Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1335: Phương thức tử chiến của tổ tiên




Thạch Hạo xuất kích, nhất thời bảo thuật ngang dọc, quần vương tới từ thế giới một bờ khác đều gặp phải công kích!

Ánh kiếm soàn soạt, thần giác liệt thiên, chân thú giẫn nát cổ địa... Nơi đây lập tức truyền ra hàng loạt tiếng gào hét, quần vương bị công kích tự nhiên sẽ phản kích, ra tay đầy vô tình.

Tất cả mọi người đều ngây người, lại dám dùng sức một người đều khiêu khích chư vương, đây là cảm thấy sống đủ dài hay là tự mình tìm đường chết?

Thạch Hạo làm như vậy cũng chỉ có đúng một mục đích, chính là hấp dẫn đám người này tới đây, đánh tan vẻ kiêu ngạo của bọn họ, để cho người phía bên mình bình tĩnh lại và lui về sau để suy tư phá cục.

Bởi vì, hắn cảm thấy tình thế lúc này rất là nghiêm trọng, sinh linh đối diện này hiểu quá rõ về cổ chủng, chắc chắn sẽ có đòn sát thủ nào đó!

Ầm!

Âm thanh kinh thiên động địa truyền tới, mười mấy luồng bảo thuật chí cường bao gồm tất cả lửa giận đều oanh kích về phía Thạch Hạo, đây chính là thần thông của mười mấy vị vương giả.

Xoẹt!

Thạch Hạo hóa thành một luồng ánh điện biến mất ngay tại chỗ, tốc độ nhanh tới cực hạn, thân pháp kinh người, mạnh như hắn cũng không dám đi liều mạng với quần vương này.

"Dám khiêu khích chúng ta à, điếc không sợ súng!" Ngân Dạ Xoa lạnh giọng nói.

"Gào!"Hư Không vương thú hét lớn, trời long đất lở, trời cao đứt đoạn, tiếp tục công kích về phía Thạch Hạo.

Đám người Tử Nhật Thiên Quân, Lam Tiên, Lữ Hồng, Đại Tu Đà đều chấn động trong lòng, không nghĩ tới Thạch Hạo sẽ dám làm như thế, đồng thời cũng đại khái có thể suy đoán ra được hắn đang giúp đỡ mình.

Bởi vì, khi nãy bọn họ đều cảm giác có gì đó sai sai, sinh linh của dị vực quá am hiểu với cổ chủng, ngay cả khi bọn họ đã giấu kín sâu trong cơ thể mà vẫn bị phát hiện.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này thì phía sau truyền tới tiếng hét, âm thanh này như sấm nổ ẩn chưa chân nghĩa đại đạo.

Nhân vật già cả của cửu Thiên thập Địa lên tiếng ngăn cản trận chiến này lại, là vì lo lắng cho Thạch Hạo, sợ hắn sẽ bỏ mạng dưới sự công kích của quần vương kia, không thể trơ mắt nhìn hắn chết được.

"Chủ động khiêu khích, phải trả cái giá thật lớn!" Ma Điểu hoàng kim cao gióng nói, mặc dù là nữ tử thế nhưng tóc vàng rối bời, trong vẻ xinh đẹp mang theo sát khí tuyệt thế.

"Chạy sao thoát được!" Chàng trai có chiếc vảy hình thoi nơi mi tâm giết thẳng tới Thạch Hạo.

Mười mấy người dị vực chẳng hề có ý định thu tay, động tác càng mạnh bạo hơn, đều muốn trước tiên giết chết Thạch Hạo, đáp trả sự khiêu khích vừa nãy của hắn.

Có thể thấy được độ tự tin cỡ nào của bọn họ, ngay cả nhân vật già cả của cửu Thiên thập Địa gầm thét cũng chẳng thèm đặt trong lòng, bởi vì bọn họ tin tưởng trưởng bối ở phía mình sẽ che chở, sẽ không để bọn họ chịu thiệt.

