Thế núi hùng vĩ, đỉnh núi chót vót, bên trên một vài đỉnh núi có những tảng đá chọc thẳng trời cao, vô số ngọn núi được ẩn mình sâu trong mây trắng!
Toàn thể những ngọn núi này đều có màu vàng nhạt, là do hào quang của tấm da thú kia nhuộm kín, nơi ấy ôn hòa và rực rỡ, âm thanh kinh văn không dứt bên tai.
Mà bầu không khí bên ngoài dãy núi lại vô cùng căng thẳng, Thạch Hạo đứng đối diện với Hạc Vô Song - người tới từ thế giới một bờ khác, giữa hai đại cao thủ chợt hình thành nên tràng vực vô hình cuồn cuộn gió lốc.
Ầm!
Ở giữa hai người có một vài tảng đá nặng tới mấy chục vạn cân, thậm chí có tảng nặng tới cả ngàn vạn cân, cùng với một vài ngọn núi thấp bé đều bị xoắn cho nổ nát!
Nên biết, đây chính là chiến trường của chí cường giả, địa thế vô cùng vững chắc.
Nhưng hiện tại, tràng vực do hai người tạo nên xoắn ép càn khôn, hình thành nên lực phá hoại vô cùng kinh người, đã vượt qua cực hạn nơi đây!
Khi nhìn về phía trước là một mảnh mơ hồ, thiên địa biến hình, không gian rạn nứt, tràng vực khuếch tán xé nát vạn vật.
Chưa hề ra tay thế nhưng loại áp lực này không ngừng khuếch tán và hình thành nên tràng vực gió lốc đầy đáng sợ, muốn phá hủy cả vùng thế giới nhỏ này.
Răng rắc!
Một luồng ánh điện kinh người xuất hiện và nổ tung trong hư không!
Chỉ trong nháy mắt, thời không nơi đây tựa như bị đứt đoạn, sinh cơ bị phá hủy, vạn linh bị chém giết, thân thể cùng tinh thần của sinh linh đều bị xoắn nát.
Đây chính là dị biến bên trong tràng vực này, là đợt sóng lớn khi hai bên dùng tinh khí thần tranh đấu.
"Ngươi còn non lắm, khí tức tự nhiên bên ngoài của chủ nhân ta mà đã như vậy rồi, phải là chí tôn trẻ tuổi của một giới này cỡ như ngươi toàn lực chống đỡ, thật không hề cùng một cấp độ, ai có thể so tài chứ!" Huyết Hoàng sư ở bên cạnh la hét, bờm sư tử đỏ tươi như máu, đồng thời cả người nó đẫm đầy máu tươi vì bị Kiến nhỏ đánh trọng thương, hiện giờ mới có thể thở phào được một hơi.
"A..."
Kiến nhỏ bay trở lại, cả người đầy máu, tinh lực toàn thân tăng vọt tựa như là mây mù ngút trời, nó tiến vào cảnh giới điên cuồng.
Lúc này, nó đã mất đi sự tỉnh táo, bước vào lĩnh vực không nên đặt chân vào, giống như lúc ở bên trong Tiên phủ dưới lòng đất của Thư viện Thiên Thần kia.
Hiện giờ, nó vô cùng đáng sợ, đã cuồng hóa hoàn toàn, chỉ còn lại là bản năng, muốn chiến đấu, muốn chém toàn bộ những ai ngăn cản.
Xoẹt!
Nó lần nữa phóng về phía Hạc Vô Song, tuy rằng thần trí mơ hồ thế nhưng tựa như có một loại thù hận nào đó kiểm soát nó, muốn báo thù, muốn giết chết người kia.
"Quả thật Thiên Giác nghĩ rất là bất phàm, lúc giết anh và chị của ngươi thì ta cũng đã thấy được chỗ lợi hại của bọn họ, ngươi vẫn còn chưa trưởng thành nên tốt nhất đừng có múa rìu qua mắt thợ, cái gọi là thần lực cái thế đều vô dụng với ta, ta sẽ không đả thương ngươi đâu, thay vào đó sẽ nuôi dưỡng ngươi bên cạnh, xem như là chiến nô." Hạc Vô Song bình tĩnh nói.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về Kiến nhỏ màu vàng, tiếp đó là vung ống tay áo, gió xoáy màu đen ngập trời cắt rời hư không và cuốn bay Kiến nhỏ về nơi xa.
