bạc kia không chỉ đâm thủng trái tim của hắn, mà còn vọt thẳng lên trên xương sọ và đánh nát nguyên thần của hắn.

Phụt!

Cuối cùng, thân thể của Huyền Côn nổ tung hóa thành sương máu, hình thần đều diệt, không còn tồn tại nữa.

Nhưng mà, tất cả mọi người không cách nào quên được con mắt dại đi trước khi chết của hắn, hắn nhìn về phía cửu Thiên thập Địa bên này, hắn có chuyện muốn nói, là từ biệt ư?

Thế nhưng, lại chết như thế!

"Dựa theo quy của của năm đó, ta là người chiến thắng nên có thể ở lại chiến tường, ta còn muốn chiến nữa!" Xà Dạ Xoa hung uy chấn thế, lộ ra răng nanh trắng như tuyết đầy miệng, nó mở lời như vậy.

"Sinh linh này quá yếu, không hề có thứ được gọi là bảo chủng vô thượng trong truyền thuyết kia, thật sự chẳng đáng để được chú ý, người kế tiếp chớ làm ta thất vọng." Nó lạnh lùng nói.

Bên phía cửu Thiên thập Địa, tất cả mọi người đều vô cùng tức giận, đặc biệt là những người quen biết Huyền Côn thì tóc tai đều dựng thẳng, máu nóng sục sôi, rất muốn có thể ngửa mặt thét thật dài.

"Huyền Côn..." Rất nhiều người đầy bi thương lên tiếng.

Thạch Hạo nhìn về phía ánh sáng nhu hòa của Mai rùa tiên nơi xa, nó đang lựa chọn đối thủ cho Xà Dạ Xoa, lúc này hắn chợt cất bước, hét lớn: "Chậm!"

Hắn ép tới đằng trước, nói: "Không cần thiết phải chọn lửa đối thủ như vậy, ta xuất trận, một mình chiến ba tên, nếu như các ngươi sợ hãi thì một mình ta chiến chục người các ngươi luôn, cần gì phải quyết đấu tới mười trận chứ!"