Túi Càn khôn đã bị thất lạc ở bên kia Biên hoang nay lại xuất hiện, việc này sao không thể gây nên hỗn loạn được chứ, ý nghĩa chính là người của bên kia muốn đi qua bên này.
"Nhanh, đi bẩm báo trưởng lão của thư viện ngay, đại nạn muốn tới rồi!"
Túi Càn khôn trông rất bình thường, nó mang theo khí tức hoang dã, được luyện chế từ hơn vạn tấm da thú, khí hỗn độn lan tỏa ép nát thiên địa.
Đây là chí bảo, chưa chắc là số một từ trước tới nay nhưng cũng phải đứng trong hàng thứ trước mười, chính là một trong những binh khí nổi danh nhất do Trường Sinh giả luyện chế.
Nó có thể tạo ra một vùng không gian và hình thành nên màn ánh sáng, tựa như mở ra một tiểu thiên thế giới ở ngay trong thiên địa này.
Gió lớn thét gào, túi Càn khôn vù vù không ngừng phồng to khiến cho tiểu thiên địa ấy từ từ mở rộng, từ từ bao trùm từ đỉnh tới chân ngọn núi to lớn màu đen này.
Tới lúc này thì nó mới từ từ ổn định lại.
Tất cả mọi người đều thấy được, nó đang chống lại quy tắc của thiên địa to lớn này, chống lại toàn bộ thế giới mà chẳng hề rơi vào thế hạ phong!
Có thể thấy được, trên vòm trời nhật nguyệt tinh đều đang run rẩy, lúc nào cũng có thể bị hút xuống dưới, loại uy thế thần đạo này khó mà tưởng tượng nổi.
"Hiện giờ nó đang chịu phải ý chí của một sinh linh ở thế giới khác, là đang chống lại giới của mình và muốn mở ra một con đường để thông tới đây!" Lục Đà nói.
Con cháu của Trường Sinh thế gia biết được bí ẩn hơn xa những người khác, chỉ cần hơi quan sát là biết được bản chất của vấn đề ngay.
Mọi người nghe thấy vậy thì đều thay đổi sắc mặt.
Ngày xưa, đây chính là bảo vật của cửu Thiên thập Địa, chính là bảo cụ vô thượng bảo vệ quê hương, nhưng nay lại đi giúp đỡ cho sinh linh của thế giới khác ư?
"Cũng không thể trách nó được, bởi vì nó đã bị luyện hóa cho nên không thể kiểm soát được những gì mình làm." Một sinh linh ba đầu sáu tay than thở.
Lúc này, mọi người cảm nhận được sự lạnh lẽo, nghe đồn đây chính là binh khí của một vị Tiên vương, được gọi là túi Càn khôn tuyệt thế, chỉ cần vừa xuất hiện thì có thể thu lấy vạn vật, hút sạch các ngôi sao trong vũ trụ vào trong.
Là một bí bảo mạnh như vậy thế nhưng lại bị lưu lạc rơi vào trong tay của người khác, có thể suy đoán được, sinh linh của thế giới kia mạnh mẽ tới dường nào.
Chỉ trong chốc lát thì mọi người cảm nhận được áp lực vô tận, vẻ mịt mù dấy lên trong lòng, việc này làm cho bọn họ khó thở, tương lai sau này làm sao chống lại được?
"Tạm thời bọn họ không thể qua đây được!" Có người nói.
Sau khi lời này vừa cất thì những người khác ngẩng đầu nhìn về túi Càn khôn đó, nhìn về thông đạo mờ ảo bên trên ngọn núi màu đen kia, nhất thời chỉ biết đứng như trời trồng.
Không ít người nghĩ tới một vấn đề, năm xưa, người của thế giới kia đã đánh hạ được cửu Thiên thập Địa và hủy hoại cổ giới này, vậy vì sao họ lại rút đi?
Hơn nữa, bây giờ lại muốn tới và gian nan như thế.
Trong này chắc chắn có biến cố gì đó, nếu như có thể hiểu rõ vấn đề này thì nói không chừng sẽ phát huy ra tác dụng cực kỳ lớn!
Nếu không, chỉ dựa vào những cao thủ bên trong cửu Thiên thập Địa này thì hơn phân nửa không cách nào ngăn cản được cuộc tấn công đầy mãnh liệt của đám người bên kia, việc này sẽ khiến người người tuyệt vọng.
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên xa xăm nhìn về ngọn núi màu đen ấy, nhìn về túi Càn khôn, hắn từng qua phía bên kia Biên hoang.
