[:Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu:] [:Một Đi Không Trở Lại:]

Chương 85: Có phải là hạnh phúc?




Cốc cốc cốc!!

Tiếng gõ cửa vang lên liên hồi. Tấm chăn trên giường động đậy một chút rồi bất chợt mở ra. Cô gái ấy với khuôn mặt cau có bước xuống giường tiến đến cửa mạnh bạo mở ra.

Cô không đợi người trước mặt lên tiếng mà nói táp vào mặt.

- Ở Vampire không phân biệt ngày đêm, anh vẫn cứ bỏ ra thời gian để gọi tôi để làm gì?

Nói rồi Rin quay lưng đi gọi lớn mẹ mình. Bà đang ở bên dưới đại sảnh tư trang quần áo để chuẩn bị diện kiến trước dân chúng.

- Mẹ!! Sao hắn vẫn cứ ở đây như vậy.

Victoria nhìn thấy con gái mình vừa thức dậy đã hăng hái như thế thì bật cười. Rin xà vào lòng bà âu yếm.

- Con không muốn đêm nào cũng gặp ác mộng. Riêng ai thì không sao nhưng chỉ cần hắn nâng tay gõ cửa thì y rằng rất nhiều thiên thạch rơi xuống đầu con.- Rin vừa nói vừa liếc xéo Kentarus đang ung dung dựa người vào tường đằng kia.- Không chừng có một ngày...

Victoria liền nhanh chóng bịt miệng con mình lại.

- Con phải làm quen. Bây giờ phải chuẩn bị cho lễ đính hôn của hai đứa.

Bất lực! Rin nhất định phải đổi hướng ý nghĩ của mẹ mình.

- Cha ơi...

- Em có thể thôi ồn ào không?- Kentarus bây giờ mới không chịu được mà lên tiếng.- Tôi và em chỉ là đính ước với nhau vẫn chưa kết hôn về. Sợ bị ăn thịt hay gì?

- Sống chung với ngươi ta sẽ không thể có giấc ngủ ngon được. Dù sao cấp bậc của ta cũng hơn ngươi, nên cảm thấy làm vinh hạnh và hãy xem lại cách xưng hô của mình đi hứ!!

- Tôi đếm đến ba, em hãy mau đi làm vệ sinh cá nhân cho mình còn không thì anh sẽ tự mình làm lấy.

- Shit!! Tiên sư nhà ngươi.

Trong buổi tiệc long trọng được diễn ra ở đại sảnh chính. Roxy và Alen vẫn giữ cho mình vai trò của một bảo vệ an toàn trật tự. Cả hai đều chấp hành tốt nhiệm vụ của mình.

Trong nhà bếp, Gynabess đi một lượt xung quanh những món ăn được bày ra nếm mỗi thứ từng chút một. Chỉ cần một chút gì đó không đúng tiêu chuẩn của buổi tiệc sẽ bị loại trừ.

Không gian bên ngoài thật trong lành thoáng mát, May bay lơ lửng trên cao điều hòa không khí ra vào thật ổn định trong xuống buổi tiệc. Bên dưới một chút, từ những khe hở dưới lòng đất Jay mang đến những mầm xanh mới trưởng thành với những dây leo đẹp màu bắt mắc. Những bông hoa ấy nở ra tỏa một mùi hương ngào ngạt khắp sân tiệc.

Adraham Black cùng Zentarus con trai mình đứng trên cao trông nôm mọi thứ. Có thể gọi là hoàn hảo từ trong ra ngoài. Bây giờ cho đến khi nhân vật chính xuất hiện, cái mớ lộn xộn này phải biến mất.

Khách mời cũng đã sắp đến. Đương nhiên không chỉ là những Vampire mà còn có người sói và người cá đến tham dự. Đối với bất cứ ai trong họ, đây chính là một buổi tiệc trọng đại không thể bỏ qua. Cả Frizen và Jesi đều mang bên mình một cậu nhóc bầu bĩnh đáng yêu. Đều là những cậu bé tinh nghịch hiếu thắng.

Trong phòng thay đồ, Rin đã ngồi yên đó suốt ba tiếng đồng hồ. Cô không muốn đến đó, không muốn tham gia buổi tiệc để rồi bị giam cầm cùng hắn, một kẻ chỉ đáng chức cháu với cô mà thôi.

