Suốt ba tháng trời đằng đẵng, Rin vẫn không tỉnh. Trong cái cung điện uy nguy lộng lẫy như thế này quả thực có rất nhiều người nhưng lại thấy im lặng và rất trầm tư. Tất cả bộ thất, đều ở đây. Họ thường xuyên đến nơi này để chăm sóc cho Rin. Thét hồi thành thói quen liền mang đồ đạc cấm cung ở nơi này. Rin còn thở, mạch đập bình thường, các cơ quan bộ phận hoạt động cũng bình thường nhưng tại sao cô không tỉnh? Có phải lúc trước bị tổn thương sâu sắc quá hay không thế nên bây giờ ý chí không muốn tỉnh dậy nữa?? Tất nhiên, đó chỉ là một ý nghĩ nhất thời của những người có mặt trong cung điện này mà thôi. Nơi này Zen vẫn thường xuyên lui đến dù công việc của ông phải nói là quá nhiều. Vợ ông là Erzanitan muốn phụ giúp một tay nhưng ông cương quyết từ chối, năm trăm qua bà đã quá khổ sở rồi. Cái lúc Zon được ngồi lên cái ghế quyền quí này, hắn quả thực là rất thích thú nhưng lại không có hứng thú với việc sổ sách. Đổ dồn như thế này thật là một cách trả thù thầm lặng. Việc trao đổi lại thân xác là tất nhiên. Nhìn qua đống tư liệu đó Zen không khỏi lắc đầu ngai ngán. Thật đúng là một ông vua nhưng không phải là thần thánh, đâu phải chỉ cần chạm tay là mọi việc đâu vào đó được. Bất chợt, để đối diện với cái tinh thần ngán ngẩm này, ông muốn đến cung điện của Kentarus để... thăm Rin và cả cậu con trai thứ hai của mình. Nhưng... khi đặt chân đến, nhưng người có mặt ở đls cung kính đặt tay lên ngực cúi chào. Ông có chút không quen, vì sau cái thời gian hơn một năm ở kì trong kí túc xá của Rin, không ai bên cạnh, chỉ có Frizen và Dogy. Frizen, cô ấy một lòng hướng về cái thiện, con mắt nhìn người cũng khá tốt. Nhưng dù sao nếu nói về thân phận thật sự của cô thì ông càng không muốn người này cứ mỗi lần thấy mặt là cúi đầu đặt tay. Vì trước kia, Frizen chính là đệ nhất vệ sĩ bên cạnh cha và mẹ anh. Vì muốn bảo vệ họ đã phải hi sinh bản thân mình, không muốn uổng phí một tài kiệt như thế, nữ hoàng Victoria đã bắt lấy linh hồn cô về từ hang động của Ryphar nhốt vào cái cây lão đó. Tất nhiên tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả
Hôm nay, ông lại đến. Người đầu tiên cúi chào trước mặt ông cũng chính là Frizen. Cô đang hận hụi dưới bếp nấu bữa ăn cho mọi người đều trên phòng. Chốc sau Roxy có xuống dưới cầu thang, thấy đức vua trước mặt liền lập tức cúi đầu. Quả thật, đã ba thánh rồi ông vẫn không quen lại được cái cảm giác được đón chào long trọng như thế này. Ông hậm người nói
- Ta vẫn chưa quen. Frizen, ngươi cứ tiếp tục vào bếp. Còn Roxy!! Ngươi vào bếp giúp Frizen một tay nhỉ
Roxy nhẹ nhàng gật đầu sau đó cùng Frizen đi vào bếp. Ông hít hơi thật sâu sau đó cùng Erzanitan bước lên trên lầu. Khi mở cửa, là khi Jesika vừa vệ sinh thân thể cho Rin vừa xong. Tất cả cúi chào kể cả Kin. Ông nhẹ nhàng nhắc nhở sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống gần đó. Erzanitan vẫn như thế, thương cảm ánh mắt nhìn Rin. Nếu bà có đủ một chút can đảm nữa thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này
- Có tiến triển gì không?!
