Bốn người họ đã đi được một quãng thời gian khá lâu, không rõ Nguyệt bảo là tìm một nơi nói chuyện là ở đâu, nãy giờ không thấy cô ấy nói gì, chỉ lẳng lặng đi phía trước.
Đi vào một một con hẻm khác, các ngôi nhà ở con hẻm này đã xuống cấp, Ngọc cảm thấy kỳ lạ dù sao thì đây cũng là một hòn đảo trực thuộc Thiên không thành, ở đây ai nấy cũng là võ giả.
dường như Lâm không muốn lại gần khu vực này, mắt thấy Nguyệt đã dừng bước chân trước một ngôi nhà, hắn dừng bước chân lại, mở miệng nói.
- Chị Nguyệt chúng ta có thể đến chỗ khác được không.
- Sao? đây không phải là nơi em sống sao.
Nguyệt hỏi lại Lâm, cô nhớ đây là nhà hắn cơ mà.
Lúc trước cô vẫn đến đây, gia đình của Lâm còn có một người em gái nhỏ hơn hắn 1 tuổi.
Cô vẫn luôn thích cô bé này.
- Ha ha, nhà em có hơi bẩn một chút, chúng ta qua chỗ khác đi.
Lâm nói có chút ấp úng, nhìn vẻ mặt hắn rõ ràng là có che giấu gì đó.
Nghe thấy lời của Lâm, Nguyệt khoát khoát tay nói.
- Em nói gì vậy mấy chuyện đó chị không ngại.
Mà Hoa có nhà không, đã lâu rồi chị không có gặp em ấy.
- Cậu đang che giấu điều gì hả, sắc mặt của cậu không tốt, rõ ràng trong nhà cậu cũng có người mà, chắc đó là Hoa mà bà chị nhắc tới.
Cảm giác Lâm che giấu điều gì, Long lập tức dùng tinh thần lực quét vào bên trong ngôi nhà.
Hắn cảm giác được có một người đang nằm trong nhà, nhưng theo quan sát của hắn thì người đó có chút không ổn, hơi thở của người đó rất yếu.
Rất giống bị bệnh.
Tim của Lâm thoáng chốc đập mạnh khi nghe đến lời của Long, hắn im lặng không có tiếp lời.
- Mở cửa đi không thì chị phá cửa đấy.
Nguyệt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Phù.
Lâm thở dài, người hắn như mất hết sức lực bắt đầu dùng chìa khóa mở cửa.
Ổ khóa lóe sáng lên một chút rồi hắn đẩy cửa đi vào.
Những ổ khóa trong Thiên không thành có hơi đặc biệt một chút bởi vì chúng dùng thêm một số vật liệu khắc trận pháp vào.
Chúng giống như một loại trận pháp bảo vệ cả ngôi nhà vậy.
Két.
Cánh cửa được Lâm mở ra, mọi người bước vào ngôi nhà.
Đèn được bật sáng, mọi thứ trong căn nhà hiện lên trong mắt mọi người.
Căn nhà này rất trống trải, không có một món đồ đạt nào cả, một cái bàn, một cái ghế cũng không có.
- Đây không phải là quá sạch sẽ sao, chứ có bẩn gì đâu?
Ngọc không nhịn được lên tiếng.
- Ha ha, làm cô bạn đây chê cười rồi.
Lâm cười khan cố xóa bỏ sự ngại ngùng này.
- Đồ đạt trong nhà em đâu rồi?
Nguyệt cũng một mặt khó hiểu, căn nhà này vốn trước đây cũng có đầy vật dụng sinh hoạt.
- Em bán chúng đi rồi, dạo gần đây em gặp chút khó khăn.
Lâm giải thích tình cảnh hiện giờ của mình.
Nguyệt cũng không có truy hỏi nhiều, có thể là do Lâm tiêu xài quá độ chăng.
Không còn biện pháp nào cô chỉ có thể dựa vào một mặt tường, cô định hỏi nguyên nhân mà Lâm lại lừa cô thì Long đã lên tiếng trước.
- Trước khi vào vấn đề, tôi muốn hỏi người nằm trong căn phòng kia có vẻ không khỏe, hơi thở của người đó đang sắp ngừng.
- Cái?
