Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1154: Không thể khinh nhờn




"Phá!"

Người đàn ông hét to, bàn tay như núi cao lớn đến vô biên vỗ lên phía trên, nghênh đón mặt nạ bằng đồng khổng lồ như trời xanh bên trên.

Lúc này, hắn hơi lộ ra 'thân hình thật sự', cao to hùng dũng, đứng sừng sững trong trời đất, cả người kể cả đầu lâu đều được bao phủ trong giáp trụ, đôi mắt màu xanh bắn ra chùm sáng như thanh kiếm sắc bén!

Ngoài ra, sau lưng hắn còn kéo theo một cái đuôi cũng phủ đầy giáp trụ, ánh kim loại lấp loé lạnh lẽo, đây là một sinh linh cực kỳ đáng sợ.

Một chưởng hắn vỗ ra liền đập tan bầu trời, những ngôi sao xung quanh đều nổ tung, chúng hóa thành ánh sáng đầy lộng lẫy và khủng khiếp.

Keeng!

Tiếng vang to lớn truyền đến, mặt nạ bằng đồng che kín bầu trời và va chạm vào bàn tay kia khiến hồn người chấn động.

Người đàn ông như Quân vương đỉnh thiên lập địa kia cũng không biết cao bao nhiêu vạn trượng, dáng người chọc thẳng vào vực ngoại, được nhật nguyệt sao trời vờn quanh, nhưng lúc này một cánh tay của hắn lại hơi run rẩy, một chưởng kia không hề xuyên thủng mặt nạ, ngược lại chấn cho lòng bàn tay của hắn rách nát, có vết máu đỏ xuất hiện.

"Phá tiếp cho ta!"

Cũng chính bởi vì vậy, cánh tay của người đàn ông này phát sáng hóa thành vô vàn tia diệt thế, từng quy tắc đại đạo hiện lên và phóng ngược lên trời cao.

Chính xác, người đàn ông này phát ra sức mạnh cực kỳ đáng sợ, không gì sánh được, quả thực có thể chém hết tất cả địch thủ trên thế gian chỉ trong nháy mắt!

Lúc nhìn thấy tình cảnh này thì tâm trạng của Thạch Hạo và cô gái đối diện bên bàn đá đều căng thẳng và vô cùng lo lắng. Nơi đó, từng sợi xích thần trật tự hoá thành cầu vòng xông thẳng trời cao và đánh lên trên mặt nạ khiến nó rung động nổ vang.

Nó tựa như là muốn nứt toác, làm lòng người lo âu.

Mặt nạ bằng đồng tuy rằng lắc lư thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề có vết nứt, hơn nữa mặt quỷ của nó vẫn rõ ràng sống động như trước, trong vẻ mỉm cười là hàm chứa nước mắt, cứ thế nhìn xuống người đàn ông bên dưới.

"Ầm!"

Người đàn ông như Quân vương không ngừng diễn dịch ra quyền pháp vô thượng, trong tiếng ầm ầm ầm là sự khống chế không biết bao nhiêu loại thần thông của hắn, chúng dung hợp lại với nhau rồi đánh về phía bầu trời.

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, mặt nạ bằng đồng dường như sống lại, nó phát ra tiên quang đồng thời một giọt nước mắt từ từ lướt xuống và nhanh chóng phóng to, đến khi rời khỏi hẳn mặt nạ thì biến thành một vùng biển rộng lớn.

Một giọt nước mắt hóa thành đại dương với màu xanh lam trong suốt tựa như kim cương, chỉ có điều nó quá rộng lớn, vắt ngang trong bầu trời, nhấn chìm các ngôi sao, vô bờ vô bến.

Người đàn ông sừng sững bên dưới lập tức bị đại dương bao trùm vào bên trong.

"Ầm!"

Cả người hắn là ánh sáng, pháp ấn được kết ra rồi bất chợt bùng lên thần lực vô lượng, hắn đang toàn lực thoát vây và đồng thời công kích đầy kịch liệt lên trên.

Từng tia hỗn độn chiếu rọi sau đó là tiên quan vô tận không ngừng lan toả, trong nháy mắt nơi này hóa thành một khu vực điêu tàn đầy chói mắt chẳng thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.

