[:Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu:] [:Một Đi Không Trở Lại:]

Chương 80: Sự thật về thân phận




Zon Black đứng yên một vị trí chờ đợi thứ gì đó. Đợi cho đến khi tất cả những thần dân đã nằm trọn trong tay hắn rồi bắt đầu nhiệm vụ của mình. À không, phải nói là sứ mệnh cao cả. Bây giờ chẳng ai có thể ngăn được hắn, hắn chính là kẻ mạnh nhất thiên hạ. Cho nên, Zon Black sẽ dồn hết sức lực vào đòn này, để giết hết những kẻ còn lại trong dòng tộc của mình.

Hắn giơ một tay lên cao nắm chặt lại. Nhưng mũi kim nhỏ chi chít sắp xếp sát cạnh nhau. Zon Black bắt đầu lấy đà và ném không quên nhìn xem sắc mặt của đại đa số thần dân nơi đây. Đó chính là thứ mà hắn muốn thấy trong tình huống này. Các ngươi hãy xem... ta sẽ giết hết tất cả những thành viên còn lại trong dòng tộc cao quí nhất.

Bên dưới, những thần dân nhìn đăm đăm vào hắn, chính xác là vào bàn tay mà hắn đang điều khiển những mũi kim nhọn. Thời gian như ngừng lại tất cả, một số người hầu như không thể đững vững mà ngã khụy xuống đất. Tốc độ nó nhanh dần, điểm đến chính là vùng ngực trái. Ngay thời điểm này, dù có thiên sứ xuất hiện cũng chưa chắc đã ngăn cản được.

Thần chết ơi!! Xin hãy đi nhầm hướng...

Và còn một điều khác xảy ra song song với hành động của Zon Black. Vùng trời đen lại, mây đen xoáy thành như một cái vòi rồng to tướng hướn xuống mặt đất. Họ không biết hiệu ứng này từ đâu ra hay là do Zon Black tạo nên. Nguồn sức mạnh từ nó mà tất cả cảm nhận được là một nguồn năng lượng khổng lồ. Có lẽ... xấp xỉ gần bằng hoặc hơn kẻ đang tự cao tự đại đang hóng hách trên kia.

Zon Black nhìn thẳng lên cao ánh mắt hướng về cái vòi rồng đang đánh xuống nơi này, lòng chợt nâng lên cảm xúc bất an. Hắn cảm nhận được người có sức mạnh điều khiển nó không hề bình thường. Nhưng với hắn hiện tại, giết Kentarus Black vẫn là ưu tiên hàng đầu. Vì nếu không như thế thì sau này người gặp bất lợi chính là bản thân hắn chứ không phải ai.

Zon Black gồng mình đánh tay về phía trước với tốc độ kinh hoàng thầm mong rằng mình sẽ kịp và độ chính xác cao. Các thần dân há miệng, nước mắt rơi.

Chính xác, không sai đến một milimet. Nhưng về tốc độ thì... vẫn còn thua xa Rinialis Black này.

Rinialis đứng đó với bộ trang phục vô cùng lộng lẫy được phủ loại lụa đặc biệt do chính tay Victeria thiết kế. Đôi chân không giày lơ lửng trên không, trên cổ chân còn có một chiếc vòng đặc trưng chỉ có người trong dòng tộc Hekfeon mới có tư cách đeo nó. Đôi tay trần trải rộng năm ngón trong không khí, miệng không niệm chú nhưng ấn chú sức mạnh đang tập hợp lại như có thể tấn công bất cứ lúc nào. Khuôn mặt cô thon gọn như mọi khi, đôi mắt lạnh lùng vô hồn không điểm tựa nhìn về phía Zon Black. Mái tóc đã bạc đi được tết lên cao gọn gàng đến vài cọng tóc con cũng không có tư cách để vươn ra bên ngoài mà đung đưa theo ngọn gió thiên nhiên. Nhìn cô bây giờ khác hoàn toàn so với trước đây. Một đại mĩ nhân đạt đến cảnh giới của sự hoàn hảo. Ai ai cũng trông thấy cô từ xa, người mà họ đã lo lắng đến phát khóc. Những người quen biết cô, nhưng người bạn của cô, họ đều không ngăn được mà rơi nước mắt...