Lâm la lớn một tiếng, chưa nói hết câu thì hắn chạy ngay vào căn phòng mà Long vừa chỉ.
Khuôn mặt của hắn hơi hoảng sợ và bất an.
Nguyệt liếc mắt nhìn Long, cô cũng không hiểu Long nói về cái gì, nhưng thần sắc của Lâm làm cô nhớ tới trong nhà này vẫn còn một người nữa, nếu cô bé có ở nhà thì người mà Long nói tới chính là Hoa.
Cô cũng vội chạy theo vào căn phòng.
- Hoa! Hoa! Em sao rồi, đừng làm anh sợ.
Lâm chạy đến chiếc giường trong góc, trên đó nằm lấy một cô gái sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, má cô gái hóp lại rõ ràng là đang lâm bệnh nặng.
Lâm nắm ngay lấy tay cô gái, một hồi kiểm tra hắn bắt đầu kêu khóc, nước mắt hắn không ngừng chảy ra.
- Cố lên, cố lên, anh sắp tìm được thuốc chữa bệnh cho em rồi.
Hắn quỳ gối bên giường, nắm lấy tay cô gái đặt lên má của mình bắt đầu truyền năng lượng trong người mình sang cô gái, giống như làm điều đó thì có thể duy trì được hơi thở mong manh còn sót lại.
Nguyệt vừa bước vào trong phòng thấy ngay cảnh này, cô bước chậm chạp tới chiếc giường, dưới ánh sáng lờ mờ cô dần nhìn rõ người nằm trên đó.
Cô gái nằm trên đó đúng là Hoa, em gái của Lâm, tuy giờ sắc mặt có chút thay đổi nhưng cô vẫn nhận ra.
Cô tới gần cũng nhanh chóng kiểm tra thân thể Hoa.
- Chuyện này…
Cô vội vàng bỏ tấm chăn trên người Hoa, loại bỏ áo ngoài.
Màu thâm đen
Màu thâm đen khắp người Hoa, cô còn ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, mùi vị của thối rữa, cô nghĩ tới tên một thứ, không tự chủ cô thốt lên tên của thứ đó.
- Cổ độc trùng.
Sao có thể, chuyện gì xảy ra với con bé.
Cô hét lớn lên, bên ngoài Ngọc với Long cũng giật mình vì tiếng thét của Nguyệt, hai người cũng vội đi vào.
Ngọc chen lên phía trước, cô cũng đã thấy hiện trạng của cô gái đang nằm trên giường, nhìn kiểu gì thì Ngọc cũng thấy đây là dấu hiệu của bệnh nan y.
Cô cũng có chút lo lắng cho tình trạng của cô gái.
Long thì hắn chẳng thấy gì cả, tinh thần lực chỉ cho hắn cảm giác được vật thể chứ chẳng thể thấy được vật, nhưng lúc nãy hắn đã nghe được lời nói của Nguyệt.
Cổ độc trùng
Một loại độc trùng cực kỳ hiếm thấy, nghe nói qua loại độc trùng này là một loại ký sinh sẽ ăn mòn dần cơ thể của sinh vật bị nhiễm độc.
Loại ký sinh này khi mới bắt đầu ký sinh thì chúng sẽ không ăn mòn cơ thể của nạn nhân ngay mà từ từ phát triển, đợi đến lúc thích hợp thì chúng sẽ đồng loạt tấn công.
Nếu truy xét nguồn gốc của chúng trong tự nhiên thì không có một tin tức nào hữu ít cả.
Chỉ biết có một số người hoặc yêu thú có thể nuôi dưỡng loại độc trùng này.
Đặc biệt loại trùng độc này cực kỳ khó giải quyết.
Vì chúng là loài chuyên hấp thụ sức sống nên chỉ có thể kìm hãm sự phát tác của chúng bằng cách truyền một lượng năng lượng vào cơ thể người bị ký sinh.
Nhưng đó chỉ là trị ngọn không trị gốc, phương pháp để diệt trừ chúng là dùng một loại trùng khác.
Có một vài loại trùng có khả năng đó nhưng cũng giống như cổ độc trùng, chúng rất hiếm gặp.
Mặc khác những loại trùng này đều được xem như là đồ vật cứu mạng nếu chẳng may bị các loại độc trùng ký sinh khác nên nếu có người sở hữu chúng thì cũng rất khó để họ chịu giúp đỡ.