Ông biết câu trả lời vẫn là một nhưng cũng không thể kiềm lòng mà ngậm miệng không tuông ra được
- Thưa đức vua...- Cổ họng Jesika nghẹn lại- Không động tĩnh, vẫn như thế qua ngày qua tháng
Chuyện mà ông đã biết, Rin chính là em gái của ông. Điều này vẫn chưa một ai là những người bên cạnh ông biết. Và hoàng toàn cũng không muốn chuyện này bị bại lộ ra ngoài. Một lúc sau, Roxy gọi tất cả mọi người xuống dùng bữa. Trong căn phòng chẳng còn một ai. Dù Rin đang ở đó nhưng không có bất cứ sự vật gì có thể bắt quả tạng sự tồn tại của cô. Trên người vẫn khoác lên bộ vải lụa do Victeria thiết kế cho độc nhất một một người. Bà biết Rin sẽ không tỉnh dậy ngay đâu, chiếc áo này có thể duy trì sự sống không có hi vọng từ sâu thẳm trái tim lạnh giá của cô gái này. À!! Là cháu gái của bà
Zen mệt lã người dù từ đầu ngày đến giờ ông không làm việc gì mà động đến tay chân cả. Nhưng khi nhìn thấy Rin bất động trên giường ông liền như kẻ đang lên cơn sốt, thật sự không thể đứng vững. Ông đồng ý ở lại dùng bữa cùng những người bạn của Rin
Chốc sau, cái cung điện đã lâu nay không ai ghé thăm, trong ba tháng này bỗng chốc lại huyên náo một cách lạ lùng, huyên náo im lặng mà mang nối buồn bi đát khó nói thánh lời. Johnal từ bên ngoài đi vào, anh nhìn cha mình cùng mẹ đang ngồi im thin thít trên bàn mà bất giác thở mạnh. Anh canh gác thời gian không chính xác rồi
- Johnal?? Con cũng đến rồi, vào cùng nhau dùng bữa nào- Zen nói, ngữ khí không còn như xưa, xem những người bên cạnh ngang hàng với mình. Như với cách Rin đã đối xửa với ông trong thời gian qua
Johnal không nhanh không chậm tiếng chân bước đến ngồi vào bàn. Cái bàn ăn lúc trước chỉ có sáu cái ghế nhỏ nhắn, bây giờ nó rộng gấp đôi, cả số ghế cũng được nhân đôi lên
Trong bữa ăn, không một ai nói chuyện. Im lặng, chỉ một sự im lặng mà thôi
Ba tháng này tuy ngắn ngủi, nhưng đối với từng người từng người đang ngồi trên chiếc bàn này lại quá dài, cứ như ba mươi năm, ba trăm năm vậy. Thân xác còn đó, hơi thở nhịp nhàng, các cơ quan hoạt động bình thường, khuôn mặt hồng hào tươi tắn. Nhưng đó chỉ là... Nghĩ đến, Roxy không khỏi ngăn được mước mắt lăn xuống đĩa thức ăn dưới cằm. Cái hình ảnh ngày đó... hằng sâu trong tâm trí cô. Cái chuyênn Rin đã từng có thai với nhị hoàng tử cô và Jesika vẫn chưa hề hó hé nửa lời. Bây giờ nói ra có tác dụng gì?? Chỉ làm cho mọi người... thương tâm thương nhớ hơn mà thôi. Nỗi đau này thật sâu, nếu đâm thêm một mũi kim vào cũng sẽ làm họ đau đớn mà thét toáng lên
Vào cái lúc khi các tiên nhỏ xuất hiện đó có cả các nhân vật máu mặt ngầm. Có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?? Đó cũng là lí do... họ nhất quyết khăng khăng giữ Rin lại và chờ đợi. Đó là khi họ biết rằng Rin vẫn còn sống dù đã bị "Tử Kiếm" đâm xuyên qua tim
***
Khoảng khắc thần thánh đó không ai có thể quên được. Đó là một sự kiện cực kì vĩ đại. Các tiên nhỏ xuất hiện trên bầu trời mang một ánh sáng tỏa sáng cả bầu trời. Thần dân Vampire World, họ chưa hề nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Coi như đây là lần đầu tiên đi. Cả góc độ mắt nhìn cũng khác. Đôi mắt Vampire có thể nhìn thấy vào ban đêm, bây giờ có thêm yếu tố ánh sáng trong mắt họ liền thấy những sự vật xung quanh mình phát sang. Một yếu tố sinh lí tự nhiên nhưng lại làm họ lấy làm lạ thích thú liếc ngang liếc dọc xung quanh.
