Tìm mọi cách, chẳng thấy đâu.
Hơi lơ đễnh, thấy ngay trong khe đá.
Quả là điều bất ngờ, Thạch Hạo vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vật này chắc chắn không tầm thường, lại bị phát hiện trong tình huống này.
Tế đàn rất bất phàm, nó có màu tím nhạt cùng với chất liệu đá dày cộm càng tôn lên vẻ cao quý của mình, chìa khóa bằng xương lúc nãy đã lấp lóe và chiếu ra ngoài từ các khe hở.
Không cần ngẫm nghĩ cũng có thể biết được, từ xưa tới giờ chắc chắn đã có rất nhiều người đi vào nơi này để tìm kiếm thế nhưng cũng không có thu hoạch gì cả, sau khi rời đi thì chỉ để lại chiếc hộp không mà thôi.
Thạch Hạo đổi sang một vị trí mới và lại vận dụng thiên nhãn để quan sát, kết quả hắn cũng không hề thấy chiếc chìa khóa bằng xương ấy, sau khi ánh mắt xuyên tới tế đàn đó thì cũng không thấy thêm thứ gì.
"Quá kỳ quái!" Hoàn toàn giống với suy đoán của hắn, chiếc chìa khóa bằng xương này rất kỳ lạ, rõ ràng nằm nơi đó thế nhưng phù văn mà thiên nhãn bắn tới cũng không cách nào phát hiện ra được.
Hắn không trì hoãn nữa mà đi về lại chỗ cũ, tiếp đó dùng tay từ từ lấy chiếc chìa khóa trắng bóng như ngọc kia ra!
Chiếc chìa khóa này sẽ mở được thứ gì?
Thạch Hạo hơi hơi khống chế thì nó liền tỏa ra từng làn khí hỗn độn đầy kinh người, tựa như là một món chí bảo bị phủ bụi đang chờ ngày thức tỉnh.
Nhưng, dù cho hắn vận dụng tới thần lực thì chiếc chìa khóa vẫn chẳng có biến hóa nào nữa, chỉ sáng lấp lánh, trắng như ngà voi, đồng thời còn có khí tức đại đạo mà thôi.
Phù văn đầy trời, gợn sóng khủng khiếp mà hắn nghĩ tới chẳng hề phát sinh, nó là một chiếc chìa khóa thật sự, chỉ là chất liệu chế tạo rất đặc thù, rắn chắc như tiên kim vậy.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động liền lấy Vạn Linh đồ ra, sau khi đưa hai thứ lại gần để so sánh thì hắn phát hiện, độ trắng với độ bóng đều tương tự nhau.
"Cùng thuộc một chất liệu à?" Hắn thầm giật mình, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng hơn.
Thạch Hạo lại dùng lực, lần này không phải muốn khống chế mà là muốn phá nát, thần năng cuồn cuộn tựa như đại dương bao phủ xuống, dù cho là chục Thiên Thần ở đây cũng sẽ bị đánh chết ngay.
Nhưng, chiếc chìa khóa vẫn yên ắng, dù cho xuất hiện một vết rách cũng chẳng có, có thể thừa nhận được sức mạnh của hắn.
Vật này cùng chất liệu với Nguyên thủy chân giải? Rất có thể được chế tạo từ một loại xương, thực là kỳ lạ!
Thạch Hạo không thể nào bình tĩnh được, có thể nói trong lòng hiện giờ là thủy triều ngập trời.
Hắn nhanh chóng thu lại miễn bị người khác phát hiện được, bởi vì thứ này có liên quan tới việc trọng đại, một khi tiết lộ ra ngoài sẽ hình thành nên sóng lớn, dù là những cao nhân ẩn thế kia của Thư viện Thiên Thần cũng sẽ lộ diện.
Thạch Hạo tiếp tục tìm hiểu tòa tế đàn này, hắn nhấc bổng, đôi khi còn đánh ra một quyền thật mạnh khiến các vết nứt của nó càng to hơn, mục đích là xem bên trong còn có thứ gì nữa không.
Tòa này rất là nặng, Thạch Hạo nghi ngờ nó được chế tạo từ một ngôi sao nào đó?
Xa xa vẫn còn vang vọng tiếng quát lớn, hai người kia tức tối không ngừng truy đuổi thần dược, bọn họ dù gì cũng là tài năng ngút trời thế nhưng nhiều lần bị cây thần dược kia khiêu khích đùa giỡn, ấy vậy mà vẫn không cách nào tóm gọn được.
Đương nhiên, hai người thi thoảng sẽ quan sát Thạch Hạo, nhìn xem hắn có thu hoạch gì hay không, chỉ là không có chú ý tới hành động thu lấy chiếc chìa khóa của hắn.
"Cần giúp một tay không?"
Rốt cuộc Thạch Hạo cũng bỏ qua tế đàn này, bởi vì hắn đã dùng mọi cách để quan sát thế nhưng cũng chẳng phát hiện thêm được thứ gì.
