"Ta không tin, Vương Hi tiên tử làm sao lại bị hắn hạn chế được chứ, tu ra ba luồng tiên khí, một thân tu vi ngạo thị người cùng lứa tuổi, Trường Sinh công của Vương gia vừa ra, ai dám so tài?"
Thư viện Thiên Thần như vỡ tổ, rất nhiều người la hét, tin tức như vậy quá kinh người, không ít tu sĩ trẻ tuổi khiếp sợ, ai nấy đều xôn xao cả lên!
Ai cũng biết, Vương Hi là chí tôn trẻ tuổi nắm giữ ba luồng tiên khí, đánh đâu thắng đó, làm sao sẽ bị người như vậy hạn chế và bắt ép cùng nhau bái thiên địa?
Việc này đã gây nên sóng lớn mênh mông, lời đồn như này khiến một đám người đừng ngồi không yên, không ngừng la ó.
"Chắc chắn là tin tức giả mạo, không thể nào có khả năng này được, ta không tin Vương Hi tiên tử sẽ không địch lại tôi tớ của mình, nếu như mà không lại thì sẽ khống chế Kim Cương trác trên đầu hắn là có thể khiến hắn bó tay chịu trói ngay thôi!"
Mấy người tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng không tin vào tin đồn này.
"Là sự thật đó, có người tận mắt nhìn thấy động phủ của Vương Hi tiên tử đã bị niêm phong lại, chính là tên khốn đó làm nên, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy!" Có người than thở.
Ở Thư viện Thiên Thần này, Vương Hi tự nhiên nắm giữ độ hot cực cao, nàng không chỉ có xuất thân cao quý mà còn có thiên tư cao tuyệt, là một trong những cô gái kinh diễm và mạnh mẽ nhất.
Lúc này, rất nhiều người kém nhau tìm đến vùng tịnh thổ của Vương Hi, bởi vì tin tức này quá kinh người nên mọi người tới để tìm chứng cứ.
Dù cho một vài người ngày thường không có xuất hiện, vẫn đang bế quan cũng đến đây, chuyện này đã làm cho tâm tình của bọn hắn trở nên chập chờn.
Tịnh thổ rất bao la, diện tích vô cùng rộng lớn, từng ngọn núi Thái cổ nối tiếp nhau, khí thế hùng vĩ.
"Mấy vị đạo huynh, rốt cuộc là chuyện gì thế? Tên kia không phải là người đi theo của Vương Hi à, vả lại trên đầu cũng đội Kim Cương trác, vậy mà có thể làm loạn được như thế luông ư?" Một vị công tử áo lam lồng ngực phập phồng kịch liệt, đứng đó lớn tiếng hỏi.
Rất rõ ràng, hắn là người ngưỡng mộ Vương Hi, khi nghe tới tin dữ này thì suýt chút nữa đã ói máu.
Tuy nhiên, sau khi hắn tìm hiểu được một vài tình huống thì trong lòng lại dấy lên hi vọng, bởi vì lời đồn lúc này quá hoang đường nên hắn cũng không tin đó là sự thật.
"Có người cố ý hãm hại Vương Hi tiên tử, nhất định là như vậy!" Một thanh niên vóc người khôi ngô quát, hắn cũng tức điên đồng thời trong tâm cũng có chút lo sợ.
Không lâu lắm, những người này liền tiến đến bên trong vùng tịnh thổ của Vương Hi, đi tới trước động phủ của nàng, nơi này đã có rất nhiều người rồi.
"Đó là... Mạc Đạo, hắn đang làm gì?" Mấy người lông mày nhảy lên.
Mạc Đạo áo trắng như tuyết, anh tuấn vô cùng, ở độ tuổi này mà có thể tu ra ba luồng tiên khí thì đều được gọi là một vị chí tôn truyền kỳ.
Lúc này, hắn ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trước động phủ, Bông hoa đại đạo do ba lường tiên khí kết thành không ngừng đong đưa phía trên đỉnh đầu, sương mù mông lung mờ ảo tràn ngập.
"Hắn đang bế quan tu hành!" Có người nói.
"Không phải, sao ta lại có cảm giác như hắn đang bảo vệ động phủ của Vương Hi, không cho người ta đi vào nhỉ?" Mấy người nảy ra nghi vấn.
"Oài, các ngươi mới tới sao, đương nhiên tên Mạc Đạo này đang canh cửa cho chủ nhân mình rồi còn gì. Động phủ đã phong ấn, ngăn cách với ngoại giới." Có người giải đáp kèm theo lời than thở.
Ầm!
Nơi này sôi trào, ngay cả những người nghi vấn trước kia, cho rằng tất cả đều là lời đồn cũng trắng bệch cả mặt mày, Vương Hi thật sự đã bị Thạch Hạo bắt và mang vào bên trong động phủ?