Victeria vẫn nở nụ cườ trên môi nhìn Rin sau đó liếc mắt nhìn Zen. Rất ít có ai biết được sự tồn tại của bà trước đây. Vì khi Zen vừa cập kê tuổi kết hôn, bà một số nguyên do đã bị hạ độc. Kể từ đó cái tên Victeria đã hoàn toàn mất khỏi trí óc mọi người một cách máy móc. Cái thời gian đó Zen thật nhớ rất rõ, lòng ông rất đau và khó chịu khi không thể từng ngày nhìn thấy bà nữa. Từ nhỏ đến lớn, người luôn bên cạnh chăm sóc ông chính là Victeria. Mẹ của ông thì bận bịu cùng cha mình nên cũng không làm phiền nhiều. Trong cái cung điện rộng lớn có mấy nghìn người nữ hầu gái cùng các hầu nam nhưng không ai dám làm bạn với ông cả, họ xem đó như chính là tự mình đưa cổ vào để chuẩn bị chém. Trong khoảng thời gian dường như cô đơn vô tận đó, bà xuất hiện... năm ấy các anh em của nhau cũng giống như bây giờ, mỗi người có một điện riêng, không hề sát gần nhau. Vì thế, tình anh em của họ đã lạnh nhạt càng lạnh nhạt thêm...
Sau cái ngày hay tin bà mất, ông tự mình nhốt tronh phòng tận một tháng trời...
Bây giờ, người ấy đang xuất hiện trước mặt ông và còn nở nụ cười hiền hậu đó. Cái nụ cười mà không biết bao lâu rồi ông chưa thấy
- Dì Victeria!!
Sau khi dời tầm nhìn, ánh mắt bà thản nhiên dán lên người Kentarus sau đó tự mình bay đến bên anh nhẹ nhàng vuốt lên mặt anh. Cái lúc ấy, bao nhiêu phiền muộn trong anh dường như lắng xuống vài phần. Bà tiếp tục bay, lên đỉnh đầu của Rin mà an tọa trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người. Kế tiếp, bà đưa tay lên trước ngực nghiêm hai chân cúi chào theo cách của Vampire World. Nhưng không phải Zen, Erzanitan hay những người có mang dòng máu hoàng gia cao quí, mà là những thần dân đang đứng dưới kia. Tư thái bà oan trang nhàn nhã không nhìn thấy một chút sắc tạp trong đáy mắt. Họ bắt đầu cảm thiện bà vài phần
- Kính chào... các thần dân Vampire thên mến. Ta!! Là Victeria em gái song sinh của nữ hoàng Victeria thời đầu tiên. Hiện giờ, ta đang là hiện thân của cây thiên trong tiên tộc. Và... nhiệm vụ của ta bây giờ chính là hồi sinh một người. Những trước tiên ta muốn hỏi, mọi người... thật sự có muốn cứu cô gái này, muốn ban cho cô gái này một sự sống lần nữa không?!