"Được, chúng ta cùng nhau ép cây thần dược kia ra ngoài, tới lúc đó thì chia đều!" Yêu Nguyệt công chúa mỉm cười nói.
Dù nói là thế nhưng bọn họ biết cơ hội sẽ không quá lớn, trì hoãn thời gian quá lâu và cũng chẳng biết sinh linh không đầu kia sẽ quay về lúc nào, nếu như chậm trễ thì chắc chắn sẽ phải chết.
Hỏa Diệp lan đã có linh trí thật sự, nó có thể chui xuống lòng đất, hóa nhập vào đất bùn, qua lại trong vô hình.
Nó lại đang khiêu khích, thi thoảng sẽ lại hiện thân.
Một làn ánh nguyệt chiếu xuống bao phủ lấy nó, Yêu Nguyệt công chúa ra tay.
Thạch Hạo chân đạp xuống mặt đất rồi âm thầm triển khai pháp của Liễu Thần, từng làn xích thần trật tự từ lòng bàn chân của hắn lan tràn vào trong lớp đất hòng giam cầm cây dược này.
Thuật của Liễu Thần có ưu thế áp đảo các sinh linh hệ thực vực.
Nhưng, vẫn là thất bại, sau khi làn xích thần trật tự này tiến vào lòng đất thì hắn phát hiện được rất nhiều cổ trận, chúng không ngừng giao chéo lẫn nhau và đầy phức tạp rối rắm.
Ầm!
Đột nhiên tiếng vang lớn xuất hiện, tựa như là trời sụp đất lỡ từ nơi xa truyền tới.
Thạch Hạo không chút nghĩ ngợi liền xoay người bỏ chạy, hắn bật nhảy tới mấy vạn dặm và rời khỏi tòa cung điện bên dưới lòng đất này, hắn chạy khỏi vực sâu, hướng thẳng về nơi xa.
Yêu Nguyệt công chúa và Huyền Côn cũng thế, đẩy tốc độ của mình tới cực hạn, cả hai rất uất ức tức giận vì không đạt được thứ gì, nhưng không thể không bỏ chạy giữ mạng được.
Trên đường đi, Thạch Hạo vận dụng một tấm Phá Giới phù để vượt qua hư không!
Hắn giật mình phát hiện rằng, uy lực của tấm Phá Giới phù này lại giảm đi rất nhiều lần như đang chịu phải một áp chế to lớn nào đó, nhưng chung quy vẫn phát huy ra tác dụng của mình.
Ầm!
Một bàn tay màu đen đi vào trong hư không rồi đánh nhanh về phía hắn.
Thạch Hạo cắn răng cực tốc biến hướng, đồng thời lấy ra Vạn Linh đồ ngăn cản lại.
Thần lực mênh mông vọt tới, vùng hư không đó nát bấy tựa như là một bức tranh bị ném vào trong đống lửa, ánh sáng chói mắt lóe lên thế nhưng rất nhanh chóng tắt đi.
"Nguy hiểm thật!" Thạch Hạo lau đi vệt mồ hôi trên trán, lúc này hắn xuất hiện trong một vùng núi đã bị phá nát.
Bản năng của sinh linh kia lớn hơn ý chí, bởi vì đầu lâu đã chẳng còn, vậy thì sẽ còn lại thứ gì? Nếu là những sinh linh khác thì sớm trở về với cát bụi rồi.
Nhưng đây lại là chiến trường Tiên gia, và bộ xác ướp đó được chôn sâu trong thần dược nên không thể suy nghĩ theo lẽ thường được.
"Mục tiêu của bàn tay đó là ta, vậy chẳng phải hai người kia sẽ chạy trốn dễ dàng?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Nhưng hắn cũng chẳng thể oán hận gì cả, bởi vì hắn đã có thu hoạch cực kỳ lớn, chiếc chìa khóa bằng xương này có cùng chất liệu với Nguyên thủy chân giải, cho nên cũng chẳng phải là vật phàm.
Có thể vào một ngày nào đó nó sẽ mở ra một tiên duyên động trời cũng nên.
Ngoài ra, Hoàng điệp mới chính là người giành chiến thắng, Thạch Hạo rất chờ mong ngày nó tỉnh lại.
Tất cả mọi người ở gần vực sâu đều sợ hãi và câm như hến, sinh linh không đầu kia quá dũng mãnh, một chưởng hạ xuống là trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, dị tượng kinh người.
Làm bọn họ giật mình nhất chính là, một nhân vật đỉnh cấp của Thư viện Thiên Thần xuất hiện và giao chiến, thế nhưng lại bị áp chế rơi xuống hạ phong.
Ai nấy đều ra sức chạy trốn, không ai dám lại gần, cũng không biết qua bao lâu thì nơi đó mới khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
"Cái gì, Phong Hành Thiên đã chết, bị người giết ở dưới vực sâu!"
Sau đó không lâu thì một tin tức có sức bùng nổ lan tràn khiến cho cả khu cổ địa sợ hãi, làm cho thiên tài khắc nơi trợn tròn cặp mắt.