Nơi đó là vô số pháp tắc, từng sợ xích thần trật tự như mạng nhện đan xen giữa trời, đâu đâu cũng có.

Cuối cùng, hố đen xuất hiện và không ngừng mở rộng, nơi đây đã hoàn toàn bị đánh tan.

Hỗn độn mãnh liệt bao phủ kín nơi này.

Thạch Hạo nghẹn họng trừng mắt, trái tim đập liên hồi.

Đối diện hắn, cô gái ngồi xếp bằng đang xem chiến đấu như trợn mắt ngoác mồm như hắn, trận chiến này vượt quá tưởng tượng của nàng, một giọt nước mắt trên mặt nạ kia lại có thần uy như vậy, có khả năng dây dưa cuốn chặt người đàn ông nọ, quá khiến người ta giật mình.

"Gào!"

Một tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên chẳng khác nào dã thú đầy đáng sợ đang nổi giận, hắn đã thoát ra và đập vỡ tan một vài ngôi sao, lập tức bầu trời cũng vì thế lờ mờ theo và dòng sông lịch sử cũng khô cạn.

Người đàn ông kia đứng trên dòng sông thời gian không ngừng lắc lư và gào thét, tiếng ầm ầm vang lên, cơ thể hắn bắt đầu bốc cháy làm cho cả dòng sông bên dưới bị sấy khô thành từng làn sương trắng.

Sau đó, chiếc đuôi của hắn tựa như một cây chiến mâu vọt lên tận trời xanh, đâm thẳng về phía mặt nạ bằng đồng.

Cắt đứt ngân hà, đâm nát tinh không!

Cái đuôi này nhanh chóng biến lớn, không gì không xuyên thủng, tiên khí nồng nặc lan ra, đáng sợ đến cực hạn, vả lại còn được bao phủ bởi giáp trụ nên vẻ lạnh lẽo càng đáng sợ hơn.

Rầm!

Mặt nạ xoay tròn cuốn lấy toàn bộ sương mù đang bốc lên kia, một lần nữa ngưng tụ thành một giọt nước mắt va chạm với chiếc đuôi nọ.

Tiếng nổ vang kinh người, mặt nạ bằng đồng dọc theo dòng sông lịch sử bay về phía cô gái mặc áo trắng kia, hào quang sáng chói chiếu rọi khiến tất cả ngôi sao trên quỹ tích lịch sử đều biến sắc.

"Chạy đi đâu!" Người đàn ông uy mãnh cái thế, như Đế Quân xuất hành, dọc theo dòng sông thời gian tiến tới, mỗi lần hắn giẫm lên ngôi sao nào là ngôi sao đó nổ tung, khủng khiếp vô cùng.

Cô gái mặc áo trắng đứng ở hạ du, hai chân trước sau chưa hề nhúc nhích qua một thoáng, lần này cánh tay phải giơ lên và chỉa thẳng về phía trước, bàn tay trắng mịn như tuyết dựng thẳng và chầm chậm đẩy tới.

Keng!

Một tiếng vang giòn phát ra, mặt nạ bằng đồng ổn định lại và không bay tới nữa, vả lại chỉ trong nháy mắt đó thì tiên quáng bùng phát, nó đang từ từ biến hoá.

Keeng!

Kiếm khí tuyệt thế ngút trời, nó hóa thành một thanh tiên kiếm, ban đầu thì rất bình thường thế nhưng theo đầu ngón tay của cô gái đẩy mạnh tới thì nó không ngừng tuôn ra ánh sáng rợp trời.

Vô số tiên kiếm hóa thành cầu vồng chói mắt, chém về phía trước.

Từng tia hàn quang lan toả, đó là trật tự, là quy tắc, là đại đạo!

Ngay cả mũi kiếm cũng có chùm sáng phụt lên, nó tránh né mọi thứ, xé ra đạo tắc, chém ra hỗn độn, phá diệt tất cả, óng ánh đến mức tận cùng.

Ở thượng du dòng sông lịch sử, người đàn ông đuổi tới chợt biến sắc, con mắt màu xanh tỏa ra chùm sáng khiếp người, còn chiếc đuôi trong chớp nhoáng hơi khựng lại.

