Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Chương 53




Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, mọi người trở nên đặc biệt bận rộn. Nhóm Nhan Hàm càng bận hơn, bởi vì lượng truyền phát tác phẩm của các cô phá vỡ mười triệu, thành công tiến vào trận chung kết cuối cùng.

Mà khi diễn ra trận chung kết, các cô cần phải quay một đoạn phim ngắn mới.

Cơ mà lần này trận chung kết định vào tháng hai, cũng chính là sau khi khai giảng học kỳ mới, mọi người hiện tại chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị thi cuối kỳ là được rồi.

Tuy rằng Bùi Dĩ Hằng quyết định trở về tham gia thi đấu, có điều anh cũng quyết định tham gia thi cuối kỳ.

Dù sao đã học cả một học kỳ, luôn phải có đầu có đuôi.

Thế là Nhan Hàm cùng anh ôn tập, cơ mà hai người không đi tới phòng tự học, dù sao Bùi Dĩ Hằng đã không còn đeo khẩu trang đội mũ, hơn nữa sau khi truyền thông đưa tin, chuyện anh học tại đại học A cũng không phải bí mật nữa.

Hai người cảm thấy nên ôn tập tại nhà.

Nhóm Nhan Hàm tuy rằng bình thường đi học đều thích ngồi hàng ghế sau, cơ mà trong cả ký túc, thành tích học tập quả thật không kém.

“Anh có gì không hiểu cứ việc hỏi đàn chị.” Nhan Hàm vui cười nói.

Bùi Dĩ Hằng liếc xéo cô một cái, nhẹ nhàng búng một cái trên má cô: “Không được náo loạn.”

Nhan Hàm nghe được không vui lòng, cô nhướn mày nói: “Sao lại là náo loạn? Chẳng lẽ em không phải đàn chị của anh ư?”

Quả thật là đàn chị, có điều từ khi Bùi Dĩ Hằng quen biết Nhan Hàm, anh chưa bao giờ gọi cô là đàn chị. Hiển nhiên Nhan Hàm cũng ý thức được, cô hơi ghé sát, chớp mắt, thấp giọng hỏi: “Anh không phải thẹn thùng chứ?”

Ai ngờ cô vừa nói xong lời này, Bùi Dĩ Hằng bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

Nhan Hàm nhìn người trước mặt, tựa như băng tuyết tan chảy, khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo ý cười dịu dàng, mặt mày thoải mái. Anh vươn ngón tay ra, nắm giữ cằm cô, nghiêng người tới gần.

Hơi thở ấm áp nhất thời ùn ùn kéo đến càn quét xung quanh cô.

Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, hôn lên bờ môi cô, khi đầu lưỡi khẽ khàng phác họa bờ môi cô, hai má Nhan Hàm tựa như bùng nổ mà ửng đỏ.

Sức chống cự của cô không thể nào ngăn cản được dưới động tác của anh.

Hình như mỗi lần anh chỉ cần làm vậy, hai má và lỗ tai cô đều sẽ ửng đỏ.

Lúc này nụ hôn sâu lường trước vẫn chưa ập tới, Nhan Hàm cảm thấy cánh môi mình bị buông ra, đợi khi cô từ từ mở mắt ra, trông thấy người trước mặt đang im lặng nhìn cô.

Nhan Hàm chớp mắt.

Bùi Dĩ Hằng nở nụ cười rất thấp, nhẹ giọng nói: “Giờ rốt cuộc là ai đang thẹn thùng nhỉ?”

Nhan Hàm trợn mắt há mồm, cô thật sự giật mình rồi, bởi vì cô không nghĩ tới ham muốn chiến thắng của người này lại mạnh mẽ đến thế, vậy nên ngay cả việc ai thẹn thùng hơn cũng phải so đo sao?

Vậy cô, cô, cũng, tuyệt, đối, không, nhận, thua.

Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, hành động của Nhan Hàm đã nhanh hơn ý nghĩ, cô gần như nhào tới, hai tay ôm má anh, đến gần hôn lên môi anh.