Không tí người nắm chặt nắm đấm, sau khi bọn họ tới nơi này thì ánh mắt từng người tựa như đang phun lửa, khó có thể tiếp thu.
Những người gấp gáp vội vã chạy tới như vậy, đa số đều là tu sĩ có thiện cảm với Vương Hi, nếu không sao lại rảnh rỗi như vậy chứ.
"Tên khốn kia cùng Vương Hi... là thật?" Có người không cam lòng hỏi dò những người tới sớm nhất bên cạnh.
"Tuy rằng có chút đau đớn, nhưng... thật sự không phải lời đồn, nghe nói có người tận mắt nhìn thấy!" Người bên cạnh căm tức rất muốn giết thẳng vào trong.
"Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra thế?" Mấy người tìm hiểu.
Đến đây, nơi này trở nên ồn ào, không ít người đều đỏ cả mắt, rất muốn đánh bay cửa động và xông thẳng vào bên trong.
"Quá đê tiện mà, quá đáng ghét mà, Vương tiên tử của chúng ta chắc chắn bị hắn ám hại, bị tên khốn kia niêm phong bên trong động phủ, mọi người cùng nhau ra tay giải cứu Vương Hi tiên tử nào!"
Đáng tiếc, không ai dám tiến về phía trước, bởi vì nơi đó đang có một chàng trai tên Mạc Đạo với một thân áo trắng đang ngồi xếp bằng, phong thần như ngọc, dáng vẻ trang nghiêm, ai dám tới gây gỗ và rước lấy phiền toái chứ?
Trừ phi đám người Lục Đà, Huyền Côn tự mình ra tay thì mới có thể đánh một trận.
Rất nhanh, trong đám nhân vật ấy đã có người ra mặt, Yêu Nguyệt công chúa hiện thân với nụ cười trên mặt, chuyện này rất đột ngột thế nhưng đối với nàng thì cũng xem như là một tin tức tốt. Đối thủ cạnh tranh không may xuất hiện tin tức không tốt như vầy, ngược lại thì đây là một phần thưởng cực kỳ tốt dành cho nàng.
"Cái gì, minh châu của bộ tộc ta đã bị một tên đầy tớ tính kế ư?" Bên trong Thư viện cũng có con cháu của Vương gia, lúc này, sau khi nghe được tin tức ấy thì vừa khiếp sợ mà cũng vừa ngạc nhiên.
Sau đó, hai người kia nổi giận không thôi, chuyện này quá đột ngọt và hơn nữa cũng rất xấu hổ.
Trước kia, bọn họ còn đang thảo luận cùng nhau làm một chuyện đại sự, kết quả cái tên đầy tớ từng bị bọn họ xem thường trong lòng lại 'tập kích ngược' trở lại!
Chỉ là, cái việc tập kích ngược này có vẻ như hơi hành hạ người khác, khiến cho hai người bọn họ suýt nữa ngã nhào xuống đất, cảm thấy trước mắt đều là sao trăng bay lượn tiếp đó là màn đêm bao phủ.
Chính xác. chuyện này tựa như là một cái bạt tai đầy vang đội khiến cả hai mê muội cả đầu óc.
Vương gia, tuy rằng đều cùng chung một họ thế nhưng từ kỷ nguyên Tiên cổ đến hiện tại đã trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng, các chi các nhánh trong tộc có quá nhiều, và những ưu tú thì mới có thể vào gia nhập vào trong tộc trực hệ.
Có thể nói, tuy cùng chung tổ tiên nhưng quan hệ máu mủ không phải rất đậm, hoàn toàn có thể thành hôn và trưởng lão trong tộc cho phép.
Hai người này trước kia vẫn ôm lòng mơ tưởng, nhưng tình cảnh hiện này thì tựa như đã bị phá hỏng.
Con cháu của Vương gia cũng đã chạy tới, lúc này sắc mặt tái xanh, đặc biệt là khi nhìn thấy Mạc Đạo thì càng nghiến răng nghiến lợi hơn.
"Ngươi, còn không mau phá tan phong ấn của động phủ đi!" Cuối cùng, một tên con cháu của Vương gia gầm thét la lối với Mạc Đạo.
"Ồn ào!" Mạc Đạo lạnh lùng liếc nhìn khiến bọn họ như rơi vào tình thế không lối thoát, trong lòng suy nghĩ lung tung.
"Kiêu căng cái gì, ngươi chẳng qua chỉ là đầy tớ của tên khốn kia mà thôi, vả lại tên khốn đó lại là đầy tớ của Vương Hi, cho nên ngươi phải nghe lệnh bộ tộc ta!" Một tên thanh niên tức đến nổ phổi kêu lên.