Chỉ với một tay, Rinialis đã chặn được hoàn toàn đòn tấn công của Zon Black. Cái đòn mà hắn đã dồn hết tâm lực vào nó. Nhưng thanh cọc gỗ nhọn đó nhanh chóng khô héo đi, một ngọn lửa nhỏ trong bàn tay nhỏ nhắn ấy đã thiêu rụi tất cả đến tro cũng không thấy tăm hơi.

Sự xuất hiện quá bất ngờ khiến Zon Black có phần lúng túng. Hắn tự hỏi người trước mặt mình đây là Rin Weaslly hay Rin Black. Vì cả hai đều yêu Kentarus Black, vì cả hai đều không muốn hắn ta chết. 

Đôi một ánh màu bạc một ánh màu tím hổ phách của ai đó khẽ lay động liếc nhìn xung quanh, môi mấp máy 

- Ngươi... đã làm gì với Vampire World thế này... có biết không?!

Vẫn giọng nói trong trẻo ấy, nó vang lên trong không gian tĩnh mịch hiếm thấy. Nhưng, nó uy quyền lạnh lùng chưa từng có, nó như mang theo âm điệu của một nữ hoàng của nhiệm kì tiếp theo trong tương lai. Bọn họ bỗng nhiên lại cảm thấy xa cách lạ thường.

Zon Black run rẩy toàn thân. Giống, rất giống với Victoria, người phụ nữ hắn đã rất yêu. Có phải trời cũng bên phía hắn, sau khi Victoria chết đi để lại cốt nhục lại giống nàng thế này. Để hắn sau chẳng phải cô đơn, có phải là nàng đã thầm yêu ta nhưng không dám thổ lộ hay không? Victoria... nàng ngày càng khiến ta lại yêu thêm rồi. Bỗng nhiên, hắn cười điên cuồng.

Rinialis vẫn giữ nguyên thần thái cũ, đôi mắt ngày càng nhạt đi lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô xem xét xung quanh tìm cố tìm cách dễ dàng và đơn giản nhất để giải cứu những thần dân đang bị trói buộc. Thần dân của cô, hắn là kẻ hóng hách đến như vậy? Zon Black thật sự muốn bại trận lần nữa hay sao?

Nhưng có vẻ bây giờ hắn đang trong tình thế bất lợi. Vừa nãy đã dồn hết tất cả lực tấn công vào đòn kia để giêt chết Kentarus nhưng đã thất bại. Không có chiêu thức đặc biệt nào có thể hồi phục năng lực ngay tức khắc. Có thể làm được điều đó chỉ có thời gian mà thôi. Nếu bây giờ hắn tránh đi có lẽ vẫn còn kịp. Nếu ở lại tỉ lệ ăn hành là cực kì cao.

Từ trong đám đông, bỗng nhiên có một bóng đen vụt đến phía Rinialis. Trên tay hắn cầm theo con dao bạc. Người sói à!!!

Trong phút chốc, tay kia của Rinialis giơ cao lên trời đánh ập xuống. Vô vàn những đợt sóng lôi từ trên trời cao gián xuống đúng vào vị trí của những tên phản đồ không sai một lôi. Xong xuôi cô giơ tay sang ngang hành động nắm chặc, lập tức một kết giới điện bao lấy tên người sói có ý định giết cô kia. Hắn quắn quéo lập tức bị điện áp lực cao giật ngất đi. Chưa hết, tay còn lại cũng nắm chặc, kéo giật về phía sau. Siêu phàm như thế nào đó tất cả những thần dân bên dưới đều được tự do hoạt động tay chân mình. Những hành động xảy ra quá nhanh khiến họ không thể bắt kịp. Chỉ là trong vòng vài giây ngắn ngủi thấy được mình đã tự do. Họ ngẩn mặt nhìn lên cao, đây là Rin Weaslly ngày xưa đó ư!!