Trong đáy mắt của mỗi người, hiện lên từng tia do dự. Họ không biết nên quyết định ra sao. Vừa muốn tha thứ nhưng lại cảm thấy có lỗi không dám đối mặt. Vì sao? Vì họ đã tàn nhẫn... rất tàn nhẫn. Liệu nếu bây giờ được hồi sinh và sống lại, không biết cô gái này có đồng ý tha thứ cho họ hay không
Sự im lặng kéo dài, không một ai ngẩn đầu lên
Zen bây giờ mới lấy lại được tinh thần, ông xoay người nhim những thần dân của mình. Ngay cả dì ấy cũng muốn cứu Rin vậy tại sao ông lại đứng ngây ra đó được. Tất cả những gì cô chịu đựng mấy ngày nay là do muốn tốt cho ông cả thôi. À mà... cho con trai của ông Kentarus nữa
- Hỡi các thần dân đang lưỡng lự, chúng ta đã biết người này không phải Rin Black. Mà là Rin Weaslly. Hãy cứu cô ấy... tất cả lỗi lầm đều nằm ở chúng ta
Ông vẫn đứng đó liếc mắt nhìn sang Kentarus. Anh đang dường như chẳng biết trời trăn mây gió gì nữa. Anh lặng người đứng trước Rin, những giọt máu vẫn cứ thế tí tách rơi xuống luồn qua những mảnh pha lê nhỏ. Zen nhẹ thở dài tiếp tục thuyết phục những thần dân của mình. Nhưng...
Choang!!
Bao nhiêu ánh mắt bắt đầu đổ về một hướng. Từng mảnh pha lê đỏ hồng đó bị văng ra tạo thành một vòng gió xung quanh Rin. Những thanh đinh bạc bị tan biến hoàn toàn. Cả cơ thể ôm ê gầy gò bắt đầu bị nâng lên bất chấp lực hút trái đất đang ngăn cản. Victeria rợn người liền tránh người sang một bên. Chuyện này là như thế nào? Không nhẽ Rin đang muốn tự mình cứu mình hay sao? Bà nhìn qua cái đốm sáng chưa rõ mặt mũi đó, chị gái mình. Chị ấy cũng rất kinh ngạc, bà chắc chắn thế. Tình cảnh như thế này hoàn toàn chưa từng xảy ra ở quá khứ lẫn hiện tại bây giờ. Cái năng lực đó thuộc về Adraham Black vẫn chưa hề cứu ông một lần nào. Nhưng Rin thì đã hai ba lần thoát khỏi cái chết. Lại là một kì tích
Cơ thể Rin bắt đầu lơ lửng rồi phát sáng. Những bụi pha lên vụn đó tự động bay đi về một hướng biết thành da thịt lấp đầy những mảnh da thịt đã bị đâm đứt hoàn toàn không có khả năng phục hồi. Trong khi đó, khi tất cả sự chú ý đang nhìn về một điểm thì một tiếng rên rỉ nhỏ khiến họ dời ánh mắt. Victoria vội vàng hét lớn
- Ryphar!!
Bà đau đớn ôm lấy ngực mình dựa người vào con trai. Ryper mặt mày tái mét lo lắng cho mẹ mình. Victeria biết mình không cần làm gì nơi này bèn nhanh chóng bay lại. Tiếng chuông cứ thế rung lắc theo từng nhịp!! Ryphar đau đến nỗi không thể mở miệng nên nói được gì. Victoria đề nghị nhanh chóng đặt mình xuống đài hỏa thiêu ngay trước mặt cây thánh giá đã từng giam cầm Rin. Bà cảm nhận được có gì đó không hay ở đây
- Mẹ à mẹ nói gì đi!!
Giọng Ryper trở nên lúng túng, anh lo sợ mẹ mình sẽ xảy ra chuyện gì. Ryphar bây giờ chính là người thân còn lại duy nhất ở Vampire World này. Cha anh, đã tử trận trong trận chiến hơn năm trăm năm trước rồi. Giọng điệu lo lắng của anh đã kéo theo tâm trạng của các thần dân bên dưới. Họ xì xào truyền tai nhau những gì đang xảy ra rồi lại đưa mấy cái ánh mắt đó nhìn thẳng lên trên đài. Ryphar đau ngày càng dữ dội hơn, cả hai chị em Victoria lúng túng bay lượn qua lại. Bỗng nhiên tay Victoria bị bắt lại, bà giật mình nhìn sang, Là Zen
- M...