Hai người vốn đang ngồi cạnh bàn trà ôn tập, để thoải mái xung quanh còn đặt một vòng gối dựa.

Bởi vì Nhan Hàm khẩn trương, dùng sức quá mạnh, cùng lúc đang ôm má anh thì sự bổ nhào của cô khiến người ngã trên mặt đất.

Cô nhắm chặt mắt, bờ môi mềm mại của anh dán sát cánh môi cô, cô gặm cắn cánh môi anh. Mái tóc ngắn màu đen của anh, hai má đang nằm trong bàn tay cô, còn có hơi thở mát lạnh trên người anh, tựa như hấp dẫn kéo cô vào từng chút một.

Nhan Hàm căng thẳng toàn thân đều đang phát run, cho đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.

Sự khẩn trương của cô đã được trấn an, tan đi từng chút một, cô vụng về dùng môi lưỡi phác họa hình dáng bờ môi của anh, quấn quýt đầu lưỡi của anh, môi lưỡi khắng khít.

Nhiệt độ cơ thể tăng cao, ngay cả máu dường như đang sôi trào, vốn là một nụ hôn khí thế, dần dần trở nên triền miên, dịu dàng, thậm chí lộ ra mấy phần khó mà tách rời.

Cho đến khi Nhan Hàm bị người bên cạnh xoay người một cái, đặt ở dưới thân, cô mở choàng mắt ra.

Lúc này Bùi Dĩ Hằng mở to mắt.

Hai người nhìn đối phương, ánh mắt đều hơi đỏ lên, hồi lâu sau, giọng Nhan Hàm hơi khàn nói: “Bây giờ anh cảm thấy ai thẹn thùng hơn ai hả?”

Bùi Dĩ Hằng vốn hơi thở gấp, không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên nói vậy.

Trong nháy mắt, bầu không khí quyến rũ xung quanh tan thành mây khói.

Anh có loại dở khóc dở cười nhìn Nhan Hàm, vươn tay gõ nhẹ trên đầu cô, chiều chuộng nói: “Anh, là anh thẹn thùng hơn.”

Bùi Dĩ Hằng luôn mang ham muốn chiến thắng, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện nhận thua.

*

Sau khi kỳ thi cuối kỳ chấm dứt, trường học bắt đầu cho nghỉ, có điều thời gian Nhan Hàm và Bùi Dĩ Hằng gặp mặt tự nhiên ít hơn. Dù sao sau khi Bùi Dĩ Hằng được nghỉ, mỗi ngày đều sẽ đến phòng huấn luyện của viện cờ vây đấu cờ, thường xuyên ở cả ngày.

Bởi vì sắp đến cuối năm, dù là Nhan Chi Nhuận hay là ông cụ, bọn họ đều hy vọng cô mau chóng về nhà.

Thế là sau khi Nhan Hàm được nghỉ cô cũng dọn về nhà ở.

“Nhị cẩu tử, trả lại dép cho tao.” Nhan Hàm từ trên cầu thang đuổi theo xuống, mà chạy nhanh hơn cô là chú chó ỷ thế hiếp người kia.

Nhị cẩu tử là thú cưng của ông cụ, ở cái nhà này nó cắn cái gì, các người giúp việc đều giận mà không dám nói.

Thế nên phát triển thành nó dám xông vào phòng Nhan Hàm, cướp đi dép lê của cô.

Dì Bành vốn đang quét dọn, thấy vậy chạy nhanh theo hô lên: “Nhị cẩu, trở về, trở về.”

Trên chân Nhan Hàm chỉ mang một chiếc dép, cô chuẩn bị đuổi theo ra, bắt về chú chó chân ngắn này.

“Tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, để tôi đuổi theo.” Dì Bành mau chóng ngăn cản cô.

Nhan Hàm tức giận nhìn ra bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó tốt nhất đừng trở về, nếu không…”

“Nếu không con làm sao?” Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh già nua.

Nhan Hàm xoay người, bất đắc dĩ nói: “Ông nội, Nhị cẩu tệ quá đi. Nó lại chạy đến phòng con ngậm đi chiếc dép của con.”