Không thể không nói, đây chính là sự thể hiện trực tiếp nhất của sự ngang ngược!
Dù là Thạch Hạo cũng biến đổi sắc mặt, người này quá mạnh mẽ, chỉ tiện tay vung ra mà đã có thể quất bay Thiên Giác nghĩ đang ở trạng thái này, chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung mà thôi.
Trực giác của hắn rất đúng, người này có thiên phú cái thế, tu vi kinh người, không hổ là nhân vật thủ lĩnh của dị vực, ngày sau chắc chắn là một trong những Bất Hủ đáng sợ nhất!
Huyết Hoàng sư đứng bên cạnh chế nhạo, nói: "Con kiến kia, tốt nhất nên tự lượng sức mình thì hơn, ngươi căn bản không phải là đối thủ của chủ nhân ta, ngay cả đứa bạn của ngươi cũng chỉ có thể nằm rạp xuống dưới, quỳ rạp nơi chân của chủ nhân mà thôi, người cùng thế hệ trong thế giới của các ngươi không phải là đối thủ của chủ nhân ta. Cái gọi là thiên hạ vô song cũng chẳng phải là lời nói suông, bọn ngươi cũng chỉ có thể ngước nhìn, vĩnh viễn không cách nào đối mặt được!"
Ầm!
Thạch Hạo xuất thủ, sau khi tích tụ tới mức tận cùng thì hắn lập tức xuất kích, một quyền đánh nát hư không, giết thẳng tới.
Trời long đất lở, quỷ thần kinh sợ!
Lúc hai người đứng đối diện thì tràng vực lan tỏa quét sạch bốn phương, thế nhưng lúc đó thân thể của cả hai người đều bất động, hiện tại rốt cuộc cũng đã bạo phát!
Ầm!
Thạch Hạo quá nhanh, xuyên thủng trời cao, tựa như là tia chớp nháy mắt đã tới phụ cận, quyền phải oanh kích tựa như là mặt trời nổ tung về phía mi tâm của người này, mục đích là muốn xuyên thủng mi tâm.
Sự tập trung tinh thần của Thạch Hạo như thế này trước nay chưa hề có, tâm chí kiên định, muốn giết chết đối thủ, không hề bảo lưu gì cả.
Hạc Vô Song, mái tóc vàng óng tựa như là thác nước xõa dài tới tận bắp chân, nó tung bay trong gió mạnh, chỉ trong nháy mắt khi bị thổi ngược ra sau thì ánh kim quang chói mắt bùng phát.
Bộ áo quần toàn thân bay phần phật như muốn bị phá nát.
Tới giờ phút này mà hắn vẫn bình tĩnh như trước, hai chân chưa hề dịch chuyển, tựa như là một cây tùng xanh cắm rễ trên vách núi, không cách nào lay động được.
Vù!
Ống tay áo phần phật, gió lớn gào thét, hắn xuất kích, cánh tay phải tung ra và nắm thành quyền ấn đập về phía Thạch Hạo.
Boong!
Âm thanh kinh thế, nếu như có người đang quan chiến thì chắc chắn sẽ phải bịt kín hai tai, tựa như là kim khí Tiên quân cứng rắn nhất va chạm với nhau, ánh sáng chói mắt, âm thanh nát trời!
Đòn đánh này quá mãnh liệt, hai người dùng cứng đối cứng.
Một tia chớp nổ tung, quyền phải của Thạch Hạo đẩy mạnh về trước, nhìn thì nhẹ nhàng thế nhưng trong nháy mắt cũng không biết đã chấn động bao nhiêu lần!
Tựa như sóng biển dập dờn, nắm đấm của hắn phóng ra hào quang, từng làn sóng thần lực lan tỏa như muốn giết chết tươi đối thủ.
Lúc này, Thạch Hạo luân phiên sử dụng hỗn hợp các bảo thuật, nắm đấm tựa như có trăm nghìn luồng ánh điện nổ tung và oanh tạp về phía trước.
Hạc Vô Song vô cùng bình tĩnh trước đòn đánh này, tay phải hóa thành chưởng chặn lại cú đấm ấy, đồng thời lòng bàn tay cũng phun ra vô số ánh sáng nhỏ và ngắn.
Thứ này tựa như là từng cây kim thép nhằm về phía nắm đấm của Thạch Hạo.
Mũi nhọn đấu với dao sắc!