Nguyệt sau khi nhận ra thứ mà Hoa mắc phải, cô không làm gì cả mà từ từ bước ra khỏi phòng.
Cô không có biện pháp, cô cũng không thể giống như lâm truyền năng lượng vào người Hoa được, bởi vì bọn cổ độc trùng này rất nhạy cảm, nếu phát giác nguồn năng lượng mà chúng thường ngày hấp thu không phải từ một nguồn thì chúng có thể sẽ bạo phát kết liễu sinh vật ký sinh.
Nguyệt đi tới một góc phòng khách lưng tựa vào tường ngồi xổm xuống, hai tay cô vò lấy tóc của mình.
Long chứng kiến cảnh tượng đó cũng rất đau lòng, hắn rất ít thấy bà chị này có biểu hiện này, chứng tỏ hai anh em này rất có phân lượng trong lòng Nguyệt.
Long cũng bước ra khỏi phòng ra hiệu cho Ngọc rời khỏi, để cho hai anh em họ tự khắc phục tình trạng trước.
Hắn tiến lại gần Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô.
Hắn nhỏ giọng nói.
- Bà chị cảm thấy không vui thì có thể khóc.
- Chị mày...không bao…giờ khóc.
Giọng của Nguyệt có chút nấc, chứng tỏ cô đang rất kìm nén.
Long rất hiểu bà chị này, bên ngoài trông rất cứng cỏi, bình thường thì làm việc gì cũng bá đạo, nhưng dù có là ai thì khi chạm tới chỗ mềm yếu trong trái tim thì cũng sẽ trở thành một con người bình thường.
Ài
Long thở dài, hắn đưa tay khoác qua vai Nguyệt, lấy bàn tay của hắn đẩy đầu của cô về vai mình.
- Chú em làm gì thế, thôi ngay cho chị.
Nguyệt lấy đôi tay giờ đã có phần vô lực cố gắng hất tay của Long ra.
Giờ nhìn Nguyệt đâu có còn giống một cao thủ cấp Đại chủ.
Long vẫn không có dừng tay mình lại, cố gắng nhấn đầu Nguyệt xuống vai hắn, hắn bắt đầu dùng đến tay còn lại.
- Chị bảo là thôi.
Nguyệt cáu giận, cô hất mạnh tay của Long ra rồi quay đầu nhìn về phía hắn.
Khuôn mặt hai người đối diện nhau.
Đôi mắt của cô giờ đã là một màu đỏ hoe, một giọt nước mắt chảy xuống bên má.
Nguyệt vội vàng lau đi giọt nước mắt của mình, cô khịt mũi một cái vội vàng đứng lên.
Lại là cặp mắt đó, cặp mắt vô hồn khi không nhìn thấy vật gì nhưng luôn làm cho Nguyệt cảm thấy trong đó chất chứa rất nhiều cảm xúc mỗi khi cô nhìn vào nó.
Mỗi khi cô không kiềm chế được hành động của mình thì cặp mắt đó luôn làm cô bình tĩnh trở lại.
- Chị mày chỉ hơi xúc động trước tình cảnh của hai anh em nó thôi.
Giọng của Nguyệt bắt đầu trở lại bình thường, cô bắt đầu lấy lại lí trí dùng những lời nói lấp liếm sự thất thố của mình.
- Rồi, em hiểu.
Long nhún vai.
Làm một khán giả trong suốt Ngọc rất luôn ý thức được sự hiện diện của mình là một sự cản trở.
Cô chạy qua phòng bếp kế bên nhưng vẫn luôn thò đầu ra lắng nghe đoạn hội thoại giữa hai người.
Tiếp xúc với Long và Nguyệt được một tháng nhưng đây vẫn là lần đầu cô thấy họ quan tâm đến nhau như vậy, lúc ở con hẻm khi biết Lâm là người cố tình đặt bẫy hại Nguyệt, Long đã vô cùng tức giận, còn bây giờ thì là an ủi.
Sau sự việc này cô đã có cách nhìn mới đối với hai người họ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Bộp bộp.
Tiếng chân phát ra từ phòng Hoa đang nằm.
Lâm đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, tâm trạng của hắn rất nặng nề, sắc mặt cũng toát lên một vẻ buồn bã..