"Ngon thì tới đây đi, để ta giết cho đủ số lượng, để báo thù cho các vị tiền bối!' Con ngươi của Thạch Hạo xuất hiện tinh quang như điện nhìn chằm chằm một người trong số đó, hắn muốn thi triển thủ đoạn ác độc nhất lên trên kẻ này.

Trước đây không lâu, mấy vị cao thủ tiền bối như Hướng Phong, Xích Thần Quân... đã bị đánh giết, thần hồn đều diệt, chết một cách thê thảm làm cho sĩ khí đại thương, tình cảm bi thương vô cùng. Thạch Hạo hi vọng sẽ dùng vẻ đại thắng hào hùng để rửa sạch đi bầu không khí đầy nghẹt thở và nặng về này.

Gió to gào thét, đám Đại Tu Đà, Thạch Nghị, Thích Cố xuất thủ hòng giúp đỡ hắn, không thể nhìn hắn một mình độc chiến toàn bộ, chuyện này quá không hiện thực, không người nào có thể một mình địch lại quần vương được.

Ầm!

Đại địa run rẩy, một bóng người to lớn xuất hiện, Đại trưởng lão đột ngột xuất hiện ở giữa chiến trường, đẩy lui tu sĩ hai giới.

Hắn với một thân áo bào màu xám tro phần phật, thân thể đứng thẳng ngăn trở quần vương.

"Ông muốn can dự vào à?"

Đối mặt với đám nhân vật này thì quần vương trẻ tuổi cũng chẳng hề sợ hãi, Xà Dạ Xoa hét lớn, thậm chí thế công của mấy người cũng chẳng hề giảm chútn ào.

Đại trưởng lão bất động, bên ngoài cơ thể tràn ra một luồng bảo huy làm tan rã công kích của bọn họ, nhất thời đám Ngân Dạ Xoa bay ngược ra sau.

"Muốn lấy lớn ép nhỏ ư?"

Đối nhìn, trong màn khói u ám kia xuất hiện ba bóng người đầy mơ hồ, cơ bản không tài nào nhìn thấy bọn họ tới như thế nào mà lại đứng yên nơi đó, ngăn chặn lại Đại trưởng lão.

"Ta nếu như lấy lớn hiếp nhỏ thì bọn họ sớm đã không còn tồn tại nữa rồi." Đại trưởng lão nói.

"Có chúng ta ở đây thì ngươi làm sao đắc thủ được chứ?" Một trong ba bóng người cổ xưa kia lạnh lùng nói, bọn họ tựa như là bức tượng thần đứng trong thiên địa tối cổ, bọn họ chẳng hề nhúc nhích, nắm giữ khí tức làm người khác sợ hãi.

"Vừa nãy, mỗi thời đại đều lên một người đều quyết đấu, ta muốn trẻ tuổi đời này cũng sẽ như vậy." Đại trưởng lão lên tiếng, không hi vọng sẽ mở rộng ngọn lửa chiến tranh này.

Bởi vì, hắn lo lắng đám dị vực sẽ có biện pháp để nhằm vào cổ chủng, sợ vô duyên vô cớ mất đi những tinh anh trong tương lai.

"Đạo hữu sợ à, ta trông những người trẻ tuổi này đều hi vọng có một trận chiến, đều muốn quyết đấu với nhau, hà cớ gì không thành toàn cho bọn chúng? Tâm tư như vậy, e rằng không phải là chuyện tốt đâu, chăm lo trong những căn nhà ấm áp thì làm sao xuất hiện được những cao thủ chứ, thiên tài của giới ta đều bò ra từ trong những hài cốt chất như núi, từ trong máu huyết chảy thành sông. Ta thấy dù ngươi can ngăn như vậy thì người trẻ tuổi của giới các ngươi cũng sẽ không lùi bước, nếu không thì làm sao có thể vượt qua cửa ải của chính mình, thừa nhận không bằng ngừa, sợ hãi như vậy thì còn nói đạo tâm gì nữa chứ." Bóng người tựa như tượng đá kia với giọng điệu chẳng có chút tình cảm nào lên tiếng, vô tình bên trong ẩn chứa một loại đúng đắn.