Cánh tay đang phát sáng chợt lanh lợi chụp miệng ông lại ngăn cái chữ cái sắp phát ra. Bà suỵt một tiếng dài
- Chưa ai biết thân phận của ta. Bây giờ con hãy im lặng mà giữ bí mật đi... ta xin lỗi
Victoria buông tay lướt nhanh đến bên cạnh Ryphar. Zen biết điều mà, chỉ là ông muốn gọi một tiếng mẹ, người mà ông đã thiếu thốn tình cảm từ nhỏ. Zen cúi đầu buồn bã bước sang một bên. Erzanitan mím môi đi lại gần ông ôm chầm lấy. Zen cũng choàng tay ôm lấy bà, coi như bờ vai này chính là một sự an ủi duy nhất
- Ta đã đợi chàng rất lâu rồi Zen à
Nói rồi bà lại nhìn sang Rin. Nếu chú ý một chút sẽ nhận ra ngay cơ thể Rin ngày càng phát sáng thì Ryphar càng đau đớn hơn. Bà nói điều này với Zen sau đó mạng phép đến bên đám người được cho là thuộc đáng tối cao cao cả hơn đức vua của Vampire World. Thật là, đó chỉ là suy nghĩ của bà mà thôi
Sau khi nghe Erzanitan nói thế Victoria liền đưa mắt nhìn Ryphar sau đó nhìn Rin. Cơ thể của cô như đã có lại ý thứ ngẩng cao đầu, cái dấu vết của dòng họ Hekfeon liền xuất hiện trên đỉnh trán. Bà vội hốt hoảng nhìn Victeria sau đó ngồi xuống bên cạnh Ryphar. Bà biết lí do của cơn đau này rồi
- Ryphar!! Ngươi ổn chứ?! Thở nhẹ nào- Bà khóc không ra nước mắt- Có phải... kí ức của Rin... muốn quay về với thân thể...
Ryphar đau khổ gật đầu. Bà cắn môi, hiện giờ đang đối diện với con đau này bà không thể làm được gì cả
Victeria hoàn toàn mất đi khuôn mặt nhàn nhã lúc nãy, thay vào đó là một khuôn mặt tràn đầy sự khẩn trương. Đôi mày bà nhíu lại, răng nghiến chặt nhìn lên thân thể cô gái đang lơ lửng trên không kia. Nếu cứ tiếp tục như thế thì tất cả sẽ đổ vỡ. Zon Black... sẽ lập tức tấn công và tạo nên trận đại chiến đã xảy ra hơn nửa thế kỉ trước. Bà hét lớn
- Tất cả tiên linh mau tập hợp ma trận ngăn cản chuỗi kí ức quay về với Rin Weaslly. Peter!! Lập ma trận
Cậu ta đang thất thần bỗng nhiên giật mình hét lớn sau đó đọc quân chú điều khiển mọi người về vị trí của mình. Victeria bay đến giữa ma trận bắt đầu niệm phép. Các thân dân bên dưới bắt đầu lo lắng nhìn qua liếc lại tự hỏi chuyện gì đang xảy ra
Hơi thở Ryphar ngày càng trở nên gấp gáp như những người mắt bệnh tim sắp chung. Ryper nhắm mắt cầu nguyện cho mẹ mình
Rất tiếc, cái ma trận này không đủ sức để kìm hãm cái mong muốn có lại cái kí ức của Rin. Ryphar cất giữ tổng cộng là hai chuỗi kí ức bây giờ đã hợp lại làm một. Từ nhỏ Rin đã là một cô gái lanh lợi thông minh khi nói bất cứ cài gì ra là hiểu rõ vấn đề ngay. Khi lên ba đã bắt đầu học chữ, lên năm đã bắt đầu nũng nịu đòi Victoria mang sách về cho nhóc đọc. Lúc ấy quả thật là một khoảng thời gian rất tuyệt vời. Mỗi ngày mỗi giây mỗi phút Victoria đều nhớ đến đứa con gái nhỏ nhắn này... Bà rất muốn được tiếp tục nghe nhóc gọi bà là mẹ lần nữa... nhưng bây giờ chưa phải lúc. Bà giơ tay niệm phép hỗ cho Victeria hoàn thành ma trận nhưng kể cả bà cũng không xong mà thổ huyết bị thương
- M...