- Con thật sự là không cần mẹ giúp sao Rinialis? Nếu có khó khăn thì nói mẹ nhé!!

- Con biết rồi thưa mẹ.

- Đừng nghĩ rằng có thể trốn bên trong là thoát. Căn phòng này cũng không phải làm bằng vật liệu mà lửa không thiêu được.

Vậy ta sinh ra mang thất lực để làm gì? Tên đáng chết. Ta là công chúa đời thứ nhất, ngươi là hoàng tử đời thứ hai. Ai cho ngươi cái quyền lên giọng nói năng với ta như thế?

Rin tức giận lấy đại một bộ đầm cho mình. Không cần cầu kì, đơn giản nhất có thể là được. Tốt nhất là làm cho ba mẹ không hài lòng mà chửi mắng cô đi. Tốt nhất là hét lên thật to để cô có thể lại tạm thời trốn khỏi hôn nhân này.

Trong đại sảnh, Victoria cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Bà đang kiểm tra lại những khách mời đã có mặt. Vẫn còn thiếu nhiều.

- Con đã chuẩn bị rồi sao?

- Mẹ, con không thấy bộ trang phục nào đẹp với con cả. Toàn lòi lõm chỗ này rụt lò chỗ kia. Con không thích một chút nào.- Rin nhõng nhẹo.

- Con yên tâm. Đối với mẹ và trong mắt mọi người, con ăn mặc gì đều cũng thấy đẹp.

- Kể cả này?- Rin lùi ra sau một bước, bộ trang phục này cô đã chế tác nó lại rách rưới nhất có thể. Thế quái nào mẹ cho rằng nó vẫn đẹp?- Mẹ nói thật chứ?

Victoria miểm cười.

- Mẹ có bao giờ nói dối con đâu.

Rin bĩu môi, số phận này quả thật là tà ác. Cô muốn nó như này nhưng sao lại thế kia. Cuối cùng vẫn mềm lòng trước những câu nói của mẹ.

- Con biết. Cảm ơn mẹ.

Cô lủi thủi bước đi, có thật là không còn cách nào không? Cuộc sống hôn nhân rất bị trói buộc mà cô lại muốn tự do. Ít nhất là hiện tại vẫn thế.

Bên ngoài, không gian đang im ắng chợt có những lọn gió nổi lên làm bay đi vài hạt bụi lấm tấm bên dưới những chiếc lá. Kai và Kay từ trên cao đáp xuống, trên người không biết là có bao nhiêu vô số đồ vật. Còn Kay, cô tự nguyện làm phương tiện vận chuyển cho những vị khách kia.

Ryphar bước xuống miểm cười nhìn vào bên trong. Đây là lần thứ bao nhiêu bà phải đến đây rồi nhỉ?! Công việc cũng đã bỏ dở không biết bao nhiêu lần.

Tiếp sau đó, Ryper cũng theo chân bà bước xuống. Nhưng anh không quay gót mà đến với mẹ mình ngay mà quay người lại chìa tay ra trước cúi đầu đón chờ thêm một ai đó.

Từ bên góc khuất của cánh rồng, một đôi tay thon thả được bao lại bằng bao tay lưới màu đen chìa ra đặt nhẹ nhàng lên Ryper. Sau đó, Ryper còn đưa tay kia đón lấy vòng eo nàng mà đỡ xuống.

- Đây là lần đầu nàng ăn vận những loại trang phục kiểu này nhỉ.

Đó là Victeria, không thể gọi là bà nữa. Trông cô như một người phụ nữ hai mươi vậy.

Victeria lén lén lút lút nhìn xung quanh thẹn thùng không dám trả lời Ryper, ai ngờ đâu có ngày cô lại lọt hố anh cơ chứ?!

- Còn căng thẳng sao?

- Em không biết nên đối mặt với chị ấy như thế nào. Thật là hết sức xấu hổ. Không phải vì anh, mà là...

- Victeria!!!

Cô liền nâng thẳng người trợn tròn mắt, hai tay không hẹn mà nắm lấy tấm lưới trước mặt. Victoria ngạc nhiên bước đến dùng tay gạt nó ra. Đúng là Victeria em gái bà rồi.

- Hai người...

