Bạch Ngọc sơn, toạ lạc bên trong khu phế tích, trắng ngọc rực rỡ, lấp lánh chói sáng, trăm vạn chữ cổ tựa như là những ngôi sao đang nhấp nháy ánh sáng.
Đám người Thạch Hạo đã lên tới đỉnh núi, ai cũng rất mong chờ một trăm lẻ tám chữ cổ đặc biệt này, muốn hiểu rõ thứ sức mạnh quỷ thần khó lường ẩn chứa trong đó, không ngờ lại đạt được.
Đáng tiếc, như Tứ trưởng lão đã nói, đỉnh núi bị cắt gọn với tiết diện mặt cắt vô cùng trơn bóng, tựa như bị người khác dùng vũ khí sắc bén chém lìa.
Đây là chuyện tình trong Tiên cổ nên mọi người cũng không có tìm hiểu, rất khó có thể biết được vì sao lại phát sinh chuyện đó, cho nên nhiều người chỉ biết thở dài, tiếc hận không thôi.
"Các ngươi cũng không cần tiếc nuối làm gì, cửu Thiên thập Địa vẫn còn ẩn dấu một vài động thủ Tiên gia, và chúng cũng chưa hề được khai phá qua, có thể vào một ngày nào đó khi các ngươi đủ mạnh, khí tức Tiên đạo được tu luyện càng thâm hậu hơn thì có thể sẽ đi thám hiểm, lúc đó có thể đạt được những tiên văn cuối cùng ấy." Tứ trưởng lão nói.
Trong lòng mọi người liền dấy lên niềm tin, dù sao cũng chỉ là những chữ viết mà thôi, chắc chắn không chỉ được lưu lại ở mỗi ngọn núi ngọc truyền thừa này, những nơi khác khả năng vẫn có.
Bọn họ cũng không hề xem thường những chữ viết này, khi tu hành tới mức tận cùng thì dù một chữ nào cũng đều là vũ khí, đều là thần thông, đặc biệt là một trăm lẻ tám chữ cuối cùng kia, nó ẩn chứa tinh hoa của Tiên cổ, là một dạng tích luỹ văn minh truyền thừa.
"Thôi được rồi, không nên mơ tưởng xa vời làm gì, tốt nhất cứ bắt đầu từ những chữ cơ bản nhất đi, các ngươi có thể tự mình tìm hiểu và suy luận, tới khi nào không cách nào hiểu được nữa thì hãy tới tìm ta." Tứ trưởng lão nói.
Đồng thời, hắn cũng nói cho mọi người biết, ngọn Bạch Ngọc sơn này đã được hắn cùng với những trưởng lão khác luyện hoá, cho nên có ẩn chứa dấu vết tinh thần của bọn họ, vì vậy cũng có thể tiếp xúc và trợ giúp mọi người tìm hiểu.
Mọi người nghe thế thì mừng rỡ, ai nấy đều gật đầu rồi nhao nhao tìm hiểu.
Lúc đầu, bọn họ còn cho rằng sẽ rất dễ dàng, dù sao thì ai cũng đều là Thiên Thần, nguyên thần hơi đảo qua một cái, tuy rằng không phải là gặp qua sẽ không bao giờ quên thế nhưng cũng gần gần như vậy. Nhưng cùng với việc ngộ pháp, cùng với thời gian chuyển dài thì đám người bắt đầu nhíu mày, những thứ này không chỉ là chữ viết mà còn là những mảnh vỡ của đại đạo ẩn chứa chân nghĩa.
Thứ gì phức tạp nhất, tất nhiên là "Đạo", khó có thể giải nghĩa, không cách nào nói rõ, chẳng có hình dáng.
Mà những chữ viết này lại là một loại vật dẫn của Đạo, là quỹ tích hữu hình của đại đạo vốn có, là sự miêu tả rất là chuẩn xác.
Một khi hiểu rõ chữ viết này thì chắc chắn sẽ nắm bắt được rất nhiều bản chất của thiên địa, sẽ có lợi ích to lớn cho việc tu hành của bản thân.