Zen lo lắng chạy đến phía Victoria nhưng dừng chân lập tức khi bà đưa tay ngăn cản. Victeria là một người có nguồn năng lực to lớn như thế cũng không thể áp đảo lại cái ước muốn nhỏ nhoi của Rin. Thật sự con bé này có sức mạnh kinh khủng như thế nào. Bà đứng thẳng người giơ hai tay lên cao
- Hỡi các thần dân trên cao, hãy giơ cao hai tay lên trời và cho chúng tôi mượn sức mạnh... làm ơn
Khuôn mặt chưa rõ hình dạng bị những đốm sáng che mất, nhưng hai hàng nước mắt ấy vẫn có thể rơi xuống. Mọi người nhìn đốm sáng sau đó chầm chậm đưa tay lên lưỡng lự. Nhận được nguồn sức mạnh mới, Victeria cô gắng sử dụng nó vào cái ma trận này. Cơn đau Ryphar dần vơi đi đồng nghĩa với việc cái ánh sáng bao quanh người Rin cũng hạ dần. Dấu bớp trêm trán biến mất, vòng tròn xung quanh cô biến mất. Rin rơi tự do xuống dưới
Kentarus lấy lại tinh thần nhảy đến ôm lấy cô vào lòng nước mắt lại tuôn. Anh nghién chặt răng, đôi tay cũng từ thế mà thêm tí lực. Victeria hoàn toàn mất hết sức lực thả lòng người rơi tự do xuống dưới dàn người thần chúng Vampire đang đứng. Victoria liền vung tay dừng lại tốc độ rơi trên không trung. Các tiên nhỏ lập tức bay đến nâng bà lên về phía đài
Thế là Rin đã được cứu sống. Trên người cô bây giờ không còn vươn lại một vết xước, những dấu vết khi bị tra tấn cũng hoàn toàn biến mất, những cái lỗ li ti trên tay cũng mất hút ngay cả vùng ngực trái cũng đã liền lại không còn thấy máu me đâu nữa. Trang phục cô rách rưới, Kentarus lấy cái áo choàng to lớn của mình áp lên người cô nhưng cơ thể nhỏ nhắn ấy vẫn lạnh băng theo từng cơn. Lòng anh đau xót nhìn cô gái này. Người mà anh đã hủy hoại cả một lí trí
- Nếu em tỉnh lại... em có chấp nhận tha thứ cho anh không?!
***
Quay về với thực tại, bữa cơm đã dùng xong. Vẫn như thế, một không khí bao trùm cả không gian. Đối với họ mất Rin là một mất mác lớn. Trong không gian ngượng ngùng như thế này, tất cả mọi người đều mang một nỗi khó chịu giống nhau. Nhưng nói được gì, tâm trạng như thế này còn có tinh thần ngồi lại bàn huyên tâm sự sao
Nhưng sau đó, một nhân vật mà mọi người không nghĩ rằng sẽ xuất hiện lại đến đây. Victeria. Bà vẫn thế lơ lửng trên không với tiếng chuông leng keng vui tai. Tại sao bà lại ở đây, tất cả mọi người đều đặt ra một câu hỏi. Zen tất nhiên sẽ là người lên tiếng. Ông muốn gọi tiếng gì nhưng rồi vội rút lại lời nói
- Ngài Victeria!! Chuyện gì khiến ngài đến tận đây?? Lại một mình
Victeria hơi ngẩn người nhưng rồi bà lại miểm cười vì Zen đã quen với cách xưng hô này. Bà tiếp
- Còn chuyện gì ngoài chuyện của Rin cơ chứ?! Ta đến để xem tình hình như thế nào
- Ba tháng nay vẫn như thế, một thể trạng- Roxy không nhịn được mà lên tiếng
Dù chuyện có nghiêm trọng như thế nào nụ cười của bà không thay đổi mà nở trên môi
- À!! Các tiên linh đâu rồi?- Bà lảng sang nói vấn đề khác để chờ đợi
- Tất cả đều đang ngủ ở trong phòng. Ngày nào cũng vận khí thể giúp Rin làm họ rất mệt mỏi- Jesika nói
- Peter vẫn ổn chứ?!