Tiếng nói của hắn không cao và cũng không quá nghiêm khắc, thế nhưng lại đâm sâu vào trong lòng người, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi không ngừng siết chặt nắm đấm.

"Người đối diện, các ngươi sợ à, nếu như sợ bị chúng ta giết chết thì sớm trốn lẹ đi, có thể trốn về sau lưng mẹ của mình thì quá tốt, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa, ha ha!"

"Trốn được một ngày thì sẽ trốn được mười năm ư? Cứ ngồi chờ khi chúng ta hoàn toàn vượt qua được giới này, lúc đại quân giết tới thì xem thử các ngươi sẽ trốn ở đâu nữa, là một đám nhu nhược, ngay cả dũng khí để chiến một trận cũng chẳng có!"

Hơn mười tu sĩ trẻ tuổi của dị vực cười lớn, mỗi một người đều châm biếm chế nhạo cùng bắt ép mọi người.

Đặc biệt là mấy cô gái lên tiếng đầu tiên thì càng khiến đám Tử Nhật Thiên Quân căm tức hơn, là sỉ nhục trần trụi, khinh bỉ tới tột cùng.

Tất cả mọi người đều biết, đây là đang khích tướng thế nhưng họ vẫn sinh tức giận.

Đồng thời, đám Thích Cố đạo nhân, Lam Tiên, Đại Tu Đà đều cảm thấy, dù thế nào thì cũng cần phải có một trận chiến, dù cho đối phương có hiểu rõ về cổ chủng hoàn mỹ thì cũng không thể lùi bước được.

Trốn tránh không phải là biện pháp, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thà như vậy còn không bằng cứ ước lượng một phen, nhìn xem thử sau khi đã trải qua một kỷ nguyên rồi thì sinh linh cùng thế hệ của dị vực sẽ mạnh tới mức nào.

"Chiến!"

Lúc này, không phải một người hét lớn như vậy mà là một đám người trẻ tuổi của cửu Thiên thập Địa bên này cũng đều quyết đoán nói như thế, không muốn lùi bước, không muón trốn tránh.

Sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt, còn không bằng chến qua một hồi ngay hôm nay, như vậy mới có thứ để hiểu rõ!

Nếu không, mặc dù bọn họ có hạt giống hoàn mỹ thì sẽ sao chứ? Ngay cả chiến cũng không dám, đánh mất đi ý nghĩa của chí tôn trẻ tuổi, vậy thì giữ cổ chủng làm gì chứ.

"Để cho con tới!"

Đúng lúc này thì Thạch Hạo tách mọi người ra và đứng về phía đầu tiên, hắn muốn ra tay, bởi vì hắn không có cái gọi là cổ chủng gì gì kia, hắn muốn buông tay đại chiến một trận, giết cho thật sảng khoái.

"Ta cũng có thể!" Đám Thích Cố đạo nhân tiến tới, là đệ tử cũng Thánh viện.

"Ồ." Đối diện, một trong ba sinh linh tựa như tượng đá của dị vực lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Thạch Hạo đôi chút rồi nói: "Có chút ý tứ đó."

"Để cho ta lên trận đầu tiên cho, săn giết toàn bộ bọn chúng." Xà Dạ Xoa tách mọi người ra, ánh bạc lấp lóe như muốn ra tay.

"Như vậy đi, lấy mai rùa tiên để định đối thủ." Ngoài ý muốn, một bóng người cổ xưa của dị vực mở lời, nói ra quy củ như thế.

"Giống như năm xưa, nhân vật cái thế của hai giới khi đại chiến thì sẽ làm như vậy à?" Thân thể của Đại trưởng lão hơi run lên, cố nén một loại tâm tình nào đó để giúp bản thân không bộc phát.

Khiến Đại trưởng lão có thái độ như vậy, có thể thấy được sự khiêu khích ấy lớn tới cỡ nào.