Ông cụ nhìn Nhan Hàm, thế mà chẳng hề tức giận, hơn nữa cười ha hả nói: “Chẳng phải là chiếc dép thôi ư, không tìm được thì bảo dì Bành ngày mai mua lại đôi khác cho con.”

Nhan Hàm: “…”

“Nhị cẩu của chúng ta chính là chú chó ngoan ngoãn nhất.”

Nhan Hàm cảm thấy ông cụ bao che quá đi, thật sự là không được, cô nghiêm mặt nói: “Ông nội, đây không phải là vấn đề của một đôi dép.”

Ông cụ liếc nhìn cô một cái, nói: “Vậy không thì vì một chiếc dép bắt nó đánh một trận. Bình thường trong nhà vắng lặng lạnh tanh, cũng chỉ có Nhị cẩu không chê ông cụ này, ngoan ngoãn ở bên cạnh ông.”

Dứt lời, ông thở dài một tiếng, khỏi nói thương cảm biết bao.

Nhan Hàm không nghĩ tới ông cụ lại ở đây chờ cô, cô trở nên hơi dở khóc dở cười.

Vẫn là cô thấp giọng nói: “Ông nội, con sai rồi.”

Ông cụ cũng chẳng ngờ, thái độ nhận sai của cô cũng dễ quá đi, ông lập tức nói: “Con sai chỗ nào?”

Nhan Hàm đáp: “Phải thường xuyên trở về ở cùng ông.”

Ánh mắt ông cụ Nhan suýt nữa trừng to, đứa nhỏ quả thật trưởng thành rồi, cũng rất hiểu chuyện.

Nhưng sau đó Nhan Hàm còn nói: “Nhưng con cảm thấy Nhị cẩu như vậy, thật nên dạy dỗ tử tế.”

Ông cụ lập tức gật đầu: “Quả thật nên dạy dỗ, con chờ đó, ông đi tìm cây gậy của mình.”

Nhan Hàm vừa nghe ông muốn đi tìm cây gậy, lại cảm thấy trừng phạt này quá nặng, cô mau chóng nói: “Không cần phải ra tay, dạy bảo một chút là được rồi.”

“Muốn dạy bảo ai?” Lúc Nhan Hàm đang cầu tình, Nhan Chi Nhuận từ ngoài cửa đi tới, trong tay anh cầm một chiếc dép lê màu xám nhạt.

Nhan Chi Nhuận vốn đang muốn hỏi dì Bành là chiếc dép của ai, kết quả vừa tiến vào cửa trông thấy chân Nhan Hàm, anh không cần hỏi nữa.

Anh ném dép qua, cười nói: “Là muốn dạy dỗ Nhị cẩu à? Bây giờ nó là tai họa của vườn hoa nhà chúng ta.”

“Anh, hôm qua anh về sớm thật.” Nhan Hàm rất vui vẻ, không nghĩ tới giờ mới buổi chiều, Nhan Chi Nhuận đã trở lại.

Nhan Chi Nhuận cười nói: “Không phải ông nội bảo anh trở về đâu.”

Nhan Hàm nhìn thoáng qua ông cụ, ông đầy sinh lực nói: “Ông nhớ cháu trai của ông, không được sao?”

Ba của Nhan Chi Nhuận ở rể, thế nên Nhan Chi Nhuận theo họ của Nhan Minh Chân.

Nhưng Nhan Hàm không nghĩ tới, khi đến giờ cơm tối, trong sân lại có tiếng xe hơi, hôm nay còn có người đến?

Cô nghĩ ngợi xong không bao lâu thì Nhan Minh Chân đi tới, bà mặc chiếc áo khoác dài qua đầu gối màu vàng nhạt, xách túi Hermes màu đen trong tay, cả người trông ung dung lộng lẫy.

Ngay cả Nhan Hàm cũng phải tán thưởng, bác cô tuy rằng đã ngoài năm mươi, vẫn tao nhã xinh đẹp như xưa, thoạt nhìn như chừng ba mươi tuổi.