Từ trên cao, Rinialis đáp xuống dưới nhẹ nhàng như lông ngỗng. Cô bắt đầu quan sát tình hình xung quanh mình. Không biết tỉ lệ bị thương và thương là bao nhiêu. Sau một hồi nhận được báo cáo, tỉ lệ tử vong là 1%. Cũng không nhiều lắm, nhưng trong thời gian Zon Black bỏ trốn vẫn nên lo tang cho họ. Và cô vẫn phải trị thương cho mọi người nữa. 

Không biết từ đâu, Frizen xuát hiện. Cô ngẩn người nhìn người trước mặt lập tức quỳ một chân xuống dưới đất tay chấp lên ngực

- Cung kính công chúa cao quí!!

Giọng nói Frizen không nhỏ không lớn nhưng lại vang vọng khắp cả một vùng. Nhưng người khác cũng đã khâm phục Rinialis qua cách mà cô chiến đấu, họ không ngần ngại hành động giống như Frizen

- Cung kính công chúa cao quí!!

Rinialis không nói gì. Biểu cảm của cô cứ như đã quen với loại nghi thức này, như rằng mình xứng đáng nhận được nó. Roxy trông thấy cô từ xa, bất giác cảm nhận được thứ gì đó rất xa lạ. Khoáng cáchtuy không gần cũng không quá xa, ấy vậy mà Rin lại chẳng thèm liếc nhìn cô đến một cái.

Vẫn tư thế đó, Rinialis vung tay, áo lụa bay tung tăng với gió. Một kết giới màu xanh lục xuất hiện nhỏ sau đó lớn dần bao trùm khả một vùng đất lớn. Bên trong, mọi người cảm nhận được vết thương của mình đang hồi phục với tốc độ cự kì nhanh. Nhưng vết thương đáng lẽ không thể phục hồi lại lành lặn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tất cả nhìn lại bản thân mình lần nữa, ngoài quần áo rách rưới, từ trên xuống dưới của họ đều lành lặn. Không cần đợi lệnh, những tên tội phạm kia đã bị bắt và bị còng với chiếc còng đặc biệt do Rinialis chế tạo. Bọn chúng thất thế nghe theo lời kẻ khác mà đi đến nơi mà mình thuộc về.

- Đừng nghĩ rằng ngươi như thế đã có thể hạ được chúa tể. Ngài còn một con bài giấu tay... và các Vampire các nguoie cũng đừng tưởng bở rằng... quân số của chúng ta chỉ có bấy nhiêu. Đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Tất nhiên, tất cả tù nhân từ trên xuống dưới từ tầng một đến tầng 40 đều đã thoát ra ngoài. Quân số không nhỏ, nếu tổng thể thì có lẽ cùng đã gần bằng với dân số Vampire hiện tại. Chúng ta có một bất lợi nhỏ đó chính là sức mạnh năng lượng bên chúng vượt trội hơn nhiều vì chúng đều là những tội phạm truy nã đáng chú ý và có mức cần săn lùng cao. Đó là vì sao có thể nói bên địch hơn ta về số lượng.

Mọi người đủ khôn ngoan để nhận ra điều này cho nên bây giờ đối với họ sức khỏe là quan trọng nhất.

Bên trong rừng thiên, một viễn cảnh không thể nào quên được. Ryphar nằm yên đó không nhúc nhích mặc dù Ryper bên cạnh khóc quên mất cả trời mây. Bà đã đi, đi xa đến nỗi chẳng thể cảm nhận được con mình nữa rồi. Trong phút cuối cùng, Victeria và các tiên nhỏ đã rất cố gắng làm điều gì đó để có thể khiến Ryphar nói được những lời cuối cùng của mình về với con trai. Nhưng, sau bao nhiêu cố gắng những gì họ nhận lại chỉ là tổn thương về tinh thần và lẫn thể xác. Bắt đầu từ khoảnh khắc Ryphar bị đưa ra khỏi lòng cây thiên, tinh thần của họ đã hoàn toàn suy sụp đến mức thấp nhất. 