Hai đại cao thủ không ngừng đánh chém, không một ai lùi lại dù chỉ nửa bước, vận dụng sức mạnh thân thể cực hạn để giao thủ, đồng thời cũng kèm theo các loại đại thần thông!
Ầm!
Tai trái của Thạch Hạo như cầu vồng đánh tới, lông vàng đầy trời lao nhanh, chúng tựa như là những mũi tên thần phá nát hư không!
Đây là sự kết hợp giữa tia chớp cùng lông Côn Bằng và ngưng tụ thành binh khí, là sự đan xen chồng chất của hai môn bảo thuật, toàn bộ giết thẳng về các vị trí của đối thủ.
Hạc Vô Song, tay trái vung vẩy với quỹ tích đầy hoa mỹ, tựa như là chim thần đang giương cánh hạ xuống, lúc này khiến hư không cộng hưởng cùng và sau đó là rạn nứt, ầm, khí hỗn độn bị hắn kéo ra ngoài.
Hắn dùng tay trái chém lìa càn khôn và nhìn thấy được hỗn độn!
Đồng thời, người này vô cùng khủng khiếp, điều khiển vạn vật, dùng hỗn độn đúc thành binh khí và hóa thành một tấm khiên chặn lại toàn bộ những mũi tên đang tấn công tới kia.
Tiếp đó, tấm khiên hỗn độn ấy hóa lớn như núi cao, mạnh bạo không gì sánh được và rồi ép thẳng xuống Thạch Hạo bên dưới.
Ầm!
Thạch Hạo thu lại hai tay, nắm quyền ấn và rầm, xuyên thủng tấm khiên này khiến nơi ấy xuất hiện một vụ nổ to lớn.
Xoẹt!
Hai bên tựa như là những tia chớp không ngừng xuất thủ quyết đấu bên trong hỗn độn, nắm đấm va chạm bàn tay, cánh tay vung vẩy, thân thể như long xà truy kích.
Quá nhanh, không ai có thể bắt kịp được nhịp đấu, hai đại cao thủ chém giết trong hư không và đi kèm là hỗn độn, là bảo thuật tuyệt thế, vận dụng tới sức mạnh thông thiên.
Vù!
Thạch Hạo bật nhảy và lao xuống phía trước, tựa như muốn chém lìa các ngọn núi, tinh vực, hắn nhằm thẳng về phía Thiên Linh cái của đối thủ.
Hạc Vô Song lướt sang ngang, chập ngón tay thành kiếm, xoẹt, ánh kiếm cuồn cuộn bao phủ cả đất trời, đáng sợ vô biên, không gì không thể phá, không gì không thể thủng.
Thạch Hạo biến sắc, đây là môn kiếm thuật gì? Không hề kém Bình Loạn quyết!
Trong thời gian tiếp xúc với những môn bảo thuật công kích thì Bình Loạn quyết chính là pháp môn sắc bén tuyệt thế, được mệnh danh là một trong ba loại kiếm quyết mạnh mẽ nhất từ cổ chí kim!
Người này thật là đáng sợ, tùy ý ra tay mà đã là một bảo thuật vô địch rồi!
Thạch Hạo đầu dưới chân trên lao nhanh xuống, hắn cũng chẳng hề tránh né, hai tay xuất hiện hàng loạt ký hiệu đan xen với nhau tựa như mấy vạn con nòng nọc đang bơi lội, rất là thần dị.
Đây chính là Nguyên Thủy Chân Giải, hiện giờ hắn đã thông hiểu vô cùng, hóa mục nát thành hiếm thấy, lúc này diễn biến toàn bộ cốt văn, để cho các loại sinh vật bên trên Vạn Linh đồ xuất hiện và khắc hết lên trên hai tay mình.
Rầm!
Thạch Hạo xuất kích, dùng hai nắm đấm đè ép ánh kiếm, cứng chống cứng cùng địch thủ!
Boong!
Đầu tiên là âm thanh chói tai vang vọng, tiếp đó là tiếng nổ tung ầm ầm.
Thiên địa nứt thành bốn phần, hai bóng người mơ hồ và va chạm với nhau, chém giết lẫn nhau, tranh đấu trong khoảng cách+ cực gần, không một ai chịu lùi bước.
Đây mới là cuộc tranh đấu thật sự, là lần đại chiến đầu tiên của thanh niên cao thủ tuyệt đỉnh thuộc hai thế giới, ai cũng muốn dùng khí thế để áp chế đối phương và chiếm hết tiên cơ.
Là cuộc chiến về vận mệnh!