Ryper cũng không ngờ được nữ hoàng lại xuất hiện ở đây. Ngoài mặt thì anh nói như thế vì vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp trong cái tình huống này. Quả thật, có một chút ngượng.

Vừa nãy, Kentarus có tình cờ đi ngang qua. Anh nhìn Ryper và Victeria có chút ghen tị. Sao anh và Rin lại không thể trở nên như thế. Còn nữa, giờ này còn chưa thấy xuất hiện, không biết lại trốn đi đâu rồi.

Vào trong chánh điện anh đã trông thấy đức vua đang đứng trên cao nhìn mình. Anh miểm cười rồi từng bước lấn qua dòng người đi đến.

- Thưa đức vua...

- Chẳng phải ta đã nói với con về quan hệ giữa chúng ta rồi sao.

Kentarus ấp úng có phần ngại ngùng. Anh vẫn chưa động đến được cả một sợi tóc của Rin nữa.

- Vâng thưa cha... Nàng ấy vẫn chưa đến sao?!

Adraham nhướng mày.

- Đáng lẽ giờ này nó phải đến với con chứ. Đã gần đến lúc rồi.

- Cô ấy lại trốn rồi. Con sẽ tìm, nhanh thôi nên cha yên tâm nhé.

Anh biết Rin đang ở đâu.

Hôm nay, anh không còn cưỡi Ronal hay Rainer như mọi lần. Trông hai kẻ hạnh phúc thế kia lại không nỡ phá đi. Có khi tại vì mọi lần như thế anh đều đến phá đám cho nên bây giờ mới không thể chạm vào Rin được như thế.

Đúng như anh nghĩ, Rin đang ở trong khuôn viên vườn hoa của hoàng gia. Cô đặt biệt thích những thứ có mùi hương phưởng phất như thế này.

Rin ngồi một mình ở đó nhìn xa xăm, hai chân ngứa ngáy mà đạp qua lại. Tại cô lùn cho nên chuyện đó mới dễ dàng như thế.

Ngồi một mình nên cũng không phải là mất tập trung gì. Từ xa đã nghe có tiếng bước chân đến, Rin liền đoán ra đó chính là Kentarus. Cô chán nản đứng dậy bước đi xuôi chiều tránh trường hợp chạm mặt. Nhưng khi vừa đạo đi được một bước thì bỗng nhiên có một ngọn lửa nhỉ xoẹt qua bên người những ngọn cỏ li ti. Cô vung tay ngay lập tức dập tắt nó.

- Anh dám tấn công tôi??

- Anh muốn em nhìn thẳng vào mắt anh.

Rin vẫn đứng đó nhìn hắn không động đậy. Nếu hắn muốn nói thì cô sẽ nghe, chỉ cần đừng dùng đến hành động thì mọi thứ coi như ổn định. Cô nhìn vào mắt hắn, và chờ đợi.

- Em vẫn cứ cự tuyệt anh như vậy, đến cả một cơ hội cũng keo kiệt mà giữ trong lòng sao?

- Ta và ngươi có là gì của nhau, tại sao lại phải đính ước rồi kết hôn.

- Em quả thật là không yêu anh sao?

Rin muốn nói tiếp nhưng chợt nhận ra là mình nên nói gì nữa đây. Cô đứng đó hạ tay mình xuống, có thật là cô không yêu hắn không?

- Vậy... ngươi có yêu ta không.

- Em không thể thông minh lên một chút à, anh đã theo em đến tận đây rồi.

- Xì!!

Cho đến cuối cùng hắn vẫn không muốn trực tiếp từ miệng mình nói ra. Cô chán nản quay đi bước nhanh không có ý định quay lại.

- Anh yêu em.

Đôi vai Rin đột nhiên nảy lên, hai má thoáng ửng hồng. Cô dừng bước không bước tiếp nữa vì không những là đôi chân, mà tất cả cơ thể đều đang run lên. Cô còn nghe rõ tiếng bước chân ngày càng gần hơn rồi tắt hẳn.

Rin cảm thấy cả cơ thể mình vô điểm tựa ngã về sau rồi xoay lại. Khuôn mặt cô áp vào lồng ngực của Kentarus.

- Cho nên lần này, hãy chấp nhận cuộc hôn nhân này nhé. Anh không muốn lại phải cuống cuồng lên tìm em nữa đâu.