Ryphar bỗng chốc được mang đi đến nơi những linh hồn đang an tịnh. Bây giờ họ nên làm gì ngoài chờ đợi bà ấy xuất hồn? Nếu nói về trách nhiệm trọng trận đại chiến đang diễn ra ngoài kia thì tất cả đều không có quyền để tham gia. Nhiệm vụ chính của họ là hỗ trợ.

Zon Black đã biến mất, hắn cần thời gian để phục hồi lượng sức mạnh đã bị tiêu hao đi chăng? Nhưng về Rinialis, cô cũng đã dùng một phần khá lớn giúp cho mọi người trị thương. Liệu cô có nên bổ sung năng lượng cho chính mình?

Rinialis đưa tay lên miệng huýt một nhịp sáo dài. Trên không trung từ xa xa liền xuất hiện hai bóng đen lớn và nhỏ lao đến phía này. Đó là Kai và cô con gái Kay của ông nữa. 

Mọi chuyệ trong quá khứ đã quay lại. Kai đã hiểu tại sao ông lại cứ phải bám theo Rinialis. Bởi vì số phận của ông đã được định sẵn khi sinh ra là phục vụ cho ma cà rồng. Nhưng mãi cho đến khi tiền trận lúc trước, nhiệm vụ của ông mới thật sự bắt đầu. Ông chính là... linh vật cưỡi của công chúa đầu tiên của nhà Black và người kế nhiệm đời thứ 7 của tộc Hekfeon.Ký ức của ông được phong ấn đến tận bây giờ cũng chính là vì muốn bảo vệ cho Rinialis. Vì quá khứ kinh hoàng đó sẽ khiến cô trở thành quái vật trong mắt mọi người. (ngoại truyện sẽ được đề cập nhé).

Kai đáp đất cúi người cung kính. Ông tự hỏi không biết bây giờ khoảng cách hai người đã như thế nào rồi, liệu có thể nói chuyện như lúc trước hay không.

Rinialis dùng gió nâng mình lên đáp trên lưng Kai. Cô nép mình sau cánh cổ cao lớn ra lệnh ông đưa mình đi xung quanh để xem xét tình hình Vampire World. Ông di chuyển, áp lực gió từ trước được cản lại. Kay di chuyển song song hơi ở phía sau cha mình, cô cảm thấy có điều gì đó rất lạ ở Rin hiện giờ.

Từ trên cao nhìn xuống, Rinialis quan sát thật kĩ càng từng chi tiết. Có vẻ bị thiệt hại cũng khá nhiều và khá nặng. Nếu nói một cách nghiêm trọng, lần tới bọn chúng cứ tàn phá nơi này, có nguy cơ thiên nhiên ở đây sẽ bị tàn phá hoàn toàn với khả năng phục hồi là rất thấp. Suy nghĩ thêm một hồi, cô ra lệnh Kai đưa mình đến phía cung điện hoàn gia. Cô cần sức mạnh của Erzanitan để hồi phục lại một chút ít thiên nhiên ở nơi này. 

Cung điện hoàng gia đã tồn tại đến đời thứ ba của Vampire World hiện tại. Cô biết sâu bên trong nó được cha của cô chính là Adraham Black đã xây nên một mật thất dược. Tuy thế nhưng không phải bên trong có những dược phẩm mà là vì bên trong nó có những thứ còn siêu phàm hơn cả dược phẩm.

Sau khi tất cả đã đến nơi cần đến, Kay và Kai nhận lệnh phải trông chừng bên ngoài. Còn về phía Rinialis thì tự mình đưa cả năm người họ vào bên trong. Đằng sau chiếc ghế của đức vua chính là mật thất mà cô đang hướng đến. 