"Thứ tốt nhen, nhất định phải hiểu rõ!" Thạch Hạo lên tiếng.
Đại đạo có thể dùng cốt văn để thể hiện, còn có thể sử dụng dạng chữ viết này để truyền đạt, so sánh kiểm chứng giữa hai bên thì chỗ tốt khó mà đoán hết dược.
Ầm!
Trong lúc mọi người ngộ pháp thì một tiếng rung mạnh truyền tới, một tu sĩ trẻ tuổi đã tu ra tiên khí chợt ho ra đầy máu, cả người bay ngược ra khỏi Bạch Ngọc sơn.
Mọi người giật nảy cả mình, lúc hắn đang tìm hiểu chữ cổ này thì nơi đó chợt lao ra một con quái vật cưỡi trên ngọn lửa hừng hực, nó há miệng hí vang, chiếc sừng trên đỉnh đầu đâm thủng bầu trời, cũng chính vì thế người kia mới bị thương như vậy.
Chỉ một đám chữ cổ nhưng khi tìm hiểu thì rất khó hiểu rõ và tạo nên kết quả như vậy, quả là làm người khác kinh ngạc.
Đương nhiên, cũng là vì hắn hiểu không thấu và chạm phải dấu vết tinh thần mà các trưởng lão lưu lại, vì vậy phát sinh ra uy lực khủng khiếp đánh bay hắn ra ngoài.
Mọi người kinh ngạc, nếu như vận dụng đúng phương pháp thì một chữ sẽ có uy lực như vậy, nếu như cả trăm vạn chữ cổ đồng loạt chồng chất lên nhau và vận dụng một cách linh hoạt, vậy sẽ đáng sợ tới mức nào.
Đồng thời, mọi người ý thức được, toà Bạch Ngọc sơn này tuy rằng phong ấn những dấu vết tinh thần của các trưởng lão và có thể trợ giúp bọn họ ngộ pháp, thế nhưng cũng ẩn chứa nguy cơ, khả năng là cố ý lưu lại xem như là một loại thử thách.
Thời gian trôi qua, loáng cái đã qua đi mấy ngày, ai nấy cũng đều có thu hoạch cho riêng mình.
"Ầm!"
Ngày hôm đó, lại thêm một tiếng vang thật lớn nữa phát sinh, trước người Lục Đà là mấy ngàn chữ cổ đang xoay tròn, ánh sáng lan toả vờn quanh lấy hắn, sau cùng chúng hoá thành mười con Thiên long lượn quanh như muốn cuốn đứt cơ thể hắn.
"Không đơn giản đâu, hiện giờ có thể hiểu được cách vận dụng linh hoạt, thế nhưng như vậy cũng rất là mạo hiểm, sẽ đẩy bản thân vào trong tình thế nguy cấp." Tứ trưởng lão lên tiếng.
Lúc Đà đã hiểu được mấy ngàn chữ cổ chỉ trong thời gian ngắn như thế, thật sự là một chuyện khó tin!
Hắn vẽ lại các chữ cổ rồi bắt đầu sắp xếp, đồng thời đụng vào những vết tích mà trưởng lão lưu lại, vì thế mới dẫn tới dị tượng, gọi ra mười con Thiên long do chữ viết tạo thành.
Ầm!
Cuối cùng, mười con Thiên long đều nứt toác, tất cả bị thân thể của Lục Đà xé lìa, tiên huyết nhuộm đỏ hư không thế nhưng tiếp đó chúng hoá thành ánh sáng và ngưng tụ thành các chữ viết.
Thân thể của Lục Đà lắc lư, vẻ mặt đỏ bừng thế nhưng rất nhanh sau đó liền dịu xuống.
Rất nhiều người thở dài, quả nhiên chí tôn tu ra ba luồng tiên khí rất đáng sợ, người khác khó lòng so sánh được, hắn mạnh tới mức không còn gì để nói được nữa.