Vù!
Thiên phong gào thét, tàn phá bừa bãi mặt đất.
Nơi đây, cát bay đá chạy, trời sụp đất nứt, mọi thứ đã không thể nhìn thấy được nữa, thi thoảng chỉ có thể nhìn thấy được hai bóng người mơ hồ đang chém giết quấn chặt lấy nhau.
Mãi tới cuối cùng, khi một tiếng vang thật lớn truyền đến thì bọn họ mới tách nhau ra, khí hỗn độn tan sạch, nơi đây khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thạch Hạo đứng đối mặt với Hạc Vô Song, khoảng cách giữa đôi bên tầm trăm trượng.
Không có vết máu, chỉ là những dấu tích tả tơi của cuộc chiến đấu.
Trong lòng Thạch Hạo thở dài, dị vực đáng sợ tới như vậy ư, thanh niên cường giả tuyệt đỉnh lần đầu tiên tiếp xúc này lại mạnh mẽ đến mức không gì sánh được, không ngờ chinh chiến khó khăn như vậy.
Lần quyết đấu vừa rồi, hơn nửa thời gian là bọn họ chinh chiến trên phương diện thân thể, lấy tình huống hiện giờ của Thạch Hạo để thảo luận thì thân thể đã trải qua muôn vàn thử thách, đã lột xác tới hoàn cảnh đáng sợ không biết như thế nào, thế nhưng lại không cách nào áp chế được đối phương, chỉ là ngang sức ngang tài!
"Khá lắm, ta dùng một trong những kiếm quyết mạnh mẽ nhất của giới các ngươi chém giết, vậy mà vẫn chưa hề thành công." Hạc Vô Song nói.
Làn da của hắn tựa như ngọc thạch, gương mặt như đao tạc, có góc có cạnh, vô cùng anh tuấn, mái tóc vàng óng tung múa, ánh mắt ôn hòa ẩn chứa vẻ kinh ngạc nhìn Thạch Hạo.
Thạch Hạo chấn động trong lòng, quả nhiên giống với suy đoán của hắn, đối phương nắm giữ kiếm thuật vô địch, có thể đặt ngang hàng với Bình Loạn quyết, xem ra lực công kích không gì sánh được.
"Đáng tiếc là, kiếm quyết ấy chỉ có ba thức, chứ không phải là bản hoàn chỉnh." Hạc Vô Song lắc đầu.
Khuôn mặt của Thạch Hạo lạnh tanh, nói: "Xuất thủ đi, hãy thể hiện ra cái gọi là thần thông dị vực của các ngươi đi!'
"Ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của chủ nhân ta đâu, thế gian này và ở độ tuổi này, không một ai có thể địch lại người, toàn bộ đối thủ chỉ có thể thần phục mà thôi." Huyết Hoàng sư đứng nơi đó om sòm, nói: "Cái gọi là tinh anh, hạt giống cao thủ, tiên khí ngưng tụ thành ba Bông hoa đại đạo của các ngươi thì như thế nào chứ, đều sẽ bị chủ nhân ta xóa bỏ mà thôi!"
"Nói nó câm miệng lại, nếu không, giết!" Thạch Hạo nói, rồi nói với tiểu Thiên Giác nghĩ đang trong trạng thái điên cuồng kia ra tay giết Huyết Hoàng sư.
Bởi vì, trong lòng Thạch Hạo dâng lên ngọn lửa nóng, một nhóm người trẻ tuổi vẫn còn chưa trưởng thành ở những năm cuối Tiên cổ đều bị dị vực đánh giết, thật sự là làm người khác phải tiếc nuối.
Mà hắn đã từng mộng về Tiên cổ và đã gặp được vài người ấy!
Hạc Vô Song mở miệng, nói: "Ngươi tới là vì Bất Diệt kinh, ta cũng thế, không chỉ có tranh đấu vì kinh văn mà còn là tranh đấu đạo vận giữa hai giới, ta sẽ không nhượng bộ để rơi vào tay các ngươi đâu, kinh văn này, ta cần!"
"Vậy thì cứ chém giết thôi, người thắng đạt được kinh văn, kẻ bại thì phải chết, đây chính là cuộc quyết đấu kéo dài từ Tiên cổ!" Thạch Hạo hét lớn.
Không hề lưu giữ, toàn lực ứng phó, hắn chưa lần nào nghiêm túc như thế, muốn dùng toàn bộ sức lực để giết chết đối thủ này!