Cũng là ngọn núi màu đen, to lớn vô biên, ngọn núi trước mặt rất giống với ngọn Bất Hủ sơn mà ngày trước hắn từng nhìn thấy, tính chất đặc biệt của hai bên đều tương tự nhau, trên đỉnh núi cũng có một thông đạo như vậy.
Chỉ có điều, nơi đó có thể sử dụng nhưng nơi này lại bị hạn chế, sinh linh của phía bên kia rất khó vượt qua được.
"Ở nơi đó!"
Cuối chân trời xuất hiện vài vị trưởng lão, quần áo phấp phới nhanh chóng lao tới đây.
Một bước bước ra, từ nơi xa xôi liền tới ngay hiện trường này, sắc mặt của những người này vô cùng khó coi nhìn chằm chằm túi Càn khôn rồi nhìn về phía tế đàn ấy, ánh mắt của từng người đều sâu thăm thẳm.
"Ngày đó đã muốn tới rồi ư?" Có người than thở, có phiền muộn, có lo lắng và cũng có chiến ý ngút trời.
Trên đỉnh núi màu đen, túi Càn khôn bình tĩnh trở lại chứ không còn phồng lên nữa, ánh sáng mà nó phát ra rất dịu dàng làm cho cả ngọn núi lấp lánh và đầy thánh khiết.
Trong lúc nhất thời, tiếng vù vù biến mất, nơi đó rất yên tĩnh.
"Răng rắc!"
Tiếng vang giòn giã tựa như là những khúc xương vỡ nát truyền tới, nó phát ra từ trong trong thông đạo mờ ảo đó.
Tiếp đó, bóng người lóe lên, có sinh vật đi ra.
"Hả, bọn họ... có thể vượt giới ư?!" Người của bên này khiếp sợ.
Vốn tưởng rằng, sinh linh của thế giới bên kia vẫn đang oanh tạc để nối thông hai thế giới, và cần phải tốn thời gian tương đối dài, dù sao vẫn phải chống lại ý chí của khu cổ giới này nữa.
Ai nghĩ tới, hiện giờ bọn họ lại tới.
Bóng người lắc lư lộ vẻ bất ổn, đáng mừng nhất chính là, chỉ có một người tới nơi này.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn chằm chằm thông đạo mờ ảo đó, xem thử sinh linh mạnh mẽ kia có hình dáng ra sao.
Thánh quang chiếu rọi, sương mù bảy màu tràn ngập bao phủ kẻ đó lại, tôn lên vẻ thần thánh an lành, có một loại cảm khác khó tả dấy lên trong lòng.
"Một bộ xương khô!" Có người kinh ngạc thốt lên.
Kẻ này bước ra khỏi thông đạo và xuất hiện ở trên đỉnh núi màu đen với dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ.
Tất cả mọi người đều giật mình, vốn tưởng rằng sẽ là một sinh vật đầy hùng dũng, hoặc là một tồn tại tràn ngập khí tức Tiên đạo, nói chung phải rất thần võ bất phàm.
Nhưng sự thật hoàn toàn khác với như trong tưởng tượng, đây chỉ là một bộ khung xương, chẳng hề có chút huyết nhục, cũng chẳng hề uy mãnh gì cả.
"Vẫn yếu như thế!"
Câu đầu tiên mà kẻ này lên tiếng lại hờ hững như vậy, có vẻ kiêu ngạo xem thường sinh linh của thế giới này, trong hốc mắt của kẻ này có thần quang lưu chuyển.
Bộ khung này có hình người, trắng bóng như ngọc, không hề cao lớn mà chỉ hơn người bình thường có chút xíu.
Đây chính là sinh linh của thế giới bên kia, bọn họ đều là xương khô?!
Nhất thời, nơi này yên lặng như tờ, mỗi người đều nhìn thật kỹ kẻ trước mặt.
"Không phải là bản thể, chỉ là mượn một khung xương để tới nơi đây mà thôi, thế nhưng bộ xương trắng này có lai lịch bất phàm, rất đặc biệt." Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần nói.
"Ha ha, năm xưa nàng là một mỹ nhân tuyệt đại, thế nhưng giờ cũng chỉ là một bộ xương mỹ nữ, cũng chỉ tới như vậy mà thôi." Xương khô trả lời về vấn đề khung xương của mình.