"Có là gì đâu, cũng chỉ là những chữ viết cơ bản nhất thôi, nếu như có thể nắm giữ hết trăm vạn chữ cổ trong tay và bắt đầu suy diễn sâu hơn một bước, sắp xếp các loại đạo tắc thì mới có thể hiển lộ hết uy lực." Lục Đà khẽ nói.
Những người này chẳng biết phản bác ra sao, hiện giờ Lục Đà cũng mới chỉ ở cảnh giới Thiên Thần nhưng lại biểu hiện như vậy thì đủ xưng là tuyệt diễm rồi.
"Ầm!"
Chỗ Vương Hi thì xuất hiện một vùng thực vật, mỗi cây cỏ đều lấp lánh ánh vàng tựa như được đúc ra từ vàng, chúng cắm rễ trong hư không và không ngừng buông rũ hàng vạn sợi tơ hình thành nên xích thần trật tự, thứ này như muốn vây giết lấy nàng.
Hiển nhiên, đây cũng là do mấy ngàn chữ cổ hoá thành và tạo nên nguy cơ không hề nhỏ.
Vương Hi với dung nhan tuyệt mỹ, lúc này thân thể mềm mại chuyển động một cái, nàng gặp phải áp lực vô cùng lớn, sau đó ba luồng tiên khí từ Thiên linh cái lao ra ngoài rồi đốt cháy những cây vàng óng kia, khiến nơi đây trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Những người tìm hiểu chữ cổ nơi này đều gặp phải những phiền phức hoàn toàn khác nhau.
Đặc biệt, nơi Trích Tiên xuất hiện những ngôi sao lớn, tiếp đó một vũ trụ cổ xưa xuất hiện rồi bao trùm hắn ở bên dưới.
Nơi đó vô cùng thần bí, khí hỗn độn lượn lờ, một mô hình vũ trụ đang diễn hoá và lơ lửng nơi ấy.
"Người trẻ tuổi này lợi hại thật, lẽ nào là đệ tử của vị tiền bối kia, không phải người nọ sớm chết cả chục vạn năm rồi hay sao?" Ánh mắt của Tứ trưởng lão loé lên, cảm thấy khá là giật mình.
"Ồ, tiên chủng này xuất hiện là do sự bức ép của mấy ngàn chữ cổ kia ư?" Tứ trưởng lão thì thầm.
Những người khác cũng giật mình theo, những thứ xung quanh vũ trụ ấy chợt nứt toác ra.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn về nơi đó, rất lâu cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Mãi cho tới khi Thập Quan vương tay cầm một cây nhỏ không ngừng tản ra từng làn khí hỗn độn, điên cuồng lao ra hàng ngàn hàng vạn luồng ánh sáng, đã tìm hiểu không biết bao nhiêu chữ cổ thì mọi người mới chợt tỉnh lại.
"Cây non Thế Giới thụ!" Tứ trưởng lão hoảng sợ, tuy rằng đã biết trước thế nhưng vẫn thay đổi sắc mặt.
Thập Quan vương chẳng hề ẩn giấu, bởi vì sau khi tiến vào thư viện thì đã bị các trưởng lão hiểu rõ, cây nhỏ trong cơ thể của hắn chính là một bảo thụ Tiên đạo vô thượng, thứ này không cách nào che giấu được.
Cho nên, hiện giờ lúc tìm hiểu thì hắn cũng chẳng ngại ngùng giấu giếm làm gì, tu hành nhanh chóng, ngộ pháp chính xác đều có thể cả.
Không chút tiếng động, ở một hướng khác có một cô gái mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp, tựa như là Quảng Hàn tiên tử giáng trần, cùng với việc tìm hiểu của nàng chính là một vầng mặt trăng màu xanh xuất hiện ở trên đỉnh đầu.
Ánh trăng chiếu rọi, toàn bộ chữ cổ đều phát sáng rồi tập hợp bay vào trong cơ thể của Thanh Y, giúp nàng tìm hiểu những chữ này.
Mọi người ngây ngốc, đó là gì, khiến người khác kinh ngạc không ngớt.
