Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 36




Tưởng Tĩnh Thành ở trong lối thoát hiểm, hút hết điếu thuốc, mới trở lại phòng bệnh.

Không ngờ trong phòng bệnh còn có người, vừa rồi lúc Mạnh Thanh Bắc đến, Quý Khải Mộ đã bị Ngôn Dụ đuổi ra ngoài. Lúc này cậu ta lại quay lại, đang khuyên Ngôn Dụ chuyển viện.

"Ngôn Ngôn, tớ có thể chăm sóc cho cậu, cậu đi theo tớ đi," dù sao Quý Khải Mộ cũng rất không vui, cậu ta cảm thấy phòng bệnh Ngôn Dụ đang ở này mặc dù là phòng đơn, nhưng vẫn quá nhỏ.

Tưởng Tĩnh Thành khẽ xùy một tiếng, hỏi: "Cậu muốn bảo cô ấy theo cậu đi đâu?"

Quý Khải Mộ vừa quay đầu, nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành đứng ở cửa, nhỏ giọng oán giận: "Sao anh ta cũng đến rồi."

Đây thế nhưng là người muốn cướp Ngôn Dụ với cậu ta, đối với tình địch, trên mặt Quý Khải Mộ đều viết rõ sự không kiên nhẫn. Kiên quyết không cho tình địch sắc mặt tốt.

Tưởng Tĩnh Thành nhìn dáng vẻ không phục này của cậu ta, cũng thật sự tức cười, vòng hai tay trước ngực, hất đầu với Ngôn Dụ, "Ngôn Ngôn, nói cho cậu ta biết anh là ai?"

Ngôn Dụ: "......" Đàn ông đều ngây thơ vậy à?

Quý Khải Mộ thấy dáng vẻ anh chắc chắn như vậy, thì trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, lại nhớ đến đêm đó, Tưởng Tĩnh Thành ở trước mặt cậu ta, kéo Ngôn Dụ đi.

Lẽ nào ngày đó anh ta đã làm gì Ngôn Ngôn, sau đó ép Ngôn Ngôn đồng ý yêu cầu quá đáng của anh ta?

Quý Khải Mộ nhìn dáng người cao lớn lại thẳng tắp của anh, cơ ngực rắn chắn, cách lớp áo T-shirt mỏng cũng có thể nhìn ra được.

"Cậu đừng sợ, nếu anh ta dám làm gì cậu, tớ chắc chắn sẽ không......" Quý Khải Mộ tràn đầy khí thế, dáng vẻ bảo vệ Ngôn Dụ.

Ngôn Dụ thấy dáng vẻ này của cậu ta, thì bất đắc dĩ nở nụ cười.

Lúc này mới khẽ nói, "Anh ấy là bạn trai tôi, thì có thể làm gì tôi?"

Quý Khải Mộ hoảng sợ, vốn còn đang nhe nanh múa vuốt, chợt giống như bị đứng hình. Thực ra trong lòng đã đoán được là chuyện gì, nhưng khi Ngôn Dụ thật sự nói ra, cậu ta vẫn không chịu nổi.

Cậu ta uất ức nhìn Ngôn Dụ, "Rõ ràng là tớ quen biết cậu trước, anh ta dựa vào cái gì chứ. Ngôn Ngôn, cậu đừng chọn anh ta."

Vốn Tưởng Tĩnh Thành không muốn so đo với cậu ta, nhưng cậu ta lại đào góc tường ngay trước mặt anh, thật sự xem anh là không khí chắc. Anh tiến tới kéo cổ Quý Khải Mộ, lôi người dậy.

Ngôn Dụ bị anh dọa giật mình, liền muốn đứng dậy. "Anh đừng đánh cậu ta nhé."

"Em nằm yên đó, anh ra ngoài nói chuyện với cậu ta," Tưởng Tĩnh Thành xách cổ áo cậu ta, kéo người ra ngoài.

Vốn Quý Khải Mộ còn muốn giãy dụa, bằng không thì đánh nhau một trận đi. Nhưng cậu ta đã đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá Tưởng Tĩnh Thành quá thấp. Cậu ta bị Tưởng Tĩnh Thành kéo đi đến cửa sổ đầu hành lang.