Năm xưa, trận chiến đó rất là thê thảm, khi hai quân tranh đấu thì Tiên vương đều quyết đấu với mấy người mạnh nhất của dị vực, dùng Mai rùa tiên để tuyển đối thủ, chiến tới mức bầu trời đều rủ máu.

"Đúng, nếu như tu sẽ trẻ tuổi của hai giới muốn ra tay thì làm thế nào để tuyển đối thủ tương chứ? Không bằng cứ để Mai rùa tiên định đoạt được."

Đại trưởng lão cùng với những nhân vật già cả bên phía mình nghe thấy vậy thì chợt yên lặng một hồi, đối phương đang cố ý đề cập tới chiếc Mai rùa tiên kia, để bọn họ nhớ lại cuộc chiến tàn khốc nhất năm xưa.

Chính là chiến dịch ấy, ngay cả Tiên vương cũng phải dùng đại kỳ bọc lấy thi thể mang về, cửu Thiên thập Địa bên này coi như hoàn toàn suy tàn sau đó là diệt vong, ôm nỗi hận thiên cổ.

Quyết đấu của thế hệ trẻ tuổi không cần phải như vậy, rõ ràng người của dị vực cố ý nhằm vào, vạch trần vết sẹo mà tất cả mọi người của giới này không muốn đối mặt tới, đầy đẫm máu.

"Tới đây đi, ai sợ ai chứ!" Tiểu Thiên vương của Tiên vương quét lớn.

"Quyết một trận tử chiến!" Thánh viện cũng có người quát lên.

"Báo thù rửa hận cho tổ tiên!" Người trẻ tuổi của thế gia Trường Sinh cũng đỏ bừng cả con mắt.

Trận chiến năm đó, nhân vật đỉnh cao nhất quyết đấu, với kết cục suy tàn của một phương cửu Thiên thập Địa này, vòm trời nhuốm đầy máu, cao thủ các lộ tổn thất hầu như chẳng còn.

Năm đó, có quá nhiều sự khuất nhục, có quá nhiều điều không cam, tổ tiên các tộc đều bị giết, thiên địa đầy máu, quá thê thảm.

Toàn bộ thế giới đều diệt, chính là do kết quả đại bại của chiến dịch ấy gây nên!

Phàm là những ai hiểu rõ về đoạn lịch sử đen tối ấy thì không thể không đau lòng, không một ai kìm nén nổi cơn tức giận, đều muốn quật khởi và trở thành người đầu tiên báo mỗi thù này, rửa sạch máu cùng hận, mỗi người đều kích động vô cùng, vả lại tựa như là một loại sứ mệnh.

Phía dị vực bên kia, ba bóng người mờ tối tựa như hóa thạch đứng đối diện vẫn chẳng hề nhúc nhích, bọn họ lạnh lùng vô tình quan sát.

Bọn họ nói ra những lời ấy cũng không phải là nói vừa, ba sinh linh cổ xưa này đều biết rõ, chiếc Mai rùa tiên định địch thủ, quyết tử chiến, lời nói này nặng nề tới mức nào chứ, đủ để làm cho người đối diện lòng nặng như núi đè, như muốn nghẹt thở.

Bên phía cửu Thiên thập Địa, rất nhiều ông lão muốn ngăn cản thế nhưng trong lồng ngực của bọn họ cũng đầy ắp ngọn lửa giận, có một luồng sát khí vọt thẳng trời cao, máu huyết như sục sôi chạy khắp.

Bọn họ há miệng như muốn nói lời gì đó, bởi vì bọn họ rất lo lắng cho hậu bối của mình, thế nhưng nếu như không chấp nhận thì chắc chắn sẽ đả kích đầy nghiêm trọng tới lòng tự tin của mọi người.

"Quên đi, nếu như bọn chúng không qua được cửa ải này thì còn nói gì tương lai chứ, nếu như cổ chủng hoàn mỹ đã bị người nghiên cứu thấu triệt, dù cho chúng ta có bảo vệ đi nữa thì cũng đã mất đi ý nghĩa, thà như vậy không bằng cứ để một trận chiến khuynh thế bùng phát đi!' Trưởng lão của Tiên viện trầm giọng nói.

Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính gật gật đầu, một vài tộc chủ của thế gia Trường Sinh đều yên lặng rồi tiếp đó gật đầu theo.

Nếu như cần phải có một trận chiến, nếu như ngay cả cổ chủng hoàn mỹ đã mất đi hào quang khi xưa, như vậy dù có chăm lo có bảo vệ như thế nào đi nữa thì cũng chỉ vô dụng, tương lai cũng sẽ phải đối mặt.

"Rất tốt, nếu các ngươi đã đồng ý thì cứ chuẩn bị để đối chiến đi!" Trong vẻ u tối, một bóng người cổ xưa của dị vực lên tiếng.

"Ha ha, sớm không chịu nổi nữa rồi!" Một vài vương giả trẻ tuổi của dị vực cao giọng nói đầy hưng phấn.

"Sẽ giống như tổ tiên, dựa vào chiếc Mai rùa tiên để định địch thủ, chém giết cái đám gọi là cao thủ vô thượng, giết sạch toàn bộ!" Có người lớn tiếng hô như vậy.

Trong giây lấy đó, rất nhiều người của cửu Thiên thập Địa đều tức giận không thôi, ai nấy đều nắm chặt nắm đấm, vết sẹo không ngừng bị cáu xé, đau đớn vô cùng, không cách nào tả được.

"Các ngươi đang đánh cược vận mệnh của bộ tộc, vận mệnh của giới mình!" Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính lạnh lùng nhìn về phía đối diện nói.

"À, quyết đấu của đám trẻ tuổi này vẫn chưa tới trình độ đó, nhưng mà... thắng bại quả thật cũng có thể nói rõ rất nhiều vấn đề, hay là có thể thể hiện ra được vận mệnh của bộ tộc, vận mệnh của giới mình!" Đối diện, sinh linh cổ xưa lên tiếng nói.

Một sinh linh cổ xưa khác của dị vực nói: "Nhưng, đạo vận là ở phía bên chúng ta, cũng giống như năm xưa, mấy vị cao thủ cái thế của chúng ta vừa ra thì mấy đại nhân vật tuyệt địa của giới các ngươi đều chết sạch, hiện giờ lặp lại phương thức chiến đấu của tổ tiên lần nữa, chúng ta vẫn sẽ thắng như trước, những hạt giống đời kế tiếp mà các ngươi đang hi vọng này hơn nửa sẽ bị tuyệt diệt rồi!"

"Ngươi..." Bên phía cửu Thiên thập Địa, mọi người đều tức giận, nhiều lần bị chọc ngoáy vào cơn tức giận khiến bọn họ không cách nào chịu đựng nổi.

"Lần này, các ngươi chơi đùa hơi lớn rồi!" Lời nói của Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính lạnh lùng nói.

Hắn quay đầu, trong lúc vô tình đảo qua Thạch Hạo, có một vài người không thể nhìn ra được thứ gì thế nhưng Thạch Hạo lại cảm giác được, gửi gắm quá lớn, quá nhiều, khát khao chiến thắng, hi vọng lúc hắn ra tay sẽ có thể địch lại người đối diện.

Thạch Hạo chấn động trong lòng, thường ngày Đại trưởng lão rất thong thả và điềm tĩnh, nhưng tâm tư trong ánh mắt hôm nay lại trầm trọng như vậy.

Phải thắng!

Phải thắng ợi, không thể bại!

Lúc này, tất cả mọi người đều biết, cuộc quyết đấu của thế hệ trẻ tuổi sẽ không thể bình thường được, có liên quan tới ngày đen tối của Tiên cổ.

Nặng nề, ngột ngạt, nghẹt thở, đây là cảm giác của mọi người, hô hấp vô cùng khó khăn.

"Bắt đầu đi!" Đối diện, một sinh linh cổ xưa của dị vực lên tiếng, chuẩn bị dùng phương thức tử chiến của tổ tiên để mở ra cuộc đại quyết đấu!