Rin trong lòng hắn miểm cười. Có biết được là cô cũng yêu hắn từ lúc nào không hay chứ. Chỉ là, vẫn chưa đoán chắc được tình cảm của mình nên có tình trốn tránh, bày ra những chuyện linh tinh để mọi người ghét bỏ và hủy cuộc hôn nhân này. Ai ngờ anh lại chai lì như thế, cho dù có bị cô hạ nhục như thế nào vẫn cố hạ mình gọi cô thức dậy mỗi buổi sáng, réo cô phải tự mình làm vệ sinh cá nhân. Còn bữa sáng, sau khi cô tư trang tất cả cho mình thì đã thấy nó sẵn ở trên bàn. Trên mảnh giấy còn có viết:"Phần ăn này là đặc biệt dành cho em." Như vậy thì ai mà không để tâm cho được.

Rin thoát khỏi lồng ngực của Kentarus ngại ngùng không dám nhìn lên. Cô nghĩ mình cũng nên đáp lại cho phải lẽ nhỉ.

- Em chẳng có gì đặc biệt.

- Nhưng đối với anh em rất đặc biệt.

- Em sẽ chẳng thể làm gì được cho anh đâu. Đến nấu ăn... lại chẳng biết.- Rin lo lắng.

Kentarus đưa hai tay mình lên.

- Cho đến khi anh vẫn còn đôi tay này, em nghĩ rằng anh sẽ để em động vào bất cứ thứ gì sao?

Rin cười gian tà ghé sát tai Kentarus mà nói.

- Vậy nhiệm vụ của em chính là biến những việc làm suôn sẻ của anh thành phức tạp.

Hai người vốn dĩ đang chìm đắm vào thế giới riêng của mình nhưng lại vô tình nghe thấy tiếng xì xào ở đâu đó. Hai người ngày càng tiếng lại gần hơn nơi phát ra tiếng nói và bắt gặp Maya và Johnal đang sắp giở trò với nhau.

Rin không phải là ngây thơ không hiểu biết liền nấp sau lưng Kentarus. Cô không muốn đầu óc mình phải suy nghĩ đến những thứ không đâu.

Kentarus... hm... cảm thấy là khá hài lòng với biểu cảm này. Anh cũng muốn một lần trải nghiệm cảm giác đó giống với trai mình. Cảm thấy xung quanh mình ai ai cũng có đôi có cặp vậy mà một hoàng tử như anh lại phải cuống cuồng lên mà theo đuổi cô nàng khó tính này. Nhưng bây giờ cũng vì thế mà anh biết được, suy nghĩ của Rin không phải ngây thơ trong sáng như anh nghĩ.

Anh vội vàng nắm lấy tay Rin dắt đi miểm cười với anh trai mình muốn bảo rằng hãy tiếp tục. Còn anh, vẫn còn có thể chờ đợi cho đến ngày hai người cùng bước trên lễ đường mà. Nghĩ đến đây, có phải là cảm thấy kích thích mà hai má anh lại nóng lên hay không. Không những thế cả tay chân đều rất muốn hoạt động.

- Em đang suy nghĩ về thứ gì?!

Rin giật mình nhìn anh.

- Không không có gì, chỉ là...

Không lẽ nói rằng cô đã thế vị trí của hai người đó thành anh với cô sao. Sẽ xấu hổ chết mất. Trước giờ anh xem cô như một kẻ ngây thơ trong sáng như vậy mà biết rằng cô cũng có những suy nghĩ đồi trụy đó thì xem như hình tượng đỗ vỡ cả rồi.

Đột nhiên, Kentarus phả hơi nóng vào tai Rin.

- Em có muốn chúng ta giống như thế không??

(Tự suy diễn nha!!)

...

Tớ không biết có bao nhiêu bạn nong chờ truyện của mình như thế nào. Chuyện là có một lần mình vào sstruyen dạo một chút thì nhìn thấy một bạn cmt truyện của mình. Nếu bạn vẫn còn theo dõi truyênh của mình như thế này thì mong bạn hãy tha lỗi cho mình. Mình viết truyện này theo những gì mình nghĩ và từ sở thích Vampire mà nên. Xin lỗi vì không biết gì về ma cà rồng như lời cậu nói. Tớ sẽ cố gắng tìm hiểu nhiều hơn.

Thân.