Vừa được thả ra, thì cậu ta xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tưởng Tĩnh Thành hừ một tiếng, hỏi: "Thích cô ấy?"

Quả thực không phải Quý Khải Mộ sợ, cậu ta là ai chứ, tiểu thiếu gia của tập đoàn đa quốc gia, loại người sống trong nhung lụa. Nhưng chính là sống trong nhung lụa, cho nên trên người mới có vẻ kiêu căng mà không có huyết khí. Cùng với kiểu người dựa vào chính mình như Tưởng Tĩnh Thành, đứng chung một chỗ, chỉ một ánh mắt thôi cũng đã có thể trấn áp cậu ta.

Nếu hôm nay người đứng ở chỗ này là Quý Khải Phục, nói không chừng còn có thể ra đòn trực diện.

Nhưng Quý Khải Mộ chỉ là một tiểu thiếu gia, chưa từng sờ qua súng chưa từng nhìn thấy máu, trên người hoàn toàn không có vẻ chính trực và ngang ngược của Tưởng Tĩnh Thành.

Tưởng Tĩnh Thành hỏi xong câu này, cậu ta sững sờ qua rất lâu, mới trả lời một câu: "Liên quan gì tới anh?"

"Cái này cũng không dám thừa nhận?" Giọng điệu Tưởng Tĩnh Thành rất khinh thường.

Như thế lại tốt, dù sao cũng đã kích thích ra sự phản nghịch trong lòng Quý Khải Mộ, cậu ta giận dữ nhìn anh, nói: "Đúng, tôi chính là thích đấy, anh có thể làm gì được tôi?"

Nào ngờ, Tưởng Tĩnh Thành nghe được, trên mặt lại lộ ra nụ cười.

"Ánh mắt rất tốt."

Bạn xem đi, đây chính là Tưởng Tĩnh Thành, lúc nghiêm túc thì khí thế bức người. Nhưng trong chớp mắt, lại có thể khiến bạn dở khóc dở cười.

Quý Khải Mộ bị anh đột ngột khen một câu, một bụng lời cũng không biết nói thế nào. Cậu ta không cam tâm nha, rõ ràng Ngôn Ngôn ở Mỹ nhiều năm như vậy, chỉ có một mình cậu ta là bạn thôi.

"Nhưng cô ấy là của tôi, cậu đừng mơ tưởng."

Đến khi Tưởng Tĩnh Thành trở về, Ngôn Dụ thấy mình anh còn hơi kỳ lạ.

Mở miệng hỏi anh: "Quý Khải Mộ về rồi?"

Tưởng Tĩnh Thành sờ miệng cười nhạt: "Nếu không anh gọi cậu ta quay lại cho em nhé?"

Ngôn Dụ liền phất tay, kia vẫn là thôi đi.

Anh chầm chậm đi đến, ngồi bên giường cô, chân dài cứ thế chống dưới đất, thon dài lại thẳng tắp. Thân hình anh rất đẹp, rõ ràng cao như vậy, nhưng thắt lưng vĩnh viễn đều thẳng tắp, sức mạnh tinh thần khắp người đều khiến người ta liếc nhìn.

Ngôn Dụ yên lặng ngắm anh, anh hơi rũ mắt, lông mi dày dưới mắt phác họa ra đường viền nhàn nhạt.

Đường nét tuấn lãng thâm thúy thế kia, được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, có vẻ như hơi nhu hòa.

Thật là nhìn thế nào cũng không đủ.

"Nhìn cái gì?" Tưởng Tĩnh Thành không xoay đầu, cũng biết cô đang nhìn chằm chằm mình.

Ngôn Dụ một tay chống má, mang theo ý cười nói: "Thật đẹp." Là kiểu đẹp nhìn thế nào cũng không đủ.

Tưởng Tĩnh Thành buồn cười, hơi lắc đầu.

Nhưng Ngôn Dụ hơi bất mãn nói: "Thời điểm này anh không phải cũng nên khen em một câu à?"

Có qua có lại mới toại lòng nhau nha, đây mới là bạn trai tốt đó.