Không gian lại im lặng
- Sức khỏe không tốt cho lắm. Vì phải làm chủ ma chú nên ngày càng tồi tệ hơn
Bà gật gù sau đó đề nghị một người dẫn bà lên phòng của các tiên nhỏ, không phải là phòng của Rin. Ryphar còn chưa đến thì bà làm được gì. Cây thiên thì sao? Đâu phải thánh mà chuyện gì cũng làm được
Ở bên trong, nói là đang ngủ nhưng không phải thế. Mõi tiên linh mỗi bông hoa trị thương bên dưới thân người. Của Peter là lớn nhất đủ biết rằng cậu đã phải khổ sở như thế nào. Bà vung tay lập tức liền có những bụi phấn hoa phản phất xung quanh. Ngửi vào rất thấy dễ chịu. Nhờ nó mà tất cả các nhốc tiên linh đều đã tỉnh dậy
- Ngài Victeria!!
Bà giơ tay
- Ngươi còn chưa khỏe đâu, mau trở lại vào cây trj thương
Nói là nói thế nhưng Peter vẫn chưa hề ra khỏi khu vực bông hoa to đùng đó. Cậu chỉ mới ngẩn lưng dậy mà thôi. Các tiên linh khác cũng đồng loạt khuyên nhủ cậu mau chóng trở lại vào trong
- Ngài Victeria, ngài đến đây có nghĩa là Rin... đã có thể tỉnh sao?
Tất cả bao nhiêu cặp mắt lập tức bắn về hướng bà
- Chỉ có thể gọi là hỗ trợ mà thôi. Tỉnh hay không vẫn là phụ thuộc vào Rin
- Vậy là... vẫn phải quay về vị trí xuất phát
Bà gật đầu. Bỗng chốc hay được Ryphar đã đến. Bà nhanh chân xuống đón nở một nụ cười tươi rói
- Ta đang đợi ngươi đó. Nhanh vào trong nào
Ba tháng không phải là ngắn nhưng cái mặt tái nhợt của Ryphar chỉ bớt đi phần nào
- Ryper không đi với ngươi sao?- Bà ân cần hỏi
- Nó đang buộc ngựa đằng trước
Ánh mắt Victeria có chút lay động
- Khổ cho ngươi rồi
Ryphar nhìn bà dương mắt cười ý muốn nói không sao
Cả hai cùng Ryper lên phòng. Còn lại, không phận sự miễn vào
- Chúng ta bắt đầu thôi
Cả ba gật đầu. Lần này bảo Ryper đến là để anh thay vào vị trí của Peter. Cậu đã dùng quá nhiều năng lực cũng như tuổi tác của mình rồi. Lại một lần nữa ma trận xuất hiện trong căn phòng rộng lớn. Rin được đặt tại trung tâm phòng và Ryphar thì ngồi xếp chân lơ lửng phía bên trên. Vì bà đang nắm giữ kí ức của Rin thế nên trong lần thử phép này bà chính là nhân vật không thể thiếu
Hai chuối kí ức của Rin mà bà cất giữ một ở hơn nửa thế kỉ trước và một là "gần đây". Cả hai đều được bà cất giấu thẳng trong tim mình. Nếu nó muốn về với chủ nhân mình đồng nghĩa với viêvj rằng bà sẽ chết. Chuyện đó không lâu đâu, bà biết msf và cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Con trai bà là Ryper năng lực không tệ, có thể giao động băng cho nó mà không ngờ vực gì nhưng điều bà lo sợ không biết anh ta có thể vượt qua cú sốc mất đi người mẹ cũng là người thân duy nhất của mình hay không
- Ta nghĩ nó sẽ lấy đi không ít tuổi thọ của ngươi Ryphar. Mong là ngươi đã chuẩn bị tinh thần- Victeria vừa giơ tay niệm chú vừa nói
Ryper nhìn bà, ánh mắt đầy ái ngại lo lắng. Anh phảu chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất
- Ta tiến hành thôi ngài Victeria- Anh nói lớm để đè nén sự khẩn trương của mình
***
Ngắn:<