Hơn nữa Nhan Minh Chân là loại người chẳng hề đam mê chỉnh sửa khuôn mặt, khóe mắt bà cũng có nếp nhăn, nhưng tổng thể vẫn trông trẻ trung lại tao nhã.

“Bác về rồi ạ.” Nhan Hàm lập tức chào hỏi.

Nhan Minh Chân nhìn thoáng qua Nhan Hàm, thản nhiên gật đầu.

Ông cụ nhìn bà, ngược lại tức giận nói: “Không phải bảo con về sớm chút à, gia đình chúng ta ăn bữa cơm.”

“Cũng không phải lễ tết.” Nhan Minh Chân vừa cởi áo khoác vừa nói.

Lúc này các dì giúp việc đang bưng thức ăn lên bàn, nhà họ Nhan lấy ẩm thực lập nghiệp, thế nên đặc biệt dưỡng khẩu vị cả nhà.

Đãi ngộ đầu bếp của nhà họ Nhan đương nhiên vô cùng tốt.

Sau khi mọi người ngồi trên bàn thì im lặng dùng cơm.

Chưa đến một lúc, khi món cá sóc được bưng lên, ông cụ chỉ vào món ăn này, nói với Nhan Minh Chân: “Đây là món con thích nhất phải không?”

Nhan Minh Chân nhìn món này, hơi ngẩn ngơ.

Nói là bà thích nhất, thực ra cũng là món Nhan Thư thích nhất. Tuy rằng hồi ấy trong nhà có quán cơm, nhưng bà và Nhan Thư không thường hay ăn món do ba mình tự tay nấu.

Nhưng bọn họ thích xem ba mình làm món cá sóc rán nhất, sau khi xắt lát cá thành hình con thoi, lăn vào bột gạo. Sau đó bọn họ sẽ tập trung nhìn ba thả cá vào cái chảo nóng dầu bên cạnh, sau đó lấy dầu trong chảo rưới lên lát cá lần này tới lần khác.

Dần dần, lát cá tựa như có sinh mệnh, dần dần cong lên, biến thành màu vàng óng ánh.

Nói đây là món bà thích chi bằng nói là quá trình nấu nướng mà bà thích.

Tựa như một hành động nghệ thuật.

Hiện giờ lớn tuổi rồi, người nấu ăn vẫn còn đó, nhưng người thích cùng bà nhìn xem đã mất từ sớm.

Nhan Minh Chân theo bản năng nhìn Nhan Hàm ở đối diện, giờ phút này cô đang im lặng ăn cơm.

“Hồi nhỏ con thích món này.” Nhan Minh Chân phụng phịu nói.

Ông cụ nhìn sắc mặt của bà, hừ một tiếng, hơi đắc ý nói: “Nhớ lại hồi đó ông nội nấu món này, mỗi lần chỉ cần có khách gọi, bác con còn có ba con nữa đều rất thích xem.”

Nhan Hàm ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào tầm mắt của ông cụ.

Cô lập tức cười nói: “Vậy ông dạy con nấu thế nào đi?”

“Rất khó làm, con học được bao nhiêu thứ từ ông, ngoảnh lại đều đào hết từ ông rồi. Thế thì thật sự là dạy đồ đệ giỏi phải đói chết sư phụ.”

Nhan Hàm không nghĩ tới ông cụ còn có thể nói vậy, lúc này cô mở to mắt: “Ông nội, tay nghề của ông chẳng phải nên truyền xuống ư, anh không biết nấu nướng, khẳng định phải truyền lại cho con rồi.”

“Vậy đi, tay nghề đều truyền cho con.” Ông cụ cười ha ha nói, ai ngờ sau khi ông nhìn thoáng qua Nhan Hàm thì lại lướt qua mẹ con Nhan Minh Chân và Nhan Chi Nhuận ngồi bên kia, nhẹ giọng nói, “Công ty, ông có thể cho anh con.”

Nhất thời ba người còn lại trên bàn ăn đều ngơ ngác.

Huyệt thái dương của Nhan Minh Chân nhảy bần bật, tuy rằng những năm gần đây ông cụ dần dần ủy quyền, nhưng ông vẫn là cổ đông lớn nhất trong công ty, vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị trong công ty.