"Cái tên đầy tớ trong trong miệng các ngươi hiện đang ở trong động phủ đó, giỏi thì cứ đi vào đó mà thanh lý, mà hỏi tội." Mạc Đạo bình thản nói.
"Ngươi... biết đang nói chuyện với ai không hả? Ngươi cũng coi như thuộc hàng ngũ của Vương gia đấy!" Người thanh niên kia quát lên.
"Tiên khí của các ngươi không tinh thuần, chỉ là lợi dụng tiên khí còn sót lại trong thân thể đã chết của anh kiệt cổ đại để tạo thành, đừng ở chỗ này ra vẻ." Mạc Đạo nói một cách lạnh lùng.
Căn bản, hắn xem thường hai người trước mặt này, thần thái ung dung.
Người chung quanh không nói gì, một gia tộc, mặc kệ dùng thủ đoạn gì mà có thể tạo ra được nhiều tu sĩ nắm giữ tiên khí thì cũng coi như là vô cùng huy hoàng rồi.
"Ầm!"
Có người đã ra tay triển khai bảo thuật đánh về phía Mạc Đạo.
Kết quả, máu tươi rơi ra, bóng người bay ngược, lập tức bị Mạc Đạo đầy ung dung vung ống tay áo chấn bay ra ngoài.
Nơi này trở nên rối loạn, rất nhiều người ra tay thế nhưng vẫn không làm gì được Mạc Đạo cả, tất cả đều trọng thương trở ra.
Sự việc ầm ĩ, có người đi bẩm báo trưởng lão thư viện.
"Thật sự đã phát sinh chuyện như vậy à? !" Mà ở bên ngoài, trưởng lão của Vương gia cũng nổi giận, sau khi chuyện này truyền ra khiến cho bọn họ vô cùng bị động và lúng túng.
Rất nhiều gia tộc đều đã biết được tin tức này và cho rằng Vương gia quá bị động, bị một cái tôi tớ 'tập kích ngược, tuyệt đối là một vụ bê bối.
Trên thực tế, đầu tiên Vương gia điều động nhân thủ đi tìm hiểu và giải quyết tình huống, đây cũng không phải là những tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch trong thư viện mà là những người từng trải cả.
Nhưng là mấy người được xem như trầm ổn và bình tĩnh này, sau khi họ biết được chuyện gì đang xảy ra thì cũng đều sững sờ và rồi nổi giận đùng đùng.
Theo như bọn họ tìm hiểu thì có rất nhiều lời đồn đại xung quanh vấn đề này.
Có cường giả của Vương gia tới đây, và bắt đầu ra tay.
Ầm ầm ầm!
Đá lớn sụp ra, vùng núi rung động, thế nhưng chỗ động phủ lại không tổn hại, không thể phá tan.
Khi đối mặt với cao thủ của Vương gia thì Mạc Đạo cũng không hề ngăn cản, cứ để mặc cho người này ra tay, còn bản thân thì cố ý lui lại tạo điều kiện để người này công kích động phủ.
"Hì hì..." Trong đám người, Yêu Nguyệt công chúa nở nụ cười rất vui vẻ, nói: "Vương Hi muốn tự mình chọn chồng, các ngươi có ý gì hay sao mà lại phải phá hoại ngăn cản cho bằng được thế hả."
Lời nói này tựa như vết thương bị xát muối, người của Vương gia nghe được suýt chút nữa trở mặt tính sổ với nàng.
Tuy nhiên, người trong tộc của Yêu Nguyệt công chúa cũng đã chạy tới, ánh mắt sắc bén quan sát nên không ai dám tới gây chuyện.
"Nhóc con, ngươi lăn ra đây cho ta!" Rốt cục, trưởng lão của Vương gia gào thét, hắn kìm nén không được nữa, đồng thời cũng sai người đi mời trưởng lão bên trong thư viện tới, nhất định phải mau chóng phá tan động phủ này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong tiếng ầm ầm thì đôi cửa đá khổng lồ của động phủ mở toang, khí hỗn độn tuôn ra và Thạch Hạo bước nhanh ra ngoài.
"Nhóc con, cuối cùng cũng mò mặt ra rồi, đội Kim Cương trác trên đầu thì phải hiểu rằng mình là người hầu cả đời của bộ tộc ta, vậy ngươi lại dám làm như thế hả!" Một người trung niên kêu lên, hắn thực sự quá tức giận, khó có thể giữ được bình tĩnh.
"Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng chẳng cảm thấy áy náy gì nữa rồi." Thạch Hạo đáp mang theo vẻ khiêu khích.
Mấy người của Vương gia tức muốn nổ phổi, thường ngày, những nơi bọn họ đi qua nào có ai dám chống đối và khiêu khích như vậy.