Ầm ầm.
Mặt đất đang rung lắc dữ dội.
- Chuyện gì vậy? Sao lại có động đất
- Ngoài rìa đảo có ba ngọn núi lửa nên hiện tượng này xảy ra cũng bình thường.
- Có khi nào ba ngọn núi lửa kia phun trào không?
- Cũng có thể ba ngọn núi lửa này vẫn đang bốc lên khói đen, chứng tỏ nó vẫn đang hoạt động.
Mà anh lo lắng điều gì à.
- Có chút, mấy di tích hay vùng đất được ẩn dấu rồi một ngày nọ bỗng dưng xuất hiện thì có rất nhiều điều đáng ngờ.
- Ý anh là những vụ mà di tích đó là một cái cạm bẫy dụ người khác đi vào.
Hỉ Phụng dừng bước chân của mình lại.
Cô lâm vào trong suy nghĩ, cô nói.
- Anh nói đúng đấy anh Lộc nhưng mà chúng ta được lựa chọn? võ đường Tùng Bách của chúng ta được lựa chọn? Vì tranh đấu nội bộ mà thực lực của võ đường đã bị giảm sút, bây giờ nếu không tích cực thăm dò hiểm địa tìm kiếm tài nguyên thì võ đường của chúng ta sẽ bị thế giới bị dị biến này nhấn chìm.
Lộc là một cậu thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi.
Trong võ đường cậu ta là một võ sinh nổi bật trong thế hệ này.
Tuy vẫn còn kém Hỉ Phụng nhưng cậu vẫn xứng đáng được các cấp trên bồi dưỡng.
Hỉ Phụng cũng rất xem trọng cậu ta, nhiều lúc vẫn tạo cơ hội cho Lộc lên tiếng bàn luận về một số vấn đề quan trọng.
- Ừm! Mà cái cậu Long kia có đáng để cô tự thân đi mời chào hợp tác.
Tôi công nhận thực lực của cậu ta khi có thể so sánh với thế hệ nổi bật hiện nay là Đoàn Hư.
Nhưng mà chọn người hợp tác thì vẫn nên chú trọng vào nhân phẩm.
- Nhân phẩm? Anh nói coi làm sao để biết được nhân phẩm của một người.
Tôi chỉ dựa vào trực giác, trực giác này được hình thành từ cách mà tôi tiếp xúc qua rất nhiều người trước đây.
Mà cứ coi như là đánh bạc đi, chúng ta có cần phải để tâm nhiều vậy không.
- Có lẽ vậy.
- Cô Phụng.
Phía trước có hai nhóm người xảy ra va chạm.
Một lính trinh sát chạy về thông báo tình hình phía trước cho Hỉ Phụng.
Cô hỏi lại.
- Có biết là nhóm nào không?
- Là nhóm người của Lee Jeong và Đoàn Hư.
- Hở! Hai cha này sao lại gây chuyện với nhau.
Phải biết rằng trong số các nhóm võ giả lên đảo thì có bốn nhóm cần phải chú ý và tránh va chạm lẫn nhau.
Bởi vì thực lực và quân số của bốn nhóm này là mạnh nhất, trừ khi là có một tình huống bất ngờ.
- Chúng ta qua đó xem không, có khi lại có trò vui.
Lộc nêu ra ý kiến của mình.
Cậu vẫn muốn nhìn xem thực lực của thế hệ thiên tài đứng đầu là như thế nào.
Hỉ Phụng nhìn ra được cảm xúc từ ánh của Lộc.
Đây rõ ràng là được gọi là sự ganh đua của giới trẻ.
Cô không muốn gây chuyện nhưng mà đi làm khán giả thôi thì chắc không có vấn đề đâu.
- Ừ, vậy thì chúng ta đi qua xem.
Nhưng chỉ xem thôi, tôi cấm cậu can thiệp vào đấy.
- Phải.
Một khe nứt lớn chạy dài xuyên suốt bốn ngọn núi.
Bề rộng của khe nứt lên tới năm trăm mét, còn độ sâu thì không thể ước tính được.
Hiện tại có hai nhóm người đang đứng ở một bên của khe nứt.
Nếu cẩn thận quan sát thì đó chẳng phải là nhóm người của Lee Jeong và Đoàn Hư đang đối chọi với nhau.
- Mày lên cho tao! Đậu má có một cái khe nứt mà cũng không dám xuống, mày làm tao mất mặt trước Đoàn công tử đấy.
Lee Jeong với quả đầu tóc mì tôm cực kỳ nổi bật ở nơi đây đang không ngừng chửi rủa tên đàn em của mình.