Ông cụ còn khỏe mạnh, thế nên chuyện quyền cổ phần không ai dám nhắc tới.

Nhưng hôm nay ông đột nhiên gọi mọi người về ăn cơm, còn nói những lời này.

Nhan Hàm dường như không nghe hiểu ý sâu xa của ông cụ, cô cười ngọt ngào với ông cụ, gật đầu: “Được đó, cơ mà ông nội không được giấu riêng, những món ông biết làm đều phải giao hết cho con đó.”

Bàn tay Nhan Minh Chân cầm đũa đang khẽ run.

Nhan Chi Nhuận ở bên cạnh cũng phản ứng lại, anh thấp giọng nói: “Ông nội, loại chuyện này ông chờ mười năm nữa rồi nói cũng không muộn.”

Anh không phải loại người để ý dán mắt vào gia sản của trưởng bối. Huống hồ từ trước tới giờ anh không định gạt bỏ Nhan Hàm sang một bên, độc chiếm gia nghiệp này.

Tựa như Nhan Minh Chân còn nhớ rõ chuyện hồi bé của bà và Nhan Thư, đến giờ Nhan Chi Nhuận vẫn còn nhớ dáng vẻ Nhan Hàm lần đầu tiên về nhà.

Hàng năm bọn họ vốn đều gặp mặt, Nhan Chi Nhuận rất thích cô em gái xinh đẹp đáng yêu, ăn nói nhỏ nhẹ này.

Nhưng sau khi ba mẹ Nhan Hàm đều qua đời, sau khi cô trở về tất cả đều thay đổi.

Cô bé gầy gò lẻ loi, tựa như con mèo nhỏ không tìm thấy nhà, có vui vẻ lại bất lực.

Nhan Chi Nhuận rất thương cô.

Khi đó Nhan Chi Nhuận đang học đại học, quan hệ giữa ba mẹ tồi tệ, đồng thời bọn họ quá bận rộn công việc, hoàn toàn không rảnh quan tâm đến Nhan Chi Nhuận.

Vì thế anh ngược lại có nhiều thời gian ở cùng Nhan Hàm.

Anh bắt gặp Nhan Hàm trốn học, thế là anh dẫn theo Nhan Hàm tới chỗ chơi game.

Nhan Hàm vừa chuyển tới ngôi trường mới, cô xinh đẹp lại trầm lặng ít lời, thoáng cái thành kẻ thù chung với nữ sinh trong lớp. Những cô gái nhìn như vô hại này, bắt đầu mang ác ý thực ra cũng ghê gớm như người trưởng thành.

Bọn họ cố ý vứt bỏ đồ dùng văn phòng phẩm của Nhan Hàm, ném phấn vào cốc nước của cô, thậm chí còn có một lần khóa trái Nhan Hàm trong toilet.

Bạo lực học đường chẳng phải là thế này à, người bị hại càng nhẫn nhịn, kẻ ức hiếp ngược lại càng táo bạo hơn.

Cho đến khi lần đầu tiên Nhan Hàm bị bọn họ đánh.

Hôm đó Nhan Chi Nhuận trùng hợp đến trường đón cô, anh đợi ở cổng hồi lâu, cũng không thấy em gái đi ra. Thế là anh dứt khoát đi vào tìm, không ngờ lại ở nơi đỗ xe đạp trong trường nhìn thấy em gái bị người ta vây quanh, bị người này người kia đùn đẩy.

Lúc ấy đầu óc Nhan Chi Nhuận thật sự nổ tung.

Từ nhỏ đến lớn anh đi học không nói là xưng bá tại trường, nhưng cũng không ai dám lỗ mãng trước mặt Nhan thiếu gia. Anh thật không nghĩ tới, Nhan Hàm ở trong trường bị người ta ức hiếp như vậy.

Thế là anh đi thẳng tới, đây là lần đầu tiên anh ra tay với con gái.

Anh một tay một người, trực tiếp túm áo hai người kia.