Trong phút do dự ngắn ngủi này, tiên kiếm đã áp sát đến gần!

"Keeng!"

Tia lửa văng gắp nơi, thanh kiếm kia đụng vào chiếc đuôi được giáp trụ bao phủ khiến cho ánh sáng lưu chuyển đầy trời, chúng cắt ra màn đêm, chém rụng một dải ngân hà óng ánh, tỏa sáng nơi đây rồi lại nhanh chóng mờ tối.

Tiếp theo, trong bóng tối mờ ảo là ánh kiếm tăng mạnh, thứ này chém về phía trước với tốc độ nhanh đến cực hạn, đè ép khiến đất trời đại đạo đều phải gào thét theo..

Người đàn ông kia cũng đang thét gào, hai tay giang mạnh, chiếc đuôi vùng vẩy đối kháng với thanh kiếm kia.

Máu tươi chảy xuống, cho dù trên chiếc đuôi được giáp trụ bao phủ và có thể sánh với tiên mâu, thế nhưng lúc này vẫn xuất hiện từng vết rách, suýt nữa đã bị chém đứt rời.

Ngay cả hai tay của hắn cũng có máu đỏ sẫm rơi xuống.

"Máu của ta lại chảy ư?" Người đàn ông chẳng hề tức giận, có cũng chỉ là sự âm trầm, lời nói rất nhỏ nhưng lại tựa như sấm rền mang theo tiếng nổ vang.

Những vết máu rơi ra kia bất chợt trôi vào trong dòng sông thời gian, chúng hóa thành ký hiệu óng ánh và xuất hiện chung quanh cô gái mặc áo trắng, ngay sau đó hóa thành sát trận tuyệt thế.

Xoẹt!

Giờ phút này, khí thế của người đàn ông thay đổi, xu hướng suy tàn bị quét bay và sự điên cuồng còn hơn lúc nãy rất nhiều lần, khí tức cũng mạnh mẽ hẳn lên!

"Bất kể ngươi đang ở đâu, ban đầu cứ khắc chút dấu ấn của ta cái đã, tương lai sau này sẽ tới tìm ngươi chăm sóc!" Người đàn ông mở miệng. Hắn từng nói, muốn thu cô gái mặc áo trắng làm người hầu, hiện giờ là thực hiện sự chuẩn bị này.

Bởi vì hắn biết, mặc dù có chiến thắng ở đây đi chăng nữa thì cũng không thể giữ lại cô gái này, cần đợi đến tương lai.

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Cuối cùng cô gái này cũng mở miệng đầy bình tĩnh, tựa như tiên tử không minh và xuất trần.

Chỉ là, dưới loại yên lặng này lại ẩn chứa vẻ uy nghiêm lớn lao, không thể xâm phạm, không cho phép kẻ khác khinh nhờn, ngay sau khi nói xong thì thanh tiên kiếm kia cắt ngang, chém vào hư không!

Ầm!

Kiếm khí tản ra hóa thành hàng trăm hàng ngàn thanh, toàn bộ rơi lên thân thể người đàn ông kia.

Chỉ chớp mắt mà thôi, người đàn ông kia run rẩy kịch liệt, cả người phát sáng, các loại bí thuật lan tỏa chống lại ánh kiếm này, thế nhưng vẫn không thể bảo vệ được toàn thân.

Tiếng rung ong ong, tiếng leng keng không dứt bên tai, giáp trụ vàng óng trên người hắn không ngừng tan rã và bóc ra từng miếng, từng vệt sáng màu máu không ngừng tuôn rơi.

Đây là một bộ chiến y tiên gia hiếm thấy thế nhưng lại bị chém tới mấy trăm vết rách, tất cả đều bắn ra huyết dịch.

"Thật lợi hại, tương lai sẽ có một người như vậy sao? !" Cô gái đối diện Thạch Hạo giật mình khẽ thở dài, nàng là nhân vật cỡ nào nhưng lúc này vẫn cảm thấy cô gái mặc áo trắng tuyệt diễm cả thiên cổ.

Một chiêu kiếm hạ xuống liền chém cho người đàn ông tựa Quân vương thảm hại như vậy, trên người bị vết kiếm chém thương và không ngừng rút lui.