Đương nhiên, cói gọi là trả lời cũng chỉ là truyền âm bằng thần niệm, dù sao ngôn ngữ của hai giới không giống nhau, với lại kẻ này không có huyết nhục nên không thể chân chính mở lời được.
Mọi người nghe thấy vậy thì hơi động trong lòng.
Ánh mắt của những người này lấp lóe, phù văn kỳ dị xuất hiện hòng quan sát bộ khung xương trắng hếu ấy.
Mấy vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần lại nhíu mày như đang nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt của bọn họ càng kỳ dị hơn nhìn về nơi đó.
Tu vi đạt tới trình độ nhất định thì có thể xem một mỹ nữ như là bộ xương, có thể nhìn thấu toàn bộ xương cốt, và tương tự, khi nhìn một bộ xương khô thì có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi còn huyết nhục.
Lúc này, Thạch Hạo cũng bắt đầu thử nghiệm, hắn muốn nhìn thử 'hình dáng' của nàng, dù sao trong lời nói của đối phương tựa như có thâm ý nào đó.
Một lát sau thì Thạch Hạo đã thành công, hắn tựa như nhìn thấy được bộ xương kia tái sinh lại huyết nhục, hóa thành một thân thể hoàn mỹ không chút tì vết, trông rất là phong nhã tài hoa!
Cũng có một vài người thành công làm được như vậy thì liền biến đổi sắc mặt, cô gái này quá xinh đẹp, dung mạo khuynh thành, lặng yên đứng nơi đó, một loại khí chất khó nói thành lời lan tỏa.
Ai oán, thảm thiết, tiếc nuối, dung mạo lúc còn sống của nàng khiến người thán phục, làm người vấn vương.
Tất cả mọi người đều nhíu mày không biết người con gái này là ai, đồng thời cũng suy tư rất là nhiều.
Nhưng một lát sau, một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần chợt quát lớn một tiếng rồi lộ vẻ giận dữ, thần lực dâng trào, hận không thể giết thẳng về trước.
"Trưởng lão, người làm sao thế?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Đây chính là một vị tổ tiên của tộc ta!" Trưởng lão đó lên tiếng.
Mọi người ngạc nhiên, vị trưởng lão này đã sống rất rất lâu rồi, rất khó biết được hắn là nhân vật của thời kỳ nào, trong năm tháng dài đằng đẵng trước kia hắn đã bắt đầu lánh đời không lộ mặt, mãi tới gần đây khi Thư viện Thiên Thần thành lập thì mới ra góp một chút sức lực.
Nhưng mà có người biết, hắn tới từ một Trường Sinh gia tộc cổ xưa nào đó.
Cái gọi là Trường Sinh gia tộc, chính là trong tộc từng xuất hiện cường giả Bất hủ, là gia tộc hoàng kim còn sót lại hơn kỷ nguyên trước.
"Việc này há là gì, những hài cốt lợi hại hơn nàng vẫn còn rất nhiều, nhưng ta cũng chỉ mượn dùng một chút thôi." Bộ xương khô đó lên tiếng.
Mọi người đánh giá, bộ khung xương này khi còn sống chắc chắn là nhân vật đã vượt qua Giáo chủ, mạnh mẽ vô cùng, có hi vọng đạt được Tiên đạo.
Thạch Hạo liếc nhìn Vương Hi rồi nhỏ giọng hỏi: "Bộ xương mỹ nữ kia có dung mạo chẳng kém gì ngươi, đại kiếp nạn của kỷ nguyên trước kia diễn ra thì rơi vào kết cục như vậy, ngươi nên rút kinh nghiệm đó."
"Nói bậy nói bạ gì đó hả?!" Vương Hi suýt nữa thì khống chế Kim Cương trác siết chặt lấy nguyên thần cùng với đầu lâu của hắn.
"À, năm đó có mấy người dùng sức vượt ải, tự nhốt bản thân trong Nhà đá mười trượng, thế nhưng thể xác đã không còn nguyên thần thì biến mất. Hiện giờ, chúng ta mang xương cốt của bọn họ tới trả, và chờ đợi bọn họ tái hiện lại trên thế gian." Bộ xương này nói.
Tất cả mọi người đều ngớ ra, kẻ này đang nói gì thế? Cơ bản chẳng hề hiểu chút nào.
Nhưng chỉ có Thạch Hạo là giật nảy trong lòng, lập tức nghĩ tới một số tình huống mà mình đã trải qua, lúc này con mắt trợn tròn, cảm thấy không cách nào tin tưởng nổi.