“Mấy đứa làm gì?” Lúc Nhan Chi Nhuận cất tiếng hỏi, sắc mặt anh cực kỳ đáng sợ.

Mấy nữ sinh kia không ngờ một nam sinh cao lớn đột ngột xuất hiện, tuy rằng trông rất điển trai, nhưng sắc mặt thật đáng sợ. Thế là bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Nhan Chi Nhuận một tay kéo Nhan Hàm qua, thấy mái tóc cô bị lôi kéo đến rối bời, cũng may trên mặt không có vết thương gì.

Anh nổi nóng nói: “Em ngốc rồi hả? Bọn họ ức hiếp em, em không biết đánh trả sao?”

Anh rất tức giận, đây là lần đầu tiên anh thấy được, nhưng không có nghĩa là lần đầu tiên Nhan Hàm bị bắt nạt.

Toàn thân Nhan Hàm đang phát run, cuối cùng cô đẩy anh ra, tự mình chạy đi.

Nhan Chi Nhuận vừa tức lại khó chịu, anh quay đầu chỉ vào mấy nữ sinh bực tức nói: “Lần sau các người còn bắt nạt Nhan Hàm, tôi dám cam đoan các người sẽ chết rất thảm.”

Chàng trai hai mươi mấy tuổi, nói xong lời hung hãn với một đám con gái rồi mau chóng đuổi theo Nhan Hàm.

Sau khi về nhà, mặc kệ Nhan Chi Nhuận hỏi thế nào, Nhan Hàm cũng không nói mình bị bắt nạt hồi nào. Thế là anh giận quá, bực bội nói: “Ngày mai, chờ ngày mai anh phải tới trường em, tìm giáo viên các em, tệ quá đi mà.”

“Không cần.” Nhan Hàm vẫn nằm sấp trên bàn làm bài tập, đột nhiên cất tiếng.

Nhan Chi Nhuận sửng sốt.

Cho đến khi Nhan Hàm quay đầu lại nhìn anh, chớp mắt, hồi lâu sau rốt cuộc cô mang theo giọng nghẹn ngào nói: “Rất mất mặt.”

Nhan Chi Nhuận khó hiểu, mất mặt cái gì?

“Bị người ta ức hiếp rất mất mặt.” Nhan Hàm lau mạnh hai mắt mình, quả thật rất mất mặt, rõ ràng hồi bố mẹ còn sống, cô là một đứa trẻ vừa xinh đẹp lại được lòng người, tại sao khi bố mẹ mất rồi, cô liền trở nên khiến người ta chán ghét chứ.

Vầng trán Nhan Chi Nhuận vì tức giận mà nổi gân lên: “Cảm thấy mất mặt quá thì đánh trả. Ai đánh em, em đánh người đó. Cứ việc đánh, nếu xảy ra chuyện, anh gánh vác cho em.”

Mấy hôm sau, Nhan Chi Nhuận đột nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Nhan Hàm, bảo anh đến trường một chuyến.

Nhan Hàm đánh nhau với bạn học, máu mũi đều chảy ra.

Chờ Nhan Chi Nhuận tới trường, hiểu rõ tình huống mới biết, hôm nay vào giờ thể dục, có một nữ sinh từ phía sau đụng phải Nhan Hàm, đoán chừng còn mắng một câu. Ai ngờ Nhan Hàm bỗng chốc nhào tới cô ta, tấn công khắp phía, bạn học xung quanh chẳng ai dám tới kéo ra.

Người trên sân thể dục đều bị trận hỗn loạn này thu hút.

Vẫn là giáo viên chạy tới kéo Nhan Hàm ra.

Chủ nhiệm lớp rất tức giận, dù sao chuyện này rất tệ, học sinh toàn khối lúc ấy đều ở sân thể dục.

Nhan Hàm đánh người trước mặt bao người.

Nhan Chi Nhuận mặc kệ những điều này, anh nói thẳng ra chuyện hôm đó mình thấy tại nơi đỗ xe đạp, chủ nhiệm lớp vốn không tin tưởng mấy, kết quả kêu mấy nữ sinh kia tới hỏi han, hai ba cái liền thẩm vấn ra chuyện.