Một sinh linh đã tu ra ba luồng tiên khí lại bỏ mạng, lại bị người giết chết, hoàn toàn chẳng chút chân thực gì cả.
"Chỉ là tin đồn thôi, sao các ngươi biết, nghe ai đồn?"
"Hồn đăng trên chiến thuyền màu vàng kia đã tắt rồi, theo ngươi là thật hay giả, có trưởng lão còn đánh nát cả cái bàn, nghe đâu vị này có quan hệ với Phong tộc."
"Ôi trời, Phong Hành Thiên chết thật rồi, tin tức quá chấn động mà, một người sở hữu ba luồng tiên khí lại có kết quả như thế!"
Đám người như hóa đá, sau đó là bàn tán rất sôi nổi, ai cũng cảm thấy quá đột ngột, đây là con cưng của trời, được xem là hạt giống để đào tạo ấy vậy lại chết như vậy.
"Là người mạnh mẽ kia gây nên?" Nhóm người hiếu kỳ rất muốn biết ai đã giết chết Phong Hành Thiên.
Có thể đoán được, Phong Hành Thiên chết đi sẽ khiến Phong tộc trở nên điên cuồng thế nào, tiêu tốn vô số thiên tài địa bảo, lúc nhỏ xíu đã được ngâm trong thần dược nhưng giờ lại bị người giết chết, vậy có thể can tâm ư?
Hàng loạt lời đồn được tung ra, có người nói do Yêu Nguyệt và cả Huyền Côn giết chết.
Nhưng, hai người này nhanh chóng bác bỏ, hoàn toàn phủ nhận, sợ dẫn lửa thiêu thân, bởi vì lửa giận của Phong tộc chắc chắn sẽ không hề yếu, nếu như trả thù thì dù là Trường Sinh gia tộc cũng phải sợ hãi đôi phần.
"Người dũng mãnh kia là ai thế, lẽ nào lại là người mà chúng ta từng thấy trước kia?" Có người thầm nói.
Không ít người từng thấy được, có một người vừa giao thủ với Phong Hành Thiên vừa lao xuống cung điện bên dưới vực sâu, người này đáng sợ thiệt, hắn lại có thể giết chết chí tôn trẻ tuổi Phong tộc, là người có lai lịch ra sao?
"Đừng đoán mò, trong thư viện có vài người rất im lìm khiêm tốn, chắc chắn bọn hắn cũng tu ra ba luồng tiên khí và một trong số đó đã ra tay!" Có người suy đoán.
Thạch Hạo đã tìm tới chỗ Vương Hi, vị mỹ nhân tuyệt đại này có chút thê thảm, nửa người đều là vết máu, chiến xa kia cũng đã bị hao tổn như từng nhận lấy một đồn đầy mạnh mẽ.
"Ồ, tiên tử làm sao thế?" Thạch Hạo kinh ngạc pha chút vẻ trêu đùa, không ngờ vị mỹ nhân tuyệt đại này lại ăn phải thiệt thòi lớn như thế.
Vương Hi không hề lên tiếng, rõ ràng, vừa nãy nàng đã bị một người tới đánh giết và sau thời gian bị truy đuổi rất lâu mới có thể cắt được đuôi.
"Phong Hành Thiên chết rồi à?" Nàng hỏi.
"Ừ, ta tận mắt nhìn thấy mà!" Thạch Hạo đáp rồi đi về trước, nói: "Kỳ thực, chỉ thiếu tí ti nữa là ta đã giải quyết gọn thằng này rồi, nhưng sơ hở để người khác chiếm công, cơ hội dương danh thiên hạ tốt như thế mà lại bị người khác tranh lấy!"
Hắn làm vẻ ảo não, múa múa nắm đấm đầy oán hận.
Vương Hi bĩu môi, độ tự phụ của tên khốn này quả là cao.
"Tiên tử, chiến xa đã bị hư hao, vậy có muốn ta cõng đi trốn không?" Thạch Hạo hỏi.
Ngoài mấy ngàn dặm có một ngọn núi màu đen cuồn cuộn bốc khói, cảnh tượng đầy kinh người.
Bên trên ngọn núi lớn này có một tòa tế đàn đầy kỳ lạ và yêu tà, tràn ngập khí tức làm người khác đâm ra sợ hãi, lúc này huyết quang lấp lánh, nó từ từ mở ra và hình thành một thông đạo mờ ảo.
Trong đó, người hô ngựa hí, tiếng vang như sấm, tựa như được truyền tới từ thế giới bên kia, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể lao qua bên này.
Một cơn gió lớn thổi tới rồi bao phủ toàn bộ mặt đất!
Thời khắc này, tất cả mọi người ở chiến trường Tiên gia này đều cảm nhận được vẻ kỳ dị, thân thể run rẩy và sinh ra cảm giác tồi tệ, trên chiến trường này lại nổi lên cơn gió đầy kỳ quái làm người khác sợ hãi.