Kết quả Tưởng Tĩnh Thành xoay đầu nhìn mặt cô, ý cười trên mặt càng tăng. Ngôn Dụ nhìn nụ cười của anh, hơi ấm ức, truy hỏi anh cười mãi như thế là có ý gì, lẽ nào cô không đủ đẹp? Anh bị truy hỏi thật sự không còn cách nào khác, cuối cùng bật cười xoay đầu qua.

"Nhức mắt."

Ngôn Dụ: "......" anh ấy nói nhức mắt, anh ấy là đang nói mình nhức mắt?

Cô là ai chứ, vừa vào đại học thì đã được người ta đặt cho biệt danh là tiểu tiên nữ, anh ấy vậy mà lại dám nói tiểu tiên nữ nhức mắt???

Ngôn Dụ tức giận đấm mạnh hai cái vào chăn, Tưởng Tĩnh Thành thấy dáng vẻ thật sự tức giận này của cô. Nên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rồi đưa tay kéo cô vào lòng, Ngôn Dụ vẫn không thèm để ý anh, muốn tránh.

Lại bị anh kéo cổ tay, ôm vào lòng.

"Giận thật à?" Trong giọng nói của anh, còn mang theo ý cười nồng đậm.

Chính là không nhịn được muốn chọc cô.

Thực ra hai người đều không phải kiểu tính cách ngây thơ hoạt bát, nhưng không biết có phải vì hai người thích nhau ở cùng nhau thì sẽ như thế hay không, mà rõ ràng chỉ là một chuyện bình thường thôi, cũng có thể chứa đựng mùi vị tùy tiện thoải mái đến vậy.

Cô dựa vào ngực anh, rất trịnh trọng nói: "Giận."

Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu, tìm kiếm môi cô, giọng nói rất dịu dàng: "Vậy anh hôn nhé?"

Nhưng còn chưa hôn, thì cửa phòng bỗng bị gõ vang, hai người đều giật mình, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Nhìn thấy hai cô gái đứng ở cửa, Hoắc Từ mặc sơ mi trắng quần Haren, dựa cửa gõ gõ.

Thấy họ quay đầu lại, cô gái này còn cười rất dửng dưng: "Ngại quá, quấy rầy rồi."

Thế nhưng trên mặt cô ấy lại không có một chút ý tứ quấy rầy.

Còn cô gái bên cạnh, lúc này đã kích động vẫy tay với Ngôn Dụ trên giường, ra sức gọi: "Tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ."

Ngôn Dụ không ngờ Hoắc Từ và Mạc Tinh Thần đều sẽ đến thăm cô, họ là bạn cùng một phòng ngủ thời đại học của cô.

Vì thế buổi tụ hội của các cô gái, Tưởng Tĩnh Thành lại lần nữa lui nhường.

Anh vừa đi, Mạc Tinh Thần liền hỏi: "Cậu và anh đẹp trai này làm sao quen biết vậy? Anh ấy là bạn trai cậu à?"

Mạc Tinh Thần biết Tưởng Tĩnh Thành, dù sao cũng đã từng gặp trong hôn lễ. Quả thực là quá đẹp trai, chính là kiểu đẹp trai rất đàn ông rất man. Nếu không phải sợ Từ Tư Dương rời khỏi cô sống không nổi, thì cô thật sự muốn số điện thoại của anh đẹp trai này rồi.

"Nghĩ gì đấy," Hoắc Từ nhìn ra tâm tư của cô nàng, lập tức búng trán cô.

Đến khi Hoắc Từ xoay đầu nhìn lại gương mặt của Ngôn Dụ, thì đột nhiên khẽ cười: "Cú đánh này thật đủ thảm ha."

Ngôn Dụ cũng không tức giận, nói ngay: "Vậy là cậu chưa nhìn thấy hai tên bắt cóc tớ rồi, một tên vào phòng phẫu thuật, một tên thì nghiêm trọng hơn cả tớ."

Mạc Tinh Thần mở to mắt, trên đường đến, cô đã mắng hai tên kia không bằng heo bằng chó.

Vậy mà bây giờ lại nói cho cô biết, hai tên kia còn thảm hơn tiểu tiên nữ nhiều ư?