Một đám người chỉ trích qua lại, đều nói là người khác cầm đầu ức hiếp.

Chuyện này cuối cùng nhà trường đương nhiên không xử phạt Nhan Hàm, đương nhiên thanh danh của Nhan Hàm cũng lan truyền ra ngoài.

Ai cũng biết tại trường sơ trung có một chị lớn, gọi là Nhan Hàm.

Thế nên sau khi Nhan Hàm tiến vào cao trung, có bạn học hỏi cô, trường các cậu có phải có một nữ lão đại, suýt nữa đánh người chết không.

Có lẽ từ sau chuyện này, Nhan Chi Nhuận và Nhan Hàm hai người thật sự trở thành anh em.

Nhan Chi Nhuận không phải loại người xưng bá cái gì cũng muốn, hơn nữa cái anh cần không phải trở thành người bắt nạt Nhan Hàm. Thế nên ông cụ nói vậy, anh là người đầu tiên phản đối.

Ai ngờ ông cụ như là hạ quyết tâm, ông nói: “Sang năm ông định từ chức chủ tịch hội đồng quản trị, hoàn toàn nghỉ hưu.”

“Ba.” Nhan Minh Chân là người đầu tiên hô lên.

Ông cụ quay đầu nhìn sang Nhan Minh Chân: “Ba vốn muốn giao vị trí này cho con, nhưng chuyện hôn nhân giữa con và Dương Vệ Bình đến giờ còn chưa giải quyết xong, thế nên vị trí này ba không định giao cho con.”

Nhan Minh Chân hít một hơi thật sâu, bà cũng không định muốn nó.

Giờ phút này bà nhìn ông cụ, dường như sợ hãi từ miệng ông nói ra một từ mà bà không muốn nghe.

“Ba chuẩn bị giao vị trí này cho Chi Nhuận, hiện giờ nó đã tới tuổi đứng vững, tuy rằng còn trẻ, nhưng tới lúc nên chịu trách nhiệm rồi. Huống hồ con là người đàn ông trẻ tuổi duy nhất trong nhà họ Nhan. Mẹ con và em con đều cần con che chở.”

Nhan Chi Nhuận lập tức nói: “Ông nội, chúng ta đã nói rồi, đừng bàn tới chuyện này nữa.”

“Về phần Nhan Nhan, sau khi con bé tốt nghiệp cũng tiến vào công ty đi. Con cũng đừng cho rằng vị trí hiện tại là của con, sau này công ty cũng là của con. Nếu Nhan Nhan thật sự làm tốt, thằng nhóc con cũng không ngồi vững đâu.”

Mỗi một câu của ông cụ đều như nện trong lòng bọn họ.

Lúc này Nhan Hàm nói: “Con không cần.”

Ông cụ quay đầu nhìn cô: “Người lớn ban thưởng, đâu có đạo lý con cháu từ chối.”

Nhan Minh Chân ở đối diện mang sắc mặt rất khó coi, hiển nhiên để Nhan Chi Nhuận kế thừa, bà rất vui. Nhưng ba rõ ràng còn chưa thay đổi ý nghĩ của mình, lại còn bảo Nhan Hàm tiến vào công ty.

Nhan Hàm thấp giọng nói: “Ông nội, con thật sự không cần. Ông đã hứa với con rồi mà.”

“Ông hứa gì với con? Ông đã nói, nếu con đánh cờ thắng ông, ông đồng ý yêu cầu của con. Nhưng con đánh cờ thắng ông rồi sao?” Ông cụ nói đương nhiên.

Nhan Hàm cắn cánh môi: “Sớm muộn gì sẽ có một ngày con đánh thắng ông.”

“Vậy con tốt nhất làm sớm đi, đừng để ông xuống mồ trước.” Ông cụ cười một tiếng.

“Ba.”

“Ông nội.”

Hiển nhiên sau khi những lời chẳng hề cố kỵ của ông thốt ra, mấy người còn lại trên bàn không hề do dự hô lên.