- Đại ca! Cái khe này nhìn kiểu gì cũng không bình thường, nếu lỡ dưới đó là một ổ thì em chết chắc.
Em sợ lắm.
Thuộc hạ của Lee Jeong đang không ngừng phân trần với cậu.
Ở phía ngược lại thì Đoàn Hư không ngừng đưa một nụ cười châm biếm đối với Lee Jeong.
Số là nhóm của hai người phát hiện ra dưới cái khe này có một loài yêu thú đang làm tổ bên dưới.
Đó là một loài thằn lằn có đôi cánh ở trên lưng, trông nó khá giống mấy con rồng trong các bộ phim nói về đề tài luyện rồng.
Giống loài kỳ lạ liên tục xuất hiện khiến cho võ giả bọn họ cũng không thể nào đặt tên hết được cho bọn chúng.
Con thằn lằn này có lẽ là một giống mới.
Hai người bọn họ khi thấy được bộ dạng của nó thì nảy ra một quyết định bắt về làm thú cưỡi.
Rồng thì khó kiếm nhưng mà cưỡi sinh vật giống rồng cũng là một trải nghiệm mới mẻ.
Hai người Lee Jeong và Đoàn Hư vốn tự xưng là những tay chơi trong làng thú sủng, gặp được sinh vật lạ lại còn ngầu nữa thì nổi máu lên muốn sở hữu.
- Tưởng xã hội đen thế nào chứ! Làm vậy là chết rồi, Lee huynh à! Đoàn mỗ khuyên huynh nên dẫn người của mình về rồi rèn luyện thêm đi.
Nghe được lời nói của Đoàn Hư, Lee Jeong càng trở nên khó chịu.
Hắn nhìn lại tên đàn em tâm phúc của mình.
Quả thật là mài sắt lại không nên kim, cậu có lòng muốn tạo cơ hội cho tên đàn em này nếm cái gian khổ để rèn giũa nhưng lại không thành.
- Bae.
Mày đi xuống dưới cho tao.
- Vâng đại ca!
Một gã đầu trọc được gọi là Bae nhanh chóng phi thẳng xuống dưới khe núi, một cái chớp mắt cũng không có.
Nhìn thấy đàn em của mình đã đi xuống, Lee Jeong bây giờ mới quay người lại nói với Đoàn Hư.
- Mất mặt quá, tụi này là dân xã hội đen thôi mà, làm sao so được với mấy tử sĩ nhà họ Đoàn cơ chứ.
Ha ha!
Sột soạt.
Một tiếng động lạ xuất hiện phía sau hai nhóm người.
Nhóm thứ ba đã xuất hiện.
Lee Jeong và Đoàn Hư ban đầu còn giật mình khi tưởng bị tập kích mà lại cái đám trinh sát của mình không kịp báo cáo về nhóm thứ ba có mặt tại đây khiến sắc mặt hai người có chút lúng túng.
Nhận ra người dẫn đầu đoàn người kia là Hỉ Phụng, Đoàn Hư chủ động lên tiếng chào hỏi trước.
- Ai da! Thì ra là Hỉ Phụng tiểu thư, tiểu thư bất ngờ xuất hiện cùng một đoàn người ở phía sau tại hạ, thật là khiến tại hạ hổ thẹn một phen.
Nghe được lời nói của Đoàn Hư.
Hỉ Phụng nổi cả da gà, không hiểu tên này cứ dùng kiểu nói đó làm gì.
Có phải là thời đại xưa nữa đâu.
Hỉ Phụng cũng không thích cái kiểu nói này cô nói thẳng.
- Anh Hư và anh Jeong đang làm gì ở đây vậy, có thể cho tôi biết được không.
- Ha ha!
Đoàn Hư thấy Hỉ Phụng cũng không muốn theo một kiểu nói với mình, nên cậu cũng mất hứng thú nói tiếp.
Lee Jeong thì cảm thấy mình đã phát hiện ra một cách thức đối đáp lại với Đoàn Hư này, đó là không nên cuốn theo lối nói chuyện của cậu ta.
Cậu trả lời câu hỏi của Hỉ Phụng.
- Tôi và Đoàn công….
à nhầm, tôi và anh Hư đây đang định săn bắt con yêu thú ở phía dưới khe nứt này.
Vừa nói Lee Jeong vừa đưa tay ra hiệu bọn đàn em tránh ra để Hỉ Phụng có thể quan sát được cái khe nứt.