Không ai nghĩ tới, Thanh Y lại là người tìm hiểu nhiều chữ cổ nhất trong đám người nơi này, dù cho mấy người như Thạch Hạo, Mạc Đạo cũng không thể sánh kịp, nàng đã ngộ tới hơn hai vạn chữ cổ.
"Vầng Thanh nguyệt kia có lai lịch như thế nào vậy?" Mọi người hoảng sợ, nó tựa như nhận thức được toàn bộ các chữ cổ kia, chỉ cần ánh trăng chiếu tới thì tựa như có thể đọc hiểu những chữ trên bức tường ngọc ấy vậy.
"Là Hoả chủng sau khi Chân Tiên chết lưu lại, hay có thể gọi là cổ hoả tuyệt thế trong mắt của người đời, vì sao nó lại đi bên cạnh của nàng mà không hề rời đi?" Ngay cả Tứ trưởng lão cũng giật mình
Sau đó, hắn lại tiếp tục quan sát cây nhỏ của Thập Quan vương.
"Nếu đã thấy được, vậy ta sẽ nói sơ lược vậy." Tứ trưởng lão than thở rồi thần sắc trở nên nghiêm túc, tiếp đó truyền âm cho mọi người, nói: "Nếu các ngươi đã lựa chọn con đường này, tu Tiên cổ pháp, nhất định phải hiểu rõ một vài điểm cơ bản nhất."
Mọi người nghe thế thì ngưng thần lắng nghe.
"Lựa chọn tu Tiên cổ pháp thì cần có một điều kiện, nhất định phải chọn cho mình một hạt Tiên chủng, nó sẽ cùng tiến hoá với bản thân mình, hạt giống này càng bất phàm, thành tựu lúc hợp đạo càng lớn hơn!" Tứ trưởng lão nói thế.
Xoẹt!
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về cây nhỏ được tiên khí vây quanh của Thập Quan vương, bọn họ cũng không phải là không biết về Tiên chủng, tất nhiên cũng từng nghe nói qua về những bí ẩn của việc dùng Thế Giới thụ làm hạt giống.
Đây tuyệt đối là một hạt Tiên chủng tuyệt thế!
Đồng thời, bọn họ cũng rất tò mò về Thanh Nguyệt diễm của Thanh Y, lẽ nào Chân TIên ngày xưa vẫn có thể phục sinh trở lại hay sao?
"Tiên chủng tốt nhất tất nhiên là các loại như Thế Giới thụ, mô hình vũ trụ... Nhưng những thứ này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, dù là Trường Sinh giả cũng chưa chắc có năng lực đoạt lấy và truyền cho con cháu mình." Tứ trưởng lão than thở.
Nhất thời, mọi người cảm thấy ước ao cùng đố kỵ với Thập Quan vương!
"Qua một thời gian ngắn nữa thì ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm Tiên chủng cho riêng mình." Tứ trưởng lão lên tiếng.
"Nơi đó có những hạt giống của Thế Giới thụ hay của vũ trụ không vậy?" Có người hỏi.
"Trong trời đất này có vô số kỳ vật, có rất nhiều thứ chúng ta không thể nào biết được, ví như những thứ có thể đặt ngang hàng với Thế Giới thụ, Mô hình vũ trụ cũng không phải là không có." Tứ trưởng lão bơm hi vọng cho mọi người.
"Có thể tìm thấy ở đâu?" Mọi người không quá tin tưởng thế nhưng vẫn ôm lấy hi vọng.
"Giới Phần!" Tứ trưởng lão nói.
Mọi người giật nảy mình, cái tên này khiến người khác liên tưởng tới quá nhiều thứ.
"Nhất định phải tăng cao thực lực, cố gắng tiến bước, không nên để hai thư viện kia hạ thấp mình." Tứ trưởng lão nói.
"Còn có hai thư viện khác nữa?" Mọi người thất kinh.
"Đúng, Thánh viện và Tiên viện." Tứ trưởng lão nói.