"Máu ta chảy càng nhiều, kẻ địch càng thê thảm." Người đàn ông nói, hắn cũng không cảm giác thất bại gì cả, trái lại càng lạnh lùng hơn, những vết máu kia nhỏ càng ngày càng nhiều vào dòng sông thời gian, toàn bộ hội tụ xung quanh cô gái mặc áo trắng và hóa thành hoa văn vô cùng phức tạp, tạo thành sát trận kinh thiên.

Cô gái mặc áo trắng giơ tay phất một cái, đánh tan một chút huyết dịch, nhưng chúng nó cũng không bị tiêu diệt, sau khi tản ra sẽ nhanh chóng hợp lại cùng nhau.

"Ta là người bất diệt, dòng máu của ta cũng là dòng máu bất diệt, đời này giam cầm, ràng buộc ngươi lại!" Lời nói lạnh lùng từ thượng du sông dài truyền đến.

Cô gái mặc áo trắng vẫn bình thản như trước, tuy nhiên lần này lại phát ra động tác thần thánh và trang nghiêm, hai tay nàng kết ấn và ở giữa có một chùm sáng ngưng tụ thành một chiếc bảo bình.

Ầm!

Miệng bình phát sáng dâng lên vô tận ráng lành, toàn bộ đánh về những huyết dịch kia, nó sấy khô và thiêu đốt chúng!

"Gì! ?" Người đàn ông giật mình, thân thể hắn run rẩy không ngừng, hắn triển khai bí pháp cấm kỵ mạnh nhất bắt đầu cuộc phản công, cả người vọt nhanh tới.

Cũng trong lúc đó, cô gái mặc áo trắng kêu gọi tiên kiếm quay về, ánh kiếm nội liễm, tiên kiếm hoá hình trở thành một chiếc bảo bình dung hợp thành một cùng bảo bình ánh sáng mà cô gái kết ấn ra vừa nãy.

Nói là bảo bình, vì nó có hình dáng giống như chiếc bình, phù văn lấp lánh nằm dày đặc bên trên, hơi thở bất hủ lan toả, sương mù hỗn độn và tiên quang không ngừng từ miệng bình tuôn ra.

Lần này, bảo bình không phải tuôn ra thần lực mà là như cá voi hút nước, huyết quang đầy trời cùng toàn bộ thần thông và bí thuật mà đối phương phát ra đều bị hút vào trong.

Nó như có thể nuốt cả bầu trời vậy, cái gì cũng có thể chứa đựng và luyện hóa!

Người đàn ông kia biến sắc, thân thể chấn động không thôi, bởi vì hắn giật mình phát hiện vết thương trên người nhanh chóng lan tràn, huyết dịch lao ra như thác nước, toàn bộ hướng vào trong bảo bình kia.

Hắn ý thức được, cô gái này đang dùng hành động thực tế để đáp lại hắn, hắn từng nói, máu chảy càng nhiều, kẻ địch càng thê thảm, hiện giờ cô gái mặc áo trắng muốn thu hết huyết dịch toàn thân của hắn.

"Đứt cho ta!"

Người đàn ông hét lớn, một tiếng đứt này, không chỉ muốn cắt đứt loại cắn nuốt kia mà còn muốn cắt đứt nhân quả, chém thiên địa, tạm thời cắt đứt liên hệ cùng cô gái này.

Nếu không, hắn sợ huyết dịch của bản thân sẽ khô cạn, bị hút hết toàn bộ.

"Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, bên trong còn mang theo uy nghiêm bất khả xâm phạm, không cho phép kẻ khác khinh nhờn, cô gái mặc áo trắng thúc động bảo bình trong tay, vô tận hào quang phun trào ra nhấn chìm cả thiên địa.

Ầm ầm!

Một lát sau, người đàn ông kia bị ánh sáng bắn trúng, cả người bay ngược ra sau, giáp trụ trên thân thể hoàn toàn vỡ nát, thân thể nứt thành bốn mảnh đập về phía đầu nguồn thượng du dòng sông lịch sử.

"Ngươi..." Hắn rít gào, đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn, hắn lại bị cô gái kia bắn thủng.