Bên trong không phải là một không gian rộng lớn lắm và cũng không chật hẹp lắm. Nơi này là giành cho những người mang dòng máu dòng tộc và hoàng gia khi họ bị trọng thương quá mức bị đe dọa tới tính mạng. Và bây giờ đây chính là trường hợp cần dùng nhất. Bên trong, không phải là một vườn thảo dược nhuq trong tưởng tượng. mà chỉ là vài bông hoa cỡ khổng lồ mọc từ dưới mặt đất. Nó vươn lên cao tỏa màu sắc hương ngào ngạt khắp căn phòng. Xung quanh nó, Rinialis cảm nhận được khí sống mà tất cả chúng tỏa ra. Có tổng cộng là 10 bông đã trưởng thành. Những bông khác cũng phải đợi đến 100 năm nữa. 

Rinialis lắc nhẹ tay yên vị năm người họ trên từng bông hoa đang nở rộ. Cô thả tay, tất cả liền lơ lửng trên không trung cùng chúng.

Thời gian để gia đình anh trai cô hồi phục lại năng lượng khá dài. Cho nên Rinialis cũng phải nhúng tay vào là điều bắt buộc. Thời gian chẳng đợi ai, và cả Zon Black cũng thế. Đúng là cô đã dùng thuật trị thương cho đa số thần dân ngoài kia nhưng nếu bỗng nhiên có một trận đột kích khác xuất hiện thì sẽ không trở tay kịp. Bây giờ họ giống như là một chú rắn mất đầu vậy. Mẹ của cô, bà ấy vẫn chưa quay lại. Nữ hoàng Victoria.

Nhiệm vụ hoàn thành, kết giới tự động biến mất. Roxy đau lòng rời khỏi đó mà tự chân mình chạy đến cung điện hoàng gia. Cô không muốn, không muốn mất thêm người bạn lần nữa.

Alen cách đó không xa trông thấy liền đi nhanh đến. Anh hiểu cảm giác hiện tại của Roxy thế nào. Lần trước cũng thế, cô ấy đau lòng đến mức muốn tự kết liễu đời mình. Tuy lần này không như thế nhưng sự tuyệt vọng đến tột cùng của Roxy hiện giờ đã hiện rõ trên khuôn mặt đã gần đẫm nước mắt ấy rồi. Hi vọng trong tuyệt vọng, có phải bây giờ là như thế. Nếu có thể được mạn phép vào rừng thiên lần nữa, anh muốn mình có thể gặp được lại ngài Ryphar và nhờ bà ấy xóa hết mọi kí ức về Rin. Cứ mỗi lần sự kiện này xảy ra là Roxy lại đau lòng như thế, liệu con tim anh có thể chịu đựng nổi không. 

Alen lại tăng thêm tốc độ dưới chân mình thêm một chút, anh dang tay bắt lấy Roxy ôm vào lòng. Lúc này, cảm xúc cô vỡ oà thành từng mảnh mà hét toáng lên

- Đừng cản em mà Alen... em không muốn... em không muốn mất Rin một lần nào nữa.

Roxy gồng mình dãy dụa trong vòng tay anh. Anh đau lắm nhưng chẳng thể nói năng được gì vì trên khóe mi cũng đã ươn ướt. Anh không đủ can đảm bảo Roxy hãy quên Rin đi nhưng lại không dám thúc giục cô hãy đến đấy và giành Rin lại. Anh vẫn luôn như thế, là nơi ranh giới giữ những điều khó khăn. Bây giờ liệu anh nên làm gì mới phải lẽ đây?

- Cho em đi... Alen... làm ơn... chúng ta sắp đến rồi.

Roxy khóc nhiều đến nỗi cả người như mềm nhũng đi. Cô cố gắng gượng mình đứng thẳng vói đôi chân như bị rút đi hết máu. Cả hai đều đã gần đến được cung điện hoàng gia rồi. Cô chắc chắn Rin đang ở đó. 