Được thôi, phòng ngủ 406 các cô, thật là nhân tài xuất hiện liên tục mà.

Mạc Tinh Thần thở dài, khẽ nói: "May mà cư dân mạng không biết hai người các cậu là bạn cùng phòng thời đại học, nếu không chuyện Hoắc Từ đại náo hôn lễ năm ngoái, đoán chừng lại sắp bị moi ra nói rồi."

"Không chỉ có tớ đâu, cậu cũng có phần đó," Hoắc Từ buồn cười liếc cô nàng, lúc này lại phủi sạch mình cơ đấy.

Ngôn Dụ không biết chuyện này. Mạc Tinh Thần lúc này mới nói cho cô biết, là chuyện các cô đại náo hôn lễ bạn trai trước của Thiệu Nghi, lúc đó đã bị người ta phát trực tiếp trên weibo.

Chấn động kia, không hề thua gì chuyện bị bắt cóc lần này của Ngôn Dụ.

"Kể từ sau khi phương tiện truyền thông xã hội ra đời và phát triển, tớ cảm thấy cuộc sống của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát trực tiếp," Mạc Tinh Thần nghĩ thôi cũng thấy sợ nói.

Đối với điểm này ba người cũng rất cảm động lây.

Nhưng Hoắc Từ lại trực tiếp nói với cô: "Trước đây không phải cậu vẫn chưa quyết định được ý tưởng quảng cáo trang sức MEQUEEN à, bây giờ vừa hay có tư liệu sống rồi đấy."

Ngôn Dụ phúc chí tâm linh, nhìn cô, "Dũng cảm, kiên cường."

Hoắc Từ không ngờ cô lại hiểu suy nghĩ của mình như vậy, liền nở nụ cười.

Quảng cáo trang sức luôn tinh tế xa hoa, loại cảm giác mong manh dễ vỡ kia, thực sự trái ngược với việc tự nhận thức ngày càng vùng lên của phái nữ hiện nay. Rất nhiều cô gái thậm chí ngay cả nhẫn cưới cũng không còn chạy theo kiểu lớn nữa, mà cố gắng đơn giản hơn.

Ở trong bãi đậu xe, tất cả những biểu hiện lạnh nhạt và bình tĩnh mà cô thể hiện ra, chắc chắn sẽ đánh động rất nhiều người.

Ngôn Dụ bỗng chốc bị ý tưởng này của Hoắc Từ đánh trúng.

Hoắc Từ nhìn cô, không nhịn được nhắc nhở một câu: "Còn có cây côn."

Mạc Tinh Thần mới sắp bị hai người các cô đánh bại, bất đắc dĩ nói: "Hoắc Từ, Ngôn Dụ còn đang nằm viện đấy, cậu nói chuyện công việc có phải không tốt lắm không?"

Thế nhưng lời của cô, đều bị xem nhẹ.

Sau khi các cô ấy rời đi, thì Ngôn Dụ liền điện thoại bảo người đưa laptop của cô đến bệnh viện. Tưởng Tĩnh Thành thấy cô ngay cả nước cũng không để ý uống, không ngừng nhìn laptop làm việc, hiếm khi sầm mặt nói: "Ăn quan trọng hay công việc quan trọng?"

"Công việc."

Vốn Tưởng Tĩnh Thành muốn giáo huấn cô một trận, sau đó cầm laptop đến bên cạnh, thế nhưng thấy cô nhìn chằm chằm màn hình laptop, dáng vẻ tập trung tinh thần, đột nhiên lại mềm lòng.

Làm đội trưởng lâu như vậy, lính dưới tay có ba gai hơn nữa, anh cũng có thể trị đến khi ngoan ngoãn tuân theo.

Nhưng lại không trị được cô, còn bị cô ăn gắt gao.

"Anh tiểu Thành, anh làm gì đấy?" Mắt Ngôn Dụ vẫn nhìn chằm chằm màn hình laptop.

Tưởng Tĩnh Thành cam chịu số phận đút nước trái cây vào trong miệng cô.

Cô ấy, chỉ biết ngang ngược trong nhà, bắt nạt anh thôi.