Hỉ Phụng và đoàn người của mình tiến lên sát vách khe nứt.
Cô nhìn xuống bên dưới nhưng không thấy gì cả, ánh sáng mặt trời cũng không thể nào xóa tan được màn đêm bên dưới, cảm giác giống như cái khe này ngăn chặn ánh sáng soi vào bên trong vậy.
- Bắt làm yêu sủng à! tôi thì không mấy thích làm mấy việc đó.
Thôi xin phép chúng tôi đi tiếp.
Hỉ Phụng nói với hai người Lee Jeong và Đoàn Hư.
Sau đó cô dẫn người của mình đi khỏi nơi này.
Ban đầu cô còn nghĩ là có cái gì đó ghê gớm lắm thu hút sự chú ý của hai tên này nhưng mà cô đã sai lầm khi coi thường cái thói ham mới lạ của hai người.
- Chưa gì đã đi rồi sao, không ở lại xem hình dạng của con yêu thú à, nó rất phong cách đấy, rất giống rồng.
Lee Jeong cố gắng lôi kéo Hỉ Phụng ở lại, hai nhóm người tranh tài cũng nên có khán giả xem thì mới hào hứng chứ.
- Khỏi! Tôi không có tâm chơi bời như hai anh.
Đoàn người của Hỉ Phụng mất hút sau cánh rừng.
Đi kế bên Hỉ Phụng là Lộc, cậu lên tiếng.
- Không ở lại xem à, biết đâu lại được chứng kiến thực lực của hai tên đó thì sao.
- Không, anh thích thì ở lại đi, mất thời gian với mấy tên này, chắc chỉ có Lâm Phong là nghiêm túc với chuyến đi này.
Tôi thấy cậu ta mới đúng là người chúng ta nên chú ý.
Thái độ của Hỉ Phụng đối với Lee Jeong và Đoàn Hư đã thay đổi, có lẽ cô đã có phần chủ quan đánh giá thông qua sự việc hồi nãy.
Nhưng cô quả thật không thích những người có tâm trạng chơi bời trong một chuyến đi nguy hiểm như thế này.
Ở phía bên này Lee Jeong có phần thất vọng khi Hỉ Phụng không ở lại.
Cậu nhìn qua Đoàn Hư, từ nãy đến giờ thì cậu ta lại im lặng hẳn.
- Này Hư! sao thế? Bộ cậu không thích Hỉ Phụng à.
- …
Đoàn Hư im lặng, cậu không phản ứng lại lời nói của Lee Jeong.
- Hư!
Lee Jeong la lớn.
- Gọi tại hạ là Đoàn công tử, không có Hư nào ở đây cả?
- ?
Lee Jeong cảm thấy tên Đoàn Hư này có phải là thực sự thích được gọi là Đoàn công tử không nữa.
Không gọi cậu ta là Đoàn công tử thì không thèm trả lời người khác.
“Lạ nha”
Nghĩ vậy Lee Jeong vẫn không chịu từ bỏ, cậu càng khẳng định nếu mình muốn trên cơ tên Đoàn Hư này thì cậu phải bắt cậu ta chấp nhận mình không gọi cậu ta là Đoàn công tử.
- Anh Hư!
- ...
- Cậu Hư!
- ...
- Hư huynh!
- Ngũ hành ma chỉ.
- Cái mẹ gì thế?
Lee Jeong giật nảy mình khi thấy Đoàn Hư bộc phát chân khí còn miệng thì gọi ra tên tuyệt chiêu.
Tên này là muốn đánh nhau.
Ngũ hành ma chỉ khác với ngũ hành nhân chỉ chỉ một chữ nhưng uy lực của chúng hoàn toàn khác nhau.
Đoàn gia nổi tiếng với chỉ pháp, được chia làm ba cấp nhân, ma, thần.
Thần thì không ai thấy nhưng mà ma thì rất nổi danh.
Đoàn người của Đoàn Hư thì ai nấy cũng toát ra mồ hôi lạnh khi nghe được Lee Jeong mồm cứ liên tục gọi “Hư, Hư, Hư”.
Công tử của bọn họ vốn không thích người khác gọi mình là Hư vậy mà tên Lee Jeong cứ liên tục gọi.
- Ê này! Không chơi thật nha Hư! Cậu mà làm thế thì tôi sẽ không nể tình đâu.
- Chết đi.
Đoàn Hư dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ thẳng vào người Lee Jeong, cả bàn tay của cậu lúc này đã phủ lên một lớp bạch cốt.
Đó là pháp khí của cậu ta bạch cốt trảo..