Bữa ăn này không thể nói là không vui vẻ, nhưng ông cụ như là căn dặn việc hậu sự, khiến đáy lòng mọi người đều hơi buồn bã.

Nhan Hàm cũng là lần đầu tiên phát hiện, ông nội trông khỏe mạnh hiện giờ thật sự già rồi.

Thế nên ngày hôm sau, tâm tình của cô vẫn chưa tốt lên.

Lúc Bùi Dĩ Hằng gọi điện cho cô, nghe được âm thanh không vui của cô, anh hỏi: “Em sao vậy?”

Nhan Hàm không giấu anh, nhưng cũng chẳng nói chi tiết, chỉ nói là tối qua tại bàn ăn ông nội nói ra một số lời khiến cô buồn bã.

“Em muốn đánh bại ông nội sao?” Bùi Dĩ Hằng hỏi.

Nhan Hàm nói: “Đương nhiên rồi.”

Bùi Dĩ Hằng đáp: “Em muốn tới phòng huấn luyện không?”

Nhan Hàm sửng sốt, lúc này mới hiểu ý anh, cô nhất thời hơi ấp úng hỏi: “Em có thể đến phòng huấn luyện hả? Đó không phải là nơi đánh cờ của kỳ thủ chuyên nghiệp các anh ư? Em đến có thể quấy rầy mọi người không?”

“Không sao, nơi này thường ngày cũng có người dân bình thường sang đây.” Bùi Dĩ Hằng an ủi, sau đó anh cười nhẹ một tiếng, “Huống hồ em ngoan như vậy.”

Thế là Nhan Hàm mau chóng thay quần áo, vui vẻ gọi tài xế đưa cô tới viện cờ vây.

Lúc cô đến viện cờ vây, đứng ở cửa, không nhìn thấy Bùi Dĩ Hằng, thế là cô đợi một lúc. Không ngờ đúng lúc có một cậu thiếu niên mặc áo khoác ngoài màu xanh đi qua, cậu ta vốn muốn rời khỏi, nhưng lại đột nhiên quay lại, đi tới trước mặt Nhan Hàm.

Cậu thiếu niên có khuôn mặt đẹp lắm, môi hồng răng trắng, trông tuổi tác cũng còn nhỏ, đặc biệt lúc này khi cậu ta cười với cô, trong lành sáng sủa, quả thực vô cùng đáng yêu.

“Chị này, chị đang tìm người sao?” Cậu thiếu niên nhiệt tình nói.

Nhan Hàm gật đầu, cơ mà cũng không thể không biết ngượng nói cô tới tìm ai, dù sao Bùi Dĩ Hằng có rất nhiều fan, ai biết cô có thể bị coi là fan cuồng của anh hay không.

Cậu ta cười tủm tỉm: “Chị tới tìm ai thế, em có thể giúp.”

Nhan Hàm nhìn vẻ mặt đầy ý cười của cậu thiếu niên: “Cậu cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp à.”

“Đúng vậy, em tên là Hàn Thư Bạch, chị chắc là không biết em nhỉ.” Hàn Thư Bạch ngẩng lên khuôn mặt được lòng người.

Cậu ta thoạt nhìn còn trẻ lắm, nhiều lắm là mười sáu mười bảy tuổi thôi.

“Nhan Hàm.” Đột nhiên trên bậc thang có âm thanh truyền tới, chưa đến một lúc bước chân đi qua đây, một bàn tay đặt trên vai Nhan Hàm.

Ánh mắt Hàn Thư Bạch từ người Nhan Hàm chuyển sang Bùi Dĩ Hằng, cậu ta hơi giật mình nhìn Bùi Dĩ Hằng ôm lấy cánh tay Nhan Hàm.

Bùi Dĩ Hằng nói: “Đây là bạn gái của tôi.”

Nhan Hàm: “…” Ặc, sao cô có cảm giác ý tứ khoanh vòng lãnh địa nồng nặc thế.



Lời tác giả:

Hàn Thư Bạch: chị, em đáng yêu không.

Thái tử: làm phiền cách xa bạn gái tôi một chút.