Bên trong hầm, người mà Rinialis cần nhất bây giờ chính là Erzanitan. Sau khi thấy tay bà động đậy cô lập tức thả tay khụy xuống dưới mặt đất mà thở dốc. Chiêu thức này tốn quá nhiều năng lượng của cô. Trùng hợp thay, người thức dậy trước và rời khỏi đài hoa lại là anh trai cô, Zen Black. 

Zen bước xuống nhìn Rinialis từ trên xuống đánh giá một lượt. Cả người ông bây giờ thật sự rất tỉnh táo. Không phải Rin Black cũng không phải Rin Weaslly. Rốt cuộc...

- Rinialis! Có phải em không?

Có mặt Rinialis không thay đổi nhìn anh trai mình

- Em đến đây để hoàn thành lời hứa của mình với mẹ và cha.

Zen ngớ người ngộ ra vài điều

- Em... cha của em là...

- Tất nhiên là đệ nhất Adraham Black. Mọi chuyện không như anh đã nghĩ. Hãy tin mẹ của chúng ta. 

Zen xúc động bước thêm vài bước ôm lấy Rinialis vào lòng. Những khuất mắc trong lòng được gõ bỏ cho nên lòng ông cũng được nhẹ hơn mấy phần.

- Anh Zentarus! Mọi thứ từ bây giờ cứ để em, anh không phải nhúng tay vào nữa. Cha và mẹ đều rất muốn gặp anh.

- Cả hai người họ... đều còn sống sao?

- Mẹ thì tất nhiên nhưng cha... em vẫn không dám chắc. Chỉ là... em cảm nhận được sự sống ông ấy đang chảy xung quanh em. 

Erzanitan bật tỉnh phắt dậy phá bĩnh bầu không khí im lặng giữa hai anh em đang đoàn tụ. Thứ bà quan tâm đầu tiên không phải nơi này là đâu mà chính là cô gái đang hiện diện trước mặt mình. Rinialis nhìn bà bước đến dìu nhẹ

- Chị không nên di chuyển nhiều. Em cần năng lượng của chị.

Chị? Không còn là ngài hay bà hay... mẹ nữa sao? Erzanitan thoáng đau lòng giấu đi giọt nước mắt sắp tràn khỏi bờ mi. Mọi chuyện, sao lại rối ren lên nữa rồi.

Theo lời của Rinialis, Erzanitan nằm xuống trên đài hoa, tốc độ trị thương của nó cao hơn hẳn. Bây giờ Rin đã không còn là cô gái bé bỏng sắp trở thành con dâu bà nữa rồi. Bây giờ... Rin chính là em chông của bà... đúng là như vậy.

- Em... muốn chị làm gì?

- Chị hãy duy trì hệ sinh thái trên Vampire World. Trong trận đấu tiếp theo với Zon Black em không chắc rằng nó vẫn tồn tại.

Bà không ngần ngại gật đầu đồng ý, dù sao điều này cũng chỉ có mình bà làm được. 

- Tất cả đều phải yên phận trong này...

- Em nói sao? Em nghĩ anh có thể để em chiến đấu một mình với tên gian xảo đó sao?

- Đây không phải là kích cỡ thật sự của căn hầm này. Em muốn hãy tìm ra nó và dẫn tất cả những thần dân còn lại vào trong này. Họ sẽ đến thông qua cửa hầm từ đằng sau. 

Nói rồi Rinialis phất tay biến mất trong không khí. Zen nhíu mày chạy đến cửa hầm cố gắng mở nó. Nhưng... lại chẳng được. Chỉ còn một cách để ra được bên ngoài, cánh cửa dẫn đến căn hầm thông với bên ngoài ở đâu. Ông nhất quyết không thể ngồi yên bên trong này được.

- Đây là đâu?- Erzanitan di chuyển xung quanh, kết cấu khá giống căn hầm sau lưng cung điện, nơi mà chồng bà đã từng ngủ đông ở đó. 

- Đây là căn hầm bí mật do cha anh tạo nên. Nó chỉ được sử dụng trong những trường hợp khẩn cấp và chỉ gia đình tụi anh mới biết điều này. Nhưng... tại sao Rinialis lại biết đến nó. Và tại sao em ấy lại sử dụng nó trong trường hợp này.

Ông tự hỏi... có phải cô muốn liều mạng với Zon Black mà phá hủy đến Vampire World hay không?

Erzanitan nghi hoặc di chuyển xung quanh. Rinialis nói rằng muốn bà cân bằng lại hệ sinh thái của Vampire World nhưng bị nhốt ở nơi như thế này thì bà phải làm thế nào? Ít ra cũng cần có bản đồ của nó thì...

Bà chỉ vừa nghĩ đến, một khối bản đồ 3D liền xuất hiện trước mặt. Với nó bà có thể dễ dàng thực hiện chuyện này rồi. Không ngờ Rin lại có thể tính toán kĩ đến như thế. Bà nhìn Zen, ông vẫn đang cố làm nhiệm vụ của mình với sắc mặt chẳng có chút cam tâm. Nói thẳng ra là đang lo lắng xen lẫn tức giận.

Ra được bên ngoài, Rinialis chính thức ngã khụy ngồi lên chiếc ghế vướng đầu bụi bẩn. Với năng lượng hiện tại không biết cô có bỏ mạng khi Zon Black đến hay không. Ngồi trên ghế như một quý bà, Rinialis mệt mỏi lấy tay xoay thái dương. Vị trí mở ra cánh cổng thông với căn hầm sau của cung điện, mong là anh Zentarus sẽ không tì. ra sớm như thế. 

Chợp mắt được vài giây, cô có cảm nhận được có vài bước chân đang hướng về phía này. Và đồng loạt, những thành viên trong bộ thất đều xuất hiện ở đây. Và ngay sau lưng cô, Kin Black xuất hiện.

- Từ lúc nào...

Phía trước là một số người tự tiện xông vào, phía sau là tam hoàng tử đời thứ ba của tộc Black. Bỗng nhiên đầu óc cô rối bời không biết nên định hướng đi đâu. 

Rinialis còn tinh mắt trông thấy được một trong những người trước mặt đang đầm đìa nước mắt nhìn cô thương cảm. Rinialis lo lắng rời ghế tiến đến bên Roxy

- Cô gái! Cô ổn chứ!?

Roxy trân người ngước lên nhìn Rin đang lo lắng cho mình... nhưng không phải với tư cách là một người bạn.

- KHÔNG!!!!

Roxy hét lớn lùi ra sau. Sự thật mất lòng luôn luôn đúng, Alen đã cố gắng giải thích đến nhường nào nhưng cô vẫn quyết đến để xác định và rồi nhận được gì? Tại sao Rin lại trở nên như thế?

Jesika đến cuối cùng, trông thấy cô Kin liền chạy nhanh lên trước. Hai người âu yếm ôm nhau như đã cách xa bao nhiêu nghìn năm và mấy ngàn dặm. Nhưng cái ôm đó cũng chỉ kéo dài 3s. Sau cùng, người mà họ chú ý nhất vẫn là Rinialis này. 

- Chắc hẳn các ngươi vừa gặp ta lần đầu. Quá khứ rất xa vời cho nên ta sẽ không đề cập đến nữa. Ta có nhiệm vụ cho bộ thất các ngươi đây.

Uỳnh!!

Từng trận nổ cứ theo từng nhịp bất chợt vang lên thu hút sự chú ý của Rinialis. Cô biết bây giờ thể trạng mình không ổn cho lắm nhưng nếu không ra ngoài thì có lẽ... cô sẽ mất Vampire World này mãi mài. Cô yêu nó, cũng giống như cha mẹ yêu cô vậy.

- Hắn đến rồi! Các ngươi cũng bắt đầu đi.

Nói rồi Rinialis lạnh lùng bỏ đi không một lần ngoảnh lại. Tất cả bộ thất cùng với Kin im lặng dõi theo cô từ tiếng lòng. Roxy không đứng vững mà ngã khụy xuống nền đất cứng ngắt. Cô mất Rin thật rồi. Mãi mãi... sao...